Sư Phụ Như Phu

Chương 53: Chương 53: Ta Sẽ Giết Người Diệt Khẩu




Thấy ca ca mình nhìn chăm chú theo bóng lưng người ta, Đông Tương Nhi khẽ lắc đầu, “Đại ca, thật ra thì, muội cũng đói bụng rồi.”

Đông Lạc đương nhiên hiểu tâm tư của muội muội mình, nhưng mà, cô nương kia, rất khiến người ta thương yêu, không phải sao? Có lẽ chỉ có vẻ mặt điềm đạm đáng yêu vừa rồi của nàng, giọng nói ôn hòa, mới làm hắn xúc động, vậy nên khiến hắn có một cảm giác thôi thúc muốn bảo vệ nàng.

“Đi thôi.” Đông Lạc cùng Tương Nhi đi tới một góc phố sầm uất.

Liên Nguyệt Trai, tửu lâu cao cấp nhất trong một góc náo nhiệt của Liên Thành.

Từ cách bài trí đến phục vụ đều cao như núi. Dĩ nhiên, cao như vậy, còn có giá tiền nữa.

Một mâm trái cây ở đây, đoán chừng mấy hàng rong bán trái cây bên ngoài mất một tháng mới có thể kiếm được.

Tới đây ăn cơm, đều là người có thân phận, cần phải có địa vị, là vì giá tiền sẽ đại diện cho địa vị.

Có điều, món ăn ở đây thật đều vô cùng ngon, trân cầm tẩu thú, chỉ có thứ ngươi không gọi được tên, không có thứ ngươi không tìm được.

“Gia, xin mời ngài lên lầu!” Một muội tử cao gầy trong điếm vội vàng làm tư thế mời.

Thì ra, người phục vụ nơi này đều là nữ nhân. Ai ai cũng xinh đẹp hào phóng, lão bản tiệm này đúng là người rất không bình thường. Hoa Tiểu Nhã có một sự thôi thúc muốn làm quen với hắn.

Hoa Tiểu Nhã được Hách Liên Kình Thương đưa vào một gian phòng bài trí trang nhã.

Bên trong gian phòng, bài trí cực kì hào phóng, thoạt nhìn giống như ở nhà vậy, trong lòng Hoa Tiểu Nhã thầm cảm thán, chẳng lẽ, phòng bao nơi này đều như vậy? Bên trong đều có giường, bên kia có thùng nước tắm để tắm rửa!

“Đây là gian phòng của ta, tùy ý đi.” Một câu nói của Hách Liên Kình Thương khiến con ngươi Hoa Tiểu Nhã nháy mắt trở nên to hơn.

“Phòng của huynh?”

“Ừ, nơi này, là ta mở.” Vẻ mặt vạn năm không đổi của Hách Liên Kình Thương thoáng chút thở dài.

Hoa Tiểu Nhã hơi kinh ngạc, thì ra, hắn chính là lão bản của nơi này! Cho nên mới khác người như thế, không ngờ nha! Nhưng mà, trong lòng luôn cảm thấy, nói thẳng với mình như vậy, có phải cũng rất tin tưởng mình không?

“Huynh không sợ sau này ta sẽ tiết lộ bí mật của huynh à?” Hắn là lão bản nơi này, người khác nhất định không biết chứ?

Hách Liên Kình Thương khẽ lắc đầu.

Hoa Tiểu Nhã nhất thời cảm giác, được người khác tin tưởng thật tốt.

“Bởi vì, ta sẽ giết người diệt khẩu.”

Cái, cái gì? Con ngươi Hoa Tiểu Nhã đột nhiên mở lớn hơn, vội vàng lui về phía sau từng bước, đứa nhỏ này không phải đang nói đùa chứ?

Trên khuôn mặt lãnh khốc của Hách Liên Kình Thương lại mang theo ba phần vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, lại vô cùng đẹp mắt.

Hoa Tiểu Nhã nhìn ngơ ngẩn, “Chuyện đùa này tuyệt không buồn cười.”

Chỉ chốc lát, đã có thị nữ bưng thức ăn lên, một bàn đầy món ngon, thoạt nhìn vô cùng ngon mắt.

“Tới đây, ta mời cô một chén, đa tạ cô hôm nay cầu xin tha thứ cho ta.” Con ngươi Hách Liên Kình Thương mang theo vài phần nghiêm túc, không ngờ, ai cũng coi mình là kẻ dư thừa, hôm nay lại có người sẽ ra mặt vì mình.

Trong lòng hắn, không cảm động là giả.

Hoa Tiểu Nhã cười cười xin lỗi, “Thật ra thì, huynh cũng coi như vì ta bị mắng, huynh ra ngoài, là tìm ta? Hôm đó ta được Thiên sư cứu -“

Hai người bỏ qua hiềm khích lúc trước, Hoa Tiểu Nhã hiểu, mặc dù trên mặt Hách Liên Kình Thương có chút lạnh lùng cứng rắn, nhưng cảm thấy con người hắn cũng không tệ lắm.

Chỉ có điều, hoàng cung đã tạo cho hắn tính tình như vậy.

Uống vài chén, trên gương mặt trắng nõn của Hoa Tiểu Nhã xuất hiện chút ửng hồng, khẽ lắc đầu, nói sao cũng không dám uống nữa.

“Ấy, ta đi nhà xí.” Vô ý vô tứ chạy ra ngoài, nàng hướng về lối đi được một thị nữ chỉ cho.

TĐC: Nhá hàng nhiều cũng sẽ thành nghiền, k nhá sẽ k chịu được a T.T

…Đông Lạc chỉ nói một câu, “Ta đối với nàng vừa gặp đã yêu, ta muốn cưới nàng.”

Bước chân Hoa Tiểu Nhã khựng lại, hắn muốn lấy mình?

Kiếp trước, mình muốn hắn cưới mình biết bao, chỉ tiếc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.