Tôi đang nói chuyện với Lý Sư Sư, Lâm Xung ra chiêu Ô Long vẫy đuổi quét bay cá ngừ. Cá ngừ hét thảm bay vào cửa kính nện vỡ loảng xoảng, thế này có khi xảy ra án mạng. Lâm Xung xuýt xoa, hối hận mình không điều chỉnh tốt lực.
Lúc này từ phía cửa lớn một người bước vào, xiu xẻo sao cá cá ngừ lại đang thẳng hướng húc đầu vào người này, nếu đụng vào chắc là 2 án mạng một lúc rồi.
Người tới còn xách một túi bóng, bên trong có hai con cá. Người nọ thấy một vật thể to lớn chưa xác định lao tới, cũng không hoảng hốt, vươn tay rảnh đè lấy đầu cá ngừ, chân trái nhấc lên đá vào bụng dưới cá ngừ, cũng chính vì thế cá ngừ mới bất đắc dĩ hóa giải đà lao, run rẩy bò trên mặt đất không thể dậy nổi.
Người cứu cá ngừ không thèm để ý, quét mắt nhìn võ quán lung tung rối loạn, đột nhiên phát hiện cá ngừ co quắp trên đất, anh ta ngồi xuống, hỏi đầy hứng thú: “Ây, cá trên cổ chú là cá gì thế?” Người này hiển nhiên là Đổng Bình.
Cá ngừ như ở trong mây mù, nhưng người ta cứu mạng hắn thì hắn biết, cố nhịn đau nói; “Cá ngừ.”
Đổng Bình vạch cổ áo ra nhìn kỹ nói: “Sao không xăm hình cá rửa bể?” Lại nhìn lại túi bóng, quả nhiên là hai con cá “rửa bể”.
Lúc này, bọn hung hãn trong võ quán đều đã nếm đủ lợi hại của tổ hợp “đá đá quán” bọn tôi, tên nhẹ mặt mũi xanh tím sung húp, nặng thì ôm bụng không đứng dậy nổi, mấy người tự giác đứng quây lại thành một vòng tròn, không có ai dám lao ra khiêu chiến, mà đây cũng chẳng phải chiến trường, các hảo hán cùng Lý Tĩnh Thủy cũng không tiện đuổi tận giết tuyệt, thế là thành cục diện cầm cự.
Đầu trọc dính “phá cước thức” của tôi lăn xuống, ôm chân kêu gào một hồi, sau đó minh bạch tạo quan hệ tốt với thím mới là vương đạo. Đầu trọc nhảy lò cò tới chỗ tìm, tìm kiếm một món vũ khí tiện tay chuẩn bị phản công, thím lau dọn nhà cũng bị cuốn vào trận hỗn chiến này, lại đóng vai một nhà buôn vũ khí chẳng chút sáng rọi, hiển nhiên đành chịu. Thấy đầu trọc tới, thím cầm thùng nước đặt tại chân, lấy một cái giẻ từ hông ra ném vào thùng, buông tay: “Không còn gì nữa rồi…”
Đầu trọc đánh giá hai kiện trang bị, lại tìm tòi, tôi cũng giúp hắn nghĩ xem, phát hiện nếu đầu trọc không có công phu bó vải ướt thành côn thì hai thứ đồ kia cũng vô dụng.
Đổng Bình một tay cầm cá, đẩy đám người ra đứng cùng với hội Lâm Xung: “Đánh lộn hả?”
Hỗ Tam Nương gật đầu.
“Còn đánh chứ?” Đổng Bình nói xong vương tay nhấc chân, bộ dáng rất muốn thử. Người trong võ quán đều nhìn xem cường viện mới tới của bọn tôi, cả bọn đều nhìn nhau , sau đó kêu “quan giả như sơn sắc tự tang”.
Cá ngừ bò dậy, liếc mắt với đầu trọc đứng một chân, đồng thanh nói: “Không đánh nữa, đánh không lại.”
Đầu trọc kêu tôi: “Mày xuống đây, không đánh nữa.”
Tôi quan sát một chút, cảm thấy bọn họ chân thành, thế là chạy xuống, cầm chổi quét nhà cùng giẻ lau trả thím. Lúc này Đoàn Cảnh Trụ lôi võ phục sinh chạy đã bốn vòng, thấy gió êm song lặng, thả chân người kia ra, chắp tay sau lưng an nhàn như chưa từng xảy ra an nhàn tự tại.
Mãnh Hổ đội cùng Hồng Long đội đều tự khiêng người tập hợp đứng ra hai bên, trải qua một trận chiến, bọn họ đã thành bằng hữu, giao tình cùng bị đòn sẽ thâm sâu hơn là cùng đi đánh người khác. Người của Mãnh Hổ chủ động lấy thuốc trị thương ra giúp bên kia lau. Những người bị thương cũng chẳng để ý đây là đau, không chút làm khách kêu đối phương trợ giúp, võ thuật truyền thống cùng các kỹ thuật chiến đấu hiện đại dung hợp.
Cá Ngừ xoa bụng hỏi bọn tôi: “Các anh tới từ đạo quán nào?”
Tôi vội nói: “chúng tôi không phải võ quán tới, lần này tới là có tâm cầu giáo.”
Cá ngừ bất mãn; “Bọn em chịu thua rồi, sao còn châm chọc bọn em?”
Tôi lúc này mới nhớ ra đã quên một người: “Bọn anh là do anh Hổ giới thiệu tới…”
Đúng lúc này, cửa lớn võ quán mở toáng, một đám hung hãn lao vào. Cầm đầu là Đỗ lão hổ, lão hổ đại khía nghe có người tới khiêu chiến, vội chạy về. Hắn trầm mặt đi vào, thấy võ quán lung tung rối loạn, tức giận quát cá ngừ; “Bọn mày làm gì vậy?”
Cá ngừ ngượng ngùng cúi đầu, lão hổ lại thấy một bọn trang phục khác, chỉ vào đầu trọc hỏi: “Bọn mày là thế nào?”
Khó trách, bọn đầu trọc lúc tới đều mặc võ phục trắng, còn đeo đai lưng dễ nhận ra. Người người hứng khởi, trải qua trận hỗn chiến, võ phục trắng đầy dấu giẻ lau nhà, có người toàn thân đen kịt không chút trắng, máu mũi chảy ra be bét, người bị Đoàn Cảnh Trụ lôi thì quần áo nhàu nát, rách một miếng to tổ bố, từ trang phục mà nhìn thì bọn họ giống phần tử tà giáo.
Đầu trọc nản lòng; “Bọn tôi… bọn tôi là người của đạo quán Hồng Long, tới giao lưu…”
Lão hổ thấy cả bọn nhếch nhác, cũng cho rằng đồ đệ của mình làm võ quán Mãnh Hổ rạng danh, vẻ mặt cũng không cau có nữa, vỗ vai cá ngừ; “Đều là mày làm hả?”
Cá ngừ ủy khuất chỉ tôi nói: “Sư phụ, bọn đệ tử đều thua trong tay hắn.”
Lão hổ lúc này mới nhìn rõ tôi, sau đó lập tức thấy Đổng Bình. Lão hổ kích động nhảy tới trước mặt Đổng Bình, tay giơ lên phe phẩy: ‘Đổng Đại ca, rốt cục đại ca cũng tới.” Sau đó nhìn lại thấy Lý Tĩnh Thủy, Ngụy Thiết Trụ, mỉm cười hỏi thăm: “Hai anh em cũng tới.”
Đồ đệ của lão hổ vừa nghe lão hổ gọi thân thiết thế, biết mình bị ăn đòn thì phải nín, người của Hồng Long cũng nhìn ra, ba vị quán chủ mà tới chắc cũng ăn đòn thôi, đều tâm tro ý lạnh, đầu trọc ôm quyền nói với Lâm Xung: “Đại ca, có thể nói cho em biết đại ca dùng công phu gì không?”
Lâm Xung cười khẽ; “Thương pháp gia truyền.”
Đầu trọc chán nản: “Xem ra mấy thứ lão tổ tông lưu lại là tốt, về sau không học mấy môn Taekwondo bỏ đi này nữa.”
Tôi nói mà, tôi không phải là một kẻ chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi, tôi cảm thấy phải có nghĩa vụ để cho giới trẻ có một thế giới quan chính xác. Tôi bước lên trước một bước, chậm rãi nói: “Võ thuật thiên hạ vốn không có mạnh yếu, chỉ có người học khác nhau .. giống như “phá cước thức” vừa rồi, tuyệt đối là thiên ngoại phi tiên, thần chiêu, người bình thường sao nghĩ ra được? Cần có tư chất rất cao.”
Đầu trọc khinh thường, lại nói với Lâm Xung: “Đại ca có thể cho xem xin số điện thoại, em muốn bái phỏng.”
Lâm Xung chỉ cười mà không nói.
Đầu trọc biết người không để ý tới, đành tự tìm chút thể diện, lại ôm quyền nói to rõ: “các vị, chúng ta thanh sơn còn đó nước biếc chảy dài, ngày sau giang hồ tương kiến, tự nhiên…”
Hỗ Tam Nương đuổi như đuổi ruồi: “Đi đi đi đi, nhanh cút đi.”
Cô ả này thực khiến người ta hết nói nổi, lại không lưu cho họ chút thể diện, may là bọn đầu trọc không biết lai lịch của bọn tôi, khoản nợ này đành rơi lên đầu võ quán Mãnh Hổ rồi, he he.
Bọn đầu trọc nuốt hận rời đi, lão hổ nhìn một bọn đồ đệ cúi đầu chán nản, ôn hòa nói: “Được rồi, các trò thua trong tay vài vị cũng chẳng có chi xấu hổ, sư phụ các ngươi thì sao? Cũng thế cả thôi.” Nói xong lại kéo tay Đổng Bình nói vô cùng thân thiết: “Đổng đại ca, hôm nay có rảnh không?”
Đổng Bình: “Anh không biết chú ở chỗ tốt thế này, nếu không anh đã sớm tới.”
Lão hổ đỏ mặt, khiêm tốn; “Nào có nào có.”
“…cửa nhà chú có cái chợ cá rất tuyệt, về sau anh sẽ thường tới.”
Lão hổ buồng bực hồi lâu mới nói tiếp: “Đổng đại ca ở đâu, em tặng anh 2 cái bản đồ lớn.”
Tôi cảm thấy nên nói chuyện chính rồi, kéo lão hổ qua bên nói: “Hổ ca, chúng tôi tới đây là muốn học tán thủ với anh… là quy tắc.”
Lão hổ lấy làm kỳ hỏi lại: “Các anh học cái này làm gì?”
“Chẳng phải sắp tới có giải đấu là gì…”
Lão hổ vỗ đầu: “Đúng rồi, em nhớ ra rồi, võ quán bọn em cùng cá nhân em đều báo danh tham gia.” Hắn kinh ngạc nói: “Mấy người Đổng đại ca đều không biết tán thủ hả?”
Tôi cười he he: “Bọn họ đều là mấy kẻ cổ hủ, chẳng mấy tiếp xúc mấy thứ này.”
Lão hổ gật đầu: “Hiểu được.” hắn tùy thiện chỉ vào hai đồ đệ nói: “Cậu, còn có cậu, lên đài luyện tán thủ.”
Hắn nói xong hai tên đồ đệ lập tức mặc đồ phòng hộ, đeo gang tay, bọn đồ đệ còn lại bu vào giúp. Lão hổ nói: Các trò liều mạng mà đánh. Đổng đại ca tùy tiện chỉ điểm một hai câu, về sau các trò muốn đá đạo quán nào cũng dư dả.”
…Đây là phương pháp lão hổ dạy đồ đệ. Cần cù cầu đá quán người khác, rất hợp với Hỗ Tam Nương, hỏng rồi, lão hổ chẳng lẽ là ải cước hổ chuyển thế?
Lão hổ không xem Lâm Xung lộ thân thủ, vì vậy chỉ khen Đổng Bình, Lâm Xung rộng lượng không để ý. Đoàn Cảnh Trụ vốn là phế vật, tự nhiên không nói gì, nhưng Hỗ Tam Nương trợn mắt, chị ba đơn thuần là chủ nghĩa nữ quyền , bình sinh tôi phải thốt lên: “Toàn tài…”
Tôi bước lên bục, tiếp lấy thước dạy học của Nhan Cảnh Sinh nói lớn: “Các em, không cần vội, nhớ kỹ mấy chỗ không thể đánh…” phía dưới là ai? Quân nhân! Tôi dự tính mấy chỗ không được tấn công là chỗ họ luyện nhiều nhất. Giải đấu lần này, chủ yếu để ứng đối lão Trương, xếp hạng thứ yếu đến lúc đó rồi tính, nhưng không thể gây ra án mạng.
Tôi chỉ vào gáy nói không được đánh vào gáy, nhưng không thấy gáy, thế là đành lôi bảng đen của Nhan Cảnh Sinh ra vẽ hình người. Chỉ vào gáy nói: chỗ này không được đánh, cổ cũng không thể đánh, các anh đừng có tiết kiệm công sức vừa lên đã bẽ gẫy cổ người ta … Tôi nói rất nghiêm túc: “Thế là không được.”
Tiếp đó là đũng quần, tôi lúc này mới phát hiện Nhan Cảnh Sinh vẽ quá ẩu, hình người căn bản không chân giữa, khiến người ta dễ lầm giữa chân giữa và bụng dưới. Tôi cầm lên bút lông, vẽ giữa 2 chân mô hình một nét, nhưng xem không quá trực quan, thế là lại thêm nét nữa, khiến nó giống cái gậy, sau đó khoanh khoanh hia bên, tôi nhìn vào thứ như thổ pháo hỏi mọi người bên dưới; “Các vị nói đây là cái gì?”
Rất nhiều chiến sĩ ở dưới đều cười he he, xem ra tôi vẽ cũng rất thành công.
“Đúng rồi, đây là lời nói của đàn ông chúng ta, nhớ lấy chỗ này không đá dược.” Tôi lau sạch thổ pháo, vẽ một hình tam giác nói: “Các cậu cứ coi đây là một cái đinh…”
Xem ra tôi diễn giảng khá tốt, lưu lại cho các chiến sĩ ấn tượng sâu sắc, lại có thầy như Nhan Cảnh Sinh giải thích thêm, tôi có thêm yên tâm về 300.
Tôi đi tới ký túc xá, phát hiện trong này chẳng có gì hết, không chút vết tích của việc tổ chức học tập. Tôi tìm tới mấy người Lâm Xung, đẩy cửa vào thấy Lâm Xung đang dựa người trên giường nghỉ ngơi, Đổng Bình hứng thứ xem cá.
Tôi cẩn thận hỏi: “hai anh, không nói quy tắc thi đấu cho mọi người à?”
Lâm Xung lúc này mới nói: “Ai ui, giấy còn trong tay Đoàn Cảnh Trụ.”
Đoàn Cảnh Trụ mới vừa đi từ nhà xí ra, tạt qua nghe nói tới mình, thò đầu vào nói: “Tờ giấy kia, anh chùi đít rồi.”
Đổng Bình không thích bị phiền nhiễu phất tay: “có gì phải nói, lúc lên đài trước khi đấu chẳng phải sẽ nói rõ sao?”
Tôi nói: “Muộn không bằng sớm, lúc đó chỉ sợ lại phân tâm.”
“Vậy chú gọi mọi người tới, anh nói cho mọi người mấy câu.” Đổng Bình nói.
Tôi vội chạy ra hành lang la lên: “các vị ca ca đều ra đây cái, việc liên quan tới giải đấu, em để Đổng Bình ca ca nói cho mọi người về quy củ, thời điểm Lương Sơn dương danh tới rồi…”
Các hảo hán đều hiếu kỳ, ầm ầm lao ra hành lang, Đổng Bình lại nghịch mấy con cá rửa bể một lát, chậm rãi đi ra, hô lên: “Nên đánh thế nào cứ thế mà đánh, nhớ không đá vào chim.” Sau đó vào nhà.