Ta vốn đang lo
lắng không biết ở trong lòng đất có thể ăn những gì, thế mà Chu thất đã
chuẩn bị xong một bàn đầy đồ ăn giống bữa sáng. Hắn nói địa cung này
được xây gần Kiến Thành là vì sợ xảy ra chuyện cần có chỗ để tị nạn, cho nên các loại cung ứng vẫn đều sung túc. Lần này, trước khi hai sư phụ
cùng nhau rời đi đã dặn dò qua, nên bọn họ còn tích trữ riêng một ít, đủ dùng trong vòng một tháng. Biết được chuyện này ta trở nên kiên định
một ít, sau khi ăn xong liền thỉnh Chu thất tiên sinh đi vài vòng trong
mật đạo. Chu thất nói địa cung này không lớn, nhưng dễ lạc đường, cho
nên dù muốn đi đâu, tốt nhất đều phải gọi hắn dẫn đường.
Ta cũng
không giật mình bởi việc này, các sư phụ từng học qua thuật Kỳ Môn Độn
Giáp, chắc hẳn thời điểm kiến tạo chỗ này phải bố trí trận pháp. Chu
thất gọi nơi này là địa cung cũng không phải không có đạo lý, trừ bỏ
phòng của ta nằm bên ngoài, nơi này bốn phía đều thông suốt, nối tiếp
với rất nhiều gian phòng, trừ bỏ phòng ngủ, phòng bếp còn có nhà kho, so với tẩm cung của ta dường như còn lớn hơn một chút. Mặc dù như thế, dù
sao cũng chỉ là một ít đất đá bình thường, ta dạo quanh một vòng cảm
thấy không có gì đáng nhìn, liền trở về ngủ. Nằm trên đệm thoải mái, ta
bắt đầu tự hỏi tất cả mọi chuyện, nếu như còn cảm thấy hết thảy đều là
trùng hợp, thì hẳn là ngu ngốc chứ không phải đơn thuần, hồn nhiên.
Nhưng trước mắt trừ bỏ ở trong này tự bảo vệ mình, không còn cách nào khác.
Trước mắt hết thảy là một đoàn sương mù, ta đứng ngay trung tâm, chỉ có
thể lấy bất biến ứng vạn biến. Ở sâu dưới lòng đất, ngày đêm chẳng thể
phân biệt được, đồng thời lại lo lắng tình hình hiện tại, mỗi ngày trôi
qua đều khá lâu. Thời điểm nhàn rỗi, ta lại suy tư miên man không yên,
đành phải gọi Chu thất tới nói chuyện phiếm.
Chu thất thuộc dạng
người hay nói, ta mỗi ngày nghe hắn nói về mọi chuyện xảy ra trong phủ.
Nói đến những chuyện hắn đã làm, lại thao thao bất tuyệt. Chu thất chủ
yếu phụ trách địa cung. Theo hắn giảng giải, thời điểm ở trong phủ, trừ
bỏ quản lý Cung này, cũng không có cơ hội cùng thủ hạ khác thủ hạ liên
hệ. Tình huống hiện tại cũng là một người khác thông tri hắn, hắn mỗi
ngày giờ tý đều đi tuần địa cung một lần, phụ trách thu thập tin tức do
kẻ khác đem đến chỗ ẩn nấp bên cạnh khối cự thạch trong rừng trúc. Theo
lý thuyết địa cung to lớn như thế, hẳn là không hề chỉ có một cửa đi
thẳng ra ngoài cung, nhưng mỗi khi ta hỏi Chu thất, hắn lại nói chưa bao giờ nhìn thấy lối ra khác.
Nhìn dáng vẻ của hắn không phải là
nói dối, nhưng ta còn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. Sư phụ Ôn
Nhai từng nói với ta một đạo lý: mọi chuyện trên thế gian, đại để đều
không thoát khỏi bốn chữ “Nhân chi thường tình” (lẽ thường của con
người), nếu như có một sự kiện thập phần trái ngược nhân chi thường
tình, như vậy trong đó tất có ẩn tình. Đúng là như vậy, trong lòng ta
luôn luôn có chút âm thầm nghi hoặc, địa cung này là chỗ dùng để tị nạn, nếu như chỉ có một con đường đi từ trong phủ đến, vậy thì thực không
bình thường, nhỡ khi xảy ra chuyện thì chạy trốn như thế nào.
Giờ phút này mới hối hận lúc trước không có hảo hảo cùng sư phụ tu luyện,
chỉ nhớ mang máng sư phụ khi giảng Kỳ Môn Độn Giáp có nói, trong tám cửa có khai, hưu, sinh ba cửa may mắn. Nhưng làm sao để bày bố trận pháp,
đem ba cửa kia thiết lập tại địa phương nào, ta một điểm cũng không nghĩ ra được. Sư phụ cũng thật là, có địa phương như vậy cũng không sớm nói
cho ta biết trước, hiện tại muốn rời phủ đi đều là khó càng thêm khó.
Nghĩ đến đây đầu óc bỗng nhiên nhớ lại một sự kiện, thời điểm lần đầu tiên
ta được Chu thất đưa đến, trong địa cung trung có một gian phòng không
vào được. Cái phòng kia nằm tận sâu cùng trong Cung, toàn bộ cửa chỉ
dùng một khối huyền thiết thật lớn tạo thành, xem ra cần cơ quan đặc
biệt mới có thể mở ra. Chu thất nói nơi này được kiến tạo từ gì hắn cũng không rõ, từ ngày xây dựng Kiến Thành chưa từng thấy các sư phụ mở ra
lần nào. Đường đi vào địa cung có thể nằm ở nơi khác hay không? Ta gọi
Chu thất theo ta cùng đi mở cửa, ta lần mò chung quanh nhưng không tìm
được cơ quan gì. Ngày mai chính là ngày ước hẹn cùng Thanh Nham, ta muốn ngoãn ngoãn chờ đợi theo lời hắn, liệu hắn có thể xông vào phủ tìm ta
hay không?
Nghĩ vậy lòng ta trở nên băng giá, thật sự là quá nguy hiểm, hai nắm đấm đối đầu địch bốn tay, huống chi là binh mãnh tướng
mạnh dưới trướng Tam ca. Ta suy nghĩ thông suốt, cảm thấy vô luận như
thế nào đều phải nghĩ cách ra ngoài gặp mặt hắn(Thanh NHam).