Ăn xong cơm chiều, ta liền gọi Chu thất đến, nói với hắn đêm nay ta muốn
nghĩ cách xuất phủ, Chu thất sợ tới mức lập tức quỳ trên mặt đất, khuyên nhủ “Bên ngoài đều là thủ hạ của Tam hoàng tử, công chúa đi ra ngoài
chỉ sợ có nguy hiểm.” Ta liền nâng hắn dậy khẽ nói, “Ta đã hẹn trước với bạn ta ngày mai sẽ gặp nhau ở ngoài phủ, hắn đến đây không thấy ta, tám chín phần mười sẽ xông vào trong phủ tìm ta. Như vậy thật sự quá nguy
hiểm.
Chu thất lấy ống tay áo xoa xoa một tầng mồ hôi lấm tấm
trên trán, nói, “Ngài hiện tại đi ra ngoài, có thể sẽ bị Tam hoàng tử
bắt lấy, như vậy vị bằng hữu của ngài vẫn gặp nguy hiểm.” Ta gật gật
đầu, “Ngươi nói rất có đạo lý, nhưng trừ biện pháp đó ra ta thật không
nghĩ ra cái gì nữa. Chỉ có thể liều mạng tới cùng.” Chu thất thở dài một hơi, nói, “Công chúa cần gì phải như vậy, người bạn kia của người chắc
hẳn cũng là người thông minh, nhìn thấy phủ công chúa có trọng binh canh gác còn có thể tiến vào sao?”
Không đợi ta trả lời, Chu thất
bỗng nhiên vỗ vỗ tay, nói, “Lão thật hồ đồ, trong phủ còn có một ít
người của chúng ta, vẫn có cơ hội đi ra ngoài.“
“Có sao?” Ta nhìn Chu thất hỏi, “Hiện tại cũng có thể ra khỏi đây!” Chu thất vuốt vuốt
chòm râu, tựa hồ đối với chủ ý do chính mình nghĩ ra thực vừa lòng, nói, “Hiện tại là đầu hạ, rau dưa và trái cây trong phủ chúng ta cần phải ra ngoài thu mua, tam hoàng tử tuy rằng có thể trú binh ở nơi này, nhưng
dù sao không có lệnh của Hoàng đế không cho phép tiến đế đô, như vậy cho tới nay chuyện thu mua hẳn là do hạ nhân trong phủ làm.“
“Có
lý.” Ta nghĩ nghĩ, đây quả thật là biện pháp tốt, bất quá vẫn tồn tại
chút vấn đề, “Bên ngoài binh mã nhiều như vậy, đi ra ngoài có thể rất
nguy hiểm không?”
“Công chúa xin hãy yên tâm, hạ nhân chúng ta
lưu lại trong phủ đều là người của Ngự Tông trải qua thiên chọn vạn
tuyển (tuyển chọn kĩ càng), vô luận mưu kế hay võ cồng đều có tiếng trên trên giang hồ. Mặc dù không thể nói vạn vô nhất thất (tuyệt đối không
có tý sơ hở nào), nhưng tóm lại nắm chắc năm thành.”
Hắn đứng lên nói, “Ngài hẹn gặp bạn bè giờ nào, ở đâu? Ta một hồi đi thông tri người khác, bảo bọn hắn bằng mọi cách phải đi ra ngoài, đem tín vật chuyển
lời cho bằng hữu của ngài.”
“Ân.” Ta đem thời gian hẹn với Thanh
Nham đều nói cho Chu thất, sau đó viết một phong thư, trong thư đề cập
nỗi bất tiện hiện tại của ta, nếu có thể bứt ra thì sẽ đi theo Chu Tước
tìm hắn. Ta lo lắng dặn dò Chu thất, bằng mọi giá không nên đề cập với
Thanh Nham tình cảnh hiện nay của ta, nếu không, không biết sẽ có chuyện náo nhiệt gì xảy ra nữa.
Chu thất trở về viết mật hàm, kèm theo
cả tín vật của ta. Lòng ta còn có chút hoảng hốt, ở trên giường lăn qua
lộn lại cũng ngủ không được, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp,
nhưng đến tột cùng ở đâu nhất thời cũng không thể nghĩ ra được. Ta nghe
được thời điểm Chu thất xuất địa cung thanh âm cơ quan mở ra, muốn đảm
bảo hắn trở về rồi mới ngủ tiếp, nhưng đợi thật lâu hắn không trở về,
cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhân Tông thịnh vượng,
ngày hai mươi ba, tháng năm, năm mười tám, Nghi cần y, chui từ dưới đất
lên, an táng, tế gả thú, khai sáng. Ngày này là ngày ta ước hẹn với
Thanh Nham, bảy ngày trước, ta khát cầu hắn dắt tay ta lưu lạc thiên
nhai, phải tách ra ta xử lý tốt hết thảy sự tình trong phủ liền cùng hắn rời đi; nhưng sau một tuần, ta phải trốn trong địa cung chờ các sư phụ
tới cứu ta, muốn gặp mặt hắn nhưng khó khăn chồng chất khó khăn.
Chu Thất tối hôm qua ra ngoài sau đó không có trở về nữa. Buổi sáng ta tỉnh lại gọi vài tiếng nhưng không nghe thấy tiếng của hắn. Mò đến phòng
hắn, cũng không có một bóng người. Cả người ta cơ hồ lạnh thấu, đêm qua
vẫn suy nghĩ suốt, hôm nay mới nghĩ đến, Chu thất chỉ nói cho ta biết
làm sao để thu thập tin tức, cũng không nói rõ làm sao để truyền tin ra
bên ngoài. Hơn nữa hắn cũng nói qua, cũng không phải mỗi ngày đều có tin tức, nếu như ngày mai phải hành sự, có phải hắn phải rời khỏi địa cung
mới có thể đi ra ngoài hay không?
Ta lo lắng đi tới đi lui trong
phòng, nơi này không có mặt trời, căn bản không biết đến cái gì gọi là
thời gian, đến cuối cùng ta không chịu nổi nữa, quyết định rời khỏi địa
cung, đi ra ngoài thăm dò tin tức. Ta vẫn lo lắng tìm không thấy cửa ra, không nghĩ tới thời điểm ra ngoài một đường đều thuận lợi, vài cơ quan
đều giải được. Lãng phí biết bao nhiêu thời gian, ta mới đi tới được
tầng cao nhất địa cung, nhẹ nhàng xoay chuyển cơ quan, ánh sáng chói mắt cơ hồ biến mọi thứ thành màu trắng, qua một hồi lâu mới thích ứng được.
Bên ngoài mặt trời chói chang, nhìn lên thời gian đã qua buổi trưa. Ta nhìn nhìn bốn phía, cũng không có những người khác, lập tức nhanh nhẹn nhảy
ra, che mặt. Ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc rậm rạp lờ mờ chiếu, trên
mặt có chút mồ hôi ẩm ướt. Có lẽ là ở trong cung ngốc thời gian có chút
lâu, thời điểm vừa ra khỏi phủ ta vẫn chưa phát hiện, đi tới bỗng nhiên
cảm giác không thích hợp, quá im lặng. Ngay một tiếng điểu kêu đều không có.
Ta vận khởi nội lực cố gắng bắt giữ những thanh âm rất nhỏ,
có người, không chỉ một hơi thở. Lòng ta cả kinh, đề khí chân đạp một
viên Thúy Trúc nhảy lên cành trúc trên cao. Cành trúc chịu không nổi sức nặng của ta, theo lực đạo của ta chao đảo về phía trước, ta loay hoay
đứng dậy đạp bước trên ba bốn cành trúc mới xem như có thể đứng vững.
“Tê Nhi, ngươi lại không ngoan” một thanh âm quen thuộc làm cho tóc gáy đều dựng thẳng lên, “Tam ca đã thấy ngươi, còn không mau xuống dưới.”