Sư Phụ Như Phu

Chương 54: Chương 54: Phù Nhân Duyên




Vừa ra ngoài, lúc này mới phát hiện, thì ra là hắn, “Sao huynh lại ở đây.”

Đông Lạc cười, vẻ hòa nhã trên gương mặt có một nét dịu dàng khiến người ta mê say.

Hoa Tiểu Nhã nhìn, cơ hồ trong lòng êm ái vô cùng.

“Đi theo ta đi.”

Đi theo ta đi, những lời này như một ma chú vô cùng mạnh mẽ, khiến Hoa Tiểu Nhã cơ hồ thiếu chút nữa đã đồng ý.

Nhưng, nam nhân, hình như cũng không thể tin được, mà dáng vẻ của hắn giống Lạc, thì càng không thể tin được.

Cười khẽ, “Tại sao?”

Đông Lạc chỉ nói một câu, “Ta đối với nàng vừa gặp đã yêu, ta muốn cưới nàng.”

Bước chân Hoa Tiểu Nhã khựng lại, hắn muốn lấy mình?

Kiếp trước, mình muốn hắn cưới mình biết bao, chỉ tiếc ——

“Đã… muộn rồi.”

“Cô nương đã thành thân rồi ư?” Đông Lạc chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

Hoa Tiểu Nhã lắc đầu, “Chưa thành thân, ta và huynh, ta và huynh, đã sớm là chuyện quá khứ. Từ rất lâu trước kia.” Cũng có thể nói là rất lâu sau này ——

Đông Lạc sửng sốt, tại sao lại nói vậy?

Thấy Hoa Tiểu Nhã sắp đi, trực tiếp một chưởng đánh bất tỉnh, ôm lấy, phi thân đi thẳng ——

Đừng trách hắn làm vậy, hắn muốn thử nghiệm một chút ——

Nghe nói, ngày 15 hàng tháng, lúc trăng tròn, dùng phù nhân duyên để cầu nguyện, đến lúc đó sẽ có một sợi tơ hồng bay từ bên này sang bên kia của Nhân Duyên Kiều, mình cầm đầu này của sợi tơ hồng, đi sang bên kia cầu, bạn sẽ nhìn thấy người mình yêu.

Hắn muốn xem xem, người nàng thương yêu, có phải mình hay không.

Hắn và nàng, có duyên phận hay không.

Hắn chưa từng yêu, cho nên hành động rất quyết đoán nhanh chóng, đặt nàng nằm dưới tàng cây bên này cầu, đánh thức nàng ——

Hoa Tiểu Nhã mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt hắn, lại càng hoảng sợ.

“Huynh bắt ta làm gì?” Hoa Tiểu Nhã không nhịn được chất vấn, nhưng, giọng nói vẫn rất mềm mỏng, dường như chỉ hỏi dò mà thôi.

“Đây là phù nhân duyên. Nàng ở bên này, đi lên cầu, sẽ nhìn thấy một người đứng bên kia cầu, mà người đó chính là người có duyên. Bây giờ, ta chỉ muốn biết, nhân duyên của nàng có phải ta hay không.” Giọng nói Đông Lạc lộ vẻ nặng nề.

“Phù nhân duyên?” Hoa Tiểu Nhã kinh ngạc nhướn mày, “Có thứ này sao?”

“Ta vừa hay có một cái.” Đông Lạc không được tự nhiên đáp lời.

Vật này, chỉ có quân chủ các triều đại mới có, mà, Đông Lạc lại là Thái tử Đông Thắng Quốc, đương nhiên sẽ có một cái rồi.

“Nhưng tại sao huynh không tự mình thử?” Hoa Tiểu Nhã kinh ngạc hỏi.

Bởi vì, bởi vì hắn không dám đối mặt ư? Gượng cười, “Bởi vì, nàng là nữ nhân.”

Khẽ gật đầu, Hoa Tiểu Nhã cho rằng chỉ có nữ nhân mới có thể dùng phù nhân duyên, nên làm theo cách Đông Lạc nói, đi sang bên kia cầu ——

“Cô nương.”

Hoa Tiểu Nhã dừng bước, hắn vẫn chưa biết tên mình.

“Ta tên là Hoa Tiểu Nhã.”

Nàng nhớ, vào một đêm, nàng gặp hắn, cũng từng giới thiệu như vậy.

Đông Lạc gật đầu một cái, “Nhã Nhã.”

Trái tim Hoa Tiểu Nhã đột nhiên run lên, Lạc năm đó, cũng gọi mình như vậy.

“Nếu như, người nàng nhìn thấy trên cầu là ta, nàng sẽ đi theo ta chứ?”

Hoa Tiểu Nhã hít một hơi thật sâu, “Đúng vậy.” Nếu như là hắn, vậy thì nàng sẽ tin, đời này. Nàng sẽ tin hắn một lần nữa.

Trong lòng Đông Lạc phút chốc thở phào một cái.

Khẽ gật đầu, “Được, nàng đi đi.”

Hắn có thể cùng với nàng, là chuyện xa vời biết bao, nhưng, Đông Lạc vẫn rất muốn thử một lần, hắn chính là con người thẳng thắn như vậy. Hoa Tiểu Nhã kiên định bước từng bước, nhưng tim lại đang đập thình thịch liên hồi, nàng cũng muốn biết, người mình sẽ gặp, là ai ——

Phù nhân duyên biến thành sợi nhân duyên, bước chân Hoa Tiểu Nhã càng ngày càng chậm lại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.