Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 94: Q.1 - Chương 94: nắm chắc thứ hai tranh thủ thứ ba






Buổi triều ông Trương tới, ngoại trừ giới thiệu và tán thủ, trọng yếu nhất phải nói tới thi đấu cùng xếp bảng thi đấu, cả một xấp giấy lận. Tôi cũng chẳng phải làm gì, ngồi trên giường Lâm Xung lật giấy xem lại.

Lật trang thứ nhất, dòng chữ mở đầu hấp dẫn tôi “có phòng hộ, không cso cấp bậc, đánh bất quy tắc.”, tán thủ tuy tôi là người ngoại đạo, nhưng cũng biết có phân các hạng cân, nhìn lại mới biết đã thủ tiêu hạn chế về hạng cân, như vậy chẳng phải cứ to con là ăn chắc rồi? chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại cũng chưa chắc, Lâm Xung cùng Đổng Bình vóc người chỉ trung bình, nhưng đánh với cá ngừ cùng đầu trọc đâu có sao, kỳ thực nếu đơn đấu, Đoàn Cảnh Trụ gặp đối thủ như đầu trọc thì chắc thắng, nhưng nếu thật gặp đối thủ có bản lĩnh thì cân nặng cùng chiêu cao là những nhân tố có thể lược bỏ, xem ra quốc gai thật sự muốn bỏ qua tất cả chiêu mộ nhân tài. Dạng thi đấu này hẳn vô cùng thú vị, trên lý luận sẽ có thể xuất hiện tình cảnh tức cười như Hạng Vũ vs Thời Thiên.

Giải đấu lần này chia làm hai nội dung thi đấu cùng biểu diễn, biểu diễn chỉ tiếp nhận đoàn thể báo danh, chú thích thêm: chỉ có các tổ chức võ thuật được chính quyền thừa nhận cùng với các giấy tờ chứng nhận cũng như các đơn vị võ thuật mới được tham gia. Bộ phận thi đấu thứ hai là thi đấu đối kháng, lần này tiếp nhận cả cá nhân báo danh, nhưng cần có giấy chứng nhận tư cách vận động viên, không nghi ngờ gì đây là tin xấu đối với các tuyển thủ dân gian tự học .

Sau đó là đoàn thể, mỗi đơn vị có thể phái 8 người tham gia thi đấu, ngoài ra còn phái 5 người đi thi đấu đoàn đội chiến. Đối kháng cá nhân cùng đàon thể sẽ thi đấu cách ngày, vì vậy một tuyển thủ có thể tham gia cả 2 hạng mục là đoàn thể cùng cá nhân.

Giành quán quân hạng mục cá nhân được danh hiệu “tán thủ vương”, thưởng 5 0.000 nhân dân tệ. Quán quân đoàn đội thưởng 500.000 nhân dân tệ, các đơn vị đạt thứ hạng càng cao thì càng được chính quyền chú ý bồi dưỡng. Nếu chú ý còn thấy rõ trong đó nhấn mạnh tới: đoàn thể! Những gì liên quan tới đoàn thể, quy tắc rộng rãi, thưởng hậu hĩnh, so với đoàn thể, cá nhân hạn chế hơi nghiêm khắc, từ đó có thể thấy dụng châm của ban tổ chức, chúng tôi hiện tại thực cần một đoàn đội mạnh cũng như hoàn cảnh tốt, tán binh có mạnh cũng không thể giữ thể diện cho một quốc gia. Nói là “có khả năng” nhưng thực chất đã thành sựt hực. Chỉ cần người đủ mạnh, có tư ccsh, có kinh tế hỗ trợ, kiến thiết phần cứng … Không biết có nên để Lý Quỳ tham gia không?

Hiện tại có việc khó là vấn đề nhân tuyển, chỉ có 8 danh ngạch thi đấu cá nhân, đoàn thể có 5 xuất, phải chọn lựa ra năm người, phải thi đấu toàn giải. Ván đề của tôi là binh quá cường mã quá tráng, quá xa xỉ, đơn đấu cùng đàon đội đều cần có người chuyên trách. Chỉ được chọn 13 người, tôi tính cả Kinh kha vào, để xem nên để ai đi ai không đi?

Dù Hạng Vũ bận cua Ngu Cơ, Kinh khờ không có tâm tranh danh lợi, số còn lại biết làm sao? Còn có thi đấu đoàn đội 5 người, nếu như 3 người trong số đó là Lâm Xung, Đổng Bình cùng Lý Quỳ, hai người còn lại làm gì? Để An Đạo Toàn cùng Kim Đại Kiên đi lên đều được. Bởi vì căn bản không có cơ hội cho họ lộ diện.

Hiện tại còn một biện pháp là chọn tất cả từ các hảo hán, sau đó làm giả 500 chứng minh thư để 300 lấy danh nghĩa cá nhân tham gia thi đấu, loại trừ người mình gặp nhau, tính tới quy tắc phân chia không quen cùng xếp hạt giống thì trong 64 cường ít nhất có 40 người của chúng tôi.. he he, nếu mà tốt có khi tới 50 người.

Sau đó các phóng viên mẫn cảm sẽ đột nhiên phát hiện 50 người đều tới từ một trường. Đàn áp thiếu lâm dễ như trở bàn tay, sau đó học viện sẽ dương danh toàn quốc, thậm chí toàn thế giới, Nhan Cảnh Sinh sẽ bắt đầu kiếp sống diễn giảng. Dù 5 NDt một người/buổi thì một ngày cũng có 10000 học sinh thế là có 50000 ndt…

Không rét mà run.

Bởi vì điều khó nhất là tôi không thể xếp đệ hất.

Nếu thật có thể cống hiến chút sức chu sự nghiệp võ thuật quốc gia thì còn được, vấn đề là thời hạn một năm qua đi biết làm sao? Anh không thể trông chờ khách năm sau tốt hơn năm trước, sang năm các hảo hán đều rời đi, lại có mấy trăm tên nho sinh bị Chính béo chôn sống tới thì tôi biết làm sao?

Nếu muốn cho giải đấu này vui vẻ, lý tưởng nhất là thứ ba, sau đó để ông Trương giúp tôi du thuyết. Ít nhất cũng phải xin tiền xây thêm mấy tòa nhà, chắc không vấn đề. Nhưng làm thế nào mới khó, các hảo hán Lương Sơn tuy mạnh, nhưng liệu có thể một tay che trời hay không thì còn khó nói, người hiện đại cũng có nhiều người có thể khai bi liệt thạch, nếu vừa bắt đầu đã có tâm lý “không cầu đệ nhất chỉ cầu đệ tam” thì hỏng bét.

Vì vậy khẩu hiệu của chúng tôi là: nắm chắc đệ nhị, tranh thủ đệ tam!

Tôi nghĩ ngợi lung tung, Lâm Xung cùng Đổng Bình cầm lấy tờ ghi quy tắc, không ngờ cũng nhìn ra 80% mặt chữ, đại khái cũng hiểu quy tắc, sau đó hai người bắt đầu tính tiền: “hạng nhất 5 vạn, hạng hai 1 vạn, hạng ba 5000. tính ra 6 vạn rưỡi, đoàn thể thứ nhất là 50 vạn, thứ ba là 12 vạn, thế là 62 vạn, thêm 6,5 vạn cá nhân là 67.5 vạn, cũng đủ lên Lương Sơn chơi một chuyến rồi nhỉ?”

Lâm Xung: “Đủ rồi, cũng không ở khách sạn năm sau mà.”

Tôi vã mồ hôi hột: “Đổng Bình ca ca, các anh thi đấu chỉ cần vào top 3 là được, nhưng em muốn hỏi chút, sao anh lại nghĩ tới việc chiếm 3 vị trí đầu?”

Đổng Bình cười nói: “Đúng rồi, anh quên chúng ta chỉ có thể đại biểu một đoàn thể.” Nhưng anh ta lập tức lại nói: “chẳng phải lão Hổ cũng báo danh sao? Để bọn họ khỏi đi nữa, để người của chúng ta giúp nó đánh, danh thứ cho nó, tiền là của chúng ta, còn có đạo quán Hồng Long, thế là đủ 3 vị trí rồi.”

Tôi đau lòng: “Anh đang làm bậy đó.”

Đổng Bình trợn mắt: “Làm bậy? nếu không thích ăn gian thì chú cứ gọi tên thư sinh họ Nhan, 2 thằng đi mà đánh.”

Tôi nghĩ cũng phải, vội vàng cười nói: “Anh à, chúng ta không lấy đệ nhất được không, chẳng phải muốn về Lương Sơn ngắm cảnh sao? Em sẽ cấp tiền, trước cấp 100 vạn, không đủ tính tiếp.”

Đổng Bình vươn tay nói; “Thế chú đưa tiền anh, bọn anh đi luôn tới Lương Sơn, bọn anh không đi, chú tự nhiên không lấy đệ nhất.”

Đó là sự khác biệt giữa lưu manh và thổ phỉ! Lưu manh làm việc xấu, dù có ngông cuồng nhưng là tâm xấu, bởi vì hắn biết mình là lưu manh.

Nhưng thổ phỉ thì khác, hắn căn bản khoogn có định nghĩa về thân phận bản thân, sống sao cho sướng là được, xem Đổng Bình bộ dáng đại nghĩa lẫm liệt, bây giờ tôi mà đưa tiền cho anh ấy, dám chắc người ta phủi đít rời đi không chút áy náy, có lẽ còn chẳng cảm ơn tôi.

Tôi cười khan: “he he, không phải thế, các vị đại ca ít nhất cũng giúp em giành thứ ba rồi hãy đi, thứ hai cũng được, chuyện dễ mà.”

Đổng Bình hiễu rõ ý tôi xong nhe răng nói: “yêu cầu của chú khó thật.” xem ra anh ta cũng hiểu, biết không dễ mà nhận được tiền, anh ta nói: “Vậy giống như khi xưa quân sư kêu anh trá bại, đánh một lúc rồi lui, giả vờ thua nhưng địch không mắc mưu, bọn anh phải hết sức lao vào đánh đấm đó.”

Lâm Xung nói: “Giải đấu này đừng cho Lý Quỳ tham gia, nó rất thẳng tính, chắc chắn không giúp chú diễn trò.”

Đổng Bình cũng nói: “Đúng rồi chú Cường, vì sao không lấy hạng nhất?” Chẳng qua không cần tôi đáp, anh ấy đã cười nói: “Là sợ người ta tới đá quán đúng không? May mà bọn anh chỉ cầu tài không cầu danh, nếu bọn anh cứ như xưa thì chú khó sống.”

Đổng Bình đá tôi: “Kỳ thực chú chỉ cần học được hai ba thành Lâm gia thương thì đi khắp nước người đánh được chú không quá 10.” Anh ta nói khiến tôi lại động tâm, uy lực của Lâm gia thương tôi đã thấy rồi, luyện tới trình độ Lâm Xung chỉ cần cái giẻ lau nhà cũng có thể ra Sahara thống nhất sa đạo(cướp sa mạc), còn có thể viết một tiểu thuyết tự sướng, chẳng qua khi ra Sahara chắc không kiếm được giẻ lau, may là giẻ lau cũng không bị cấm, mang theo máy bay cũn không vấn đề.

Tôi tham lam nhìn Lâm Xung. Lâm Xung cười: “Chú Cường, anh hỏi chú cảnh giới cao nhất của thương là gì?”

Tôi chẳng buồn nghĩ nói luôn: “Nhân thương hợp nhất.” Dọa tôi à? Loại đạo lý đơn giản này đương nhiên tôi hiểu.

Lâm xung lắc đầu còn chưa nói, tôi đã lại nói ra một đống kiến thức: “Vô thương thắng hữu thương? Trong tay không có thương trong tâm có thương? Trong tay có thương trogn tâm không thương? Trong tay trong tâm đều không thương .. ặc, đó là đạo học đao.”

Lâm Xung sửng sốt; “không nghĩ cảnh giới của chú cao đến thế.”

Tôi hỏi: “Còn anh, Lâm Xung ca ca?”

Lâm Xung đỏ mặt: “Anh cũng không biết cảnh giới cao nhất là gì, nhưng đánh thắng là được.”

Tôi hối hạn! nếu biết cảnh giới của lâm Xung thấp thế thì giả trang làm cóc khô gì?

Lâm Xung nói: “Cứ thế, chú khi nào làm được nhân thương hợp nhất thì anh lại truyền tiếp Lâm gia thương cho chú.”

Mẹ ơi, lại kiểu này, lần trước là kêu tôi điểm thạch thành phấn. Giờ là nhân thương hợp nhất, rốt cục chỉ có cán thương và tôi hợp nhất. Nhưng có chút ngắn, xài côn còn dễ hơn. Lâm Xung thật xấu, chẳng qua cách dậy học của Lâm Xung đáng được nâng lên: “Chờ khi chú đánh khắp thiên hạ vô địch thủ thì anh lại dạy chú.”

Vấn đề nhân tuyển không thể kết thúc trong thời gian ngắn, tôi còn cần hiệp thương với 300, ủy ban tổ chức giải đấu quy định các đơn vị cần giao danh sách người tham dự lên.

Tôi chạy tới tòa nhà dạy học, tạt qua thao trường thấy 300 đang bảo trì nghiêm chỉ có 50 người được nghỉ.

Nhan Cảnh Sinh đứng trong top 300, quá khó chịu. Tay cậu ta còn cầm bản giới thiệu nhập môn tán thủ, đang chỉ đạo động tác của hai chiến sĩ, những người còn lại đều quây lại xem.

Trong sân, một chiến sĩ thò hai ngón tay hình kéo muốn đâm vào địch nhân giả tưởng là một chiến sĩ khác, đương nhiên là huấn luyện, dù đánh tới cũng chả sao. Nhan Cảnh Sinh lập tức la lên: “Dừng tay, cậu thế không được. Đi lent hi đấu phải đeo găng, còn nữa… cậu cũng quá ác đi?”

Hai chiến sĩ ngừng lại, đến lượt bên kia tấn công. Bên kia nhảy tới trước mặt, ôm chặt quật ngã, làm tư thế bẻ cổ, Nhan cảnh Sinh hét lên: “Ngừng! Cổ là bộ vị bị cấm tấn công.”

Hai chiến sĩ nhìn nhau, xem ra đã bị kêu ngừng đâu chỉ hai lần, khi Nhan Cảnh Sinh hô tiếp tục. Hai chiến sĩ trẻ tuổi lúng túng nhìn đối phương, đều không biết nên đánh thế nào. Bọn họ đều là chiến binh từ chiến trường đi ra, yếu quyết là một kích trí mạng, dù không giết chết địch cũng làm đối phương mất sức chiến đấu, móc mắt, đá hang, đánh gáy, vặn cổ dù trong mộng cũng luôn ôn tập. Kêu bọn họ đấm đá, còn phải xác định phạm vi tấn côn, tập không quen là một chuyện, bọn họ cũng không thể hiểu nổi.

Tôi gọi Từ Đắc Long, nói đại khái tình huống giải đấu. Từ Đắc Long: “chuyện biểu diễn không khó, còn thi đấu, cậu làm thế nào cho tiện thì làm, bọn tôi tham gia hay không đều được.” Từ Đắc Long còn muốn nói gì nữa, nhưng lại hơi do dự.

Hai chiến sĩ trong sân đứng mãi cũng không rat ay. Cuối cùng một người không nhịn nổi, lớn tiếng hỏi Nhan Cảnh Sinh: “Thầy, em không hieru vì sao nhân mạnh phải đả kích đối thủ còn có nhiều hạn chế thế?”

Từ Đắc Long trách mắng: “Chú ý lễ phép.” Nhưng trách mắng xong anh ta cũng nhìn qua Nhan Cảnh Sinh chờ câu trả lời.

Trời, vấn đề này hỏi rất hay, tôi cũng không từng nghĩ qua, tuy không thể tưởng tượng một trận đấu cho phép móc mắt, đá đũng quần, túm tóc, tát tai, cào cấu, thậm chí thủ thỉ vào tai sẽ là thế nào, nhưng nếu có thi đấu như thế thì khẳng định thu rất nhiều tiền.

Tôi thích thú xem Nhan Cảnh Sinh gặp hoa, nhìn cậu ta giải quyết thế nào.

Nhan Canh Sinh cười ha ha, như có tính trước: “Vậy tiếp theo…”

Tôi thấy Nhan Cảnh Sinh chỉ vào tôi đang nấp sau 300: “…Mời chủ nhiệm Tiêu của chúng ta tới giải đáp vấn đề này cho mọi người rõ.”

Nói xong tên thư sinh trói gà không chặt này còn khởi đầu vỗ tay.

Tôi nào có dễ bị chơi thế? Tôi cười vui vẻ chào hỏi xung quanh, chờ khi an tĩnh lại, tôi mới nói cao thâm khó lường: “Vấn đề này, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí, chúng ta trước tiên hãy nghe xem thầy Nhan có cái nhìn thế nào?” lại vỗ tay …

Tên nhóc họ Nhan quả nhiên sững sờ, he he, dám đấu với anh à?

Cậu ta lắp bắp: “tôi cho rằng… đây là chiến trường, ai bị thương cũng không tốt…” dáp an này xem ran gay cả cậu ta cũng không hìa lòng, nói xong ảo não lắc đầu, chẳng qua cậu ta đai khái còn nghĩ có thể dùng vấn đề này làm khó tôi, nên lập tức lấy lại tinh thần. Không cần chờ cậu ta làm khó, tôi cười gian xảo nói: “Các cậu muốn biết đáp án hả?”

Tất cả mọi người đều nhìn tôi đầy mong đợi, tôi vung tay lên, chém đinh chặt sắt: “Bớt nói đi! Tiếp tục huấn luyện.”

300 đùng một cái tập thể đứng thẳng dậy, đáp: “Rõ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.