Cả người Phượng Thiên Sách bị vây trong gió lốc lớn, bóng dáng càng ngày càng mờ ảo, giống như sẽ mờ nhạt trong gió lốc. Sức mạnh kinh người,
nàng không khỏi nhìn ngây ngô.
Đây là chiến kĩ linh thuật gió.
Nàng từng nhìn thấy Phượng Thiên Dục thi triển chiến kĩ linh thuật gió,
nhưng so với Phượng Thiên Sách chẳng khác nào phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ
lớn, căn bản không phải cùng một trình độ.
Nhưng, hiện tại chỉ bắt mấy con cá thôi mà, có cần thi triển chiến kĩ hoa mĩ như vậy không?
Chỉ thấy hai tay Phượng Thiên Sách rung một cái, cơn lốc liền bắn ra
ngoài, xâm nhập vào trong nước. Suối nước liền dâng lên cơn sóng, bọt
nước bắn tung tóe, dưới sự quấy nhiễu của từng đợt lốc, từng con cá sống liền tự động từ trong nước nhảy ra ngoài, ngoan ngoãn từ khe suối nhảy
lên bờ.
Một con, hai con, ba con, lại có hơn mười con.
“Được rồi, được rồi, đủ!” Già Lam vội vã ngăn cản hắn, cứ như vậy hoài chắc hắn vớt hết cá trong suối lên bờ quá!
Trên trán nàng trượt xuống một giọt mồ hôi lớn, không nhịn được suy
đoán, chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn, Phượng đại thiếu gia chưa từng bắt cá,
đây là lần đầu tiên ư? Hơn nữa, làm gì có ai bắt cá kiểu này chứ?
Già Lam khom người, không hề vạch trần Phượng Thiên Sách, bắt đầu thu thập cá.
“Cẩn thận đấy, đừng làm tay bị thương, ta còn chờ nàng đích thân nướng
cá cho ta ăn đó.” Phượng Thiên Sách đưa cho nàng một thanh chủy thủ (dao găm) tinh xảo, để nàng làm cá.
“Khách quan, ngài ngồi chờ đi, chờ ta đem bữa tiệc ngon tới cửa.” Già
Lam học giọng điệu của tiểu nhị, tâm tình vui sướng kêu to.
Phượng Thiên Sách nhẹ nhàng nở nụ cười, cả khuôn mặt đều là ý cười, chính là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Có một nha đầu thú vị như vậy thường xuyên làm bạn bên cạnh mình, dường như cũng rất thú vị.
Ý cười trên môi Phượng Thiên Sách càng đậm hơn.
Kế tiếp, Già Lam bận bịu nướng cá, Phượng Thiên Sách là chuyên chú bận
rộn công việc trên tay hắn. Còn con khổng tước nhỏ kia, lén lén lút lút, cũng không biết nó đang làm cái quái gì. Tóm lại, nó cứ vây quanh chủ
nhân của nó.
Mùi thơm của cá chậm rãi bay lên, dụ hoặc khiến người ta chảy nước miếng, nghiêng đầu liếc về phía Già Lam đang nướng cá.
“Có gia vị không?” Già Lam hỏi.
“Cần cái gì?” Phượng Thiên Sách hỏi ngược lại nàng.
“Muối, hạt tiêu,…bấy nhiêu thôi.” Già Lam nói.
“Ngươi chờ một chút.” Phượng Thiên Sách đứng dậy, đi tới bên cạnh Già
Lam, dưới ánh nhìn chăm chú của Già Lam, hắn giống như làm ảo thuật, đem từng món đồ dùng trong bảo vật không biết tên lấy ra ngoài.
Già Lam sửng sốt một hồi, đầu tiên là bàn, hai cái ghế, hai bộ bát đũa
đĩa và ly, sau đó là từng cái bình đựng gia vị nhỏ, trang bị cũng thật
là đầy đủ nha. Già Lam cảm thấy kinh ngạc, nàng nghi ngờ có phải hắn đem hơn một nửa gia sản của hắn theo bên người hay không.
“Thiên Thiên, cho ta một ít trái cây.” Già Lam nhìn Thiên Thiên nói.
“Trái cây?” Trong mắt Thiên Thiên nổi lên ý xấu, lựa một loại trái cây
chua nhất đưa cho Già Lam. (TN: nói thật ta ghét mấy con sủng vật giống
như con TT này, chỉ muốn giết nó, nướng ăn cho xong. Toàn cản trở cặp
người ta!!!! >”< chẳng có tẹo nào đáng yêu)
Tốt nhất là chua chết nàng đi, như vậy nó liền vui vẻ. Thiên Thiên nghĩ
thầm như vậy, sau đó ngồi chồm hổm trên bàn, ánh mắt tặc xảo quyệt nhìn
nàng, nó nghĩ rằng nàng sẽ đem trái cây ăn, ai ngờ căn bản nàng không
ăn, đem trái cây ép thành nước, dầm vào trên cá nướng.
Nó bùng nổ kêu lên: “Người phụ nữ não hỏng kia, ngươi muốn chúng ta bị chua chết à?”
Già Lam liếc nó một cái, liền biết nhóc kia có lòng dạ hẹp hòi, cho nên
nàng kêu nó đưa trái cây, cố ý không nói cần trái cây chua, bởi vì nàng
biết, mặc dù nàng không nói, chắc chắn nó cũng sẽ lấy trái cây có vị
chua nhất.
Ai kêu nó chính là con khổng tước ngâm dấm chua quá trớn!?
“Thêm chút vị chua lên cá không những tăng thêm gia vị mà còn khử được
mùi tanh của cá, quan trọng nhất là giữ được mùi vị tươi ngon của cá,
quả thật là đồ tốt nha. Nếu ngươi không thích, lát nữa đừng ăn là được.”
Nghe nàng nói rõ có lí lẽ như vậy, Thiên Thiên nghe xong cảm thấy sửng
sốt, nhưng nghe nàng nói không cho nó ăn, nó liền không vui: “Không
được! Ta phải ăn trước, lỡ như ngươi có bỏ gì vô con cá hại chết chủ
nhân của ta thì sao? Ta phải giúp chủ nhân thử cá trước, hừ hừ.”
Lý do rất quang minh chính đại mà lẫm liệt, mệt nó như vậy mà cũng nghĩ ra.
Già Lam lười tính toán so đo với nó, tiếp tục chuyên chú nướng cá. Mặc
dù không có gia vị tự nàng làm, nhưng ở thời đại này, được như vậy cũng
tốt lắm rồi.
Không bao lâu, mùi cá nướng thơm nóng hổi mới ra lò nứt mũi. Sau khi đặt con cá lên mâm, gọi Phượng Thiên Sách đến thưởng thức, nhìn ngón tay
thon dài của hắn cầm đũa, chậm rãi gắp một miếng cá, ưu nhã đưa lên
miệng, chậm rãi nhấm nuốt… Một loạt động tác, tao nhã đến cực điểm, nhìn hắn ăn cá hoàn toàn là một loại hưởng thụ tươi đẹp.
“Sao? Ăn ngon không?” Già Lam mong đợi nhìn phản ứng của hắn, chờ hắn đánh giá.
Phượng Thiên Sách mím môi, bộ dạng chẳng có biểu tình gì, hắn lại dùng
đũa trúc gắp một miếng cá mập mạp khác đưa vào miệng, chậm rãi nhấm
nuốt, cuối cùng vẫn không có biểu hiện gì.
Già Lam nhìn hắn, không khỏi sốt ruột, chẳng lẽ không ngon? Cũng không
đến nỗi chứ, cả một quá trình nàng đều làm rất cẩn thận, chắc hẳn không
có sự cố mới đúng. Nếu thật sự có sự cố, nhất định là do mấy thứ trái
cây kia.
Quay đầu liếc về kẻ đưa trái cây - Thiên Thiên, nó buồn bực cúi đầu, đã
lén lút ăn xong một con cá, thật là cực kì nhanh! Già Lam không nói gì
nhìn nó: “Thiên Thiên, mùi vị thế nào?”
Thiên Thiên ợ một cái, làm vẻ mặt khinh thường, ngửa đầu nhìn trời nói: “Mùi vị chẳng ra sao!”
“Chẳng ra sao? Chẳng ra sao mà ngươi ăn đến sạch sành sanh như vậy à?” Già Lam cố ý lật tẩy nó.
Thiên Thiên tiếp tục kiêu ngạo ngước cổ, một đôi móng vuốt nhỏ đang len
lén trộm một con cá khác, nó liền coi như mình không cẩn thận, tưởng
rằng người khác cũng không thấy hành vi đáng xấu hổ của nó à? Căn bản
chính là bịt tai trộm chuông!
Bởi vì ngửa đầu nhìn trời nên không nhìn rõ phương hướng, cho nên khi
lấy trộm được con cá, nó xém làm đổ cả mâm cá, cuối cùng mới trộm được
tới tay. Thoáng cái liền trộm xong, nó liền mang cá nướng bỏ trốn, bộ
dạng như tên trộm nhỏ vô cùng đáng yêu, Già Lam buồn cười.
Bên phía Phượng Thiên Sách, không biết hắn ăn đến con cá thứ năm hay thứ sáu rồi, hắn chậm chạp không có phản ứng gì cho nàng biết. Già Lam có
chút tức giận, đem số cá còn lại kéo tới trước mặt mình, hai tay bảo vệ: “Nói, rốt cuộc cá nướng có mùi vị thế nào?”
Phượng Thiên Sách cười nhạt một cái: “Ăn ngon! Ăn rất ngon! Vừa nãy, ta
không có nghĩ ra được từ gì để hình dung, cho nên mới nếm thêm vài con
nữa.”
Trán Già Lam rơi xuống ba vạch đen, trừng hắn: “Ngươi ăn lâu như vậy,
suy nghĩ lâu như vậy, lẽ nào chỉ có lời bình thấp kém như ‘ăn ngon, ăn
rất ngon’ để hình dung? Trả lời có lệ đối phó ta à?”
Phượng Thiên Sách tập trung suy nghĩ trong chốc lát: “Ăn ngon chính là
ăn ngon, ta luôn cảm thấy dường như thiếu thiếu cái gì á, nếu khích lệ
nàng, nàng nên làm thêm vài lần, nhất định sẽ có tiến bộ hơn.” Nói xong, hắn đẩy tay nàng ra, mạnh mẽ đem mâm cá trước mặt nàng bưng qua, tiếp
tục ăn.
Già Lam hoài nghi đánh giá bóng lưng hắn, không khỏi suy đoán, có phải
hắn muốn nàng nướng cá cho hắn ăn nữa hay không? Vì vậy mới chèn ép sự
kiêu ngạo của nàng xuống?
Một đôi chủ tớ miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo!
“Ê, ngươi chừa ta một ít, ta còn chưa có ăn.”
“Nàng muốn cá à? Ta có thể giúp nàng vớt mấy con, muốn bao nhiêu có bấy
nhiêu.” Người nào đó cố ý hiểu sai lời nàng, chuyển đề tài.
“Ta nói cá trong tay ngươi. Mau đưa ta một con, ít nhất cũng chừa ta một con chứ…” Già Lam nhanh chân đuổi tới, Phượng Thiên Sách khéo léo
nghiêng người tránh né, liền tránh được một phen.
Vì vậy, hai người cứ vì một con cá nướng mà đùa giỡn đuổi nhau rùm beng.
Hiện tại, khổng tước nhỏ đâu còn lòng dạ nhìn chằm chằm người quái dị
nữa. Nó đang nồng nhiệt cắm đầu ăn cá, trong đầu suy nghĩ, tuy dáng vẻ
người quái dị hơi xấu một chút, nhưng năng lực nướng cá của nàng không
tệ. Nể tình nàng nướng cá ngon, nó tạm thường nhường nhịn nàng, coi như
không thấy gì hết, mĩ thực trước mặt, sắc đẹp cũng phải cút sang một
bên.
Một ngày này, hai thầy trò và một con thú nhỏ sống chung rất hài hòa.
Kèm theo từng ngày trôi qua, vật chế tác trong tay Phượng Thiên Sách chậm rãi thành hình, là một vật giống con diều cơ giới.
Già Lam nhìn thấy nguyên mẫu của nó liền hiểu rõ suy nghĩ của Phượng
Thiên Sách. Hắn muốn mượn sức gió để bọn họ bay lên vách đá dưng đứng.
“Không ngờ ngươi còn chiêu này.” Già Lam vuốt ve ‘con diều’ lớn, không ngừng thán phục.
"Hiếm khi Tiểu Lam Lam khen ta, ta có phải kiêu ngạo vểnh đuôi lên trời không nhỉ?” Phượng Thiên Sách trêu ghẹo nói.
“Nè, ngươi không thể đứng đắn một chút à?” Già Lam thở dài nói.
Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, chuông gió đeo bên thắt lưng của Già
Lam liền vang lên. Phượng Thiên Sách nhẹ nhàng liếc qua chuông gió, cơn
xoáy trong đáy mắt hơi lưu chuyển, cười nhẹ: “Đứng đắn? Nàng muốn ta
biến thành người đứng đắn như Nạp Lan Tiêu Bạch, tẻ nhạt vô vị à? Hay là nàng thích loại hình đàn ông như hắn?”
Già Lam hơi sửng sờ, lời này sao mà nghe kì quái vậy? Bây giờ nàng đang hỏi hắn, mắc mớ gì Nạp Lan Tiêu Bạch?
Nàng đưa tay nhẹ vuốt chuông gió bên eo, nói: “Ta thích chuông gió hắn
ta làm, về phần con người của hắn ta, đối với hắn ta, ta cũng không phải rất hiểu biết. Nhưng, ta luôn cảm thấy ta và hắn ta có một loại duyên
phận đặc biệt, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ biết rõ ràng.”
Nghĩ tới gia tộc Nạp Lan, cô cô của nàng, vẻ mặt Già Lam trở nên thâm trầm mà xa xôi, ngây người rất lâu.
“Duyên phận đặc thù?” Phượng Thiên Sách lặp lại lời của nàng, ánh mắt hắn từ từ trầm xuống, sâu không thấy đáy.