Mặc Tử Tụ lập tức cười to, Thiên Âm lúng túng thu tay lại, cười mỉa: “Thức ăn lấy được khi ăn mới có mùi vị, hơn nữa, cho dù thức ăn có ngon, nhưng nếu không có người ăn chung với mình thì cũng như nhai sáp nến, không có tăng thêm mùi vị.” Suy nghĩ một chút lại nói: “Huống chi bữa này không phải là dùng tiền của ta, tất nhiên ta muốn ăn thật ngon, những viên Kim Thạch kia, là để dành cho A Hoa .”
Nghĩ đến A Hoa, nàng lại nói: “Mặc ca ca, ngươi có biện pháp gì có thể để cho ta tìm được A Hoa nhanh hơn một chút hay không? Vừa rồi một đường đi tới đây, ta cũng không có nhìn thấy nàng.”
Mặc Tử Tụ cười khẽ: “Nàng ta có thể rời khỏi nơi này hay không?”
“Không thể nào.” Thiên Âm kích động lắc đầu: “A Hoa nói qua nơi này là nơi mà nàng sống cả đời, nàng sẽ không rời đi!”
“Ngươi phải tìm tiểu cô nương tên A Hoa? Lớn giống như ngươi sao?”
“Đúng vậy. Mặc ca ca, ban đầu ta với A Hoa tách rời ở thành Tiêu Dao, ta đến Tiên giới, từ đó cũng chưa từng thấy qua nàng. Cũng không biết hôm nay nàng ở chỗ nào? Sống có được hay không. . . . . .”
Mặc Tử Tụ trầm ngâm chốc lát, nói: “Ngày ở Nhân giới sẽ trôi qua nhanh hơn ngày ở Tiên giới, ngươi ở Tiên giới vừa được mười bảy tuổi, người bằng hữu A Hoa kia, cũng phụ nhân trung niên, đoạn đường này người mà ngươi tìm chỉ là thiếu niên, lại không chú ý tới những người lớn tuổi kia.”
Thiên Âm khiếp sợ há to mồm, nàng không phải là không biết Nhân giới khác biệt với Tiên giới, chỉ là nhiều năm như vậy, nàng đã quên thôi.
“Vậy. . . . . .”
Nàng đang muốn nói chuyện nói, lầu dưới truyền đến một âm thanh ồn ào cắt đứt suy nghĩ của nàng. Hai người theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy một hán tử trung niên say rượu quần áo lam lũ bị đám người tiểu nhị xua đuổi hành hung ngay tại cửa ra vào.
“Bảo ngươi ăn chùa uống chùa!!” Tiểu nhị nở nụ cười, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Không có tiền cũng dám tới nơi này uống rượu? Không cho ngươi biết tay một chút, về sau ai cũng dám đến nơi này ăn cơm bá vương* rồi !”
Ăn cơm bá vương*: Bá Vương; kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán). Theo Ly hiểu cụm từ ăn cơm bá vương ở đây là đến đây ăn cơm không trả tiền (kẻ cậy quyền áp bức nhân dân), nếu hiểu theo câu này là ai cũng có thể đến ăn chùa.
Hắn chỉ huy đả thủ* một bên, giọng nói tàn khốc quát lên: “Đánh cho ta, ra sức đánh!! Để cho hắn ghi nhớ thật lâu!”
Đả thủ*: ý chỉ người hung ác, ác ôn, chuyên ra tay đánh người.
Đại hán kia một thân áo xanh bị hất nước bẩn, lại bị đè xuống đất dính chút bụi, cộng thêm hắn lôi thôi lếch thếch tóc rối bời, càng nhìn càng thấy hắn giống như một tên ăn xin.
Chỉ chốc lát sau, hắn bị bốn năm người đánh cho miệng phun máu tươi, vết thương chằng chịt.
Thiên Âm thấy hơi quá đáng, âm thầm vận dụng Tiên thuật, để cho lực đánh vào trên người đại hán kia giảm nhẹ đi. Người khác chưa phát hiện, đại hán kia lại cảm thấy nắm đấm rơi vào trên thanh thể của mình lại không có một chút sức nặng, giống như cây bông vải mềm lướt nhẹ trên người mình một cái.
Một khắc trước mắt hắn vẫn còn say lờ đờ mông lung, vào lúc này trong ánh mắt đã trong sáng mang theo chút mê hoặc.
Ánh mắt không ngờ va chạm với Thiên Âm, chớp mắt một cái, thu hồi mắt lại nhắm hai mắt giả chết. Chỉ là trong nháy mắt, hắn lại bỗng dưng mở mắt, lần này, hắn đúng là có vẻ hết sức kích động!
Hắn mạnh mẽ đẩy người đang đánh tới sung sướng ở bên cạnh ra, cách khoảng hai tầng lầu, hai mắt không dám tin giọng nói khàn khàn thở phào: “Thiên Âm!!”
Ly trà trong tay Thiên Âm phút chốc rơi xuống đất.
Nàng muốn, đời này nàng cũng không nghĩ tới, năm đó người vô cùng ghét nàng, đứa bé ăn xin Đại Thực ở tại sát vách ngôi miếu đổ nát, sẽ nhớ nàng.
Theo Đại Thực đi một đường, Thiên Âm ôm Thiên Tuyết một câu cũng không lên tiếng.
Đại Thực nói, A Hoa chết rồi.
Hắn nói, bởi vì năm đó nàng đắc tội Hồng Trang, Hồng Trang tìm một tháng không tìm được nàng, liền trút giận lên người bên cạnh nàng, A Hoa chính là bởi vì vậy mà bị Hồng Trang đánh chết.
Hắn nói, thời điểm A Hoa chết, trong ngực là bọc tiền đồng lớn.
Lúc nàng khạc ra một ngụm máu cuối cùng còn nói, đó là tiền mà nàng cho Thiên Âm mua gà nướng.
Trên bầu trời xa, trong xanh thuần khiết, không một tạp chất. Một bụi cỏ dại mọc thành sân, vài luồng gió xào xạc từ từ lướt nhẹ qua. Giữa bụi cỏ xương trắng dày đặc, trên bầu trời Đại bàng lượn vòng, điểu* thối bay thấp xuống.
Điểu*: chim điểu.
Đi tới trước một cọc gỗ mục nát được xem là mộ bia, Đại Thực ngừng bước.
Hắn chỉ vào cộc gỗ đã mọc đầy cỏ dại trên mặt đất nói: “Đây là mộ phần A Hoa, trước khi nàng chết vẫn nói ngươi sẽ trở về, ta liền chôn nàng ở nơi này, ngươi mà trở về, cũng dễ nhìn thấy nàng một chút. Đã nhiều năm như vậy, vốn là cũng không ôm hy vọng gì, không ngờ hôm nay ngươi thật sự trở lại.”
Thiên Âm để Thiên Tuyết xuống, lặng lẽ nhẹ nhàng vuốt ve cộc gỗ mục nát này vừa sờ thì một miếng vụn của mộ bia mộc mạc rơi xuống, giọng nói khàn khàn hỏi: “Lúc A Hoa đi, nảng có sợ không?”
“Sợ nha. Ai mà không sợ, nhưng Hồng Trang kia dẫn theo mấy chục người, không người nào có thể ngăn được nàng.” Giọng nói Đại Thực nghe phiền muộn khó khăn, nhắc tới Hồng Trang, hắn vẫn là đầy ngập oán giận.
“Hồng Trang này. . . . . .” Nàng lẩm bẩm, ngồi xổm người xuống yên lặng nhổ cổ dại trên mộ phần, trong ánh mắt đen tối giống như có nước mắt, chảy xuống không ngừng.
Từ trong túi lấy ra tất cả Kim Thạch, một viên lại một viên trải đầy phần mộ, Kim Thạch dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.
“A Hoa, ta đã trở về, ngươi nói rất đúng, mặc dù ta sẽ không có xin tiền, mà ta thật ra cũng không có vô dụng như người khác nói.”
“Ngươi luôn nói ta sẽ có một ngày mang theo mấy xe ngựa vàng để báo đáp ngươi, ta vẫn nhớ.”
“Trong túi ta có thật nhiều bảo bối, đều là ánh vàng rực rỡ. . . . . .”
Tiếng gió uyển chuyển, nàng ở trong gió nhẹ nhàng kể ra: “Nhưng ngươi, lại đi nha.”
“. . . . . . Thật xin lỗi, là ta hại ngươi. . . . . .”
Tiếng gió mang giọng nói của nàng đi về phương xa, cỏ thơm um tùm, vẫn như cũ rêu rao theo gió.
Nàng ép người xuống, dán lên mộ phần lẳng lặng rơi lệ. gió mát đánh úp vào thân nàng, mang theo bi thương du đãng trong không khí.
Thiên Tuyết an tĩnh nằm ở bên người nàng, nâng lên móng vuốt một lần lại một lần thay nàng lau đi nước mắt ở khóe mắt.
Mặc Tử Tụ ẩn thân ở một bên, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt chớp động, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, xinh đẹp, giống như thần tiên trong bức tranh.
Trời chiều nghiêng vào, ánh chiều tà chiếu khắp nơi trên đất, nàng đứng dậy, lấy ra một đống lớn Kim Thạch đưa cho Đại Thực: “Ta lấy những thứ này đổi lại tiền đồng mà nàng để lại cho ta.”
Đại Thực đối với Kim Thạch trên mặt đát làm như không thấy, đôi tay đào ra một phần đất trong Mộ Bia, từ trong móc ra vải bố cũ kĩ không thể nhìn rõ màu sắc, buông tiếng thở dài: “Tổng cộng 21 khối tiền đồng, nàng khổ cực góp lại, ta thay nàng ở để chỗ này, cũng coi là không phụ lòng dặn dò trước khi nàng chết. Kim Thạch này một chút ta cũng không muốn, những thứ tiền đồng này ngươi cũng lấy đi đi.”
Đại Thực nhìn chân trời một chút, ở nơi xa nắng chiếu xuống áng sáng chói, khiến cho đất trời một màu gắn bó, khoảng cách gần xa của núi cao đồng cỏ như một bức tranh cảnh sắc thiên nhiên mờ ảo.
Ngay tiếp theo giọng nói của hắn đều có mấy phần nhẹ nhàng, trên mặt tươi cười mang theo một chút vết bẩn: “Ta đã sắp năm mươi tuổi, ngươi chính là dáng vẻ thiếu niên. Mới vừa đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết rõ ngươi khác biệt với chúng ta. Nếu A Hoa dưới suối vàng biết, gặp ngươi như thế, nhất định cũng rất vui mừng.” Âm thầm lau khóe mắt một cái, hắn xoay mặt nhìn Thiên Âm: “Hôm nay ngươi cố ý trở lại tìm nàng, cũng không uổng nàng thật lòng bảo vệ ngươi.”
“Tử nhỏ A Hoa đã có tấm lòng thiện lương, chỉ hy vọng nàng đầu thai một gia đỉnh tốt, không cần phải chịu khổ nữa.” Nói xong, hắn xoay người liền đi: “Nhìn rồi thì đi đi, ngươi không phải người thường, tương lai ngày còn dài hơn, một chút chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi.”
Nhưng cố tình, một câu “đầu thai một người tốt” kia, làm cho ánh mắt Thiên Âm chợt lóe sáng.
A Hoa chết rồi, nhưng nàng còn có thể chuyển thế. . . . . . !