Ta nằm trên giường gỗ trong mật thất, trong lòng có chút thê lương buồn
bã. Theo như lời hắn, còn có một nhóm người nghe lệnh sư phụ bảo hộ ta
trong đám hạ nhân, bọn họ đã thả bồ câu đưa tin thông tri sư phụ, tựa hồ còn có một hai người trốn thoát khỏi thiên la địa võng do Tam ca bày bố ra, thúc ngựa đi Ngự tông cầu viện. Ngự tông cùng Kinh Giao tướng cách
nhau không xa, nhưng thỉnh thoảng mới qua lại.
Mấy ngày nay ta
sống trong mật thất, phương diện lương thực nước uống đều được chuẩn bị
đủ dùng, Chu thất nói xong một ít sự tình liền lui xuống, nói rằng đây
là phòng dành riêng cho ta, hắn đi gian phòng cách vách nghỉ tạm. Nghĩ
lại tình hình mấy ngày gần đây, những ngày tháng yên bình an ổn lại rời
đi cùng sư phụ, Tam ca đã biến thành bộ dáng phúc hắc như thế này.
Trước mắt hết thảy khó bề phân biệt, ta xoa xoa thái dương, quyết định trước
tiên ngủ một chút. Sư phụ nhanh nhất thì khoảng ba ngày sau mới tới
được, chỉ có tu dưỡng thân thể khoẻ hẳn, mới có thể làm tốt chuyện kế
tiếp.
“Linh tê, linh tê...” Đang mê mang ta nghe được có tiếng
gọi ta liền mở to mắt, nhưng làm sao cũng không mở ra được, chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh ánh sáng trắng đẹp mắt nhu hoà. “Ngươi là ai…“
“Linh tê, linh tê…” Người nọ giống như không nghe thấy thanh âm ta đáp lại,
tiếng kêu khàn đặc đầy đau khổ, đó là thanh âm của một nữ tử, tuổi không lớn. Ta trong lòng có chút sốt ruột, không ngừng lớn tiếng kêu, “Ta
ngay tại đây, ngươi đừng khóc.”
Người kia lại không nghe thấy,
liên tục kêu thất thanh và khóc. “Ngươi là ai, đừng khóc, ta còn chưa
chết...” Người nọ khóc như ruột gan bị đứt từng khúc, khiến nỗi bi
thương tràn ngập lòng ta. Hai hàng nước mắt theo khóe mắt nhắm chặt chảy ra. “Các ngươi buông, buông…” Nữ tử kia bỗng nhiên cao giọng quát to,
giống như gặp phiền toái.
Ta lớn tiếng la lên, “Ngươi xảy ra
chuyện gì? Bọn họ là ai?” Trong lòng có một tia thanh minh không ngừng
lặp lại nói, đây là ác mộng, đây là ác mộng, hãy nhanh tỉnh lại. Ánh mắt giống như bị bịt kín, không thể nào mở ra được.
“Công chúa điện
hạ, công chúa điện hạ...” Ta giật mình bật dậy, choàng mở mắt. Trước mắt là đỉnh màn lụa, cùng tẩm cung giống nhau như đúc, ta đứng dậy nhìn
chung quanh một lượt, còn tưởng rằng chuyện vừa rồi là chỉ một giấc
mộng, tìm khắp xung quanh cửa sổ, đột nhiên nhớ tới đây là mật thất.
“Công chúa điện hạ…“
“Chu thất tiên sinh có việc sao?”
“Công chúa điện hạ vừa rồi không ngừng khóc kêu, tiểu lão nhân còn tưởng xảy
ra chuyện gì. Quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, thỉnh công chúa trị tội.”
“Không cần, ta vừa rồi bị doạ một chút,” ta thấy hắn ở ngoài cửa nói chuyện
cung kính trả lời, trong lòng có chút buồn cười, cho tới nay nỗi lòng
tối tăm từng chút từng chút một được hoá giải. “Xin hỏi Chu thất tiên
sinh hiện tại là giờ gì?“
Ngoài cửa lập tức trả lời đến, “Hồi
công chúa, hiện tại là giờ mẹo.” Nguyên lai đã là ban ngày. Ta nghĩ
nghĩ, nói, “Vậy thì làm phiền tiên sinh lại đi chuẩn bị chút gì đó để
ăn, lát say còn có chút vấn đề cần thỉnh giáo.”
“Điện hạ đã nói vậy nô tài đi trước chuẩn bị chút đồ ăn.”
“Tốt, Chu thất tiên sinh ──”,
“Công chúa còn phân phó gì không?”
“Không có, chính là, đa tạ sự chăm sóc của ngươi.”
Qua một vài giây, hắn mới cung kính trả lời đến, “Công chúa nghiêm trọng
hoá, đây là trách nhiệm của Chu thất.” Thanh âm có chút hơi hơi run rẩy, lập tức còn nói thêm, “Công chúa thỉnh nghỉ ngơi trước, khi nào chuẩn
bị cơm xong nô tài lại đến bẩm báo.”
Ta ừ một tiếng, sau đó chợt
nghe thấy tiếng bước chân rời đi của hắn. Trong lòng một góc căng thẳng
cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng. Ta vốn mặc y phục mỏng nằm ngủ, đứng
dậy liền choàng áo khoác, dùng lược chải sơ mái tóc.
Ngày hôm qua do vội vàng cùng mệt mỏi, không chú ý tới cái gì, hiện tại đứng dậy ta
mới phát hiện, cách bài trí căn phòng này giống tẩm cung như đúc, nghĩ
đến thời điểm sư phụ bố trí mọi việc chắc hẳn tốn rất nhiều tâm tư. Ta
cuối cùng vốn nghĩ sư phụ là lòng mang thiên hạ (lòng chỉ nghĩ tới việc
lớn), không nghĩ tới ngài cũng sẽ dụng tâm những chi tiết nhỏ như vậy.
Nghĩ đến đây đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy một số vật mà tẩm cung của ta
không có. Đó là một bộ chữ, hạ bút cứng cáp hữu lực lại tiêu sái tuấn
dật, ta vừa thấy đã biết là nét chữ của sư phụ Ôn Ly, mặt trên viết năm
chữ to, “Tâm An khắp nơi An”. Nguyên lai sư phụ đã sớm lường trước ta sẽ có ngày hôm nay, cho nên đã viết sẵn làm cho ta an tâm sao? Tâm An khắp nơi An, ta lẩm nhẩm một lần một lần đọc những chữ sư phụ, sư phụ nếu đã sớm liệu được ngày hôm nay, như vậy hết thảy tai nạn trước mắt, đều chỉ là tạm thời đi. Ta nhẹ miết nét chữ của sư phụ, tâm cũng dần dần bình
tĩnh một ít.