Hà Xử Bất Thính Phong trầm mặc, Tư Thất Thất cũng không nói. Không lâu lắm, Lâu Đồng Đồng thấy hệ thống nêu lên, đội ngũ Hà Xử Bất Thính Phong xin thối lui khỏi đấu trường.
Hai người này là muốn ly hôn lại thêm chia tay? Lâu Đồng Đồng nhớ tới ngày đó ở cửa hàng chụp ảnh nhìn thấy ảnh tình nhân của bọn họ, bọn họ đứng chung một chỗ, cười đến ngọt ngào như vậy, bây giờ thế nào liền đến trình độ này. Hà Thư biết rất rõ ràng Lâu Đồng Đồng nàng đã có bạn trai, chính hắn cũng theo Chu Tư Thất ở cùng nơi, thế nào có thể như vậy.
Tư Thất Thất một thân nữ trang màu tím gợi cảm đứng ở nơi so tài, tựa hồ ai oán hướng Hà Xử Bất Thính Phong nhìn một cái, một cái nhìn vạn năm. Nàng bị truyền tống ra khỏi đấu trường, một lát sau, trên kênh thế giới hệ thống xoát ra một tin tức như vậy: Tư Thất Thất cùng Hà Xử Bất Thính Phong tình cảm tan vỡ, Tư Thất Thất xin cưỡng chế ly hôn.
Trên kênh thế giới nam ngoạn gia sôi trào, lần trước luận võ chọn rể bị Hà Xử Bất Thính Phong đoạt danh tiếng, đến nay vẫn có rất nhiều người đối với hoa khôi nhớ mãi không quên, cho nên các nam ngoạn gia thi nhau biểu đạt vui sướng như ngoi lên mặt nước thở.
『 thế giới 』 Lam Tinh Linh: ( than thở ) thế nào lại đột nhiên muốn ly hôn, mấy ngày hôm trước ta còn nhìn thấy bọn họ rất ngọt ngào ở Thệ Thủy ngắm phong cảnh, ai.
『 thế giới 』 Hoa hồng tang lễ: đầu năm nay, ly hôn cùng kết hôn giống nhau bình thường. Tư Thất Thất là một hoa khôi, cũng không cần phải lo lắng không ai thèm lấy.
『 thế giới 』 Hắc Báo: toàn bộ câm miệng, đại tẩu ta là cho các ngươi nghị luận như vậy?
Lâu Đồng Đồng nhìn trong chốc lát trên kênh thế giới, yên lặng nhấn vào NPC truyền tống ra khỏi đấu trường.
Gần đây Mạc Yến Yến chìm đắm trong yêu đương, buổi tối ngày nào cũng nấu cháo điện thoại, Lâu Đồng Đồng thu thập xong đồ đạc ngồi ở trên giường ngẩn người, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại di động. Văn Hàn nói tối nay sẽ gọi điện thoại tới đây, nàng có nhiều ngày không gặp hắn, rất muốn nghe một chút thanh âm của hắn. Nàng nghĩ hắn lúc này phải ở bên cạnh ông nội, nàng cũng không dám gọi điện thoại cho hắn, sợ quấy rầy, liền phát tin nhắn để hắn có lúc nào rãnh rỗi gọi điện cho nàng.
Chờ trong chốc lát, Lâu Đồng Đồng cảm thấy đói, đi giầy cất kỹ điện thoại di động, xuống lầu mua bữa ăn khuya.
Dưới lầu ký túc xá nữ sinh có một đối tình nhân đang lưu luyến không rời, phải làm cho người ta cảm thán một câu “Mùa xuân tới rồi!!!! “
Lâu Đồng Đồng nhét tay vào trong túi áo khoác, tay vẫn nắm điện thoại di động, chỉ cần Văn Hàn gọi, nàng là có thể lập tức biết.
Ánh đèn đường nhỏ tối tăm, Lâu Đồng Đồng đi tới con phố có thức ăn ngon phía sau trường, tiến vào một quán cháo đèn sáng choang. Trước kia lúc chưa đi ăn với hắn, Lâu Đồng Đồng đối với ăn uống không có yêu cầu gì, chỉ cần không phải quá khó nuốt, nàng liền cảm thấy cái gì cũng được. Nhưng kể từ khi cùng hắn chung một chỗ, rất nhiều thói quen trong cuộc sống đều theo đó mà thay đổi, tựa như hắn ưu nhã bước vào cuộc sống của nàng.. Đối với thức ăn trở lên kén chọn, đối với phối hợp quần áo không khỏi sinh ra câu nệ, nếu phối hợp không thỏa đáng, cảm giác như trần truồng một thân vậy.
Ông chủ cười nói: “Vẫn giống như trước sao?”
Lâu Đồng Đồng cười híp mắt gật đầu, lão bản đều biết nàng.
Ông chủ béo lùn thuần thục đóng gói cho nàng một tô cháo gà, lại hỏi một câu: “Gần đây thế nào không thấy bạn trai ngươi tới nha.” Loại người như Văn Hàn, tựa hồ rất dễ dàng làm cho người ta nhớ kỹ. Bề ngoài xinh đẹp, tựa như lộ ra một hơi thở ưu nhã, không cần cố ý làm bộ, bản thân cũng thu hút người khác.
Lâu Đồng Đồng mân mê điện thoại di động trong túi áo, cười cười: “Hắn mấy ngày qua có việc, không có ở thành phố M.”
Lão bản nói: “Nga, thì ra là như vậy. Ta còn tưởng rằng hắn bắt đầu ghét quán cháo nhỏ của ta chứ.”
Lâu Đồng Đồng cười nói: “Sao có thể.”
Bên cạnh cửa trường tối om có một cái bóng đứng ở đó, Lâu Đồng Đồng không chú ý, bởi vì đang nhớ lại một số việc nhỏ mà lông mi cong cong ôn nhu cười lên.
Cái bóng động đậy, trong bóng tối đột nhiên vươn ra một cái tay bắt lấy cổ tay Lâu Đồng Đồng, giọng nói của Hà Thư vang lên: “Đồng Đồng!”
Lâu Đồng Đồng kinh ngạc, cẩn thận mới có thể phân biệt ra được Hà Thư, nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì?”
Bảo vệ trường học đang ngồi cạnh cửa sổ cắn hạt dưa, xung quanh không có sinh viên nào đi qua, Lâu Đồng Đồng nhướng mày, nghĩ muốn đem cổ tay của mình thoát đi, cũng là phí công.
Vừa mới ở trong trò chơi Tư Thất Thất đưa ra cưỡng chế ly hôn, bây giờ hắn lại chạy tới cửa sau của trường. Nàng nghĩ Hà Thư không thể nào là cố ý tới chờ nàng, đại khái là một sự trùng hợp.
Hà Thư tựa hồ cố gắng ẩn nhẫn cái gì, thanh âm không yên: “Ta muốn nói chuyện một chút.”
Lâu Đồng Đồng gật đầu, nói: “Ừ, ngươi giúp ta cầm túi cháo một chút.”
Hà Thư chậm rãi buông tay ra, cầm lấy cái túi trong tay nàng. Lâu Đồng Đồng mục đích là muốn làm cho hắn buông tay ra thôi, hắn bây giờ tâm tình không ổn định, nếu nói thẳng ra miệng, hắn sẽ không chịu buông tay.
Kể từ khi Lâu Đồng Đồng cùng Văn Hàn chung một chỗ, rất ít khi một mình gặp Hà Thư. Hai người lại không cùng khoa, cho dù là học chung môn học cũng sẽ không cùng giáo sư. Nàng cũng ở trong trò chơi cùng Hà Thư nói rõ, không nghĩ tới hắn vẫn còn chưa thông suốt.
Hà Thư nhìn nàng chăm chú, ngọn lửa trong đôi mắt tựa hồ muốn đem bóng dáng của nàng thiêu đốt. Ban đầu cho là mình có thể không thèm để ý chút nào, nhìn nàng cùng một người đàn ông khác tay nắm tay, bộ dáng hạnh phúc như vậy, hắn liền phóng tay tốt lắm. Nhưng khi vô số lần ở trong trò chơi nhìn thấy Lục Đồng cùng Dịch Thủy Thanh Hàn bằng một loại tư thái làm người ta ao ước tồn tại, trong lòng hắn liền mơ hồ không cam lòng. Nếu vừa bắt đầu hắn không do dự, bây giờ nam nhân theo ở bên người nàng, có thể là mình hay không? Chỉ đổ thừa ban đầu không ngờ rằng hôm nay hắn lại đối với nàng như thế chấp nhất. Sau khi cùng Chu Tư Thất chung một chỗ, Hà Thư mới hiểu được, thì ra trên thế giới chỉ có một Lâu Đồng Đồng, bất kỳ một nữ nhân nào khác đều không có cách nào thay thế được nàng. Nàng không cần người khác giả dối ca ngợi, đón ý nói hùa, nịnh bợ, có thể dịu ngoan như con mèo nhỏ, có thể cao quý tựa như một nữ vương. Trải qua rất nhiều việc trong trò chơi, hiểu rõ chuyện của nàng, mới làm cho Hà Thư hiểu được ban đầu không kiên trì là sai lầm cỡ nào to lớn.
Máu điên cuồng nảy lên đại não, Hà Thư kéo nàng ôm vào lòng, nảy ra một ý nghĩ to gan.
Lâu Đồng Đồng có chút ngây ngốc, đột nhiên bị hắn ôm thật chặt, toàn thân cao thấp nổi lên cảm giác chán ghét. Nàng biết nguyên đến chính là mình chỉ thích sư phụ ôm ấp, bất kể là trò chơi hay thực tế.
Mắt thấy khuôn mặt Hà Thư sắp tiến sát, Lâu Đồng Đồng nhấc chân dùng sức đá đầu gối của hắn, trong lòng tàn bạo chửi rủa.
Hà Thư bị đau, gập người xoa đầu gối. Hắn chưa kịp phản ứng, đầu gối tê dại còn không có yên ổn, lại bị nàng hung hăng đá một cước.
Lâu Đồng Đồng tránh thoát, hung hăng trừng hắn một cái, xoay người nhanh như chớp chạy mất.
Khi Hà Thư thanh tỉnh trở lại, nàng đã chạy xa chỉ còn làn gió nhẹ, trong không khí vẫn còn mùi vị của nàng. Chén kia cháo sớm đã bị ném xuống đất, Hà Thư gõ gõ đầu, có chút hối hận sự lỗ mãng vừa rồi. Hắn luôn làm việc cẩn thận, bớt việc còn hơn thêm việc, tránh phát sinh tranh chấp, nhẫn nhịn thành thói quen, thế mà liên quan đến nàng hắn liền không kiểm soát được. Chỉ vì phát hiện từ sâu thẳm trong lòng cho tới bây giờ hắn cũng chỉ thích nàng.
Lâu Đồng Đồng vừa chạy vừa thầm mắng Hà Thư, hoàn hảo mới vừa rồi nàng cơ trí, nếu không đã bị cưỡng hôn, sau này ra cửa nhất định phải mang một ít chai phun cay phòng bị. Cháo đưa đến miệng rồi còn không được ăn, hôm nay thật là xui xẻo.
Trở lại ký túc xá, Tiểu Vũ kỳ quái từ trước máy vi tính ngẩng đầu nhìn sang, hỏi: “Đồng Đồng, ngươi không phải là đi ra ngoài mua bữa ăn khuya sao?”
Lâu Đồng Đồng nói: “Nga, không cẩn thận bị chó ăn mất, ta cũng đành bỏ.”
Tiểu Vũ hắc tuyến: “Làm cái gì a, trường học của chúng ta đến lúc nào có chó hoang đoạt đồ ăn.”
Lâu Đồng Đồng cởi giày bò lên giường, không có ham muốn giải thích.
Văn Hàn bây giờ còn không gọi điện thoại tới, chắc hắn đang rất bận rộn đi? Lâu Đồng Đồng giật nhẹ lỗ tai gấu bông, lại cúi người hôn nhẹ cái mũi của nó, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: “Anh bây giờ đang làm gì thế, thế nào còn không gọi điện thoại tới ?” Gấu bông ở trên giường nàng là lúc năm mới Văn Hàn Tặng, nàng rất thích, lúc nào cũng ôm nó ngủ.
Như có tâm linh tương thông, điện thoại di động vang lên, Lâu Đồng Đồng nhìn trên màn hình thấy tên của hắn, hai mắt sáng lên, vui sướng nhấn nghe.
“Đồng Đồng, có nhớ anh hay không?” Hắn luôn hỏi ra miệng như vậy, trong giọng nói mang theo ôn nhu.
Lâu Đồng Đồng mặt mày hớn hở: “Có a có a, anh không có ở đây, em xoát phó bản một mình thật là chán.”
Hắn nói: “Ông nội của anh không có chuyện gì, chuyện nhỏ thôi, ngày mai anh sẽ trở về. Em rất nhanh là có thể nhìn thấy anh.”
Lâu Đồng Đồng chợt nhớ tới chuyện vừa rồi, ỉu xìu nói: “Vâng.”
Hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâu Đồng Đồng nhanh đáp lại: “Không có a. Văn Hàn, anh không có ở đây, em cũng không có tâm tình chơi trò chơi. Nói cho anh biết, lần trước có một người cấp 140 cùng em tỷ thí, hắn cũng không thắng được em! Anh có cảm thấy em rất lợi hại không.” Nàng nghĩ vẫn là không nên đem chuyện vừa rồi nói cho hắn biết, sau này thấy Hà Thư tuyệt đối đi đường vòng. Không có phát sinh chuyện mới vừa rồi, ngày thường gặp có lẽ còn có thể chào hỏi. Trong trò chơi có thể hỗ trợ, còn có thể biểu hiện một chút tình bạn học. Đến hôm nay thì cái gì cũng đều miễn hết, Lâu Đồng Đồng quyết định không thể có bất kỳ cái gì liên quan đến hắn nữa.
Văn Hàn nói: “Ừ, rất lợi hại. Mấy ngày qua em có ngoan ngoãn đến giờ đi ngủ không a, chơi trò chơi cũng đừng có chơi quá muộn. “
Lâu Đồng Đồng nói: “Em đều ngủ rất sớm!”
Nàng sờ sờ lỗ tai gấu bông, nói: “Văn Hàn, em rất thích anh.” Rất thích rất thích, lần đầu tiên thích một người như vậy, thời thời khắc khắc muốn đem hắn để trong lòng, lại lo lắng sợ có một ngày hắn biến mất trong cuộc sống của mình, không còn được thấy hắn nữa.
Hắn trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: “Đồng Đồng, anh muốn em, chờ anh trở về.”