Tôi cầm ống nhòm lên, nhìn về phía cửa sân vận động, chỉ thấy cái trán sáng loáng của Trần Khả Kiều, tinh thần sung mãn, vẫn bước đi với những bước chân tự tin như trước, thu hút ánh mắt của tất cả người trên đường. Nhân viên bảo vệ giơ tay chỉ về phía lá cờ của trường chúng tôi cho nàng thấy, Trần Khả Kiều bày tỏ sự cám ơn sau đó liền đi thằng về phía này. Người con gái này, luôn luôn tràn đầy ý chí chiến đấu. Hôm nay nàng mặc một cái quần ống loe màu đen, áo comple màu bạc trắng. Ở trên cổ của nàng, đeo một cái dây chuyền có những hạt giống như vết răng của một loại động vật gặm nhấm nào đó lưu lại, lắc lắc theo từng hàng động của nàng, để lại cho người ta những ấn tượng khắc sâu. Có thể nói trên vấn đề trang phục, Trần Khả Kiều không thể chê vào đâu được, không cần phải nghi ngờ khi ném cho nàng hai cái giẻ lau nhà với một cái rèm cửa sổ nàng cũng có thể mặc thành trang phục thời thượng, nhưng khí thế của nàng lại thường để cho người ta coi thường cách ăn mặc của mình..... người nàng luôn luôn toát một sức mạnh không chịu chùn bước.
Chỉ một lúc sau, trên hành lang dành cho khách quý truyền đến tiếng động của giày cao gót. Cửa vừa mở ra, Trần Khả Kiều đã tao nhã đứng ở đó. Anh mắt quét qua một vòng tìm được tôi, nàng bước nhanh tới bắt tay cùng tôi một cái. Trong lỗ mũi của tôi tràn ngập mùi nước hoa dễ chịu, tôi chỉ ngửi cũng biết được là.... Ách, dù sao cũng là hàng cao cấp.
Trần Khả Kiều nhìn các hảo hán đang ngốn ngang ngủ trưa một lúc, lại nhẹ giọng chào hỏi Chu Quý, Đỗ Hưng, hiện tại mới mang theo một chút vui vẻ nói với tôi: "Bây giờ chị nên gọi chú là Tiêu quản lý hay Tiêu đội trưởng đây?"
Tôi cảm giác là nàng có chút ý giễu cợt, nói: "Tốt nhất là chị cứ gọi em là Tiểu Cường"
"Có thể nói chuyện một lúc không?"
Tôi biết nàng không thể nào rảnh rỗi mà nhàm chán đến đây xem một thằng lưu manh, trong mắt nàng như tôi dẫn một đám người đi đánh nhau. Tôi dẫn nàng vào bên trong phòng để máy móc, Trần Khả Kiều quan sát bốn phía rồi nói: "Thật không tệ. Chị thấy mấy nhà khá giả khác cũng chưa chắc đã có một gian phòng làm việc, cái phòng lớn nhất này của chú, lại đương nhiên cứ thế khóa lại."
Tôi đi thẳng vào vấn đề nói: "Trần tiểu thư đang có chuyện gì muốn em giúp chứ gì?"
"Chú cảm thấy chị là người như thế nào?" Trần Khả Kiều lại đột ngột hỏi một câu.
Bởi vì quá đột ngột, tôi ngẩn ngơ, theo bản năng nói: "Đầu óc đủ dùng, nhân cách không gọi là xấu."
Trần Khả Kiều thản nhiên cười nói: "Cảm ơn, đây có thể coi như là một lời khen nhỉ?"
Tôi lại ngẩn ngơ, vội vàng dùng sức gật đầu: "Đúng, hoàn toàn đúng!"
Trần Khả Kiều ngừng cười, chậm rãi nói: "Lần này chị tới là muốn mời chú giúp một tay." Không biết tại sao, tôi vẫn cảm thấy nàng có chút buồn phiền, mà bây giờ cái cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn nữa.
Tôi hơi mơ hồ nhưng vẫn nói: " Nếu không ngại thì trước hết cứ nói ra xem, nếu giúp được em nhất định sẽ cố gắng hết sức." Qua mấy lần tiếp xúc, tôi biết rằng nữ nhân này là một nhân vật lợi hại, có thể bất tri bất giác khiến người ta thua thiệt, cho nên phải đặc biệt cẩn thận.
"Biết tại sao chị lại đem đồ vật trị giá 200 vạn bán cho chú giá 20 vạn không?" Trần Khả Kiều lại cùng ta nói vòng vo. Chuyện này thì thật sự là không có gì phải bàn, đúng là tôi đã chiếm được một món hời lớn, cái tiểu biệt thự kia của tôi cũng chính như vậy mà có. Hiện tại lại càng phải cảnh giác, nữ nhân đã lên tiếng đòi nam nhân thì chắc chắn là muốn lấy được những món lợi lớn hơn, các nàng sẽ luôn luôn nói rằng: Thử nghĩ xem, ta đối xử với ngươi như thế nào.....
Thấy tôi đang giả ngu, Trần Khả Kiều lại tự mình nói tiếp: "Một là vì chú biết hàng, hai là muốn dùng chuyện này để biểu đạt thành ý của bọn chị, để tiện cho hợp tác lớn hơn sau này. Mà bây giờ...."
Tôi tiếp lời nói: "Cái cơ hội hợp tác lớn hơn này đã tới?"
Trần Khả Kiều gật đầu tán thưởng một cái. Tôi rót cho nàng một chén nước, ý bảo nàng tiếp tục. Trần Khả Kiều nhận chén nước nói: "Bố chị, ông ấy là một nhà sưu tầm đồ cổ điên cuồng, hơn nữa lại may mắn sở hữu một công ty rất lớn, việc này lại càng thêm tiện nghi cho ông ấy. Gia sản của ông hầu như toàn bộ đều được dùng để thu mua đồ cổ, giá trị của những thứ này ước lượng đã lên đến khoảng 4 trăm triệu."
Ta hít vào một hơi lãnh khí, nghe nàng nói tiếp:
"Không may là, thành tích của công ty từ năm ngoái đã bắt đầu xuống dốc không phanh. Lúc mới bắt đầu thì chẳng qua là việc quay vòng tiền bạc hơi bị tắc nghẽn, mà một trận động đất vào năm nay, mang tới cho công ty tổn thất tuyệt đối không chỉ đơn giản là ngày càng nặng nề, có thể nói còn là mang tính hủy diệt."
Tôi không nhịn được hỏi: "Cha chị làm mỏ than lậu à?"
Trần Khả Kiều cũng chẳng để ý đến chuyện cười của tôi, nàng từ từ nói: "Cha chị kinh doanh nhà đất, Thanh Thủy Gia Viên."
"A?" Tôi kêu lên như chạm vào bàn là điện nóng. Thanh Thủy Gia Viên? Không phải là chỗ mà tôi mua biệt thự sao?
Trần Khả Kiều đối với sự kinh hãi của ta tỏ vẻ có thể hiểu được, nàng nói: "Tiêu quản lý cũng có thể tưởng tượng được động đất đối với nhà đất gây ra thiệt hại lớn như thế nào chứ?"
Tôi lập tức giơ tay chặn lại. "Không phải, cái bình mà chị bán cho em là trước lúc động đất, chẳng lẽ chị có thể dự đoán ra là có động đất nên mới đến chỗ bọn em để tìm cơ hội hợp tác?"
Trần Khả Kiều khẽ mỉm cười: "Xem ra Tiêu quản lý cũng không ngu." Đang nói cái con mẹ nó gì vậy? Không ngờ ấn tượng của nàng với tôi vẫn luôn luôn chỉ là một thằng 250*. Nàng nói: "Thật ra thì trước khi động đất xảy ra chị đã khuyên bố đem một ít đồ cổ trong tay ông ấy bán đi, nhưng lại chả khác gì đòi mạng của ông ấy. Bị ta liên tục khuyên bảo, ông mới miễn cưỡng chấp nhận trước hết mang ra ngoài cầm cố, như vậy sau này còn có thể chuộc lại được. Cho nên trong thời gian đó ta cùng với Trần phụ tá chạy khắp các tiệm cầm đồ có thể trong toàn thành phố, có thực lực hơn nữa lại biết hàng đều được chúng ta tuyển chọn ra.
"Vậy tại sao cuối cùng lại chọn cửa hàng của bọn em?"
"Cửa hàng chuyên nghiệp nhất, quan trọng hơn chính là chị thấy Tiêu quản lý chú là một người rất là thú vị, chú có vẻ cũng rất thích đồ cổ đúng không?" Nói xong trong mắt Trần Khả Kiều xuất hiện một nét cười không dễ phát hiện.
Tôi xấu hổ muốn chết luôn, tôi vĩnh viễn không thể quên được dáng vẻ ngày đó tôi mặc hoàng bào của Lưu Bang xuất hiện trước mặt Trần Khả Kiều. Thật ra thì chuyện này hoàn toàn là bốc phét, hiệu cầm đồ vốn bao gồm một dây chuyền nhiều cửa hàng, muốn ở trên phương diện cầm đồ làm giao dịch lớn, cũng không có nhà thứ 2 để chọn lựa.
"Cũng bởi vì vụ động đất này, bố chị rốt cục cũng hạ quyết tâm muốn bán đồ cổ của ông ra ngoài để cứu vớt công ty, dù sao sưu tầm cũng chỉ là một niềm đam mê nhỏ, Thanh Thủy Gia Viên mới là kiêu ngạo lớn nhất đời này của ông."
"Bọn chị định đưa ra mấy món?"
"Toàn bộ!" Trần Khả Kiều nói với giọng dứt khoát.
Tôi cả kinh suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống, thấp giọng hỏi: "Đã đến mức này rồi cơ à?"
Trần Khả Kiều chán nản nói: " Không nói dối chú, mấy khu biệt thự bọn chị gửi trong Thanh Thủy Gia Viên đến tận bây giờ mới bán được ra một căn..."
Chẳng phải là mới bán ra một căn sao, lại còn là tôi mua.
Trong vòng nửa ngày, Thanh Thủy Gia Viên cho tôi một cái bình, tôi bán cái bình lấy tiền, lại mua nhà của bọn họ, sớm biết vậy thì ngay từ đầu bọn họ đưa luôn nhà cho tôi có phải là đơn giản không? Lại còn mất một cái bình.... ai, tại sao kết quả giống nhau, lại mất cái bình? Chẳng lẽ đây chính là ảnh hưởng của kinh tế thị trường?
"Cho nên bây giờ chị rất cần tiền. Nhìn qua thì công ty vẫn vẻ vang, thật ra thì miễn cưỡng chèo chống. Nếu như không có một khoản tiền lớn để chống đỡ qua quãng thời kỳ này, nó sẽ sụp đổ."
"...Đây có thể coi là buôn bán bí mật không?" Ta cẩn thận hỏi.
"Trước kia thì đúng, đến bây giờ thì hết rồi." Trần Khả Kiều nói với giọng tự giễu.
"Đây là một chuyện tốt nha....ách, ý em là chuyện hợp tác của chúng ta. Để em điện luôn cho ông chủ của bọn em." Chỉ cần nghĩ tới hiện tại đang là một vụ làm ăn trị giá tính bằng trăm triệu, tôi lại cảm thấy có chút ngất ngây, cứ theo như 5% mà nói, cả đời này cũng đã đủ rồi. Trên thực tế trong khoảng thời gian này cứ bận đi bận lại, tôi dường như đã quên mình là một quản lý của tiệm cầm đồ đen tối.
Trần Khả Kiều nói: "Còn nữa, nghe chị nói hết đã. Chị biết các chú cũng là người làm ăn, thuê người kiểm hàng, ép giá xuống thấp, những việc này thì không có vấn đề gì, nhưng chị có một yêu cầu."
"Nói"
"Kỳ hạn 10 năm"
"Ý chị là gì?"
"Rấy đơn giản. Ý nghĩa của việc này là đồ của bố chị cần được cẩn thận giữ gìn trong vòng không hơn không kém đúng 10 năm, nếu như chúng ta chuộc lại trước thời hạn, sẽ bồi thường tiền phá vỡ hợp đồng."
Ta nhắc nhở nàng: "Vậy chị thử nghĩ, mỗi năm 2 phần tiền phí bảo quản, 10 năm thì tương đương với gấp đôi lên. Cầm đồ 400 triệu thì chị phải mất 1 tỷ 2 tiền chuộc lại."
"Việc này không cần chú phải quan tâm"
"Nếu như đến lúc đó chị không có năng lực chuộc lại thì sao?"
Trần Khả Kiều nói với một giọng cực kỳ quả quyết: "Nhất định có thể."
Tôi mơ hồ cảm thấy có một chút gì đấy không ổn. Nhưng lại không nghĩ ra được có cái gì không đúng. Thật may là tôi còn có một ông chủ Hách, hiện tại tôi chỉ lo lắng là ông ấy không có nhiều tiền đến vậy, lão Hách mặc dù là một con cá sấu lớn trong ngành, người ngoài vẫn luôn cho rằng lão Hách làm ăn thua lỗ, nhưng có 1 đám tiểu tử trong nghề thầm tính, có thua lỗ thì mỗi năm lão ít nhất kiếm được 400 vạn. Hơn nữa hiếm khi cửa hàng gặp phải những chuyện này, cứ coi là thật sự phải liên tục thua lỗ trong mấy năm, chỉ cần một món đồ tốt rơi vào tay thì lập tức sẽ thành tiên thành phật, lão Hách làm nhiều năm như vậy, không ai có thể biết được nông sâu về tay nghề của hắn.
Lão Hách nghe thấy giọng tôi, liền biểu lộ vài phần thân thiết. Sau khi chúng tôi tán gẫu mấy câu, tôi liền đem chuyện này một lần nữa cặn kẽ nói với ông ta. Lúc tôi nói xong, bên kia thật lâu không có động tĩnh, tôi cho rằng lão Hách đang cố gắng kìm nén sự vui sướng mê người này, không nghĩ tới chẳng có một chút dấu hiệu nào, lão Hách mở miệng thật to mắng tôi:
"Cháu làm việc không dùng đầu óc hả? Chú hỏi cháu, tại sao trong việc này của chúng ta chỉ gia hạn muộn nhất mà không có sớm nhất....rất đơn giản, sớm nhất kể cả nó có vào tay chúng ta một dây thì cũng là 2 phần tiền phí bảo quản, chúng ta kiểu gì cũng không thua lỗ. Muộn nhất thì sao? 3 năm. Bởi vì 3 năm là cực hạn mà chúng ta có thể khống chế, thời gian càng lâu biến số càng nhiều. Tiền tệ mất giá này, lạm phát gia tăng này, thiên tai, chiến loại..... Cháu có dám đảm bảo rằng trong 10 năm những chuyện này 1 cái cũng không có phát sinh không?"
Trần Khả Kiều thấy sắc mặt ta càng ngày càng khó coi, tực giác đi ra ngoài.
Lão Hách bình tĩnh lại rồi nói tiếp: "Tốt, cứ coi như mười năm phát triển yên ổn , chú chỉ hỏi cháu một câu này: ở trong 10 năm này, cầm 400 triệu làm cái gì mà không thể kiếm được gấp đôi? Lại nói về vấn đề giá trị tăng lên, có thể nói món đồ cổ trị giá 400 triệu thì mười năm sau trị giá 4 tỷ, đúng lúc đó người ta chuộc về nhé, chẳng phải là trong mười năm này cháu phải thay người ta bảo quản sao? Còn phải nơm nớp lo sợ, đồ mất hoặc hỏng cháu còn phải đền. Chú nói như vậy cháu đã hiểu chưa?
Trên thế giới này vẫn có người thông minh nha! Nữ nhân Trần Khả Kiều này, nàng cuối cùng là tới hại tôi! Tôi đã nói là có cái gì không đúng mà, nhà nàng nhắm vào kẽ hở chênh lệch với tôi. Tôi nghĩ thông suốt thì lại thêm một chút đau thương: Với đầu óc của tôi, xem ra cũng nên nói lời từ biệt với cái cửa hàng này rồi.
Có câu tục ngữ gọi là lạc đà gầy đến sắp chết vẫn còn hơn ngựa, 400 triệu, đối với Trần gia trước kia mà nói có thể không coi vào đâu, nhưng hiện tại lại là tiền cứu mạng. Cho nên con lạc đà gầy đến sắp chết Trần Khả Kiều này liền nói với mấy con ngựa chúng tôi: Để cho ta hung hăng cắn ngươi mấy cái đi, chờ mười năm sau đó ta lại mập mạp như lúc trước sẽ đem thịt của ngươi phun ra trả lại ngươi, nàng lại không nghĩ rằng con ngựa này lại không thể chịu nổi.
Cuối cùng lão Hách dùng một câu nói làm lời tổng kết: "Vụ mua bán này, cân đối một chút về khoản tăng giá thì vẫn có thể làm được.... mấu chốt là thế này, chú không có nhiều tiền đến vậy."
Kháo! Không có tiền thì bảo là không có tiền, giáo huấn tôi cả nửa ngày, hiện nay tại sao con người lại không phúc hậu như vậy thế?
Trần Khả Kiều một lần nữa đi vào lại nhìn thấy khuôn mặt xanh lét của tôi thì cũng biết là không vui. Tôi cầm điện thoại cũng không biết nên nói cái gì, hai chúng tôi nhìn nhau mấy giây, so với hai người câm ở với nhau cả nửa năm còn gượng gạo hơn. Trong lúc nhàm chán, tôi xử dụng độc tâm thuật với nàng, xuất hiện trên màn hình điện thoại của ta chỉ có mấy chữ chạy qua chạy lại: Tâm huyết lớn nhất đời, tâm huyết lớn nhất đời....
Xem ra nữ nhân này cũng không có thẹn thùng vì muốn gạt ta mà bị đoán được, nàng chẳng qua là đang lặp đi lặp lại ca ngợi bố của nàng.
Tôi cũng không đành lòng châm chọc nàng làm gì, chỉ có thể nói như an ủi nàng: "Không có ai nguyện ý thay người khác bảo quản đồ có tiềm lực tăng giá vô hạn, sao chị không đem bọn nó bán đi?"
Trần Khả Kiều lấy tay chém gió một cái, cự tuyệt nói: "Trong từ điển của chị không có chữ bán."
Tôi suy nghĩ cả nửa ngày mới hiểu được ý của nàng là tuyệt đối không có ý định bán, đồ MB (máy bay … bà già), sắp suy sụp đến mức làm ** còn lên giọng quý tộc.
Trần Khả Kiều theo bản năng ưỡn ngực, che giấu đi cặp lông mày nhíu lại vì mất mát, cuối cùng liếc tôi một cái, đẩy cửa bỏ đi.
Tôi ngồi ở chỗ đó, ánh mắt vô tình nhìn về phía quảng trường, đột nhiên cảm giác thấy có chút không phải.
Một cái ưỡn ngực của Trần Khả Kiều, dường như đã chạm vào một góc mềm mại trong đáy lòng tôi. Lúc này, một bóng người lười biếng trong thao trường tiến vào tầm mắt của tôi, tôi nhanh chân chạy nhanh ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa liền ở sau lưng hô to Trần Khả Kiều: "Chị đứng lại!"
Trần Khả Kiểu ngạc nhiên quay đầu lại nói: "Cái gì?"
Tôi chỉ vào người kia và nói với nàng: "Có lẽ hắn có thể giúp chị!"
Trần Khả Kiều nhìn theo tay của tôi, chỉ thấy một lão già gầy tay trái cầm một cái ghế nhỏ tay phải cầm cái đàn nhị, vô công rồi nghề đến chỗ này ngó một cái, tới bên kia ngó một cái, nhìn thế nào cũng thấy giống một tên lừa gạt.
Trần Khả Kiều giậm chân một cái: "Không giúp một tay thì thôi, đâu cần phải đùa bỡn chị như vậy?"
Tôi thầm mắng trong lòng: Ông mày cũng sắp bị ép đổi tên thành Tiểu Nhu (xem chương trước là biết Tiểu Nhu) rồi, một con mụ trộm cắp ti tiện còn dám cùng ông mày nói chuyện kiểu đấy!.