Trần Khả Kiều khoanh tay trước ngực, đứng xa xa nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo một chút nghi ngờ, phần lớn thì là tức giận.
Lại nhìn Cổ gia, chọn một lôi đài thi đấu hay, để cái ghế xuống đất rồi ngồi lên, cởi bỏ cái áo lót mỏng màu đen, lấy từ trước cái ngực gầy trơ cả xương ra một một cái tẩu thuốc đem thuốc lá nhét vào. Lại thò tay vào túi móc ra một bao diêm, trước hết đưa lên bên tai lắc lắc, rồi mới rút ra một que diêm đốt lên, thoải mái hút vào một hơi, híp mắt nhìn lên phía trên đài.
Kiểu lão đầu này hiện nay trên đường rất hiếm gặp, nhưng chỉ cần là hài tử ra đời sau những năm 70 80, đại khái đối với những lão đầu nhìn như bức tranh cổ này vẫn còn có chút ấn tượng. Nhất là vào mùa hè, bọn họ mỗi người đội một cái nón cỏ Panama, phe phẩy cái quạt, rút ra những điếu thuốc tự cuốn, gầy trơ cả xương vẫn chuyện trò vui vẻ, ở những địa phương mát mẻ ngồi đánh bài tây, đập cờ tướng. Nhìn qua cũng khá đẹp mắt.
Trọng yếu là, bọn họ đều không hề có tiền.
Cho nên, chẳng trách Trần Khả Kiều vừa mới nhìn qua dáng vẻ liền muốn đạp tôi hai cái. Tôi nhất thời chẳng biết cùng nàng giải thích thế nào, không thể làm gì khác đành kéo tay nàng chạy thẳng về phía Cổ gia.
Sau đó tôi lại hiểu thêm một đạo lý, bắt tay cùng một nữ nhân và nắm tay của nàng là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau, bởi vì thời điểm nữ nhân cùng với ngươi bắt tay thường chỉ cho ngươi nắm xương ngón tay của nàng, mà cầm tay nàng, là có thể cảm giác được lòng bàn tay mềm mại của nàng, tay của Trần Khả Kiều quả là mềm mại.
Tôi kéo nàng đến trước mặt Cổ gia, lấy lòng nói: "Lão gia tử, giới thiệu cho ông một người bạn." Trần Khả Kiều đùng đùng nổi giận giãy giụa khỏi tay tôi, sửa sang lại y phục của mình, cho đến khi lại một lần nữa trần như nhộng.... Ách, là giả sử, lúc này mới trợn mắt nhìn tôi một cái. Nàng vốn là muốn lập tức rời khỏi, nhưng khi liếc qua Cổ gia, chợt thay đổi chủ ý. Tôi nghĩ rằng có lẽ là do một thứ gọi là khí thế. Cùng là đầu trọc giày vải, một số người cũng chỉ có thể là nông dân vùng đông bắc, mà một số người chỉ cần liếc mắt cũng biết là đại gia. Chỉ ngẩng đầu liếc qua Cổ Gia, khí phách mười phần, nhìn chí ít cũng đã từng sinh sống ở Thanh Hồng Bang*.
(*: Thanh Hồng bang: Một tổ chức chính trị phát triển từ Thiên Địa hội, nhằm chống nhà Thanh, hoạt động ở lưu vực Trường Giang và lưu vực Châu Giang, Trung Quốc)
"Cổ gia, đây là...."
Cổ gia khoát khoát tay, chỉ lôi đài trước mặt bảo: "Xem xong trận này rồi nói, trên đài là hai hảo tiểu tử."
Tôi quay đầu nhìn lại. Không khỏi cười nói: "Tuyển thủ màu đỏ chính là ở trong đội chúng tôi." Thì ra trên đài chính là Nguyễn Tiểu Nhị, tới cổ vũ cho hắn chính là bọn Trường Thuận cùng Nguyễn Tiểu Ngũ.
Đối thủ của Nguyễn Tiểu Nhị là một người thanh niên, xuất thủ sắc bén, thể lực dư thừa, nhìn qua cũng biết là đã khổ công luyện tập. Nhưng so sánh với Nguyễn Tiểu Nhị vẫn còn có chút non nớt, nguyên nhân rất đơn giản:
Nguyễn Tiểu Nhị đã trải qua hơn ngàn trận chém giết chân chính, kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng.
Đúng lúc này hiệp đấu đầu tiên kết thúc, bọn Trương Thuận đưa Nguyễn Tiểu Nhị xuống dưới đài. Nguyễn Tiểu Nhị phe phẩy cổ áo nói: "Nóng chết mất, nếu mà có chén rượu thì tốt." Đang nói, bóng dáng xinh xắn của Nghê Tư Vũ xuất hiện ở bên trong sân, trước ngực của nàng ôm một vò rượu "Đỗ Tùng Năm Sao" mà chúng ta vinh dự sản xuất. Bởi vì chạy nhanh, chắc chắn khuyết tật ở đùi bị bại lộ. Nàng đi tới trước mặt Nguyễn Tiểu Nhị, nhét vào tay hắn một cái chén nhỏ, mở niêm phong ra, vừa rót rượu vừa nói: "Biết nhị sư phụ không có rượu không chịu được, cho nên con đã mang đến."
Giải thi đấu có quy định hội viên trong lúc nghỉ ngơi không được phép hít ôxy, nhưng bổ sung dưỡng khí thì lại rất bình thường, cho nên trọng tài cũng không có nói gì. Vò rượu kia được cất trong tủ lạnh nhà nàng một đêm, vẫn còn tỏa ra khí lạnh, Nguyễn Tiểu Nhị kinh ngạc nhìn tiểu đồ đệ này của mình, rơm rớm nước mắt nói: "Thật không uống công sư phụ thương yêu con nha." Dứt lời liền một hơi uống hết rượu trong chén, thoải mái đến mức phải khà lên một cái. Sâu rượu trong người bọn Trương Thuận lên cơn, mỗi người cũng uống một chén, mùi rượu lập tức tỏa ra. Đối thủ của Nguyễn Tiểu Nhị ngửi thấy mùi rượu, giương mắt nhìn về phía bên này, chợt giơ tay nói: "Trọng tài, tôi hoài nghi bọn họ uống thuốc kích thích."
Bởi vì giải đấu vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp, không có điều kiện kiểm tra từng tuyển thủ một, trọng tài chỉ có thể khổ sở nhìn về phía chúng tôi. Trương Thuận cười nói: "Việc này đơn giản, vị huynh đệ kia hãy đến đây cùng uống." Thanh niên kia chính là chờ những lời này, nhảy một bước đến đây, cầm lấy một chén nhỏ uống luôn. Trương Thuận rót một chén cho trọng tài: "Ông cũng nếm thử một chút đi." Trọng tài nhìn tứ phía một lúc, lúc này không nhịn được, liền nhận lấy uống một hớp rồi khen: "Rượu ngon!"
Những tuyển thủ chờ so tài cạnh cửa cũng thò đầu ra nhìn, Trương Thuận liền nói: "Rượu rất nhiều, mọi người cùng đến đây."
Những tuyển thủ tới đây so tài đều là người vùng khác, tất nhiên là chưa tới "Nghịch Thời Không", vừa mới uống xong, liền khen không dứt miệng, lôi đài này của chúng tôi trong nháy mắt liền biến thành gian hàng rượu. Tôi cũng đi qua cầm một chén, khoe khoang với Cổ gia. Cổ gia nhấp một ngụm, trở mặt khinh thường mắng tôi: "Có đồ tốt như vậy, cũng không chịu sớm một chút tặng cho lão nhân gia ta." Tôi chỉ Trần Khả Kiều nói: "Rượu này chỉ có trong quán rượu của nàng mở mới có." Lúc này Cổ gia mới nghiêm túc ngẩng đầu quan sát Trần Khả Kiều, cười cười với nàng. Vô hình trung, tội lại giúp nàng một việc nữa, mặc dù Cổ gia có thể đồng ý hay không vẫn còn phải suy xét, Trần Khả Kiều vẫn cảm kích nhìn tôi một cái. Cổ gia chợt đứng lên nói: "Ôi chao, sao lại có đạo lý để cho con gái phải đứng, cháu ngồi đi."
Trần Khả Kiều có chút ngượng ngùng nói với Cổ gia: "Vậy còn ngài?"
"Tôi ngồi dưới đất cũng được." Nói xong Cổ gia thật sự đặt mông ngồi trên mặt đất, lại lập tức nhảy dựng lên. "Mẹ nó, bỏng cả mông."
Trần Khả Kiều rốt cục bật cười một tiếng, không chút do dự để cái túi cổ xuống dưới đất: "Vậy ngài dùng cái này lót xuống."
Vì vậy ở chỗ đó lúc xế chiều liền xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quỷ dị: một nữ cán bộ đô thị xinh đẹp thời thượng ngồi trên một cái ghế buộc một bình nước quân dụng, một lão già lừa đảo khoanh chân ngồi dưới đất, nhưng ở dưới mông hắn là một cái túi cổ sản xuất có hạn giá 6800 NDT. Ở bên cạnh họ, một lưu manh đỉnh thiên lập địa đứng đó - Tiểu Cường.
Bên kia, trọng tài thấy khoảng đất một mẫu ba phân này đã biến thành tửu quán, thổi một tiếng còi nói: "Thi đấu, tiếp tục thi đấu, giờ giải lao của các cậu đã quá 10 phút rồi."
Chu Quý thấy rượu đã vơi đi một nửa, vôi vàng ôm vào trong ngực, kêu lên: "Sắp hết rồi, sắp hết rồi, rượu tôi đã sắp hết rồi. Mọi người muốn thỏa thích, buổi tối hãy đến quán rượu Nghịch Thời Không mà mua, mau đi thi đấu đi."
Tôi nói với Trần Khả Kiều: "Thấy chưa, em tìm cho chị người quản lý này được chứ? Chẳng những có khả năng tự học, lại còn luôn luôn ghi nhớ tuyên truyền cửa hàng."
Lúc này hiệp thi đấu thứ 2 bắt đầu, hai người Nguyễn Tiểu Nhị cùng đối thủ của hắn cũng đều uống không ít, hơn nữa lại là uống rượu lạnh, hai người lên đài đều lắc lư, cảm giác say dâng trào, dưới chân đều có chút lảo đảo. Đánh một lúc tất cả mọi người đều nhận ra: Vốn là Nguyễn Tiểu Nhị đang chiếm ưu thế thì hiện tại lại có phần đánh không lại thanh niên kia. Nếu nói là vì say rượu, điều này là không thể. Tửu lượng của Nguyễn Thị huynh đệ rất cao, bình thường cũng đều uống cả vò, hơn nữa loại rượu này chỉ cần hơi vận động đã bay hơi hết, thậm chí còn có tác dụng làm tăng tinh thần.
Nguyễn Tiểu Nhị xuất thủ cùng né tránh cũng căn bản đều không nhìn thấy có nửa điểm chậm lại, nhưng mà hắn đánh không lại người ta.
Xem xét đến đối thủ của hắn thì ngược lại có men say rất rõ ràng, tiến lùi lại lảo đảo hơn, cơ thể cũng đung đưa không ngừng, cũng không phải là giả vờ, Nhưng vô hình chung chiêu thức lại chuẩn hơn, thân pháp lại linh động hơn nhiều, hắn cứ lơ đãng lắc đư lảo đảo như vậy lại tránh được vô số quả đấm, còn có thể vừa bận vừa nhàn mà ra sức đánh Nguyễn Tiểu Nhị.
Ván thứ hai vừa kết thúc, Nguyễn Tiểu Nhị vuốt mặt ngã ngồi trên cái ghế băng, kêu lên: "Nhanh lên nào, mang rượu đến đây, Tôi phát hiện rằng là ít rượu, thêm một phần rượu là thêm một phần bản lãnh." Trương Thuận vừa chắt rượu cho hắn vừa khinh bỉ hỏi: "Chú nghĩ chú là Võ Tòng ca ca à?"
Người thanh niên kia cũng có chút ngượng ngùng tụ tập sang đây, cười hắc hắc nói: "Có thể cho tôi thêm một chén nữa không?" Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra tiểu tử này uống thật sự hơi nhiều, mặc dù lời nói coi như bình thường, cước bộ thì thật sự không ổn định. Trương Thuận nói: "Người anh em, không phải là chúng ta kiệt xỉ, nhưng ngươi mà uống nữa thì lên đài còn đánh được sao? Chúng ta không muốn chiếm tiện nghi cái kiểu này."
Nguyễn Tiểu Nhị cũng nói: "Đúng vậy, ngươi với ta không giống nhau, tửu lượng của ta là luyện tập mà có, mùa đông xuống nước toàn là dựa vào nó cả đấy.”
Thanh niên kia xấu hổ nói: "Không sao đâu mà, ta chỉ hơi khát."
Trương Thuận cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là lại rót cho hắn một lần nữa.
Lần này lên đài, thanh niên đã lung lay giống như một đóa hoa trong nước. Nguyễn Tiểu Nhị nhìn hắn, cũng ngại ra quyền. Thanh niên kia mắt lờ đờ liếc nghiêng, cười hắc hắc nói: "Ngươi... Cứ đánh!" Hình dáng đã hoàn toàn như một con quỷ say. Nguyễn Tiểu Nhị đánh một quyền ra, còn không có đánh trúng người đối phương, thanh niên này đã uỳnh một tiếng ngã xuống đài, hắn lập tức lại lượn vòng đứng dậy, thuận thế đá Nguyễn Tiểu Nhị ngã lộn nhào. Trên quy tắc lôi đài cái này gọi là chủ động ngã xuống đất công kinh đối phương rồi lập tức đứng lên, cứ mơ hồ như vậy được 2 điểm.
Tiếp sau đó liền chỉ còn thanh niên ra sức đánh Nguyễn Tiểu Nhị, chỉ thấy hắn mượn rượu lúc thì dùng vương bát quyền lúc thì lại dùng Thỏ Nhi đạp trời, đánh cho Nguyễn Tiểu Nhị choáng váng đến mức chẳng biết làm gì. Nghê Tư Vũ lớn tiếng kêu: "Nhị sư phụ cố lên!" Tôi gõ lên trán nàng nói: "Gọi sư phụ thì gọi sư phụ, chớ kèm theo nhị."
Ván thứ ba, Nguyễn Tiểu Nhị kết thúc với ưu thế.....thua. Nhưng mà thua cũng thật không giải thích nổi, mọi người đối với nghị lực cố gắng của thanh niên kia cũng rất kính phục. Không chút khúc mắc đi tới chúc mừng.
Nguyễn Tiểu Nhị ủ rũ cúi đầu đi về, tất cả mọi người đi theo phía sau hắn, thỉnh thoảng an ủi 1 2 câu. Nguyễn Tiểu Ngũ xa xa đuổi đến, kêu lên: "Nhị ca, anh thua oan, em vừa mới biết tiểu tử kia con mẹ nó luyện túy quyền."
Mọi người đối diện nhìn nhau, sau đó một trận cười ầm lên. Rượu này Nguyễn Tiểu Nhị uống vào thì là rượu, người ta uống vào lại chẳng khác gì thuốc kích thích, tự đâm đầu vào họng súng. Nhưng mà vẫn không thể tìm người ta tính sổ, trước khi thi đấu người ta không uống rượu, đủ thấy đã rất nhân từ rồi.
Cổ gia nhìn trường thi đấu khác thường này rất là vui vẻ, trở về chỗ đã nửa ngày mới hỏi tôi: "À đúng rồi, tiểu tử ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Chúng ta chuyển chỗ nói chuyện đi."
Tôi vừa đi vừa nhỏ giọng đem tình huống của Cổ gia nói cho Trần Khả Kiều
......
Trong phòng làm việc, tôi đem chuyện đã xảy ra nói ra, Cổ gia rất nghiêm túc nghe xong, nói với tôi cùng Trần Khả Kiều: "Tiền ta có, nhưng ta không phải là mở hiệu cầm đồ nha."
Trần Khả Kiều lập tức nói: "Chuyện này rất dễ dàng, chúng ta có thể ký một hiệp nghị, trước hết tôi đem đồ vặt để ở chỗ ngài 10 năm, ngày cho tôi mượn tiền, 10 năm sau tôi lại dùng số tiền gấp 3 lần đem chuộc lại."
"10 năm, a a." Cổ gia chậm rãi lắc đầu một cái, "Cô nương à, ta không thiếu tiền, hơn nữa nhìn bộ dạng ta cũng không sống được 10 năm."
"Việc này...." Trần Khả Kiều chợt khựng lại, nàng hiển nhiên không nghĩ tới cái vấn đề này.
Tôi thấy có phần không nói được, vội vàng nhảy ra: "Cái gì 10 năm với có tiền hay không. Như vậy đi, Cổ gia ngài không phải là rất thích chơi đồ cổ sao? Hàng của Trần tiểu thư tuyệt đối là tinh phẩm, coi như là cho ngài mượn chơi. Ngài không phải là có tiền sao? Coi như là giúp tiểu bối một chuyện, cứu nàng một phen. Chờ nàng có năng lực, đem tiền trả lại ngài, ngài cũng chơi đủ rồi, trả lại đồ vật cho nàng, sau đó mọi người vẫn là bạn bè, cứ phức tạp như vậy làm gì nhỉ?
Tôi nói đến mức hết sức lâm ly, nhưng mà tự mình biết cái lý do này thật ra thì rất linh tinh. Hai người này lần đầu tiên gặp mặt, sẽ không quá tín nhiệm lẫn nhau, chỉ dựa vào thỏa thuận ngoài miệng của Trần Khả Kiều là đồ cổ cuối cùng rất có thể sẽ không chuộc lại. Dĩ nhiên Cổ gia căn bản sẽ không làm như vậy, nhưng lại có nghĩa là Cổ gia lại cứ thế đưa hàng trăm triệu cho người khác mượn sử dụng. Ở cái thời đại tiền đẻ ra tiền này, đến ngay cả thân huynh đệ trong nhà, vay tiền cũng phải trả lãi.
Quả nhiên, Cổ gia cười như không cười nhìn ta nói: "Tiểu tử, ta đây là phải chịu đủ thua thiệt nha. Nha đầu này là gì của cậu mà giúp nàng như vậy?
Tôi thuận miệng nói: "Em kết nghĩa"
Trần Khả Kiều liếc tôi một cái, lại không hề phản bác, cuối cùng nàng nói với Cổ gia: "Như vậy đi Cổ lão, cứ theo như nguyên tắc cũ, mỗi năm tăng thêm 2 thành, tôi sẽ nhanh chóng trả ngài tiền, hẳn cũng không lâu đến mức 10 năm."
Cổ gia ha ha cười một tiếng: "Lại bắt đầu nói đến tiền. Nha đầu ta hỏi cô, cô sẽ không sợ đến lúc đó ta đem đồ cổ của cô giữ làm của riêng? Hoặc là không đợi cô trả tiền thì ta đã chết thì làm sao bây giờ?"
Trần Khả Kiều sững sờ. Nàng là người như vậy, mọi việc chưa thật sự chặt chẽ, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như: "Tôi tin tưởng ngài không phải là người như vậy" hoặc là "Ngài nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi". Nàng cùng Cổ gia làm vụ mua bán này, dường như nhất định phải có một người chịu thiệt nhiều, bởi vì đây không phải là một mua một bán đơn giản, phức tạp hơn chính là bao gồm rất nhiều yếu tố không xác định.
Rất nhanh Cổ gia liền tự mình giải đáp vấn đề này: "Thật ra thì cô có thể yên tâm, ta không có con, đòi tiền cũng vô dụng, cho nên ta không có lòng tham. Trên thực tế ta đã để lại di chúc, sau khi chết toàn bộ những đồ cổ kia sẽ vô điều kiện hiến cho quốc gia. Mấy chuyện làm tổn hại đến người khác ta chắc chắn sẽ không làm, cho nên cô không cần lo lắng rằng ta sẽ chiếm đoạt đồ vật của cô, cũng không cần sợ hãi thỏa thuận đạt thành ngày thứ 2 ta sẽ đánh rắm bị cảm lạnh, luật sư của ta sẽ tiếp tục ước định của chúng ta."
Đôi mắt Trần Khả Kiều sáng rực lên.
"Chẳng qua là....." Ánh mắt Cổ gia chợt lóe lên, chậm rãi nói, "Tại sao ta lại phải giúp cô?"
Những lời này rốt cuộc cũng phải nói ra. Lão Cổ đã nói, không thiếu tiền, cho dù cô có tăng lên 10 lần hay lên 20 lần ông ấy cũng chẳng quan tâm, nói cho cùng vẫn là người ta đang giúp cô.
Lại có chút căng thẳng không thuận lợi. Trần Khả Kiều không phải là loại người dễ dàng buông tha. Cổ gia là dân giang hồ chính cống, nhưng ông không phải là hiệp khách, so với nhân tình lúc nóng lúc lạnh ông càng hiểu tác dụng và sự quý giá của đồng tiền, ai cũng không có quyền chỉ trích ông bất cứ cái gì.
Lúc này tôi rốt cục nghĩ tới: Không phải là đồ cổ sao? Tiểu Cường tôi cái gì cũng thiếu, duy nhất không thiếu chính là đồ cổ, cái dao gọt vỏ khoai tây kia của tôi còn là từ thời Tần mà. Hoàng bảo của Lưu Bang thì sao? Không phải là dùng làm áo ngủ mặc à!
Tôi liền đứng lên, nói với Cổ gia: "Lão gia ngài chờ cháu một chút, tuyệt đối không để ngài giúp đỡ không công." Sau đó tôi nhanh chân chạy vào trong thao trường, đâm đầu vào một đội 300 chiến sĩ đang duy trì trật tự, tôi cản bọn họ lại, vô cùng lo lắng nói: "Ai trên người có mang theo đồ từ hồi đó của các ngươi, đem tặng cho tôi."
Tiểu đội chiến sĩ cũng không hỏi nhiều, lập tức móc ra, tôi tìm tờ báo túm lại. Tiếp theo người này thì lấy ra cây châm cài tóc người kia thì lấy ra khối đá lửa, càng về sau thì càng có những loại đồ muôn hình vạn trạng, có mấy tờ giấy vụn vải vụn, cái chìa khóa. Tôi vừa cầm vừa nói: "Chỉ cần là đồ các ngươi mang từ hồi đó tới là được, không cần phải quá đáng giá."
Thật ra thì trên người các chiến sĩ cũng không có gì đáng giá, cuối cùng tôi kiểm tra lại một đống vật ngổn ngang, chạy về phòng làm việc để xuống trước mặt của Cổ gia, nói: "Biết ngài không ham tiền, vậy thì cấm mấy cái đồ này làm lợi tức vậy."
Cổ gia chỉ chỉ ngón tay đùa bỡn hỏi: "Đây là cái gì?"
"Ngài tự xem đi."
Cổ gia cầm lên một cây trâm cài tóc, mới đầu còn lơ đễnh, liếc mắt nhìn lập tức nhảy dựng đứng lên, từ trong lồng ngực lấy ra một cái kính lúp nhỏ cẩn thận xem xét, lầm bẩm nói: "Đây là đồ từ thời Tống a." Tôi không nói lời nào, đắc ý nháy mắt với Trần Khả Kiều.
Cổ gia lại cầm lên một cái chìa khóa: "Đây cũng là thời Tống." Hắn lại cầm lên một vật nhìn như ngọc bài. Tôi cả kinh, lúc ấy không nhìn kỹ, không nghĩ tới trên người chiến sĩ có cả loại vật này, đại khai là trước kia làm lính vẫn mang theo, sau này liền giữ lại làm kỷ niệm. Cổ gia xem xét qua nói: "Đây là đá."
Lúc này tôi mới yên lòng.
Cổ gia còn nói: "Nhưng mà đá cũng là đá từ thời Tống, chỉ cần gia công một chút, so với ngọc bây giờ còn giá trị hơn nhiều." Tiếp theo ông ấy lại từ trong tờ báo mò ra nửa cái bánh cứng rắn lên, kinh ngạc nói: "Đây là cái gì?"
Tôi cơ hồ muốn nổi điên. Là ai làm vậy a? Để cho họ mang đồ ra, ngay cả hành quân lương giữ lại được cũng lấy ra.
Tôi đoạt lấy đút luôn vào trong mồm, lại ậm ờ nói: "Cái này không tính." Tôi thật sự sợ Cổ gia nhìn ra cái bánh này cũng là từ thời Tống, vậy thì vậy thì quá dân chơi rồi.
Tôi ăn bánh từ thời Tống, nhìn Cổ gia kiểm kê đồ. Cổ gia nhìn kỹ càng những đồ chơi không biết bao nhiêu tiền kia một lần, có chút hưng phấn hỏi ta: "Những cái này từ đâu có được?"
Tôi bắt chéo hai chân một cái nói: "Cháu mở tiệm cầm đồ mà."
"Mở tiệm cầm đồ mà mang trên người một đống đồ cổ từ thời Tống theo chơi?"
"....." Lão này xem ra cũng rất khó lừa gạt a!.
Cũng may là lão Cổ không cố gắng tra hỏi, ông ấy hỏi tôi: "Những thứ này cậu đều cho ta?"
"Cũng không phải là cho không, là làm lợi tức." Tôi làm như vậy hoàn toàn là bởi ví những câu nói vừa rồi của lão Cổ, nếu như nói những đồ vật này khi hắn qua đời cũng là tặng cho quốc gia, thì cũng sẽ không lấy lửa đốt mình, hơn nữa tôi cũng sẽ được coi là một người yêu nước.
Cổ gia hưng phấn rồi lại có chút ngượng ngừng, ho khan mấy tiếng nói: "Thật ra thì ý ta không phải như vậy....Vừa rồi chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi. Đúng rồi nha đầu, đồ của ngươi lúc nào sẽ đưa đến chỗ ta?"
Trần Khả Kiều từ lúc tôi đi vào đến giờ vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn, lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Nàng vui vẻ nói: "Ngài nguyện ý giúp tôi sao?"
Cổ gia lúng túng cười nói: "Cái túi trị giá mấy ngàn cũng cho ta lót mông, ta có thể không đồng ý sao?"