“Lưu Quang, hôm nay ngươi tới là muốn gây ra rắc rối hay sao?” Lịch Chi đứng dậy, trên mặt xinh đẹp hiện đầy sương lạnh: “Nếu đối với Hiên Viên ta có gì bất mãn, bổn tôn kính xin chỉ giáo!”
“Ngươi xứng sao?”
“Ngươi. . . . . .”
Lưu Quang cười lạnh nghiêng đầu không nói nữa, chống lên cằm nhìn về Trọng Hoa.
Thiên Ngô và Hoa Tần thầm cười khổ, Lưu Quang này đến chỗ nào, tất nhiên chiến tranh sẽ không tắt. Vào lúc này hắn cố ý chọc giận Lịch Chi, rồi lại không biết là vì nguyên nhân gì.
Từ trước nay, Hiên Viên và Thái A không hợp, năm đó Thái A chưa trở thành Tiên sơn quan trọng nhất trong Tiên giới thì một nhà Hiên Viên là độc nhất, kể từ khi Trọng Hoa bước nửa chân vào Thần Cảnh, Lưu Qang thành Nhất Minh Kinh Nhân*, hơn nữa lần trước Tiên Tôn Hiên Viên mọc cánh thành tiên, tình thế trong cả Tiên giới mới bỗng nhiên xảy ra đại biến hoá.
Nhất Minh Kinh Nhân*: bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc (“Sử ký, Hoạt kê liệt truyện”: 'thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân'. Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc)
Đã từng cầm đầu Hiên Viên hôm nay muốn kính trọng hơi thở người khác, trong lòng tất nhiên sẽ oán giận bất bình. Đây cũng không phải là không thể lý giải. Chỉ là hình như thái độ Lịch Chi cũng quá cực đoan đi, hắn thậm chí coi Thái A như kẻ địch không đội trời chung, điểm này cũng làm người ta khó hiểu.
Trường hợp cuối cùng hắn công khai hoặc bán công khai đã nhiều lần nói rõ, nhất là không thể nhìn nổi Trọng Hoa này cố tình làm ra dáng vẻ thanh cao, thấy phiền lòng. Rất có cảm giác muốn phân cao thấp với Trọng Hoa.
Tiên giới ai không biết Trọng Hoa từ khi ra đời đã bắt đầu có dáng vẻ thanh cao, mấy ngàn năm không có một chút thay đổi nào, cố tình Lịch Chi lại muốn bắt chuyện này mà nói đến, chúng tiên không biết nên khóc hay cười nhiều, cũng không khỏi xa cách hắn.
Là cố ý là hôm nay, mặc dù ở trước mặt mọi người, Lưu Quang sỉ nhục hắn, cũng lại không một người nói giúp, cuối cùng vẫn còn Tiên Tôn của Trường Lưu Nguyên Ly Nặc ra ngoài làm người hòa giải.
“Hai vị đều là người có thân phận cao quý trong Tiên giới, không cần quá vì chuyện nhỏ bé tí tẹo đả thương hòa khí lẫn nhau. Mọi người cũng có nhiều ngày không tụ họp, hôm nay lão hữu* tụ họp lại một chút, phải là hoà thuận vui vẻ mới đúng. Ha ha. . . . . . Hôm nay ngồi ở chỗ này, chúng ta chỉ nói Ma tộc, không nói chuyện khác, mong rằng hai vị để lại cho ta một chút mặt mũi, chuyện này đến đây kết thúc đi?”
Lão hữu*: bạn già lâu năm, bạn chí cốt.
Nói qua quay đầu phân phó nói: “Đưa tiểu hữu của Hiên Viên này đi chữa thương, nhớ phải chăm sóc thật tốt, không được có nửa phần chậm trễ.” Lại vừa đúng cười: “Tiên Tôn Lịch Chi, kính xin nhập tọa.”
Lịch Chi giận dữ vung tay áo ngồi xuống, hung ác trợn mắt nhìn Trọng Hoa lạnh nhạt một cái, xoay mặt đi.
Trọng Hoa nâng ly trà uống vào miệng, tầm mắt quét về phía Lưu Quang, nhưng ánh mắt đã lóe lên.
Thiên Âm từng nói tới, nếu không phải một đôi song sinh đạo nhân bắt cóc nàng đi, nàng cũng sẽ không rơi vào trong tay hồ yêu. Nhìn chung cả Tiên giới, có một đôi Tiên Nhân song sinh hắc bạch khác biệt hai hàng lông mày, cũng chỉ có hai vị Trưởng lão của Hiên Viên là Hắc Mi và Bạch Mi.
Bọn họ có thể trắng trợn bắt Thiên Âm đi như thế, hiển nhiên là không Thái A để ở trong mắt, vào lúc này Lưu Quang cố ý gây sự, rất có thể là đang thay Thiên Âm hả giận.
Đúng lúc này, giọng nói của Lưu Quang truyền vào đầu Trọng Hoa: “Ngươi nhìn ta làm cái gì, Trọng Hoa ngươi cao cao tại thượng không làm chuyện không phẩm hạnh này, ta cũng không phải ngươi. Dám can đảm khi dễ người của Thái A ta, cho dù là người nào, bổn tọa cũng phải làm cho hắn trả giá thật lớn!”
Trọng Hoa nhẹ nhàng trả lời: “ Khi dễ đồ nhi ta, tất nhiên ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Lưu Quang hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn về ngoài điện.
“Này các vị. . . . . .” Nguyên Ly Nặc đang muốn mở miệng nữa, Trọng Hoa chậm rãi đưa tay ngăn trở lời nói của hắn, bình tĩnh nhìn Lịch Chi, giọng nói đã lạnh lẽo: “Trước đó, bổn tôn muốn thỉnh cầu hai người của Lịch Chi sư huynh.”
Lịch Chi hừ lạnh, bỏ mặc.
Vẻ mặt Trọng Hoa không thay đổi, nói: “Nếu Lịch Chi sư huynh ngầm cho phép, như vậy ngày sau bổn tôn thấy hai vị Tiên nhân Hắc Bạch lông mày, chắc chắn tự tay trảm dưới kiếm. . . . . .”
“Trọng Hoa ngươi lớn mật!”
Lịch Chi nghe hắn muốn chém người của mình, không đợi Trọng Hoa nói xong liền giận dữ mắng mỏ lên tiếng: “Người của Hiên Viên ta, có thể để Trọng Hoa ngươi nói giết liền giết hay sao?”
Sắc mặt của Trọng Hoa cũng trầm xuống, khí lạnh quanh thân tựa như băng, mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ quanh thân cũng giảm rất nhiều: “Như vậy, đồ nhi Thiên Âm của ta là có thể nói giết liền giết sao? Nếu không phải hai người Hắc Bạch bắt Thiên Âm đi, Thiên Âm nào đến nỗi rơi vào tay của hồ yêu, dẫn đến sinh mạng bị đe dọa?” Hắn bỗng dưng bước ra một bước, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng khí thế dọa người: “Lịch Chi sư huynh, ở chỗ này tiên ma đang đối đầu hết sức, hai vị Trưởng lão của Hiên Viên ngươi mưu toan giết hại đệ tử bổn tôn, chẳng lẽ ngươi không phải nên cho bổn tôn một lời giải thích sao?”
Mọi người đều kinh ngạc, rối rít nhìn Lịch Chi, vẻ mặt khác nhau.
Tin tức Thiên Âm bị thương tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều biết, chỉ nghe nói Thiên Âm bị hồ yêu gây ra thương tích, cũng chưa từng nghe qua có người của Hiên Viên nhúng tay vào.
Vẻ mặt của Lịch Chi bỗng dưng biến đổi, nhưng lại lập tức khôi phục thái độ bình thường, cười lạnh nói: “Hừ! Muốn gán tội cho người khác lại sợ gì không có lý do? Hai vị Trưởng lão Hắc Mi Bạch Mi đã hai năm không có xuất quan, bổn tôn ngược lại không biết, đệ tử của ngươi là từ khi nào, ở đâu bị hai người bọn hắn bắt đi muốn làm hại hay sao? Buồn cười! Đầu tiên là Lưu Quang, cuối cùng là Trọng Hoa ngươi, hai lần ba phen khiêu khích với bổn tôn, nhưng đúng là muốn gây ra cuộc chiến trong tiên môn.” Hắn cười dữ tợn nhìn về phía Lưu Quang, người sau đang móc lỗ tai chán đến chết, hắn cả giận nói: “Quan hệ của Lưu Quang và Mặc Tử Tụ không cạn, nhiều năm qua các đại tiên sơn đều bị Ma tộc đột kích, duy nhất chỉ có Thái A ngươi, ngay cả một lần cũng không có, bổn tôn có phải có thể hoài nghi hay không, ngoài mặt Thái A đối lập với Ma tộc, kì thực đã sớm đầu quân vào Ma tộc, cam tâm làm chó của Ma tộc cơ chứ? Còn nữa, đừng nói hai vị Trưởng lão Hắc Mi Bạch Mi là từng ra tay với Thiên Âm, cho dù là hai người họ có thật bắt Thiên Âm đi, đó cũng là vì Thần Tàng, chẳng lẽ phải chờ đợi người của giới yêu ma xuống tay trước hay sao?”
Tiếng nói vừa rơi xuống, cuồng phong nổi lên, mọi người bình tĩnh lại thì cả người Lịch Chi từ trên chỗ ngồi bị nhắc lên cách mặt đất, một đôi tay thon dài trắng trẻo đã để ở trên cổ của hắn.
Sắc mặt mọi người đại biến, nhìn Lịch Chi giống như nói đứa trẻ bình thường nhấc lên ở trong tay Trọng Hoa, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Trọng Hoa giận dữ, mọi người không thể không sợ hãi. Nhất là các đại Tiên Tôn Chưởng môn, giờ phút này cảm thấy không lời nào có thể diễn tả được.
Trọng Hoa mới vừa rồi ra tay khi nào, thế nhưng lại không có một người thấy rõ!
Ngược lại Lam Duyệt nhìn chằm chằm Lịch Chi, khóe môi nâng lên nụ cười trào phúng.
Lưu Quang gào to một tiếng, phất tay ngăn cản Dục Trùng của Hiên Viên tiên sơn xông lên, cười xinh đẹp động lòng người .
“Trọng Hoa ngươi. . . . . .” Khuôn mặt của Lịch Chi đỏ lên tức giận trợn trừng mắt nhìn Trọng Hoa, trong lòng xấu hổ tức giận căm hận. . . . . . Các loại cảm xúc hỗn hợp, quanh thân lại bởi vì bị Trọng Hoa khóa, trong lúc này khó có thể động đậy chút nào.
“Thái A, không cho phép bất kỳ kẻ nào vu oan!” Trọng Hoa lạnh lùng theo dõi hắn: “Hai người Hắc Bạch lấy lớn hiếp nhỏ, khi dễ đệ tử Thiên Âm của ta, mạng của bọn hắn, cho dù ngươi đồng ý hay không, bổn tôn chắc chắn phải có được!”
Tầm mắt hắn chậm rãi quét qua mọi người, giọng nói càng bình tĩnh cũng khiến cho người ta sợ: “Thiên Âm là đệ tử bổn tôn, chỉ là một thần thể, nếu sau này còn có ai dám can đảm tổn thương nàng một phần, chính là kẻ địch của bổn tôn!”
Sát khí bỗng nhiên tản ra, mọi người đều kinh ngạc, toàn thân đều là mồ hôi, đệ tử có tu vi hơi kém thì sắc mặt cũng đã tái nhợt không cách nào đứng thẳng!
Trọng Hoa buông Lịch Chi ra, xoay người bình tĩnh đi trở về chỗ ngồi, sắc mặt trước sau như vẫn lạnh nhạt, giống như mới vừa cũng không có chuyện gì xảy ra.
Lưu Quang nhỏ giọng cười một tiếng, trong mắt đều xao động khí: “Phải ngoan ngoãn, Thiên Âm cũng không phải là các ngươi. . . . . .” Hắn quét mắt qua mọi người một cái, xinh đẹp cười một tiếng: “Nàng cũng không phải là bất kỳ kẻ nào cũng đều có thể động vào được, nhớ lời bổn tọa nói ngàn vạn lần không được đánh chủ ý lên người nàng, nếu không, hắc hắc, bổn tọa sẽ làm hắn sống không bằng chết!”
Kéo theo một mùi hoa, hắn bỗng chốc biến mất ở trước mặt mọi người.