Thiên Âm và Mặc Tử Tụ ở tại Nhân giới cực khổ tìm A Hoa chuyển thế, sâu trong Cổ Thần Ma Chiến trường Thần Đãng Sơn, lại yên lặng không tiếng động xuất hiện một Đại Liệt Cốc, một luồng ánh hào quang xông về phía chân trời, thật lâu không ngừng.
Động tĩnh kia khiến tiên ma yêu quỷ trong Tứ Giới khiếp sợ, rối rít điều động nhân mã đi trước dò xét đến cùng.
Tiến vào Đại Liệt Cốc này, tiên ma yêu quỷ nhiều như người điên sang sông đếm không xuể, vậy mà cuối cùng cũng bình yên từ bên trong ra ngoài, lại chỉ có mấy thứ như vậy.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời chói mắt, Bạch Vân lại rãnh rỗi.
Hai luồng sáng trắng đột nhiên từ đáy cốc vọt ra, rơi vào bên ngoài sân cỏ, lập tức hóa thành hai Tiên nhân trung niên cả người nhiễm máu tươi.
Hai người họ toàn thân khoát lên áo choàng xanh đen, sợi tóc xốc xếch quần áo rách rưới, ngoại hình nhếch nhác nhưng vẻ mặt lại vô cùng vui mừng kích động khác thường!
Một người trong đó huơ tay múa chân giống như điên: “Thần Tàng! Thần Tàng rốt cuộc cũng hiện thế rồi ! ! Ha ha ha ha. . . . . .”
Âm thanh truyền ra cực xa cực xa, làm kinh động đến chân trời góc bể.
Bên trong tiên điện Trường Lưu, các đại Chưởng môn Tiên Tôn đang tụ họp bản bạc về kế hoạch chiến đấu với Ma giới, đột nhiên, một người toàn thân nhiễm máu từ trên trời giáng xuống, rơi vào trước mặt mọi người.
Chưởng môn Thanh Đại của tiên sơn Côn Luân mặt khẽ biến sắc kêu lên: “Sư đệ? Ngươi làm sao vậy?”
Mọi người nhìn kỹ lại, người này quả nhiên là sư đệ đồng môn của Thanh Đại, Trưởng lão Côn Luân, Thanh Động.
Cả người Thanh Động đều là vết thương, mọi người có thể rõ ràng cảm thấy tánh mạng của hắn đang chậm rãi trôi qua, bàn tay dính đầy máu của hắn nắm cổ tay Thanh Đại, khàn giọng hô to: “Thần Tàng. . . . . . Thần Tàng xuất thế rồi!!”
“Cái gì?!”
Mọi người đều kinh ngạc, vây quanh hắn lại, vẻ mặt mọi người không giống nhau, cũng là nhìn chằm chằm Thanh Động, lặng lẽ đợi hắn nói tiếp.
Thanh Đại vội vàng truyền tiên lực qua cho hắn, vẻ mặt của hắn mới chuyển biến tốt một chút, sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt lại rạng rỡ phát sáng: “Bên trong Đại Liệt Cốc này, lại có một tòa Thông Thiên Tháp cao vút trong mây, cho dù các ngươi có nghĩ như thế nào, bên trong tòa tháp này lại giấu một bí mật lớn động trời!”
“Là cái gì, nói mau!”
“Có liên quan đến tiết lộ bí mật của Thần Tàng!” Thấy mọi người biến sắc, Thanh Động giảm thấp tiếng nói xuống, gằn từng chữ một: “Hôm nay thế gian này chỉ có một người có thể mở Thần Tàng! Đó chính là vị thần cuối cùng, Thiên Âm!”
Hắn quét mắt nhìn đại điện một cái, không thấy bóng dáng của Trọng Hoa, trong giọng nói càng thêm không kìm chế được hưng phấn: “Có người nói Thần Tàng này đang ở đỉnh tháp, 99 đạo thiên lôi người nào có thể lên, lần này có người mạnh mẽ trèo lên trước, ở bậc thềm thứ ba mươi sáu thì toàn bộ biến thành tro bụi!”
Nháy mắt, trong đại điện chỉ nghe tiếng rút khí, Thanh Động tựa như cảm thấy những tin tức này không đủ kinh ngạc, vội vàng nói thêm: “Có liên quan đến tin tức của vị thần cuối cùng, dựa theo thứ tự của bậc thềm ba mươi sáu kia.”
“Nếu muốn mở Thần Tàng ra, chỉ có tìm được cung Nguyệt Thần và vị thần cuối cùng Thiên Âm, khiến cho người cung hợp nhất. Lấy máu thần hiến tế, cửa Thần Tàng mới có thể mở ra!”
Mọi người trầm mặc, cũng trong lúc đó nghĩ tới chính là nữ đệ tử của Trọng Hoa, thần thể Thiên Âm.
Trong lúc này, vẻ mặt mọi người để rất bình tĩnh , đã sớm là kinh sợ rồi!
Hơn nữa, cũng là rục rịch ngóc đầu dậy!
Tại phía xa Nhân giới, Mặc Tử Tụ ở Tiền Đường ngoài trấn lẳng lặng nghe tin tức Bạch Hà mang tới, lộ ra nụ cười hớn hở.
“Chủ Thượng, lần này tiến vào Thần Đãng Sơn Đại Liệt Cốc, tộc ta cũng có hao tổn, có cần hạ lệnh cấm bọn họ tiến về phía trước hay không?”
Mặc Tử Tụ ngắm Thiên Âm vui mừng đùa giỡn với Thiên Tuyết trong biển hoa ở phía trước, nàng đuổi theo Điệp nhi*, dưới ánh trăng váy dài ở trong gió tùy ý, chân đi ngã nghiêng, tiếng cười kia réo rắt vui vẻ, nụ cười ngây thơ hồn nhiên đến thế, lại có từng nghĩ đến, tai nạn sắp phủ xuống ở trên người nàng?
Điệp nhi*: bươm bướm.
Hắn cười cười: “Không, để cho bọn họ đi. Như vậy mới không khiến người khác nhìn ra đầu mối.” Hắn nói xong, nụ cười lại sâu mấy phần: “Bổn tôn chỉ là không có đưa đến, mà ngay cả yêu, cả hai giới đều kinh động. Xem ra bế quan hơn vạn năm, rốt cuộc bọn họ cũng không chịu ngồi yên rồi.”
Bạch Hà ẩn thân ở một bên, im lặng.
“Lần này, Lục giới thật sự là phải bắt đầu náo nhiệt.” Mặc Tử Tụ phất tay ý bảo Bạch Hà thối lui: “Ngươi trở về trước, chú ý chặt chẽ đến động tĩnh cũa Tiên giới.”
“Vâng”
“Còn có. . . . . .” Hắn híp con mắt lại: “Nghe nói trong Thanh Khâu Sơn này xuất hiện một hồ ly Yêu Tôn Hoa Tưởng Dung, thực lực có thể so với Lưu Quang, người này, ngươi cũng chú ý cho bổn tôn, nếu như có một chút tin tức, đều phải báo cho ta biết.”
“Dạ, Chủ Thượng.”
Bạch Hà rút đi, Mặc Tử Tụ liền lâm vào trầm tư.
Đại Liệt Cốc đó và tòa đỉnh sơn tháp, thật ra thì vẫn tồn tại.
Mấy ngàn năm trước, bởi vì hắn bị người của Tiên giới đuổi giết rơi xuống, lại tò mò hiếu kỳ tiến vào bên trong tháp, lại trời xui đất khiến thấy được di chỉ của Thần sơn, lấy được không ít chỗ tốt, nếu không có lần kinh nghiệm đó, hôm nay hắn cũng không thể thành Ma giới chí cường.
Nhưng khi tiến vào bên trong điện Nguyệt Thần, nhìn trong bụi đá trước đó có liên quan hính ảnh vị thần cuối cùng và Trọng Hoa gặp lại, nhưng lại mạnh mẽ bị đưa về Thần Đãng Sơn, sau lần đó mấy ngàn trước, cho dù hắn nghĩ hết biện pháp, cũng không cách nào lại tiến vào Thần Sơn, tìm kiếm thần dược bất tử trong truyền thuyết kia.
Bên ngoài Đại Liệt Cốc này có một tầng kết giới bảo vệ, xem từ bên ngoài , nơi đó chỉ là thảo nguyên không có một ngọn cỏ. Nhưng mấy năm gần đây, kết giới kia lại có dấu hiệu tiêu tán.
Lần này Đại Liệt Cốc có thể bị các giới biết, nếu không có hắn bày ra từ bên trong, cho dù kết giới tiêu tán, cũng náo không ra động tĩnh lớn như vậy.
Hắn cũng tin tưởng, mình thả tin tức ra, sẽ càng thêm chấn động lòng người!
Vị thần cuối cùng Thiên Âm —— nhìn phía trước Thiên Âm khờ dại ngây thơ, hắn làm như nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Chỉ mong ngươi có thể sống lâu dài một chút, nếu không tất cả kế hoạch của bổn tôn cố gắng đều đưa bị phá vỡ.”
Thiên Âm dường như có cảm ứng nhìn về phía hắn, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, trong biển hoa, nàng đột nhiên cười khẽ, thần thái phấn khởi. Quanh thân nàng kéo theo Hoa Điệp bay đến, chân thành mà tới, váy áo tung bay, ánh mặt trời chiếu xuống, tay áo hiện lên một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, giờ phút này, nàng giống như. . . . . . Dường như muốn hóa thành gió mà nhẹ nhàng bay đi.
Lòng của Mặc Tử Tụ, hung hăng căng lên.
Hắn theo bản năng tiếng gọi: “Thiên Thiên? !”
“Ha ha. . . . . .” Ngàn âm nhanh nhẹn rơi xuống đất, nhẹ nhàng ném cánh hoa đi, đầy trời hoa rụng, mùi thơm lả lướt, ngay tại lúc này, màu sắc cánh hoa trong tay nàng thay đổi một cái, một đóa hoa tươi đỏ thẫm không biết tên nằm trong lòng bàn tay nàng, đưa tới trước mặt hắn cười cong mặt mày: “Mặc ca ca, lúc nãy ta tìm khắp trong biển hoa, chỉ tìm được đóa hoa giống như áo bào của ngươi, ngươi xem, nhiều hoa tươi thật đẹp, tựa như Mặc ca ca ngươi.”
Hắn mất hồn nhìn nàng, tay tìm tòi, một đóa hoa trắng noãn như tuyết rơi vào đầu ngón tay hắn, hắn vì nàng cài hoa vào tóc, rất là hài lòng cười một tiếng: “Hoa này, trắng noãn như trăng, thanh nhã như mai, rất xứng đôi với ngươi.”
Thiên Âm rất không được tự nhiên uốn éo người, cúi đầu, Mặc Tử Tụ cho là nàng là ngượng ngùng, hiểu rõ cười một tiếng.
Nàng chống đỡ nói: “Ta đưa hoa hồng cho ngươi, màu sắc vui mừng. Ngươi lại đưa hoa trắng, hoa trắng, bông hoa đại tang đấy. . . . . .”
Hình ảnh đẹp đẽ ấm áp như vậy, trong lòng nàng không nên ngượng ngùng, nàng thích hợp biểu hiện ra mình là nữ nhân gia rụt rè sao?
Nhưng nàng lại nói ra lời mất hứng như vậy. . . . . .
Mỗ Ma Tôn có một chưởng đánh bay kích thích của nàng! Hắn nghĩ, người này, quả nhiên là tuyệt thế tinh hoa trong chiến đấu!