Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 59: Chương 59: V01: tiếp theo




“Vậy do ai thực thi xử phạt?”

Đột nhiên, Phượng Thiên Sách quay đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: “Môn quy là gốc rể của môn phái, một khi có người xúc phạm nó, người trong môn phái…ai ai cũng có quyền giết!”

“…Môn phái của chúng ta gọi là gì? Tổng cộng có bao nhiêu người?” Ngực Già Lam thấp thỏm, càng cảm thấy bản thân mình gia nhập vào bang phái tà khí và hắc ám. Môn phái có thể thu nhận cái tên cực phẩm như Phượng Thiên Sách, chắc chắn nề nếp chẳng có tốt là bao.

Phượng Thiên Sách liếc nàng thật sâu, quay đầu lại, che giấu nét cười tà trên khóe môi: “Môn phái của chúng ta là đại môn phái ở trên giang hồ, nhưng, ở trên giang hồ cũng có rất nhiều kẻ thù, nên tạm thời nàng không biết thì tốt hơn. Tránh cho rước lấy một đống kẻ thù, khó giữ mạng nhỏ hé. Còn môn phái có bao nhiêu người, ta nhớ trước đây ba năm, môn phái chúng ta có một nghìn lẻ tám mươi người, hai năm trước, số người tăng gấp đôi. Hiện tại số người bao nhiêu thì ta không rõ lắm. Nhưng, nhất định không ít. Ngươi mới gia nhập môn phái không bao lâu. Nàng vừa gia nhập môn phái không bao lâu, coi như là tiểu sư muội của môn phái. Tư lịch còn thấp (*tư cách và từng trải), tạm thời còn chưa được tiếp xúc tới những chuyện quan trọng của môn phái.”

“Vậy thì lúc nào ta mới có thể gặp người của môn phái?” Già Lam tò mò hỏi.

“Chờ khi thực lực của nàng đạt tới cấp bậc linh tôn, nàng mới có tư cách gặp các nhân vật quan trọng của môn phái, hiện tại e rằng nàng là người có thực lực yếu nhất môn phái, sợ rằng ngay cả tư cách bước vào của môn phái cũng không có.”

Già Lam bị đả kích. Địa vị của nàng trong sư môn thấp như vậy, thật sự đẻ kích lòng tự tin của nàng. Vừa nghiêng đầu liền gặp khóe môi cười rất tà ác chưa kịp thu hồi của Phượng Thiên Sách, nàng không khỏi không hoài nghi lời hắn nói là thật hay chỉ hù dọa nàng?

“Sư tổ đâu? Hắn đi đâu rồi? Ta dập đầu lạy thầy đối với ông ấy, nếu như ta không hài lòng về sư phụ của mình, được ông cho phép chắc là quan hệ sư đồ của chúng ta được xóa bỏ nhỉ?” Già Lam bắt đầu dùng chiêu khác.

“Sư phụ ư? Tung tích của lão ấy rất không ổn định, ngay cả ta cũng chỉ gặp được lão ấy một, hai lần trong năm. Năm nay, lão tới tìm ta một lần, ta lại kêu Thiên Thiên tới tìm lão một lần, định mức năm nay đã hết, nếu muốn gặp lão…phải chờ sang năm sau.”

Già Lam câm nín. Đây là kiểu quan hệ thầy trò gì thế? Một năm gặp mặt một, hai lần? Đúng. Một năm chỉ gặp một hai lần, trái lại cũng không tệ nha. Ánh mắt nàng sáng lên, quay sang nhìn Phượng Thiên Sách: “Bằng không thì ngươi cũng bảo trì bí ẩn một chút, hai chúng ta cũng một năm gặp mặt một hai lần đi.”

“Tiểu Lam Lam, nàng xác định, thực sự chỉ gặp ta một hai lần trong một năm?”

Đôi mắt lười biếng của Phượng Thiên Sách liếc về cổ tay Già Lam, tay Già Lam siết chặt, xém chút nữa nàng quên, cổ tay của nàng còn tám cánh hoa yêu liên cần mượn sức mạnh của hắn giải độc. Vì cái mạng nhỏ của mình, nàng đành thỏa hiệp.

“Được rồi, gặp thì gặp. Nhưng, ta không thể thích ứng được với mối quan hệ thầy trò này, ngươi cho ta một chút thời gian quan sát ngươi đi, để xem ngươi có tư cách làm sư phụ của ta không, có được ta tán thành hay không?”

Phượng Thiên Sách nhợt nhạt nhếch môi, thú vị ngắm nhìn nàng. Không ngờ, Phượng Thiên Sách hắn thu đồ đệ, còn gặp nhiều trắc trở như vậy, nói ra ngoài người ta cũng không tin.

“Nàng muốn quan sát ta? Có thể! Nhưng, muốn làm đồ đệ của Phượng Thiên Sách ta, cũng phải có đầy đủ tư cách nhá, thực lực hiện tại của nàng…” Hắn coi thường lắc đầu: “… Ngay cả tư cách nhập môn thấp nhất cũng không được, nếu không phải sư tổ khai ân, ngoại lệ nhận nàng làm đồ đệ, bằng không nàng khó có tư cách vào môn phái.”

Già Lam không cam lòng chép miệng: “Lấy thiên phú của ta, muốn tăng thực lực lên, chỉ cần thời gian thôi, không có việc gì lớn.” Già Lam tự tin nhướng mày, nàng không thể để hắn làm thịt mình.

“Dzô~ Nàng thật là có lòng tin đối với bản thân nhỉ? Vậy không bằng chúng ta đánh cược, một tháng sau, thực lực của nàng phải đạt mức linh sư cấp 8, kiếm sư cấp 6? Nàng dám nhận thách thức không?”

“Linh sư…cấp 8? Còn có kiếm sư… cấp 6?” Già Lam ngầm mài răng, cảm thấy hắn nhất định đang làm khó nàng.

Thực lực hiện giờ của nàng chỉ là linh sư cấp 4 hạ phẩm, còn kiếm sư? Nàng căn bản còn chưa tu luyện kiếm sư cấp. Bắt nàng trong một tháng, từ linh sư hạ phẩm nhảy lên linh sư cấp 8, cái này có thể thực hiện. Trái lại, kiếm sư từ con số không nhảy lên cấp 6, khác nào nằm mơ! Đây căn bản là nhiệm vụ bất khả thi!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nàng đang muốn phản bác, đột nhiên Phượng Thiên Sách ngồi dậy, nghiêm túc nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Bây giờ, nàng đắc tội Bá Hầu Trường Dã, người có thực lực như hắn, muốn đối phó nàng, chỉ cần nhúc nhích ngón tay là đủ rồi. Nếu nàng không thể làm cho thực lực của mình tăng nhanh trong thời gian ngắn, kết cục của nàng chính là bị người ta giết. Nếu đã như vậy, nàng còn nghĩ yêu cầu của ta hà khắc sao?”

Bỗng nhiên, hắn nghiêm túc nói chuyện như vậy, tựa như thay đổi thành một người khác. Già Lam kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên nàng thấy hắn, bóng người kinh hồng thoáng lướt qua, hoàn toàn trùng khớp với người trước mặt.

Không sai! Hắn đúng là sư phụ của nàng, chẳng qua là khó chấp nhận mà thôi.

“Nghĩ cái gì hử? Có nghe ta nói không?” Phát hiện nàng phân tâm, Phượng Thiên Sách xít lại gần nàng, chuyên chủ hỏi.

Già Lam xấu hổ gãi gãi đầu, ngửa người lui ra một chút: “Sao tự nhiên nghiêm túc như vậy? Ta có chút không thích ứng được.”

Hắn nói đúng, hiện tại Bá Hầu Trường Dã muốn đối phó nàng. Thực lực của hai bên lại kém xa một trời một vực. Ngay cả một chiêu nàng cũng không thể tránh được.

Nếu trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể làm thực lực tăng lên, rất có thể sẽ giống như lần này phải nhảy xuống núi, lần này nàng phải nhảy xuống núi, biết đâu sẽ có lần thứ hai…Không phải lần nào nàng cũng gặp may có người sư phụ liều mình nhảy theo nàng, cứu nàng..

Hai chữ ‘sư phụ’ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nhưng nếu đặt lên người Phượng Thiên Sách, nàng thấy thế nào cũng không hòa hợp. >_<

Phượng Thiên Sách quan sát thấy vẻ mặt do dự của nàng, khóe môi nhếch lên cười tà: “Nếu Tiểu Lam Lam không thích dáng vẻ nghiêm túc của ta, vậy ta khôi phục bộ dạng trước đây đi ha.” Nói xong hắn liền miễn cưỡng nằm xuống, dáng nằm chả ngay ngắn gì, y chang một con rắn lười nhác, trong lười biếng lại có mị hoặc, cám dỗ ánh mắt người nhìn.

Già Lam bực bội nắm tóc, hắn một hồi nghiêm túc, một hồi chẳng ra làm sao…giống hệt thằng bệnh thần kinh phân liệt, cực kì khiến nàng sụp đổ. Lúc hắn không cờ lơ phất phơ, nàng hi vọng hắn có thể nghiêm túc một chút. Khi hắn nghiêm túc, nàng lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, nàng thật là đủ mâu thuẫn!

Phượng Thiên Sách một mắt nhắm một mắt mở, ngắm nhìn bộ dạng xoắn xuýt nắm tóc của nàng, tâm tình rất tốt cười khẽ, tiếng cười hớn hở êm tai, tựa như suối nước chảy róc rách.

Nghe tiếng cười của hắn, Già Lam càng ấm ức.

“Ê, ngươi mau xuống dưới nằm, cô nam quả nữ ở chung một phòng, vốn đã không tốt. Bây giờ ngươi còn nằm chung một giường với ta, này là như thế nào?” Già Lam không được tự nhiên đưa chân đạp hắn.

Phượng Thiên Sách đưa tay nắm mắt cá chân của nàng, cười khẽ: “Bây giờ nàng mới nghĩ tới mấy chuyện này, có phải đã quá muộn rồi không? Trước kia, là ai ôm chặt ta có chết cũng không quên, đã theo ta cùng giường cùng gối bao nhiêu đêm rồi? Hửm?” >w<

Gò má Già Lam liền ửng hồng.

“Là ai lén nhìn ta tắm rửa, còn dùng ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm ‘cái đó’ của ta, nhìn ta rất say sưa, hửm?”

Mặt Già Lam đỏ bừng muốn rỉ ra máu, nàng rất rất muốn bóp chết hắn.

Cái lí do trước, nàng có thể miễn cưỡng thừa nhận, lí do thứ hai, chính hắn mời nàng nhìn hắn tắm, lại còn phơi chim trước mặt nàng, còn tự cho rằng ‘vật nhỏ’ của mình hùng vĩ biết bao. Nàng thấy không đủ, chẳng phải khiến hắn thất vọng?

Giọng điệu Phượng Thiên Sách vừa chuyển, còn nói thêm: “Hơn nữa, lúc nãy giúp nàng băng bó vết thương, toàn thân nàng từ trên xuống dưới ta đều nhìn một lần, bây giờ nàng muốn kêu phi lễ, cũng đều không kịp rồi.”

Cả người Già Lam run rẩy, miệng vết thương đau đớn từng cơn, không ngờ tên đàn ông vô sỉ này lại là sư phụ của nàng. Ông trời đúng là không có công lý ah ah ah!

Ai ngờ, hắn lại thêm một câu: “Ở rừng núi hoang dã, dù nàng có kêu phi lễ, chẳng có ai để ý tới nàng đâu, cho nên, nàng tiết kiệm sức lực đi, dưỡng thương cho tốt đi.”

Tay của hắn nhẹ nhàng vung lên, đem chân của nàng quăng trở lại. =o=

Già Lam bưng vết thương của mình, thở phì phò, suýt chút nữa bị hắn chọc tức xỉu.

“Nếu có một ngày, ta thật sự chết đi, như vậy chắc chắn là do ngươi chọc tức chết. Ta sẽ gọi người viết rõ lên mộ bia bốn chữ: Sư phụ mau tới.”

Phượng Thiên Sách cười thật to, cười đến nước mắt đều chảy ra: “Ha ha ha, Tiểu Lam Lam, nàng muốn chúng ta chết cùng huyệt ư? Nàng nói thẳng thì được, cần gì phải nói uyển chuyển như vậy? Cũng không phải chúng ta chưa từng ngủ chung một quan tài? Nàng xem, nàng có Thiên Táng Chi Quan, chúng ta tiết kiệm được tiền mua quan tài luôn đấy. Chỉ cần tìm một chỗ có núi có sông, tùy tiện đào cái hố. Sau đó, bỏ Thiên Táng Chi Quan vào, hai chúng ta vào đó nằm, nguyện vọng của nàng liền được thực hiện.”

“Quỷ mới muốn cùng ngươi ngủ chung một quan tài, ta chờ mong Hắc Bạch Vô Thường đến câu hồn ngươi đi, để ngươi nhanh chóng tìm chết đi!” Già Lam hung tợn trừng hắn.

Đột nhiên, cổ tay bị người kéo mạnh, Già Lam không đề phòng kịp, ngã nhào lên người Phượng Thiên Sách.

Bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi dán chóp mũi, hơi thở giao hòa.

Mới đầu, Già Lam không khỏi bồn chồn, chống đỡ muốn lùi ra, một cánh tay ôm chặt eo nàng, ngăn cơ hội rút lui của nàng.

“Nàng thật sự nhẫn tâm nhìn ta đi chết?”

Hơi thở ấm nóng của Phượng Thiên Sách phả lên mặt nàng, trong mũi đầy hơi thở ấm áp của hắn, thoáng chốc, cả người nàng nóng lên, hơi thở cũng hỗn loạn.

Lời nói và việc làm của người này luôn ngoài dự đoán của mọi người. Khiến người ta khó lòng phòng bị, tâm trí nàng có chút rối loạn.

“Buông, vết thương đau.” Giọng nói của nàng cũng trở nên dịu ngọt lạ thường, chính nàng nghe xong cũng cảm thấy không được tự nhiên, đây thật sự là âm thanh của nàng sao?

Phượng Thiên Sách rút tay, tiếp theo dán về phía nàng, dò xét cổ áo nàng, kiểm tra vết thương của nàng.

“Ê, ngươi đừng có tùy tiện kéo quần áo của ta.” Già Lam nũng nịu hô, lời này nghe cẩn thận, có vẻ hơi mập mờ, mặt nàng không nhịn được đỏ bừng.

“Đừng lộn xộn, vết thương lại chảy máu, ta giúp nàng băng bó lại.” Giọng nói của hắn dịu dàng tựa như cơn gió nhẹ, vỗ về từng tấc da thịt của nàng khi nàng còn đang hoảng hốt. Chờ lúc nàng hoàn hồn, cái áo mỏng duy nhất khoác lên người rơi xuống, từng vòng vải băng quấn quanh được tháo ra.

Vai gây và làn da trắng nõn trước ngực của nàng lộ ra từng chút từng chút. Cho tới khi khe ngực sâu hút mà mê hoặc lộ ra trước mắt Phượng Thiên Sách, tay hắn hơi dừng lại. Hai người cùng lúc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt đối phương, đáy mắt hắn như vòng xoáy sâu thẳm, sâu không thấy đáy, giống như có thể hút cả người nàng rơi vào trong đó, nháy mắt bầu không khí trở nên lung túng.

Già Lam đưa tay che cái vị trí lúng túng kia, nghiêng đầu: “Ngươi xoay người sang chỗ khác trước đi, tự ta làm được rồi.”

“Nàng xác định?”

Phượng Thiên Sách nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dần khôi phục thanh tỉnh.

***

Q2 - V01: TIẾP THEO ♥ EDIT: TỊCH NGỮ

“Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, dù có che thế nào đi nữa, vóc người khô quắt, chẳng có gì hấp dẫn!”

Già Lam tức giận quay đầu đi chỗ khác, nửa gương mặt không có vết bớt hướng về phía Phượng Thiên Sách, da thịt trắng mịn nõn nà nhuộm hơi ửng hồng. Tóc đen dài tự nhiên nhẹ nhàng chảy xuống đầu vai, quét qua da thịt nõn nà, trơn nhẵn khiến lòng người rung động. Nhấc lên tầng tầng rung động, hơn nữa còn có đường cong mê người dưới cổ, càng lộ ra vô hạn mơ màng.

Ánh mắt Phượng Thiên Sách chỉ ngẩn ngơ trong chốc lát, kìm lòng không đặng khen một câu: “Thật đẹp!”

Già Lam nghĩ rằng mình nghe lầm, khiếu thẩm mĩ của người đàn ông này luôn kì quái, lời của hắn đâu thể coi là thật.

Thời gian ngưng lại ở hình ảnh này, một người nghiêng mặt, bờ vai trần trụi, bộ ngực sữa trắng nõn như ẩn như hiện dưới lớp vải băng, băng gạc nhuộm máu, tăng thêm vẻ đẹp ngỗ ngược; một người chăm chú nhìn gò má của nàng, vẻ mặt có chút hoảng hốt, tay vẫn còn quấn từng vòng băng gạc, chậm chạp không hề có động tác.

Khi khổng tước nhỏ Thiên Thiên bay về động nhìn thấy một màn này, móng vuốt nhỏ quặp cái rổ được dệt bằng lá, trong rổ bày mấy loại trái cây.

Đột nhiên, móng vuốt của nó buông ra, trái cây trong rổ rơi xuống đất ‘cạch cạch’, lông trên người khổng tước nhỏ dựng ngược lên, nhìn một màn nóng bỏng này, nó tức giận đến bùng nổ.

A a a… Tại sao có thể như vậy?

Người quái dị! Không ngờ, ban ngày ban mặt mà ngươi cũng dám dụ dỗ chủ nhân, ngươi thật là không biết sợ mà!

Chủ nhân, mau hoàn hồn! Đừng bị sắc đẹp mê hoặc! Ngươi chỉ thấy một mặt không xấu, chờ khi ngươi thấy mặt xấu, ngươi nhất định sẽ nôn mửa!

Khổng tước nhỏ nổi điên hò reo trong đáy lòng, nhưng không dám bày trò trước mặt chủ nhân, bộc lộ bộ mặt không ‘ nhã nhặn’ của nó.

Bị nó quấy rầy, Già Lam và Phượng Thiên Sách đồng loạt quay đầu nhìn lại.

“Thiên Thiên, mau đem trái cây nhặt lên!” Giọng Phượng Thiên Sách nhàn nhạt, không nghe ra bất kì cảm xúc nào.

Chủ nhân ~~~~~

Đừng làm tổn thương tình cảm non nớt của con thú nhỏ!

Hai mắt không tước nhỏ chớp chớp, dùng sức giả bộ đáng yêu, vừa run run bộ lông vừa hút hút khoa trương. Dưới cái nhìn chăm chú của chủ nhân, nó bay đến mặt đất nhặt trái cây lên.

“Không cho ngươi ăn! Không cho ngươi ăn!” Nó thầm nguyền rủa trong đáy lòng, dùng cái mỏ dài nhọn của nó chọc thành cái lỗ thủng trên trái cây, một vòng lại một vòng, đem trái cây chọc ra vô số lỗ, không chỗ nào lành lặn.

Tính toán nhỏ mọn của nó làm sao tránh khỏi mắt của Già Lam và Phượng Thiên Sách? Phượng Thiên Sách cười nhạt, coi như không thấy, khóe môi Già Lam không ngừng co giật, rơi vào ngổn ngang.

Con thú nhỏ này hình như ghen tuông qua mức rồi thì phải? Đây là muốn nàng ăn nước bọt của nó hay là coi nàng thành trái cây, dùng mỏ hung hăng đâm chọc vào nàng?

May mà nó chỉ là con thú, nếu nó là một cô gái, vậy có phải cả ngày ngâm mình trong hủ dấm không? Lén ở sau lưng nàng đánh tiểu nhân?

Nghĩ tới chuyện con thú nhỏ này có khả năng trả thù nàng, cả người Già Lam lạnh run, nói với Phượng Thiên Sách: “Các ngươi đi ra ngoài đi, tự ta băng bó vết thương.”

Lúc này, Phượng Thiên Sách cũng không có kiên trì, hắn để lại nhiều vải băng sạch, gọi khổng tước nhỏ cùng ra ngoài, nhìn cảnh tượng này, nhất định là hắn muốn an ủi sủng thú (*thú cưng) của hắn.

Thiên Thiên là kẻ cực kì ghen tỵ, nhưng cũng là kẻ rất dễ thỏa mãn. Hai tính tình mâu thuẫn đều bị Phượng Thiên Sách nắm trong lòng bàn tay. Chỉ cần cho nó một chút ngon ngọt, tâm trạng của nó liền tốt lên, trước khi đi nó còn không quên nhìn Già Lam khiêu khích, bộ dạng như cô gái nhỏ kiêu ngạo, khoe khoang.

Rốt cuộc, trong hang chỉ còn lại Già Lam. Nàng nhìn ra ngoài động một cái, xác định Phượng Thiên Sách đã đi xa, nàng mới chậm rãi tháo vải băng xuống, để thân thể mình từ từ lộ ra, lõa lồ trong không khí.

‘Thật đẹp!’ Nhớ tới lời khen lơ đãng của Phượng Thiên Sách, nàng không khỏi thỏa lòng.

Thực sự rất đẹp sao? Vì sao nàng không nhận ra?

Nàng lấy Vạn Vật Kính từ đống hỗn độn ra, mặt kính sáng ngời chậm rãi hướng về nàng, nàng nhìn vào kính, gương mặt tuyệt sắc khuynh thành lần thứ hai hiện lên trong kính.

Gò má đã không còn vết bớt, ngũ quan xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời thu hút muôn vật trong thiên hạ, nàng tuyệt đối có vốn liếng để khuynh đảo chúng sinh.

Mặc dù, nàng không phải người đặc biệt quan tâm diện mạo bên ngoài, nhưng chút hư vinh nho nhỏ của phụ nữ, nàng cũng không ngoại lệ. Lúc nghe Phượng Thiên Sách khen nàng đẹp, nàng cũng hi vọng đó là thật… Không đúng! Phượng Thiên Sách đâu có nhìn thấy gương mặt thật của nàng? Vậy hắn khen cái gì?

Vạn Vật Kính nghiêng về một góc độ lớn, chậm rãi dời xuống, nàng nhìn thấy đường cong duyên dáng của thân thể mình, nhất là hai cái bánh bao đẫy đà, càng nhìn càng hấp dẫn ánh mắt người xem.

Hai gò má nàng dần dần nóng bừng lên, nghiến răng, hung hăng nguyền rủa. Nàng liền biết hắn có lòng dạ đen tối, vô duyên vô cớ khen nàng đẹp, quả nhiên, tên sắc lang này nhìn nơi nào thế hử?

Nàng thầm chửi rủa trong đáy lòng nửa ngày, thu hồi Vạn Vật Kính, không nhìn nữa.

Chờ nàng băng bó vết thương xong, chờ một hồi lâu vẫn không thấy chủ tớ của Phượng Thiên Sách trở về. Vì vậy, nàng sửa sang quần áo chỉnh tề, từ trên giường nhảy xuống, đi ra ngoài động.

Ngoài động, cỏ dại mọc lẫn lộn, giống như rừng rậm nguyên thủy, chưa được khai thác. Bên trái cửa động, có một con đường nhỏ mới mở, bởi vì dấu vết rất rõ, có lẽ Phượng Thiên Sách đi về hướng này?

Nàng đi men theo con đường nhỏ, cuối cùng tìm thấy chủ tớ Phượng Thiên Sách bên con suối nhỏ. Chỉ thấy Phượng Thiên Sách ngồi trên một cây được chém tận gốc, lưng cao ngất như cây tùng, ở trước mặt hắn có rất nhiều gỗ, hắn đo đạc từng cái, chẳng biết đang làm gì.

Nhìn vẻ mặt chuyên chú của hắn, đúng là có sức quyến rũ khác, giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã, ánh mắt rất chuyên chú. Mọi người đều nói, khi đàn ông tập trung làm việc là hấp dẫn nhất, quả nhiên lời này không giả.

Già Lam chưa từng thấy biểu hiện này của hắn, âm thầm kinh ngạc. Bộ dạng chăm chú làm việc này mới là bộ mặt thật của hắn ư? Nếu hắn luôn dùng dáng vẻ này với nàng, nàng sẽ gọi hắn là sư phụ một cách rất tự nhiên!

Chỉ là kêu sư phụ, khoảng cách giữa bọn họ triệt để kéo ra xa.

Giữa thầy trò luôn có khoảng cách đạo đức thế tục, không thể nào vượt qua được. Trước danh phận thầy trò, từ nay về sau, bọn họ là hai người trên hai con đường.

Không hiểu vì sao, nàng không muốn có cái khoảng cách này…

Khổng tước nhỏ bay chung quanh người hắn, vội vàng bên đông, bận bịu bên tây. Một hồi vận chuyển, một hồi bưng nước và trái cây, cực kì giống một cô vợ hiền. Hai chữ ‘vợ hiền’ này xuất hiện trong đầu nàng, khiến cả người nàng run lên. Có phải nàng đã nghĩ quá mức lệch lạc rồi không?

“Nàng muốn nhìn tới chừng nào, còn không mau qua đây hỗ trợ?” Âm thanh của Phượng Thiên Sách từ xa truyền tới, đem Già Lam còn đang suy nghĩ miên man kéo về.

“Ngươi đang làm cái gì? Ta có thể giúp gì cho ngươi?” Già Lam đoán, có lẽ là hắn đang làm công cụ giúp bọn rời khỏi đáy vực.

“Nàng qua đây.” Phượng Thiên Sách đưa mắt ý bảo nàng tới bên cạnh hắn.

"Sau đó thì sao?" Già Lam đứng ở bên cạnh hắn hỏi.

Phượng Thiên Sách cười nhẹ nhàng, hé ra khuôn mặt tuấn tú người thần đều phẫn nộ, vung lên nụ cười rạng rỡ.

“Nàng phụ trách lau mồ hôi cho ta.”

“Hả?” Già Lam không có phản ứng, kêu nàng lau mồ hôi cho hắn? Nàng không nhịn được liếc hắn, lấy cái khăn tay sạch sẽ ra, dùng sức lau mặt cho hắn.

Phượng Thiên Sách lùi về phía sau tránh né, dở khóc dở cười: “Ta kêu nàng lau mồ hôi, không phải kêu nàng chà da mặt.”

Già Lam nhếch môi cười xấu xa: “Có khác biệt sao?”

Khóe mắt liếc qua nhìn thấy Thiên Thiên dùng ánh mắt oán phụ nhòm nàng, ánh mắt kia như im lặng nói: Ngươi dám bắt nạt chủ nhân nữa coi? Nó không ngừng dùng ánh mắt uy hiếp và khiêu khích nhìn nàng.

Già Lam thu liễm một chút, bắt đầu nghiêm túc lau mồ hôi giúp hắn.

“Ngươi chém mấy cái cây này làm gì?”

“Nàng đoán?” Câu trả lời của người nào đó luôn có chút ác liệt, Già Lam đã sớm quen rồi.

“Ta đoán, có phải ngươi làm công cụ để chúng ta rời khỏi nơi chết tiệt này không?”

“Ở lại đây không tốt à? Non xanh nước biếc, hơn nữa rất yên tĩnh. Không có người quấy rầy. Nàng muốn tìm một nơi có phong cảnh đẹp, yên tĩnh như chỗ này sợ là rất khó.”

Nghe lời này của hắn, nàng không khỏi nhớ tới lời nói cùng ngủ chung một huyệt của hắn. Bất thình lình, nàng rùng mình một cái, nàng không muốn cùng hắn sống chung vĩnh viễn ở đây, sau đó chết chung một huyệt của hắn.

“Ở bên ngoài phồn hoa, ta còn chưa chơi đủ, ta không muốn sống ở đây cả đời đâu.” Già Lam nói.

Phượng Thiên Sách tiếc nuối thở dài: “Thật đáng tiếc, ta vốn định xây một căn nhà nhỏ. Sau này, thầy trò chúng ta có thể ở đây lâu dài, từ nay về sau, sống hạnh phúc ở nơi này.”

Nhìn vẻ mặt mơ ước của hắn, cũng chả biết là thật hay giả. Già Lam đen mặt trừng hắn, buồn bực: “Ngươi chặt những cái cây này… là vì muốn xây căn nhà nhỏ?”

Cái gì mà hai thầy trò sống hạnh phúc, đây là lời người làm thầy nên nói à? Tưởng tượng tới cảnh về sau ngày ngày phải sống chung với hắn, nàng cảm thấy ngày diệt vong sắp đến rồi. Còn bị Thiên Thiên của hắn bắt nạt thê thảm? Có một sư phụ như hắn, e rằng mạng nhỏ của nàng không dài.

Phượng Thiên Sách liếc biểu tình thú vị của nàng: “Tiểu Lam Lam, đừng có nhàm chán như thế. Ban đầu mới tới nơi này không có người nói chuyện với ta, nàng thì biến thành Mộc Đầu Nhân (Người đầu gỗ) không thể nói chuyện, vậy ta không có người trò chuyện rồi.”

Nàng biết ngay mà, hắn chỉ xem nàng là đối tượng để bắt nạt thôi. Cả ngày chỉ biết lấy nàng ra bắt nạt để tìm vui, đem niềm vui xây dựng trên nổi đau của người khác.

Không lương tâm! Không đạo đức! Không phẩm chất!

Thành viên ba không chính là Phượng Thiên Sách!

Nàng quyết định chọn biện pháp không thèm để ý hắn, để hắn buồn chán chết đi!

Già Lam quay lưng, thong thả đến bên dòng suối nhỏ. Đáy nước trong veo, từng viên đá sỏi và rong bèo ở trong nước đều thấy rõ ràng, ngẫu nhiên có một hai con cá bơi lội, khiến Già Lam hưng phấn kêu lên.

“Mau nhìn! Mau nhìn! Trong nước có cá nè!”

Phượng Thiên Sách và khổng tước nhỏ đồng loạt dùng ánh mắt kì quái ngó nàng, không phải chỉ là con cá thôi sao? Có cái gì mà kinh ngạc?

Phượng Thiên Sách không nhịn được kinh ngạc suy đoán: “Lẽ nào đây là lần đầu tiên trong đời nàng thấy cá sống?”

Già Lam tức giận trả lời: “Dĩ nhiên là không phải! Trước kia, quả thực ta thường bắt cá ăn, hơn nữa, cá nướng là món sở trường của ta, những ai từng ăn cá do ta nướng đều khen không ngớt. Sao hả? Có muốn ta bắt mấy con cá nướng cho ngươi ăn thử không?”

Nàng vừa nói, hai mắt liền sáng lên, cực kì hưng phấn.

Phượng Thiên Sách gật đầu, đứng dậy đi tới bên dòng suối: “Nàng lui ra sao đi, chuyện bắt cá cứ để ta làm.”

Già Lam nghĩ nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, trên người nàng có vết thương, xuống nước bắt cá không tiện cho lắm, liền lui về sau. Nhìn Phượng Thiên Sách chậm rãi nâng hai tay lên, làn gió không tên từ trong lòng bàn tay hắn bay lên, thoáng một cái, tạo nên một cơn lốc nhỏ ở xung quanh, khí thế càng ngày càng hung hãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.