Mẫu Đơn nhất thời cứng đơ tại chỗ!
Là lão yêu quái kia! Hắn thoát ra! Chạy ra sau lưng bọn họ khi nào vậy?!
Tư Đồ và Thủy yêu cũng cứng ở đó như nàng, nhúc nhích một chút cũng không
dám! Đặc biệt là Thủy yêu, cảm nhận được yêu khí đáng sợ khiến nàng hận
không thể co người lại thành một cục!
Giọng nói kia đợi một hồi, lại vang lên. Không chút dao động, giống như tảng băng ngàn năm, lạnh
lùng đến khiến người ta hoảng sợ.
"Ta đang hỏi đấy, xoay đầu lại đây!"
Vừa dứt lời, Mẫu Đơn chỉ cảm thấy đầu mình giống như bị người ta mạnh mẽ bưng lấy, không tự chủ được mà xoay lại!
Đập ngay vào mắt là một bộ xiêm y màu trắng bạc, kiểu dáng vô cùng cổ xưa,
tay áo rất rộng, ngoan ngoãn rủ xuống bên người. Mái tóc dài xanh sậm
sáng bóng, không có bất cứ thứ gì giữ lại, xõa sau bả vai. Những thứ này Mẫu Đơn chỉ liếc nhanh một cái, ánh mắt đã ngay tức khắc bị cặp mắt đỏ
rực kia giữ lại!
Trời ạ! Yêu quái này sao lại còn trẻ đẹp như
vậy! Nàng vốn đang cho rằng lão yêu quái ngàn năm, mặt và tay sẽ giống
như vỏ cây! Gương mặt tuấn mỹ ấy, không thua Tư Đồ xinh đẹp quyến rũ
chút nào. Có điều cặp mắt kia, khóe mắt khẽ hếch lên, đỏ như máu, lạnh
như băng, không chút nhiệt độ mà nhìn bọn họ.
Không có ai lên
tiếng, nghĩ chắc đều giống Mẫu Đơn, bị tướng mạo của y trấn áp. Người nọ cũng không nói gì nữa, ánh mắt lạnh lẽo chuyển từ mặt Mẫu Đơn qua mặt
Tư Đồ, lại dời tới mặt Thủy yêu, rồi đột nhiên sửng sốt một chút!
Mặt đẹp như hoa, bên tai cài lên một đóa Mị ti lan, dung nhan kia, bảy trăm năm qua, hàng đêm đều quanh quẩn. Y nằm mơ cũng không quên được cô gái
ấy!
"Tiểu Tứ nhi. . . . . ."
Y thì thào cái tên này, đôi mắt đỏ rực dính chặt trên người Thủy yêu, nửa tấc không rời!
Thủy yêu vừa sợ vừa nghi, quay đầu lại liếc nhìn Tư Đồ và Mẫu Đơn, bọn họ
đều dùng ánh mắt không hiểu mà nhìn lại nàng. Ai cũng không biết cái
người "Tiểu Tứ nhi" kia là ai. Chẳng lẽ là người mà yêu quái này từng
yêu sao?
Người nọ rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường,
lạnh lùng liếc nhìn Thủy yêu, rồi dời ánh mắt đi, không nhìn lại một
cái. Đã qua bảy trăm năm, không một người phàm nào có thể duy trì dung
mạo và sống tới giờ. Mặc dù y cố chấp, nhưng cũng sẽ không ngu xuẩn nhận lầm người. Huống chi nữ tử có dung mạo giống “nàng” trước mặt, rõ ràng
là một con Thủy yêu.
Không phải nàng. . . . . . Không phải nàng. . . . . . Nàng đã sớm tan biến trong vạn trượng hồng trần, đau lòng muốn
chết, hồn phi phách tán. . . . . .
Y lạnh nhạt nói: "Các ngươi là ai? Tại sao lại đánh vỡ phong ấn?"
Mẫu Đơn nuốt nước miếng một cái, thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình, "Mấy. . . . . . Mấy người chúng tôi là người đi đường, muốn tới
Vương Thành ở hướng tây, cái chuyện. . . . . . Vô tình phá vỡ phong ấn
của ngài. . . . . . Là tôi vô ý. . . . . . Tôi rất. . . . . . Xin lỗi."
Ánh mắt người nọ hơi đổi, nói: "Phía tây? Các ngươi muốn đi phía tây? Chẳng lẽ không biết nơi đó là chỗ của Thần giới sao? Chỉ mấy người yêu và
người đạo hạnh nông cạn các ngươi, còn chưa tới được tộc Yêu Lang núi
Yên Hồng đã bị tóm rồi. Ta khuyên các ngươi nên dẹp đường hồi phủ đi
thôi."
Mẫu Đơn cũng không biết nên nói cái gì. Lão yêu quái này, y quan tâm chuyện bọn họ nhiều vậy làm chi? Người muốn đi về phía Tây
cũng không phải y mà!
Tư Đồ trầm giọng nói: "Chúng ta có chuyện
rất quan trọng, nhất định phải đến Vương thành. Hơn nữa chúng ta cũng sẽ không đi từ núi Yên Hồng và núi Xạ Hương đâu."
Chẳng ngờ người nọ hừ một tiếng, thái độ cực kỳ ác liệt.
"Các ngươi nghĩ thật dễ dàng. Gần đây núi Xạ Hương xảy ra nhiều chuyện như
vậy, ngươi cho rằng đi đường vòng qua núi Vô Trần là được an toàn sao?
Nghĩ tình các người giúp ta thoát ra ngoài, ta tốt bụng nhắc nhở các
ngươi. Mau trở về đi thôi!"
Mẫu Đơn có chút phiền não, hỏi "Ngươi là ai? Tại sao lại bị phong ấn?"
Người nọ liếc nàng một cái, ánh mắt lạnh lẽo ác độc, khiến nàng run rẩy, thật lâu cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.
"Ta? Ta là Hoàng Tuyền, Xà tiên ngàn năm."
Y thản nhiên nói, xoay người đi về phía biển hoa Mị ti lan kia, lạnh lùng nói: "Qua đây với ta, ta có chuyện muốn hỏi các ngươi."
Mẫu Đơn
làm một cái mặt quỷ vô cùng xấu xí với bóng lưng của y, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Thủy yêu: "Sao y lại gọi ngươi là tiểu Tứ nhi? Trước đây
các ngươi có quen biết hả?"
Thủy yêu lắc đầu liên tục, "Làm sao
có thể! Y là yêu tiên ngàn năm, cũng không biết bị nhốt ở chỗ này mấy
trăm năm rồi! Ta chỉ mới tu hành ba trăm năm, làm sao có thể quen biết
y! Nhất định là nhận lầm người!"
Tư Đồ nhỏ giọng nói: "Cẩn thận
một chút. . . . . . Tên yêu tiên này. . . . . . Yêu khí của y rất không
lành, dường như là một con vật rất khổng lồ. . . . . ."
Mẫu Đơn
đảo mắt, nói nhỏ: "Y là Xà yêu đó, Xà yêu ngàn năm, nguyên hình nhất
định rất lớn. . . . . . Nhìn bộ dáng điên cuồng của y là biết. Nói không chừng lúc trước làm loạn nên bị Thần phong ấn. Bây giờ đã được tự do,
lại không biết cảm ơn chúng ta! Quả thực là vô lương."
Hoàng
Tuyền đến bên biển Mị ti lan, hái một đóa hoa, cầm trên tay nhìn ngắm
thật lâu, ánh mắt lại vô cùng dịu dàng. Giống như hồi tưởng lại chuyện
gì đó rất tốt đẹp, thoạt nhìn bớt lạnh lẽo hơn rất nhiều, còn hơi lộ ra
vẻ ôn hòa.
Y vung tay áo lên, Một cái đình nhỏ lập tức hiện ra
bên cạnh biển hoa! Khắc hoa phức tạp, cổ điển mà tao nhã. Tròng mắt Mẫu
Đơn thiếu chút nữa đã rớt ra! Ông trời! Đây mới thực sự là pháp thuật của yêu quái chân chính đi! Tụ đất thành đình. . . . . . Thật dễ dàng ha!
Y bước vào trong đình, khẽ nâng đôi tay, buộc chặt mái tóc dài bằng một cái ngọc quyết. Y cúi người tựa vào lan can,
quay mặt sang Mị ti lan, lúc này mới thấp giọng nói: "Mấy người các
ngươi tới phía tây làm cái gì? Chẳng lẽ không biết nơi đó gần đây đã trở thành nơi lũ yêu tránh còn không kịp sao? Chớ có trách ta nói lời không khách khí, dựa vào bản lãnh mấy người các ngươi, chỉ sợ ngay cả núi Xạ
Hương cũng không đến được. Tộc Yêu Lang núi Yên Hồng nhất định đã giải
quyết các ngươi từ sớm rồi. Nếu như không có chuyện gì lớn, nên nhanh
chóng quay về thì tốt hơn."
Mẫu Đơn liếc nhìn Tư Đồ, hắn không
nói gì, chỉ dùng vẻ mặt lạnh nhạt mà ngó Hoàng Tuyền. Vẻ mặt như vậy
nàng lần đầu tiên thấy ở Tư Đồ. Hình như hắn vô cùng không có thiện cảm
đối với Xà yêu này. . . . . .
Ba người lề mề vào trong đình, Hoàng Tuyền ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Thủy yêu nhìn nhìn Tư Đồ và Mẫu Đơn, trao đổi ánh mắt một chút, mới nói nhỏ: "Chúng ta trước tiên tự giới thiệu đi. Vị này là Hồ yêu núi Vô Trần,
gọi là Tư Đồ. Nữ tử người phàm này là Mẫu Đơn, ta là Thủy yêu. Thật ra
thì chuyện là như vầy. . . . . ."
Nàng cẩn thận nói ra ngọn nguồn nguyên nhân, cũng nói lí do bản thân muốn đi cùng. Trên gương mặt lạnh
lùng của Hoàng Tuyền lại từ từ hiện ra ý cười, có chút giễu cợt, có chút khinh thường, cũng có chút kinh ngạc ngoài ý muốn.
"Thì ra là còn có chuyện như vậy. . . . . ."
Y liếc Tư Đồ một cái, hồ ly kìa nhìn như bình tĩnh, thật ra cả người đều
đang phát run. Chẳng lẽ không cam lòng với sự vô dụng của mình sao? Yêu
hồ nửa đuôi, cũng có thể xem như là yêu hồ yếu nhất tộc rồi! Nhìn tình
hình của hắn, còn không biết tới ngày nào mới có thể luyện được một
đuôi. Cũng buồn cười thật.
"Ngươi đã có hai trăm năm công lực,
muốn trở thành một đuôi vốn không phải việc khó, chỉ là công lực quá
kém. Chẳng lẽ Hồ Tộc không có ai chỉ dạy cho ngươi một chút sao?" Hoàng
Tuyền xoay xoay đóa Mị ti lan trong tay, giọng điệu ngạo mạn hỏi.
Sắc măt Tư Đồ chợt đỏ lên, lại lập tức trở nên trắng bệch. Hắn siết chặt nắm đấm, lạnh nhạt nói: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Mẫu Đơn có chút kinh ngạc nhìn hắn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt
lạnh lùng và nghiêm nghị này của Tư Đồ! Tại cái tên Xà yêu già khằng
đáng ghét này đâm trúng chỗ đau của hắn ư?
Chẳng ngờ Hoàng Tuyền
lại không tức giận, y thu lại nụ cười yếu ớt, trầm giọng nói: "Đúng là
chuyện không liên quan đến ta, nhưng ta cũng nói thật cho các ngươi
biết. Nếu như các ngươi cứ như vậy mà đi về phía tây, sớm muộn gì cũng
sẽ chết sạch." Ánh mắt đỏ rực của y không biết vô tình hay cố ý mà quét
qua mặt Thủy yêu, có một loại hào quang không nói nên lời biến mất trong nháy mắt, nhanh chóng không tìm được bất cứ dấu vết gì.
Thủy yêu nhẹ giọng hỏi: "Có thể nói ra nguyên nhân hay không? Thật ra thì chúng
ta cũng chỉ biết một chút tình huống, hình như là kết giới của núi Xạ
Hương hỏng rồi, Ngũ Diệu và Thần thú bốn phương mâu thuẫn ầm ĩ. . . . . . Bây giờ ở phía tây đó dường như có rất nhiều yêu quái đạo hạnh cao thâm hoành hành, nghe nói Ngũ diệu còn phái ra vô số Thần diệt yêu. . . . . . Ngươi nói tình huống này sao?"
Hoàng Tuyền gật đầu nói: "Thì ra
là các ngươi cũng biết. Ngũ Diệu và Thần thú bốn phương xưa nay bất hòa, kết giới bị hỏng cũng chỉ là cái cớ để tách nhau ra mà thôi. Mấu chốt
là ở chỗ Ngũ Diệu vẫn cho rằng thế giới loài người chỉ có con người được tồn tại, không cho phép bất kì yêu ma nào xuất hiện tại đó; mà Thần thú bốn phương lại cho rằng chỉ có người phàm tâm địa độc ác mới hấp dẫn
yêu ma, cho nên phản đối hành động trừ yêu. Ngược lại còn cảm thấy nên
tiến hành một đợt ‘thanh trừ lớn’, làm cho thế giới loài người đang bẩn
thỉu rối loạn khá hơn một chút. Kể từ khi Xạ Hương Vương và Ám Tinh
chiến đấu mà chết, bất đồng giữa Thần giới và Thần thú bốn phương càng
lúc càng lớn, tách ra cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
(*)Xạ Hương Vương: Vua/ chúa núi Xạ Hương.
"Ám Tinh? Là chiến thần sinh ra từ bóng tối sao? Hắn giết chết Xạ Hương Vương ư?"
Thủy yêu hoảng sợ hỏi, thế mà nàng không hề hay biết! Là Thần giới hoàn toàn giấu kín chuyện này ư? Xạ Hương Vương chết rồi, đây là chuyện động trời đó! Có nghĩa là cả thần giới cũng xảy ra biến đổi lớn! Khó trách yêu
quái ở phía tây càng ngày càng nhiều, thì ra là do Thần giới không ổn
định nên bắt đầu rục rịch chộn rộn.
Hoàng Tuyền miết nhẹ cánh hoa Mị ti lan nhỏ dài, vẻ mặt lại nghiêm túc thâm trầm.
"Ám Tinh bị Xạ Hương Vương đánh vỡ linh hồn rồi phong ấn lại, mà Xạ Hương
Vương thương thế quá nặng nên cũng không qua khỏi, thậm chí còn chưa kịp tuyên bố Vương kế nhiệm. Xạ Hương Vương, chính là Vương của Thần giới,
có thể sai khiến các Thần, có quyền lực ngất trời. Có thể tưởng tượng
chỗ trống này hấp dẫn tới cỡ nào, Ngũ Diệu và Thần thú bốn phương đều
muốn có được vị trí này, không ai phục ai, cuối cùng dĩ nhiên tách ra.
Thật ra thì kết giới bị phá hư, trách nhiệm vẫn thuộc về Ngũ Diệu. Bọn
họ ra quân ồ ạt, phái Thần thanh trừ yêu làm loạn, cũng là vì nguyên
nhân này.
Thủy yêu nhíu đôi mày xinh đẹp, "Trách nhiệm thuộc về Ngũ Diệu? Nói thế là vì sao?"
"Là Thái Bạch điều khiển kim loại trong Ngũ Diệu gây ra. Nhìn người không
thấu, không nhìn ra nữ quan tấu nhạc bên cạnh mình là phản đồ. Kết quả
nữ quan kia bị tâm ma hấp dẫn, có được pháp lực vô cùng lợi hại. Núi Xạ
Hương quản lý ba ngàn chúng sanh, trong đó cũng có những người phàm
thuận theo Thần. Những người phàm tục này được Thần ban cho những năng
lực nhất định như trường sinh, hoặc một ít pháp thuật. Nữ quan bị tâm ma cám dỗ kia, không ngờ lại triệu tập vô số người phàm không phục sự quản lí của núi Xạ Hương, tiến hành phản bội. Chuyện này huyên náo vô cùng
lớn. Thần giới chết rất nhiều người. Cuối cùng phải do Huỳnh Hoặc điều
khiển lửa đi hàng phục, mới bắt sống được nữ quan kia.”
Mẫu Đơn
trợn tròn mắt, nghe đến chăm chú. Những chuyện này đối với nàng mà nói,
quả thật còn xa xôi hơn những đám mây trên trời. Nhìn Tư Đồ bên cạnh một chút, mặt hắn cũng đầy vẻ nghiêm túc, lắng nghe hết sức cẩn thận, sự
lạnh lùng và giận dữ mới nãy không biết đã chạy đi nơi nào.
"Vậy. . . . . . Nếu đã bắt được. . . . . . Sao kết giới gì đấy của núi Xạ Hương còn bị phá hư?"
Mẫu Đơn nhút nhát hỏi, chỉ đơn giản là tò mò mà thôi.
Hoàng Tuyền nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Tỷ tỷ của nữ quan kia len lén
thả nàng ra, kết quả lúc ấy Thần giới đại loạn. Tình huống sau đó như
thế nào thì ta không biết, chỉ biết hình như nữ quan đó phá hư kết giới. Hơn nữa là phá hư hoàn toàn, tách rời núi Xạ Hương và thành Ấn Tinh của Thần thú bốn phương. Vốn dĩ núi Xạ Hương và thành Ấn Tinh là do Xạ
Hương Vương dùng pháp lực tụ lại một chỗ, bây giờ tách ra, Thần thú bốn
phương và Ngũ Diệu cũng không thèm để ý, cứ thế chia ra hai phái. Thần
giới chính là do nữ quan kia phá, tất cả biến động, đều từ nàng mà ra.
Mẫu Đơn nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: "Nữ quan này thật là lợi
hại. . . . . . Nàng cũng là Thần sao? Nếu là Thần, tại sao lại muốn phản bội? Thần không phải là sẽ ngồi tít trên cao cho người phàm quỳ lạy
sao?"
"Ai nói thần liền thì sẽ ở trên cao cho người quỳ lạy? Tại
sao? Vì bọn họ Trường Sinh bất lão? Vì pháp lực bọn họ cao thâm? Nếu như chỉ bằng những thứ này, vậy tại sao phải cúng bái thần? Loài Yêu chúng
ta cũng giống như vậy. Chỉ là chúng ta có thất tình lục dục mà bọn họ
cho là bẩn thỉu đáng xấu hổ mà thôi. Hừ, làm Thần sẽ phải buông bỏ khát
vọng của chính mình, quả thực là cực kì nhàm chán!"
Hoàng Tuyền
cười lạnh, tiếp tục nói: "Còn nữ quan kia, rất đáng tiếc. Nàng không
phải thần, chỉ được xem như một bán Thần. Nàng là một cô gái người phàm
bình thường trong phạm vi quản lý của núi Xạ Hương. Chỉ là bị tiến cống
đến Thần giới, làm nữ quan tấu nhạc hầu hạ những vị Thần kia mà thôi.
Nếu như là Thần thật, thì chuyện này lại càng buồn cười! Thần giới sẽ
không còn thể diện mà chỉ trích yêu quái chúng ta. Nói một cách thẳng
thừng, Thần chỉ là một đám lão bất tử buồn tẻ vô vị và không có tình cảm mà thôi!”
Mẫu Đơn cắn môi. Oa. . . . . . Lần đầu tiên nàng nghe người ta chửi rủa các vị Thần mà người phàm tôn kính như vậy. Kiêu ngạo như thế sợ là chỉ có yêu quái mới dám làm nhỉ. Phàm nhân bọn họ không
có gì, cũng không biết gì, việc có thể làm chỉ là sống cho tốt cuộc đời
của chính mình thôi.
"Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Không cho chúng ta đi phía tây sao?"
Tư Đồ chợt lạnh lùng hỏi, cũng không nhìn Hoàng Tuyền, mà nghiêng người
yên lặng nhìn hoa Mị ti lan nở hừng hực khí thế bên ngoài đình.
Hoàng Tuyền nhàn nhạt nói: "Ta nói cho các ngươi biết sự thật mà thôi. Hiện
tại Yêu Lang núi Yên Hồng cực kì ngông cuồng, tuyên bố muốn lật đổ Thần
giới, thống nhất tam giới. Núi Xạ Hương đã phái Trấn Minh trong Ngũ Diệu đi quan sát tình huống. Yêu thần hỗn tạp, đạo hạnh đều cao thâm đến nỗi các ngươi không thể nào tưởng tượng, các ngươi còn muốn đi chịu chết
hay sao?”
Tư Đồ quay đầu lại nhìn Mẫu Đơn, nhỏ giọng nói: "Ta đã
đồng ý với nàng, thì không có lý nào lại đổi ý. Huống chi chúng ta vốn
cũng không tính đi từ núi Yên Hồng đâu. Đi qua Hồ Tộc núi Vô Trần về
phía tây, cũng có thể tới Vương Thành. Mặc dù xa một chút, nhưng tất
nhiên cũng ít nguy hiểm hơn rất nhiều."
Mẫu Đơn kinh ngạc nhìn
hắn. Vẻ nghiêm túc này, thật sự là Tư Đồ sao? Là nhân yêu ẻo lả, là cái
tên ngốc hở chút là rơi nước mắt, hở chút là so sánh với người ta đó
sao? Thì ra hắn cũng có thể nghiêm chỉnh như thế. . . . . . Nàng chợt
phát giác mắt nhìn người của mình không được tốt lắm, tự nhiên lại bỏ
sót một mặt nghiêm chỉnh của người này. Còn thật sự tưởng hắn là một hồ
ly biến thái thích nam nhân. . . . . .
Hoàng tuyền cong khóe
miệng, "Ngươi rất có khí khái. Chẳng qua nhỡ có chuyện xảy ra, ngươi
tính làm như thế nào? Tới lúc đó không chỉ riêng ngươi và Thủy yêu này
mất mạng, mà ngay cả nha đầu người phàm kia cũng phải chết không thể
nghi ngờ. Ngươi quyết định đi?”
Tư Đồ mở miệng vừa muốn nói
chuyện, Mẫu Đơn đứng lên, cười híp mắt nói: "Quyết định! Ta sẽ không đem thân thể của mình tặng cho con hồ ly này, ta còn muốn giải quyết sớm
một chút để nhanh kiếm tiền nữa đó!"
Tư Đồ hơi sửng sốt, hình như không ngờ Mẫu Đơn sẽ nói như vậy. Hoàng Tuyền cũng đứng lên, giũ tay áo rộng thùng thình, dùng giọng điệu lành lạnh mà cười nói: "Đã như vậy,
các ngươi cũng không cần đi vòng qua núi Vô Trần xa xôi. Cứ trực tiếp đi qua núi Yên Hồng."
Thủy yêu lẩm bẩm nói: "Nhưng. . . . . . Không phải nơi đó rất loạn sao?"
Hoàng Tuyền thản nhiên nói: "Có ta ở đây, các ngươi có bước vào núi Yên Hồng, cũng bảo đảm không rớt một sợi lông măng."
Lần này không riêng gì Thủy yêu và Mẫu Đơn, mà cả Tư Đồ cũng muốn nhảy dựng lên!
"Ý của ngươi là. . . . . . ?" Đôi môi anh đào của Thủy yêu vì kinh ngạc mà há tròn, nhìn qua cực kì mê người
"Không sai, ta sẽ cùng đi Vương Thành phía tây với các ngươi."
Mẫu Đơn ngập ngừng nói, "Ngươi. . . . . . Tại. . . . . Tại sao muốn cùng đi với chúng ta?"
Đôi mắt đỏ rực như ma quỷ của Hoàng Tuyền khẽ híp một cái, “Ta đi tìm Phi
Yên tính toán chút nợ nần, nhưng lại không muốn đi một mình. Lí do này
đã đủ chưa?”