Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 88: Chương 88: Sư phụ, con thích một người.




Lưu Cẩn đi tới trước mặt của Hồng Trang, dẫn nàng rời đi từ trong ánh mắt của mọi người.

Đi vào điện Thái A, trong lòng Hồng Trang vốn xấu hổ tức giận, giờ phút này lại không nhịn được rơi lệ: “Thật xin lỗi sư phụ, đồ nhi làm cho ngài mất thể diện rồi.”

Lưu Cẩn lắc đầu: “Ngươi không mất thể diện, nàng là thần thể, bẩm sinh đã thắng ngươi một bậc. Ngươi là khó gặp kỳ tài, ngàn vạn lần không được bởi vì hôm nay bại trận mà tự coi thường bản thân mình.” Giọng nói ngừng lại, thở dài nói: “Ngươi biết vì sao Thiên Âm xin vi sư muốn thảo luận với ngươi mà vi sư không có cự tuyệt không?”

Hồng Trang ngẩng đầu, mặt tràn đầy nước mắt làm người ta thương tiếc.

“Bởi vì vi sư không thể cự tuyệt đường sống của ngươi.” Lưu Cẩn nói: “Hồng Trang, tính tình của ngươi quá mức ác liệt cực đoan, tâm cao khí ngạo tất nhiên không sai, nhưng thế gian này người mạnh hơn ngươi nơi nào cũng có, nếu như ngươi cứ mãi so đo thắng thua cao thấp, tâm tính ngươi cứ như thế thì tiên đồ sau này của ngươi sẽ không bao giờ tiến bộ đâu.”

Hắn thật sâu nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.”

Hồng Trang lo sợ không yên, sư phụ làm sao biết?

“Bản thân mình cho là việc đối phó Thiên Âm sẽ không một ai biết đến, nhưng ngươi quên, chẳng qua ngươi chỉ là một đệ tử. Từng cử động của ngươi, đều ở trong mắt các Trưởng lão.”

Rốt cuộc Hồng Trang cũng hoảng sợ, sắc mặt thay đổi: “Sư phụ. . . . . .”

“Hôm nay Trọng Hoa dẫn theo Thiên Âm chính là nói cho vi sư biết chuyện giữa ngươi và Thiên Âm sẽ để cho các ngươi tự giải quyết. Hắn sẽ không nhúng tay, nhưng cũng sẽ không dễ dàng nhân nhượng. Nếu như hôm nay Thiên Âm thật ra tay giết ngươi, vi sư cũng không có nửa phần oán hận. Ai bảo ngươi đả thương tánh mạng của người khác trước!”

“Con . . . . .”

“Những lời vi sư dạy có từng lọt vào tai của ngươi không?”

“Sư phụ. . . . . .”

Lưu Cẩn than nhẹ, thân hình màu bạc lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần hiu quạnh: “Hôm nay ngươi bại trận, là vi sư dạy dỗ không chu đáo.”

Hồng Trang cúi đầu khóc lóc: “Sư phụ, là đồ nhi sai rồi, xin sư phụ không nên nói như vậy, đồ nhi thật sự biết sai rồi. . . . . . Đồ nhi về sau nhất định sẽ tu hành thật tốt, cầu xin sư phụ không cần thất vọng với đồ nhi! Sư phụ!”

“Hôm nay bại trận chính là bài học cho ngươi, vi sư không truy cứu chuyện này nữa, nhưng ngươi nhớ, nếu có lần tiếp theo, nhất định vi sư sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn! Về phần Thiên Âm. . . . . .” Đáy mắt Lưu Cẩn nhiều hơn chút ý đồ không rõ: “Ngươi chớ xung đột với nàng, Trọng Hoa là một người rất bao che, lần này nể mặt ta không có truy cứu nhiều, nhưng cũng không đại biểu cho hắn không quan tâm đệ tử của mình bị người ta bắt nạt.”

“Ta không bài xích giữa các đệ tử âm thầm đấu với nhau, nhưng tốt nhất ngươi nên nhớ, không được tương tàn đồng môn! Tiên môn ta có thể đứng vững trên Tiên giới vạn năm mà không sụp đổ, chính là bởi vì nội bộ đoàn kết nhất trí, giữ thực lực không nội chiến cũng không làm hao tổn nhân lực. Cho dù ngươi là đệ tử của Lưu Cẩn ta, đã là làm ra chuyện tổn hại tiên môn, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ!”

Hồng Trang chưa từng thấy qua dáng vẻ hắn lại lạnh lùng như thế, ngây người trong chốc lát, theo bản năng đáp một câu: “Vâng”

****

“Sư phụ, Hồng Trang sao lại hận con như vậy?”

Trên cây hòe, đôi tay Thiên Âm đang gối đầu nhìn trời suy tư một lúc lâu, như cũ không hiểu làm sao, lòng tràn đầy mờ mịt.

Hồng Trang ghét mình, nàng biết. Nhưng không biết, rốt cuộc hận đến bao nhiêu mới có thể nhiều lần gặp mặt đều lấy tính mạng của nàng?

Trọng Hoa ngồi ở trước điện, trên những đám mây đang chuyển động. Trước mặt của hắn bày ra một bàn cờ, nghe được lời của nàng, lạnh nhạt nói: “Lòng người phức tạp, khó có thể đoán trước được. Nàng hận ngươi chính là hận ngươi, cho dù có nhiều nguyên nhân hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là bởi vì hận ngươi. Ngươi không cần phải vì thế mà canh cánh trong lòng.”

Từ trên cây hoa anh đào, Thiên Âm nhảy xuống, đứng đối diện hắn, đôi tay chống cằm, hai mắt phát sáng rực rỡ: “Nàng là không phải ghen tỵ con có một sư phụ tuấn mỹ vô địch thiên hạ chứ?”

“. . . . . .”

Tại sao nàng lại có cách tự hỏi luôn trái ngược với người thường?

“Sư phụ?”

Trọng Hoa lên tiếng: “Chuyện gì?”

“Con thích một người.”

“. . . . . .” Tay Trọng Hoa đang cầm một quân cờ dừng lại, con cờ rơi xuống, hắn hỏi: “Nếu như ngươi thật sự thích, vi sư làm chủ gả ngươi cho người kia làm vợ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Âm cúi thấp xuống: “Sư phụ, con theo người lâu như vậy, người chịu cho con đi theo người khác sao?”

“Tiên giới không thiếu vợ chồng song tu, ngươi thật lòng yêu thích, vi sư sao lại có thể ép buộc ngăn cản mong muốn của ngươi?”

“Nhưng. . . . . . Người con thích là. . . . . .”

“Bì bõm!”

Thiên Tuyết bỗng từ trên trời giáng xuống, móng vuốt nhỏ duỗi một cái, chỉ về phía bên ngoài.

Ngay sau đó Huyền Lam từ trên trời giáng xuống.

Thiên Âm nhìn Trọng Hoa một chút, lời nói nuốt vào cố họng.

“Tôn thượng.”

Trọng Hoa gật đầu, ý bảo Thiên Âm pha nước trà, tự tay thu hồi bàn cờ, đứng dậy đi vào chánh điện với Huyền Lam.

Nhìn bóng dáng rời đi của Thiên Âm, Huyền Lam càng xem càng hài lòng, càng vui mừng càng nóng lòng.

Vừa quay đầu, Trọng Hoa đang dùng đôi mắt yên lặng như nước nhìn chằm chằm hắn.

Lòng hắn run lên, vội che giấu ho một tiếng, nói: “Tôn thượng, ta có một chuyện, muốn mời ngươi thành toàn!”

Giọng nói Trọng Hoa nhạt tựa như khói: “Chuyện gì mời nói!”

“Khụ!” Huyền Lam ngồi ngay thẳng thành khẩn vô cùng: “Vốn là chuyện của bọn hậu bối, lão phu không cần phải quan tâm, chỉ là có một số việc, bọn hậu bối nhìn nhận không cẩn thận bằng chúng ta. Ừ. . . . . . Tiên Tôn, Thiên Âm đã sớm tới tuổi cập kê, không biết đã có người trong lòng chưa?”

Trọng Hoa trầm mặc chốc lát: “Ý của Huyền trưởng lão là?”

Huyền Lam vui mừng: “Ngày trước Thiên Âm đi chung với Huyền Tề, cả ngày hai người đều có đôi có cặp. Theo ta đoán, tuổi bọn họ không kém nhau bao nhiêu, tính tình tương đối giống nhau, có phải trong tâm đã sớm sinh tình ý, ái mộ lẫn nhau hay không. . . . . .”

“Trưởng lão gia gia, khi nào con và Huyền Tề ca ca đã có đôi có cặp, ái mộ lẫn nhau rồi hả ?”Thiên Âm bưng trà vừa đi đến cửa đã nghe thấy lời nói của Huyền Lam, trong lòng quýnh lên, liền thẳng thắn xông vào, đặt chung nước để trên khay trà, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Lại xem Trọng Hoa, hắn như cũ không hề bận tâm, nét mặt không nhìn ra chút cảm xúc nào, trong lòng nàng lo lắng, vội vàng hấp tấp đi về phía trước bắt lấy vạt áo của hắn: “Sư phụ, đồ nhi không thích bất kỳ kẻ nào. Đồ nhi chỉ muốn cả đời ở bên cạnh sư phụ người mà thôi!”

Huyền Lam chỉ coi nàng là bị người đến vạch trần tâm sự ngượng ngùng không chịu nổi, cười ha ha: “Tiểu Thiên Âm đã trưởng thành, sao có thể cả đời đi theo bên cạnh sư phụ ngươi được?”

Thiên Âm vừa vội vừa giận nói: “Con chỉ muốn đi theo sư phụ cả đời!”

Huyền Lam cười càng vui vẻ hơn.

Trọng Hoa đưa tay sờ sờ đầu của nàng, hòa nhã nói: “Huyền trưởng lão nói rất đúng, Thiên Âm đã trưởng thành, có lựa chọn của mình, mới vừa rồi không phải ngươi muốn nói với sư phụ người trong lòng ngươi là ai sao? Chẳng lẽ không phải là Huyền Tề?”

“Dĩ nhiên không phải!” Một tiếng chối bỏ vang vang có lực.

Vào lúc này Huyền Lam cũng không thể cười được, lúng túng ho khan một cái, vội nói sang chuyện khác: “Huyền Tề bị phạt đi Huyễn Hải suy nghĩ đã hai tháng, mong Tiên Tôn nể tình hắn còn trẻ, bỏ qua cho hắn lần này, cũng tốt. . . . . . Khụ, Thiên Âm, ngươi cũng nhớ Huyền Tề sao?”

Vốn muốn nói “Cũng tốt, gọi hai người trẻ tuổi bồi dưỡng một chút tình cảm”, nhưng thấy Thiên Âm đang trừng mắt nhìn mình, đành nuốt vào lời sắp nói ra, ngược lại phải sử dụng chính sách xoay vòng.

Chỉ cần Huyền Tề xuất hiện, hai người thường xuyên ở chung một chỗ, lâu ngày sẽ sinh tình. Hắn lại tính toán như thế, quả nhiên Thiên Âm nhướng mày, nói: “Dĩ nhiên nhớ! Ở tiên sơn này, trừ sư phụ, là Huyền Tề ca ca với Lưu Quang đối với con tốt nhất!”

Lập tức Huyền Lam nhìn nàng nháy mắt ra dấu, nàng liền hiểu ý, hai mắt ngấn lệ làm bộ đáng thương nhìn về phía Trọng Hoa: “Sư phụ, không bằng người tạm tha cho Huyền Tề ca ca lần này được không? Dù thế nào đi nữa hắn cũng không làm ra chuyện thương thiên hại lý gì. . . . . .”

Trọng Hoa đưa mắt nhìn nàng một lúc lâu, rũ mí mắt xuống: “Ngươi liền dẫn hắn đi ra đi.”

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.

Huyền Lam với Thiên Âm liếc mắt nhìn nhau, không tiếng động cười to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.