“Không phải như thế. . . . . .” Thiên Âm níu lấy ngực cuộn người lại, nhỏ giọng thì thầm: “Không phải như thế. . . . . . Muội vẫn xem Huyền Tề ca ca là người thân, muội không muốn gả làm thê tử của huynh, đời muội chỉ muốn theo sư phụ, ai muội cũng không gả, cho dù muốn gả muội cũng chỉ cần gả cho sư phụ. . . . . .”
“Câm mồm!”
Bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, song song ngây người.
Huyền Tề chưa tàn khốc bao giờ làm Thiên Âm chợt giật mình tỉnh táo, từ trong tròng mắt đen khiếp sợ kia, nàng nhìn thấy bộ dáng mình nhếch nhác. Trên lưng đã đổ mồ hôi lạnh, giật mình lại đau buồn nói lời trong lòng ra. . . . . .
“Huyền Tề ca ca. . . . . . muội...muội không có ý gì khác. . . . . .”
“Huynh hiểu biết rõ.” Huyền Tề dịu dàng vuốt ve đầu tóc mềm mại của nàng, nơi cổ họng cảm thấy đắng, nhìn thấy vẻ mặt nàng tái nhợt hiện lên lo lắng, hắn cố cười nói: “Thiên Thiên, có mấy lời, một khi nói ra là biết đưa tới tai hoạ, loại lời nói phạm thượng này nếu để cho người khác nghe được, không chỉ có muội sẽ phải chịu trừng phạt, ngay cả tôn thượng cũng sẽ bị liên lụy.” Giọng nói dừng một chút, thấy nàng hối hận nuốt nước mắt, hắn không đành lòng trách cứ nữa: “Muội đã không muốn thành thân với huynh, huynh cũng không bắt muội. Khi nào muội nghĩ thông suốt rồi hãy nói.”
Thiên Âm lúng túng lau mặt một cái, chống mạnh người lên cười: “Ha ha. . . . . . Huyền Tề ca ca huynh bị hù sợ đi, thật ra thì muội chọc huynh chơi chút đấy! Sư phụ mới vừa nói cho muội biết, Tiên giới không cho phép sư đồ mến nhau, muội dĩ nhiên là sẽ không xúc phạm tiên quy. Còn nữa, muội là tiểu quỷ nhát gan, rất là sợ chết, mới sẽ không liều mạng sinh ra loại suy nghĩ này!”
“Vậy sao. . . . . .” Huyền Tề cười, trong mắt vẻ mặt ảm đạm.
“Quả thật, muội là cô nương lương thiện, tuyệt đối là sẽ không lừa gạt Huyền Tề ca ca muội thích nhất, chỉ là. . . . . .” Nàng chậc chậc mấy tiếng lại thở dài nói: “Muội cảm thấy sư phụ đúng người đẹp mắt nhất mà muội đã thấy, không biết, người cởi quần áo là dáng vẻ gì, trong sách đông cung này. . . . . .”
Huyền Tề gảy nhẹ một chút trên trán nàng, sẳng giọng: “Muội thật đúng là muốn phạm thượng hay sao? Nếu Tôn thượng nghe lời này của muội, nhất định phải đưa muội trục xuất sư môn!”
“Ha ha, cái đó. . . . . . Ha, muội chỉ muốn giải trí một chút mà thôi!”
“Được rồi, nhanh nằm xuống, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Nhưng bây giờ trời xanh mây trắng ban ngày ban mặt, huynh kêu muội làm sao nghỉ ngơi?”
Huyền Tề cúi đầu suy nghĩ một chút, hai mắt quét nàng hỏi “Bây giờ vết thương ở ngực muội còn đau hay không?”
“Không đau, chính là ngày đó chảy máu quá nhiều, trong thân thể không...có nhiều hơi sức. Thật ra thì một kiếm của hồ ly tinh kia đâm cũng không sâu, cũng không biết lúc ấy vì sao ngay cả ý chí phản kháng muội cũng không sinh được.”
“Muội đó, là bị trúng mị thuật của Hồ Tộc làm cho mê hoặc ý trí, nghĩ đến thật là nguy hiểm, nếu như hôm đó Tiên Tôn chưa kịp lúc chạy tới, thì muội sẽ là tiên nhân đầu tiên trong Tiên giới bởi vì mất máu quá nhiều mà chết!”
“Hắc hắc. . . . . .”
Huyền Tề liếc nàng một cái, làm như nhớ ra cái gì đó, nói nhỏ: “Huynh nghe nói trên Trường Lưu tiên sơn có một ôn trì, lại rửa sạch gân tủy, càng là Thánh trì chữa thương, chỉ là kém hơn nhiều so với Linh Tuyền trên đỉnh Thái A.”
Thiên Âm có vẻ nóng lòng muốn thử không thể chờ đợi: “Vậy còn chờ gì, chúng ta phải đi ngay để biết!”
Huyền Tề quả quyết cự tuyệt: “Không được! Phải để tôn thượng đồng ý muội mới có thể đi ra!”
“Huynh. . . . . .” Com ngươi Thiên Âm đảo một vòng, liền lại thỏa hiệp. Nàng có Tuyết Tuyết trong tay, lo gì không tìm được chỗ đó!
Vừa nghĩ tới Thiên Tuyết, nàng bỗng dưng kinh sợ, hỏi vội: “Tuyết Tuyết đâu? Sư phụ có dẫn nó trở lại hay không?”
Sắc mặt Huyền Tề cổ quái liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Tiểu thú kia của muội, tự mình trở lại, chỉ là, nó cao lớn hơn không ít.”
Lời nói vừa dứt, cửa bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng, trắng noãn như tuyết, một đôi mắt to như bảo thạch vụt sáng rất xinh đẹp.
“Khanh khách. . . . . .”
Tiếng cười quen thuộc truyền tới, Thiên Âm nhìn giống* tiểu sư tử nhỏ Thiên Tuyết hôm nay, cẳm suýt nữa đã rơi xuống.
Giống*: giống này là giống nồi, giống loại nha mọi người.
Thiên Tuyết cũng quẩy đuôi, thân hình lại biến thành dáng vẻ nhỏ nhắn như nhảy đến bên người nàng, thân mật liếm liếm mặt của nàng.
Bỗng dưng nhớ tới trước khi hôn mê Thiên Tuyết hình như biến mất không thấy, nàng vội vàng quan tâm nói: “Tuyết Tuyết, ngươi không sao chớ? Thời điểm ở trên thềm đá làm sao ngươi biến mất?”
Ánh mắt Thiên Tuyết lóe lóe, vung đầu vây quanh nàng, ngay sau đó chui vào trong chăn thở to ngủ .
Thiên Âm và Huyền Tề liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhau dời tầm mắt nhìn Thiên Tuyết.
Huyền Tề vuốt cằm nói: “Xem ra tiểu thú này có bí mật gạt muội!”
Thiên Âm híp mắt nhìn chằm chằm nó, cả người Thiên Tuyết run lên, vội vàng vùi đầu vào trong móng vuốt, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng ngáy.
Trong lúc hai người đang thử đào bí mật của Thiên Tuyết ra thì ở một nơi khác trong Tiên điện Trường Lưu, thời gian, không khí trái lại là một màn đông lạnh.
Tiên điện to như vậy, người của các đại tiên sơn được phân ngồi một chỗ, chủ vị Trường Lưu, vị trí phía dưới bên trái là Trọng Hoa và những người liên quan đến Thái A, đối diện chính là Hiên Viên Tiên Tôn Lịch Chi đã lâu không lộ diện.
Hắn toàn thân cẩm y ngồi thẳng ở phía bên phải vị trí cao nhất, dung nhan tuyệt lệ, không giống với Lưu Quang xinh đẹp, hắn xinh đẹp kiều diễm mà nhu nhược, mặt mày thon dài, lộ ra nét mặt quyến rũ, giống như qua một loại tỉ mỉ miêu tả, không điểm mà môi đỏ mân, vô cùng sít chặt, lại vẫn là giống như có giọt nước ở trên, đầy đặn ướt át.
Nếu không phải nét mặt hắn vô cùng nghiêm trang lạnh lùng không ai bì nổi, rất khó làm cho người ta tưởng tượng, một người có bề ngoài còn mảnh mai hơn so với nữ tử, lại là Tiên Tôn của một phương như vậy.
Hắn ngồi ngay thẳng, tầm mắt không nhanh không chậm quét qua mọi người, ánh mắt mơ hồ khinh thường, dường như có vẻ không đặt người khác ở trong mắt, nhất là khi hắn nhìn về phía ánh mắt của Trọng Hoa, hàng loạt ánh sáng như tia lửa điện bắn tới.
Lưu Quang nghiêng ngồi ở bên cạnh Trọng Hoa, vẻ mặt thảnh thơi nhàn hạ nhìn chằm chằm Lịch Chi, ánh mắt kia lại nhìn hắn chằm chằm dường như muốn đâm thủng ra một lỗ.
Đại điện trầm tĩnh thật lâu, rốt cuộc bởi vì một câu nói của Lịch Chi mà đánh vỡ.
“Thượng tiên Lưu Quang, không biết có ý kiến với bổn tôn hay không? Từ lúc tiến vào điện liền vẫn nhìn chằm chằm bổn tôn, chẳng lẽ ngàn năm không thấy, đối diện gặp nhau lại không quen biết rồi hả?”
Lưu Quang xinh đẹp cười một tiếng, đổi một tư thế ngồi, trên người Linh Đang vang lên từng đợt, hắn lấy tay đỡ trán liếc xéo Lịch Chi: “Bổn tọa cũng không phải không biết, chẳng qua là cảm thấy đã lâu không gặp, Lịch Chi tỷ tỷ ngươi lại mập lên.”
Một tiếng tỷ tỷ làm trong điện lập tức vang lên tiếng buồn cười. Người nào không biết từ trước đến nay Lịch Chi hận nhất người khác lấy diện mạo của hắn nói chuyện này?
Khóe mắt Lịch Chi co rút lại, ra vẻ thoải mái cười một tiếng: “Dĩ nhiên là kém hơn dáng vẻ tựa như nữ tử xinh đẹp của Thượng tiên Lưu Quang, nếu không phải biết ngươi nhiều năm, bổn tôn thật khó đối đãi với ngươi như nam tử.”
“Thế nào, ngươi cực kỳ hâm mộ bổn tọa thiên sinh lệ chất*, đối với mình da thô nên cảm thấy xấu hổ sao.”
Thiên sinh lệ chất*: trời sanh xinh đẹp, có khí chất.
Lịch Chi chưa ra tiếng, một đệ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn sắc mặt đã đỏ lên, trợn mắt giận dữ nhìn Lưu Quang: “Càn rỡ! Ngươi chẳng qua chỉ là một Thượng tiên, có tư cách gì vũ nhục Tiên Tôn chúng ta? . . . . . . Phốc!”
Giọng nói vừa dừng, hắn đã bay ra ngoài đụng vào cây cột sau lưng miệng phun máu tươi rơi xuống đất. Cả đại điện chỉ nghe tiếng vang dòn giã của Linh Đang, chỉ có rất ít người thấy rõ Lưu Quang ra tay như thế nào.
Người của Hiên Viên tiên sơn rối rít tức giận, Lịch Chi đưa tay ngăn mọi người lại.
Lưu Quang cười lạnh một tiếng, trở lại chỗ ngồi, lạnh nhạt liếc xéo vẻ mặt ẩn nhẫn của Lịch Chi: “Tiên Tôn có gì giỏi, chẳng qua là một hư danh thôi.” Ngay sau đó cười khẩy: “Trong mắt đệ tử của ngươi không có người, Dĩ Hạ Phạm Thượng, bổn tọa thay ngươi dạy dỗ, cũng cho hắn biết được, trong tiên giới này, cũng không phải chỉ có một Tiên Tôn Hiên Viên.”