Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 89: Chương 89: Không bằng lấy thân báo đáp?




Ngày thứ hai đón Huyền Tề ra ngoài, liền có tin tức truyền đến Ma tộc ồ ạt tấn công Trường Lưu tiên sơn, người của Ma giới khí thế to lớn, Trường Lưu không địch lại, Trường Lưu Tiên Tôn truyền tin tới cầu viện.

Một mình Ma Tôn Mặc Tử Tụ, dẫn dắt ma chúng, càn quét Trường Lưu không người nào có thể địch lại. Mà Tiên giới có thể chống lại người của hắn chỉ có Trọng Hoa và Lưu Quang.

Vì vậy sau giờ ngọ đầu mùa hạ, Chưởng môn vung tay lên, phái binh cứu viện.

Một tiên sơn, dù sao cũng phải có người trấn giữ, cho nên Lưu Cẩn không thể đi. Các Trưởng lão đi, đối phó với Tam đại hộ pháp Ma tộc ngược lại có chút miễn cưỡng, nếu như chống lại Mặc Tử Tụ, ba chữ: Không thể nhìn!

Về phần Thượng tiên Lưu Quang, đừng nói là không thấy bóng dáng của hắn, cho dù có ở Thái A, Lưu Cẩn cũng không suy nghĩ tới hắn, người nào không biết Lưu Quang có quan hệ cực kỳ tốt đối với Mặc Tử Tụ, nói không chừng hai người vừa thấy mặt đã uống rượu nói lời vui vẻ đi.

Quyết định sau cùng là: Trọng Hoa dẫn người đi Trường Lưu trước.

Về phần dẫn người nào đi, đó là chuyện của Chưởng môn, Trọng Hoa không suy nghĩ, Thiên Âm đương nhiên cũng sẽ không suy nghĩ. Lúc này nàng chỉ suy nghĩ làm sao mới có thể để sư phụ Trọng Hoa dẫn theo mình đi.

Vì vậy nàng vất vả cần cù quét dọn điện sạch sẽ từ trong ra ngoài, ngồi chờ Trọng Hoa xem xong sách.

Không nghĩ tới sẽ chờ suốt một ngày, thường ngày Trọng Hoa đọc sách nhiều nhất cũng chỉ là một buổi chiều, hôm nay lại đọc từ lúc mặt trời mọc tới lúc trăng lên cao từ phía Tây.

Thiên Âm ngồi chờ ở ngoài thư phòng bất tri bất giác đã ngủ quên.

Trọng Hoa đi ra từ thư phòng, cúi đầu nhìn dáng vẻ yên tĩnh ngủ của nàng, nghĩ tới giữa ban ngày, vẻ mặt nàng e lệ thẹn thùng, cười thầm.

Tiểu đồ đệ của hắn, cũng có người yêu rồi.

Ngày sau không có nàng trong điện Cửu Trọng, sợ là sẽ lại yên tĩnh. Than nhẹ một tiếng, hắn khom lưng ôm nàng lên.

Thiên Âm tỉnh lại đã là ngày thứ hai, phát hiện nàng đang ở trong phòng của chính mình, vừa chạy đến thư phòng thì đã không còn thấy bóng dáng của Trọng Hoa.

Đứng ở trong điện trống trải, nàng cực kỳ bi thương: “Sư phụ ——! ! !”

“Thiên Âm, đến mật điện .”

Trong đầu truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Trọng Hoa, nàng hoan hô một tiếng trong bỗng chốc xông vào mật điện.

Mật điện đối với nàng mà nói là một nơi xa lạ, tuy là nàng biết điện Cửu Trọng có chỗ như vậy, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Trọng Hoa không cho nàng vào.

Quan trọng nhất là, ngoài mật điện có kết giới, nàng muốn vào cũng không vào được.

Lần này nàng cực kỳ vui mừng kích động, chỉ muốn ngửa mặt lên trời học theo Thiên Tuyết gào khóc kêu to mấy tiếng.

Đẩy ra cửa điện xưa cũ ra, đi vào bên trong phòng, nàng lập tức bị màu sắc lóe mắt của Tiên Quang làm cho kinh sợ. Cả mật điện lại có thể lớn hơn điện Cửu Trọng, bề ngoài nhìn chất phác tự nhiên, thì ra tất cả bên trong là Càn Khôn.

Mặt vách tường đều là Ngũ Thải Thạch*, bề mặt đục những lỗ hình vuông, rất nhiều linh bảo tiên khí tỏa ra ánh sáng rực rỡ được đặt trong đó, khiến cho căn phòng tối om tràn ngập màu sắc.

Ngũ Thải Thạch*: đá năm màu.

Mà Trọng Hoa một thân trường bào đơn giản, đứng yên tĩnh ở phía bên trái lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng vội vàng chạy đến: “Sư phụ, người kêu con tới nơi này làm gì?”

“Thời gian trước không phải ngươi nói muốn ra ngoài rèn luyện sao? Lần này ngươi đi theo ta tới Trường Lưu đi.” Trọng Hoa tùy ý giơ lên tay: “Trước tiên ngươi chọn món binh khí tiện tay.”

Thiên Âm đè xuống kích động ở trong lòng, căng thẳng hỏi “Sao? Sư phụ người muốn đưa cho con?”

Trọng Hoa liếc nàng một cái, rõ ràng là dáng vẻ thèm nhỏ dãi còn hết lần này tới lần làm ra vẻ, vì thế không nhịn được cảm thấy buồn cười: “Ngươi có thể cự tuyệt.”

“Không không không, hắc hắc. . . . . . Sư phụ, vậy con có thể chọn vài món?”

“. . . . . .” Trọng Hoa nâng mí mắt lên: “Ngươi có thể cầm bao nhiêu thì vi sư sẽ cho ngươi bấy nhiêu.”

“Sư phụ người thật hào phóng!”

Nhìn nàng mừng rỡ, ở phía trước các loại tiên khí chạy tới chạy lui, đáy mắt lạnh nhạt của Trọng Hoa chuyển động, nở nụ cười vô cùng cưng chiều.

Lúc này, Thiên Âm mở ra một hộp gỗ đàn tinh xảo chỉ lớn bằng bàn tay, một sợi chỉ đỏ rơi vào đáy mắt: “Sư phụ, đây là cái gì?”

“ Nhất tuyến khiên*.” Trọng Hoa ngẩn ra, suy xét trong chốc lát, tiến lên lấy sợi tơ hồng ra, tiện tay liền thắt một đầu ở trên ngón tay út của Thiên Âm. Vung tay lên một cái, sợi tơ hồng đột nhiên trở nên dài hơn, sắc mặt hắn lạnh nhạt thắt một đầu còn lại trên tay mình. Trong lúc Thiên Âm đang suy nghĩ lung tung đến sợi tơ hồng của Nguyệt lão trong thoại bản kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ngượng ngùng xấu hổ thì giọng nói Trọng Hoa như một chậu nước lạnh xối lên nhiệt tình của nàng: “Nhất tuyến khiên này chính là Chưởng môn đời trước dùng pháp lực cao thâm luyện thành một bảo vật của trời khiến cho hai người không hề có quan hệ gì nhưng sau khi trói vào nhau thì sẽ cám ứng được đại nạn sống chết của đối phương, hơn nữa có thể coi là tọa tiêu, khiến cho hai người ở bất kỳ nơi nào trong thời gian ngắn cũng đến được nơi của đối phương. Dĩ nhiên, đây cũng là cần pháp lực duy trì. Nhưng hiện giờ tu vi của ngươi không đủ, không cách nào cảm ứng được tình trạng của vi sư.”

Nhất tuyến khiên*: đường quanh co (Vốn dĩ Ly định edit thành đường quanh co nhưng Ly nghĩ nên để tên Nhất tuyến khiên cho nó sang chảnh với lại nó cũng là tên của một loại tiên khí mà, đúng hem *cười*)

Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó hơi thở Thiên Âm yếu ớt giống như muốn hóa thành gió mà bay đi, hai mắt Trọng Hoa tối dần, hai ngón tay đang kẹp Nhất tuyến khiên vẽ một đường, hồng quang hiện lên, Nhất tuyến khiên được thắt ở trên ngón tay hai người lập tức biến mất.

Thiên Âm đang tò mò nhìn đầu ngón tay của mình, Trọng Hoa nói: “Trói Nhất tuyến khiên vào, ngày sau ngươi có gặp nạn, vi sư liền có thể phát hiện kịp thời, cũng nhanh chóng tới bên cạnh ngươi, như vậy, những chuyện giống như lần trước sẽ không thể xảy ra nữa.”

Trong đầu tất cả suy nghĩ có liên quan đến sợi tơ hồng, nhân duyên, Nguyệt lão toàn bộ đều biến thành cảm động, Thiên Âm giang hai cánh tay ôm hắn lớn tiếng khóc thét: “Sư phụ! Người đối với Thiên Âm tốt như vậy, Thiên Âm phải báo đáp người như thế nào đây! Hay là lấy thân báo đáp được không?”

Trọng Hoa nhìn nàng, lâu sau vươn tay vuốt vuốt đầu của nàng: “Chớ có diễn kịch, đi chọn món binh khí vừa ý đi, sáng mai đi đến Trường Lưu tiên sơn với vi sư.”

“Dạ, sư phụ!” Thiên Âm kích động tựa như cắn thuốc lắc, nâng lên tay áo tùy tiện lau nước mắt cảm động, vui sướng lại bắt đầu lựa chọn tiên khí.

“À? Đây là cái gì?”

“Phược thần ti*.”

Phược thần ti*: sợi dây trói.

“Lấy ra trói người hay sao?”

“. . . . . . Vâng”

“Sư phụ, con muốn cái này.”

Lấy Phược thần ti bỏ vào túi đựng đồ, đột nhiên nàng nghe được một âm thanh cực kỳ nhỏ, phát ra tiếng kêu yếu ớt.

“Sư phụ, người có nghe được âm thanh gì hay không?”

“Hả?”

“Chính là loại. . . . . .” Thiên Âm đang suy nghĩ xem nên thể hiện sự xúc động thoáng qua như thế nào, mới vừa rồi tiếng kêu yếu ớt lại vang lên, nàng kinh ngạc nhìn hộp gỗ đang giữ ở trong tay, trong nháy mắt, có loại cảm xúc phát ra từ tận đáy lòng kết hợp với tiếng nói kia càng trở nên mãnh liệt

Nàng nhanh chóng thu tay lại, bất lực liếc nhìn Trọng Hoa, vẻ mặt đưa đám: “Sư phụ, sao trong này lại có vật sống?”

Trọng Hoa sải bước đến gần, đánh một chưởng vào nó, cái hộp kia liền an ổn rơi vào lòng bàn tay hắn. Cũng không cảm ứng được bên trong có bất kỳ hơi thở sinh mệnh nào, hắn kỳ quái nhìn Thiên Âm một cái, đưa tay mở hộp ra.

Một luồng ánh sáng nhạt từ từ lan ra, chiếu lên khuôn mặt băng tuyết của hắn càng thêm trong suốt càng thêm hư ảo, làm tôn lên cảnh vật nơi này, tại đây, trong vầng sáng mờ mờ, bóng dáng của hắn càng ngày càng nhạt. Thiên Âm theo bản năng sợ hãi kêu một tiếng: “Sư phụ?”

Trọng Hoa yên tĩnh nhìn cái hộp gỗ, vẻ mặt bình tĩnh từ trước đến giờ nay đã nhẹ nhàng thay đổi, ý vị sâu xa nhìn Thiên Âm một cái, đặt cái hộp gỗ vào trong tay nàng: “Ngươi mở ra xem trước một chút, nếu thích nó, vi sư liền đưa nó cho ngươi. Nếu không thích thì chọn cái khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.