Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 196: Chương 196: Công chúa chân ái!




Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Trọn vẹn một lúc lâu, Hương Hương công chúa mới hỏi vấn đề thứ hai.

"Ba cái lỗ tai bé thỏ trắng, nó hái cây nấm thứ mấy thì không có độc?"

Vân Trung Hạc hồi đáp: "Cây nấm thứ 2.5 là không có độc, bởi vì cây nấm này một nửa có độc, một nửa kia không có độc."

Lúc này Hương Hương công chúa đã vui đến phát khóc.

"Vấn đề thứ ba, Lam Giác vu bà chết thế nào?"

Vân Trung Hạc hồi đáp: "Lão bị cho ăn bể bụng, bởi vì lão quá tham lam, cho nên bị nguyền rủa, bụng của lão mãi mãi luôn đói, ăn thế nào cũng không đủ no, cho nên một mực một mực ăn. Nhưng dạ dày lão đã sớm căng cứng, cuối cùng dạ dày phát nổ, chết mất."

Đây chính là ba câu hỏi chí mạng mà Hương Hương công chúa hỏi khi ra mắt.

Không giống với nhiều người suy đoán, tất cả mọi người cảm thấy Hương Hương công chúa là một tài nữ, cho nên ra mắt hỏi vấn đề khẳng định là cao thâm mạt trắc, khẳng định là liên quan tới thiên văn địa lý, liên quan tới toán thuật thơ văn.

Nhưng hoàn toàn không phải như vậy. Những vấn đề này đều đến từ ba truyện cổ tích mà Ngao Ngọc đã từng kể cho Hương Hương công chúa nghe.

Hương Hương công chúa từ nhỏ thân thể đã không tốt, ở kinh thành điều trị không hết, mỗi một lần phát tác đều hiểm tượng hoàn sinh. Thế là lúc đó Thiên Diễn hoàng đế đành nhịn đau, để Vô Tâm hòa thượng mang nàng đi Mê Điệt cốc trị liệu.

Mê Điệt cốc, cũng là nơi thần bí nhất thế giới này, am hiểu chữa bệnh, chế dược các loại.

Dược Vương lải nhải, cửu tử nhất sinh, ưa thích dùng thân thể làm thí nghiệm kia chính là bị Mê Điệt cốc đuổi ra ngoài.

Năm đó Tỉnh Trung Nguyệt vì đi Bạch Vân thành thay thế một Tỉnh Trung Nguyệt khác, nên phải tu chỉnh gương mặt một chút, cũng là đưa đi Mê Điệt cốc tiến hành.

Vô Tâm hòa thượng và Mê Điệt cốc giao tình không cạn, cho nên lão đưa Hương Hương công chúa đi Mê Điệt cốc chữa bệnh, mà bản thân lão cũng tham gia trị liệu, bởi vì bản thân lão là một đại phu phi thường cao minh.

Mà Mê Điệt cốc có một quy củ, mặc kệ ngươi có thân phận gì, chỉ cần đi vào Mê Điệt cốc chỉ còn thân phận bệnh nhân, không có bất kỳ ưu đãi gì.

Cho nên dù là công chúa, cũng chỉ có thể một mình ngây ngốc trong Mê Điệt cốc, không có bất luận kẻ nào đi theo.

Bởi vì quá trình Mê Điệt cốc trị bệnh cứu người phải tuyệt đối giữ bí mật, không thể cho bất luận ngoại nhân nào nhìn thấy.

Mà bệnh nhân đưa vào xong, hoàn toàn sinh tử bất luận, chẳng khác nào ký xuống giấy sinh tử.

Đương nhiên, Mê Điệt cốc so với Dược Vương cốc đáng tin hơn nhiều, trong mười người ngược lại có sáu người có thể chữa tốt đi ra.

Còn Dược Vương cốc, trên cơ bản mười người chết chín.

Nhưng quy củ Mê Điệt cốc càng lớn hơn, hàng năm có một nửa thời gian là không tiếp nhận bất luận bệnh nhân nào, mà không phải ca bệnh đặc thù không tiếp, phi thường đặc thù nhưng khẳng định không chữa khỏi, cũng không tiếp.

Bệnh nhân vào Mê Điệt cốc không có danh tự, chỉ có danh hiệu.

Lúc đó Hương Hương công chúa trị bệnh tại Mê Điệt cốc nửa năm, mỗi một ngày đều đau đến không muốn sống, mà lại không thể động đậy.

Sự sợ hãi, hắc ám, tuyệt vọng bao phủ nàng.

Mà hết lần này tới lần khác bệnh này chẳng những trị liệu quan trọng, mà chính ý chí cầu sinh của nàng cũng rất trọng yếu. Đương nhiên xã hội hiện đại cũng có rất nhiều bệnh giống vậy, nhiều khi ý chí cầu sinh, trạng thái tinh thần ảnh hưởng kết quả trị liệu.

Lúc đó Hương Hương công chúa mới bảy tuổi, mỗi ngày đều phảng phất thân ở Địa Ngục và tuyệt vọng, thật chống đỡ không nổi.

Mà trùng hợp căn phòng cách vách nàng cũng có một bệnh nhân, là một nam hài, lớn hơn nàng vài tuổi.

Thế là hai người lặng lẽ nói chuyện phiếm.

Đương nhiên điều này không được cho phép, trong Mê Điệt cốc bệnh nhân cấm trao đổi với nhau.

Nam hài kia là người mà Hương Hương công chúa gặp qua thấy thiện lương nhất, thuần chân nhất, ấm áp nhất, thân thiết nhất, khoan dung nhất.

Thế giới tinh thần của hắn phảng phất mãi mãi chỉ có mỹ hảo, dù thân ở thời điểm tuyệt vọng nhất, hắn vẫn luôn duy trì lạc quan. Dù bị người khi dễ, hắn cũng sẽ cười bỏ qua.

Hai người quen sau, nam hài kia liều mạng cổ vũ nàng, để nàng nhất định phải kiên trì, nhất định phải sống sót.

Thời điểm này cần nhất là một trụ cột tinh thần.

Trong tác phẩm Triệu Hắc Thổ có một câu, đời ta chỉ dựa vào chuyện vui mà sống. Câu nói này mặc dù nghe rất khoa trương, nhưng cũng rất hiện thực. Khi còn bé đời sống tinh thần chúng ta thiếu thốn, kỳ nghỉ mỗi một ngày đều dựa vào kịch truyền hình nào đó chống đỡ, phảng phất mỗi lúc trời tối hai tập kịch truyền hình kia chính là mục tiêu sinh hoạt mỗi ngày chúng ta.

Hương Hương công chúa mỗi ngày đều tiếp nhận trị liệu, mỗi một lần trị liệu đều là cửu tử nhất sinh. Cho nên nam hài kia liền nói, mỗi một ngày trị liệu ngươi phải kiên trì, phải sống sót. Sau khi trở về, ta sẽ kể cho ngươi nghe một cố sự.

Nam hài kể mỗi một cố sự đều rất đặc sắc, mà mỗi ngày một cố sự, cũng đã trở thành trụ cột tinh thần Hương Hương công chúa.

Mỗi một lần trị liệu đau đến không muốn sống, ngay trong đầu nàng lại nhớ đến dư vị cố sự.

Cứ như vậy hơn nửa năm, nam hài ròng rã kể cho nàng hơn một trăm cố sự.

Lúc đó Hương Hương công chúa sắp chữa khỏi, mà nam hài tử kia cũng không được chữa tốt, vẫn như cũ mỗi một ngày đều đau đến không muốn sống, nhưng vẫn như cũ chịu đựng ốm đau kể chuyện xưa cho nàng.

Cho nên Hương Hương công chúa liền cổ vũ hắn phải kiên trì, nhất định phải sống sót, lớn lên nàng sẽ gả cho hắn.

Mà Hương Hương công chúa lại phá giới báo tên của mình cho nam hài kia.

Nhưng nam hài kia chưa hề nói tên của mình, chỉ nói mình là Cẩu Hùng.

Nam hài kia, đương nhiên chính là Ngao Ngọc chân chính. Từ nhỏ thân thể hắn đã không tốt, trái tim phát dục không hoàn chỉnh, cho nên Ngao Tâm đưa hắn đi Mê Điệt cốc trị liệu.

Nhưng một lần trị liệu, cũng vẻn vẹn chỉ trì hoãn tính mạng của hắn. Mê Điệt cốc lúc ấy phán đoán, Ngao Ngọc rất khó sống qua 20 tuổi.

Năm trước lúc Ngao Ngọc lại phát bệnh, Ngao Tâm đưa hắn đi Mê Điệt cốc, nhưng đối phương đã không thu, bởi vì Mê Điệt cốc nói trị không hết, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Ngao Tâm không cam lòng, dù có một phần vạn cơ hội cũng không bỏ, nhưng cũng nhịn đau đưa nhi tử đến Dược Vương cốc bên kia.

Dù Dược Vương cốc cửu tử nhất sinh, như là Địa Ngục, nhưng tốt xấu Dược Vương cũng là Mê Điệt cốc đi ra.

Vân Trung Hạc lần thứ nhất gặp mặt Ngao Ngọc, huynh trưởng Ngao Ngọc nói gã đang đào hôn, gã cảm thấy mình không xứng với nữ hài kia, không đành lòng khinh nhờn nàng.

Vân Trung Hạc còn cảm thấy Ngao Ngọc nói chính là Đoàn Oanh Oanh, hiện tại xem ra gã nói chính là Hương Hương công chúa.

Bởi vì hai người ước định kỹ, chờ Hương Hương công chúa 16 tuổi, gã sẽ đi cầu hôn.

Ngao Ngọc cảm thấy mình sống không được bao lâu, mà lại không xứng với Hương Hương công chúa, cho nên theo bản năng trốn tránh.

Tại Dược Vương cốc, Ngao Ngọc dâng ra máu tươi của mình cứu sống Vân Trung Hạc.

Sau đó Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài thẳng thắn, dùng kế hoach để Vân Trung Hạc thay thế gã. Ngao Ngọc chẳng những không cự tuyệt, ngược lại cao hứng phi thường.

Sau đó Hắc Long Đài bắt đầu ghi chép từng li từng tí sinh hoạt của Ngao Ngọc từ nhỏ đến lớn.

Ngao Ngọc hoàn toàn phối hợp, nói ra hết thảy chính mình đã kinh lịch, như vậy để Vân Trung Hạc giả trang không có sơ hở.

Vân Trung Hạc lúc ấy cầm tư liệu Ngao Ngọc, một bản lớn thật dày.

Có một ít sự tình và kinh lịch, thậm chí ngay cả cha mẹ cũng không biết, tỉ như bao gồm đoạn Mê Điệt cốc này.

Bất quá sau khi về đến nhà, Ngao Ngọc vẫn như cũ giữ vững thói quen kể chuyện xưa, bất quá người nghe chuyện xưa biến thành muội muội Ngao Ninh Ninh.

Nhưng cố sự của gã và Hương Hương công chúa, không kể với ai.

Cho nên Ngao Ngọc chân chính, cũng tuyệt đối không phải phế vật, thậm chí một số phương diện gã là một thiên tài, thiên tài kể chuyện xưa, thiên tài viết sách.

...

Nghe Ngao Ngọc trả lời ba câu hỏi xong, Hương Hương công chúa bên kia khóc không thành tiếng.

Hai người cách bình phong, không nói một lời.

Loại tình hình này xác thực giống như lúc tại Mê Điệt cốc, hai người vĩnh viễn cách một tầng vách tường thật mỏng nói chuyện, rõ ràng khoảng cách rất gần, nhưng không nhìn thấy đối phương.

Trọn vẹn một hồi lâu, Hương Hương công chúa ngừng thút thít, nàng vòng qua bình phong vọt thẳng đến trước mặt Vân Trung Hạc.

Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Vân Trung Hạc hơi co quắp một chút.

Hắn cho tới nay đều cho rằng, trên thế giới này cũng tìm không ra mỹ nhân mỹ lệ như tỷ muội Tỉnh Trung Nguyệt.

Nhưng hiện tại quan điểm này đã bị đánh vỡ.

Hương Hương công chúa trước mặt, thật phảng phất là kiệt tác Tạo Vật Chủ, óng ánh sáng long lanh, đẹp đẽ tuyệt luân phảng phất như ngọc.

Cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua ngươi có đôi mắt sáng như thế, thanh tịnh như thế, thuần khiết như thế.

Cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua cái mũi tinh xảo như vậy.

Cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua bờ môi tinh tế như vậy.

Cho tới bây giờ cũng chưa gặp qua da thịt tuyết ngọc như thế. Ánh sáng vừa chiếu, thật phảng phất trong suốt vậy.

Người này thật phảng phất chạm ngọc thành, tuyết xoa thành.

Tỷ muội Tỉnh Trung Nguyệt là diễm lệ, khêu gợi, sẽ cho người cảm giác cao với không tới.

Mà Hương Hương công chúa trước mắt, vừa nghĩ tới muốn hôn nàng, thậm chí đi ngủ với nàng, thật sẽ có một loại cảm giác tội lỗi.

Cảm thấy nữ hài như vậy, hẳn là cho nàng một đôi cánh biến thành Thiên Sứ, bay đến bầu trời.

Thậm chí cho người ta một loại ảo giác, hôn một ngụm trên môi nàng, sẽ hòa tan mất.

"Cẩu Hùng thối, ngươi dám thất hứa hả?!" Hương Hương công chúa mở mắt to trừng trừng, hung dữ, sau đó nâng lên giày nhỏ, đạp một cước lên Vân Trung Hạc.

Tiếp theo, nắm chặt nắm tay nhỏ, nện lên ngực Vân Trung Hạc một trận.

"Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, ngươi nói chuyện không giữ lời, nói chuyện không giữ lời gì hết."

"Nói khi ta 16 tuổi, ngươi tìm đến ta cầu hôn, kết quả một mực không tới. Làm hại ta mỗi ngày phải đi ra mắt, làm hại ta cho là ngươi chết rồi."

Vân Trung Hạc kinh ngạc!

Không phải nói Hương Hương công chúa rất dịu dàng, ưu nhã nhất sao, đừng nói đánh người, ngay cả lời nói nặng cũng sẽ không nói.

Ở trước mặt bất kỳ người nào, nàng đều là nữ hài nhu thuận nhất kia.

Làm sao ở trước mặt Ngao Ngọc, trở nên hung dữ như thế.

Sau đó, nàng nắm chặt nắm tay nhỏ giơ trước mặt Vân Trung Hạc, nói: "Không cho ngươi chạy, đứng ở chỗ này chờ ta, ta đi nói cho mẫu hậu. Ngươi nếu dám chạy, ta liền đánh ngươi ra phân."

Vân Trung Hạc nói: "Ngươi đi nói cho Hoàng hậu nương nương cái gì?"

Hương Hương công chúa nói: "Nói hai ta thành thân đó."

Vân Trung Hạc nói: "Ta... Ta hình tượng này, ngươi không thất vọng sao?"

Hương Hương công chúa nheo mắt lại, nhìn từ trên xuống dưới Vân Trung Hạc một hồi lâu, nghịch ngợm nói: "Quả thật có chút thất vọng, không, là tương đối thất vọng."

Vân Trung Hạc nói: "Bởi vì ta quá mập, quá xấu sao?"

"Không, không xấu, ngươi gầy xuống ta cam đoan siêu cấp đẹp trai. Nhưng ta không cho phép ngươi gầy, ngươi cứ mập mạp như vậy, giống như một mực là đại Cẩu Hùng, ta thích nhất." Hương Hương công chúa nói ". Mặc dù ta chưa từng gặp ngươi, nhưng ở trong tưởng tượng của ta, ngươi hẳn là mập mạp như thế."

Vân Trung Hạc nói: "Vậy ngươi thất vọng cái gì?"

Hương Hương công chúa nói: "Ngươi quá tài hoa, vậy mà viết ra « Thạch Đầu Ký », hơn nữa còn làm ra tuyệt đỉnh từ khúc, cái này mới khiến ta rất thất vọng."

Vân Trung Hạc nói: "Ngươi không phải rất ưa thích « Thạch Đầu Ký » sao? Ngươi không phải rất ưa thích thủ khúc kia sao?"

Hương Hương công chúa nói: "Đúng vậy, ta rất ưa thích « Thạch Đầu Ký », nhưng ta không thích tác giả quyển sách này, oán khí quá sâu, ta thích Cẩu Hùng ánh nắng ấm áp. Ta thích bài từ khúc kia, nhưng ta không thích người làm từ khúc này."

Vân Trung Hạc kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"

Hương Hương công chúa nói: "Mọi người đều nói ta là tài nữ, cầm kỳ thư họa cái gì cũng biết. Nhưng đó là bị ép buộc, ta lại không thể mỗi ngày đi ra ngoài chơi, chỉ có thể học những thứ đồ ngổn ngang này, nhàm chán đến muốn mạng. Mà tài tử với tài nữ, đều không có kết quả gì tốt. Đặc biệt là tài tử, nhất là những tài tử dáng dấp đẹp trai kia, đều không phải là thứ tốt."

Ách!

Hương Hương ngươi nói thật đúng, mà lại nói trúng tim đen à. Thật sự là tuổi không lớn lắm, nhưng kiến thức không ít.

Trong lịch sử TQ, tài tử tài nữ xác thực cũng không dễ gì hạnh phúc. Mà những đại tài tử nổi tiếng kia, tra nam chiếm đa số.

"Ta thích lang quân, chính là ấm áp, thú vị." Hương Hương công chúa bước tới, vuốt gương mặt Vân Trung Hạc, dùng cái mũi thân mật nhìn chằm chằm mũi Vân Trung Hạc, dịu dàng nói: "Tựa như là Cẩu Hùng dạng này, ngươi có tài hoa như vậy, ta có chút không thích."

Vân Trung Hạc nói: "Ta thề, « Thạch Đầu Ký » không phải do ta viết, là ta chép. Còn có « Vân Cung Tấn Âm » kia cũng là chép, hết thảy văn chương ta đều là chép, quỷ mới chịu làm tài tử."

"Ngươi ngoan!" Hương Hương công chúa chu miệng nhỏ, hôn Vân Trung Hạc một cái.

Nàng thật sự không thận trọng chút nào, mà lại không có cảm giác xa lạ nào.

Bởi vì trong đầu óc nàng, nàng và Cẩu Hùng đã cùng một chỗ vài chục năm, mỗi một ngày nàng đều huyễn tưởng sinh hoạt cùng Cẩu Hùng.

Bây giờ Ngao Ngọc xuất hiện ở trước mặt nàng, hoàn toàn ăn khớp hình tượng Cẩu Hùng ca ca trong đầu nàng, cho nên lập tức liền thay vào hình tượng đầu óc huyễn tưởng kia.

Trong thế giới tinh thần của nàng, Cẩu Hùng ca ca mỗi ngày đều bồi tiếp nàng, đương nhiên không chút nào xa lạ.

Nàng là một hài tử hoạt bát nghịch ngợm, nhưng mỗi ngày đều trong Thượng Thanh cung làm bạn với gia gia, đương nhiên địa vị tôn sùng. Nhưng thời gian xác thực rất nhàm chán, cho nên trong đầu nàng mỗi ngày đều huyễn tưởng.

Chỉ có tiến vào thế giới tinh thần huyễn tưởng, thời gian mới qua thật nhanh.

Mà mục tiêu nàng huyễn tưởng, đa phần đều là Cẩu Hùng ca ca kia.

"Thối Cẩu Hùng, ngươi ở lại không được nhúc nhích, ta đi báo cho mẫu hậu." Hương Hương công chúa dùng ngón tay trỏ chỉ vào Vân Trung Hạc nói, ngón tay kia thật như là thủy linh trắng nõn.

Sau đó, nàng như Tinh Linh chạy đi.

Vừa chạy nàng vừa thở dài, nói: "Thối Cẩu Hùng, thanh danh của ngươi kém như vậy, hôn sự hai ta sẽ phiền toái, cũng chỉ có thể một khóc hai nháo ba treo cổ thôi."

Nàng chạy chạy nhảy nhót, nhưng vừa rời tầm mắt Vân Trung Hạc, bước chân lập tức trở nên nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã.

Bởi vì ở trước mặt những người khác, nàng vẫn phải làm Hương Hương công chúa nhu thuận ưu nhã kia, bởi vì nàng là kiêu ngạo của hoàng tộc, nữ tử điển hình của hoàng tộc.

Giống như nàng không ưa thích làm tài nữ, nhưng nhất định phải làm.

Bởi vì theo một ý nghĩa nào đó, Hương Hương công chúa là người phát ngôn của Đại Chu hoàng thất.

...

Lúc này, trong một gian cung phòng khác ở Hộ Xuân Viên, ấm áp như xuân.

Một đám phu nhân đang bồi Hoàng hậu nương nương nói chuyện.

"Tại sao lâu như thế còn chưa ra?" Một phu nhân hơn bốn mươi tuổi nói: "Thanh danh Ngao Ngọc bại hoại, Hương Hương ở cùng hắn một hồi lâu, sẽ bị tiết độc đấy, tranh thủ thời gian phái người đi đuổi con hàng Ngao Ngọc này đi!"

Phu nhân này mặc dù hơn bốn mươi tuổi, thân thể cũng tương đối nở nang, nhưng phong vận vẫn còn, thậm chí khuôn mặt còn có mấy phần kiều mị, mà tướng mạo có mấy phần giống Đoàn Oanh Oanh.

Thân phận của nàng tương đối đặc thù, đầu tiên nàng là muội muội Ngụy quốc công Đoàn Bật, tên là Đoàn Vân.

Mà một thân phận khác của nàng rất khó lường, là phu nhân của Túc thân vương Chu Túc của Đại Chu đế quốc. Túc thân vương là thúc thúc đương kim Vạn Duẫn hoàng đế, hơn nữa còn là đại tông chính Đại Chu đế quốc, chưởng quản tất cả hoàng tộc và quý tộc Đại Chu.

Lúc đó Ngao Tâm hạ ngục, chính là bị gã tự mình bắt.

Tông chính quyền lực rất lớn, trước đó Đại hoàng tử Chu Ly cũng bị vị Túc thân vương này tự mình bắt, nhốt tại ngục giam Tông Chính Tự. Mãi cho đến thời gian gần đây, mới lặng yên không một tiếng động từ trong ngục giam thả ra, trở lại phủ đệ của mình, không được ra ngoài nửa bước.

Vị Đoàn Vân ngay từ đầu không phải chính phi, chỉ là trắc phi, về sau chính phi chết, nàng mới chuyển lên chính thức.

Xét về phân thượng, nàng là thẩm thẩm hoàng hậu, cho nên khẩu khí nói chuyện đương nhiên kiêu hoành một chút, mà hoàng hậu cũng nguyện ý nhún nhường nàng ba phần.

"Cũng chính là Ngao Tâm đoạt tước, nếu không vị đại tông chính nhà ta đã sớm bắt Ngao Ngọc này, đánh cho mấy chục gậy." Túc vương phi Đoàn Vân nói.

Lúc này, một nữ tử ôn nhu ngồi cuối cùng nói: "Ngao Ngọc công tử, cũng không thể chịu nổi như vậy đâu, dù sao cũng là tài tử viết ra « Thạch Đầu Ký »."

Nữ tử này dung nhan mỹ lệ, ước chừng ba mươi mấy tuổi, nhưng khuôn mặt mang theo một tia quật cường và nhẫn nại.

Trên người nàng mới thật sự tràn đầy khí tức thư quyển, thậm chí hiện tại trong tay cũng còn cầm « Thạch Đầu Ký », đã đọc ròng rã mười mấy lần.

Càng xem nàng càng mê muội, càng cảm thấy Lâm Đại Ngọc bên trong chính là nàng.

Mà khí chất của nàng, cũng xác thực giống như Lâm Đại Ngọc, dịu dàng quật cường, mỹ lệ kiều mị, nhưng lại đa sầu đa cảm. Thậm chí tên hai người đều có một chữ giống nhau, tên của nàng gọi là Tô Đại.

"Nha, Tô phi à, ngươi lại thưởng thức Ngao Ngọc à." Túc vương phi cười lạnh nói: "Hẳn là Đại này, cùng Ngọc kia là bạn tri kỷ đã lâu?"

Khuôn mặt mỹ lệ Tô Đại lập tức biến đổi, nói: "Túc vương phi, chớ nói lời như vậy, hỏng sự trong sạch của ta."

Thân phận Tô Đại cũng có chút phức tạp, phụ thân nàng đã từng là một trong nội các tể tướng, mà lúc ấy nàng cũng là tài nữ lừng danh kinh thành.

Lúc đó Vạn Duẫn hoàng đế vẫn là thái tử, lúc tuyển phi, Tô Đại cũng có trong danh sách, bởi vì nàng có tài danh, thân phận lại cao quý.

Thế nhưng nàng làm người cao ngạo, không nguyện ý vào cung làm phi, cho nên lúc tuyển phi nàng dùng nước lạnh giội tung tóe toàn thân, để cho mình bị bệnh trên giường, như vậy nàng mới tránh bị thái tử tuyển phi.

Lúc đó thái tử Vạn Duẫn nghe nói, chỉ ung dung cười một tiếng, cũng không nói gì.

Nhưng sau đó, không còn ai dám cầu hôn Tô Đại, nàng vẫn độc thân.

Vạn Duẫn hoàng đế đăng cơ xong, phụ thân của Tô Đại Tô tướng rất nhanh xuống đài, mà xuống đài cũng rất mất thể diện. Có người vạch tội Tô tướng lúc túc trực bên linh cữu cha đã cùng thị nữ thân mật, công kích lão là nguỵ quân tử, ra vẻ đạo mạo.

Tô tướng nào chịu được cái này, lập tức từ quan.

Kết quả Vạn Duẫn hoàng đế thật phê chuẩn tấu chương Tô tướng, khiến lão cảm thấy vô cùng nhục nhã, trực tiếp trở lại Ninh Tây lão gia.

Lúc đầu Tô Đại cũng muốn theo cha trở về, kết quả lại bị một đạo ý chỉ chiêu mộ vào cung, trở thành nữ quan, dạy đám công chúa bọn họ đọc sách đánh đàn.

Cho nên nàng rõ ràng là lão sư Hương Hương công chúa, nhưng rất nhiều người đồn nàng bị hoàng đế bệ hạ độc chiếm, thậm chí rất nhiều người giễu cợt gọi nàng là Tô phi.

Nhưng kỳ thật nàng không có nửa điểm danh phận, cũng không có quan hệ gì với hoàng đế.

Nhưng Vạn Duẫn hoàng đế lại không cho phép nàng lấy chồng, cũng không nạp nàng làm phi, từ đó có thể thấy được vị Vạn Duẫn hoàng đế này có thù tất báo bực nào.

Dù độc chiếm Tô Đại mỹ nhân này, nhưng lại không động vào, mặc cho hoa tươi này một mình tàn lụi.

Túc vương phi cười lạnh nói: "Ta không oan uổng ngươi, ngươi không phải một mực xem mình là Lâm Đại Ngọc trong « Thạch Đầu Ký » sao, mà Ngao Ngọc kia không phải là Cổ Bảo Ngọc trong sách sao? Hai người các ngươi không phải bạn tri kỷ đã lâu thì là cái gì?"

Lời này liền tru tâm, chẳng những hủy trong sạch Tô Đại, càng quan trọng hơn là muốn lôi Ngao Ngọc xuống nước, để hoàng đế ghi hận Ngao Ngọc, hoài nghi giữa hắn và Tô Đại có gian tình không thể cho ai biết.

Hoàng đế có thù tất báo, một khi hoài nghi, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Túc vương phi này chính thê tử đại tông chính, muội muội Ngụy quốc công, quả nhiên che chở gia tộc của mình, trăm phương ngàn kế chửi bới Ngao Ngọc, đẩy hắn vào chỗ chết.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của thái giám.

"Nương nương, công chúa điện hạ tới."

Hoàng hậu vội vàng nói: "Nhanh, Hương Hương mau vào! Mau đuổi Ngao Ngọc kia đi, không cho phép ngây ngốc ở trong Hộ Xuân viên."

"Vâng!" Thái giám kia lĩnh mệnh đi.

"Chậm đã..." Hương Hương công chúa đi đến, nhìn qua hoàng hậu nói: "Mẫu hậu, Ngao Ngọc chính là lang quân nữ nhi muốn tìm, ta không thể không gả cho hắn!"

Lời này vừa ra, toàn trường như chết lặng.

Trọn vẹn một hồi lâu, hoàng hậu nói: "Hương Hương à, ngươi nói mê sảng gì đó? Ai gia lúc trước không nghe thấy gì, các ngươi cũng không nghe thấy? Đúng không?"

Lập tức, tất cả mọi người cung kính nói: "Vâng, nô tỳ không nghe gì, công chúa điện hạ cũng không nói gì."

Hương Hương công chúa nói: "Không, mẫu hậu, ta rất thanh tỉnh, ta rất nghiêm túc, ta không gả cho hắn là không được."

Gương mặt xinh đẹp Túc vương phi kịch biến, nói: "Hoàng hậu nương nương, Hương Hương khẳng định là bị hạ sâu độc, khẳng định là trúng tà. Ngao Ngọc này khẳng định hạ cổ Hương Hương, nếu không nàng làm sao lại nói ra lời hồ nháo như vậy. Ngao Ngọc này là người không sạch sẽ, sự tình gì đều có thể làm ra được."

Mà Tô Đại kia ngược lại đôi mắt đẹp sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Hương Hương công chúa tràn đầy tán thưởng.

Thật không hổ là đồ đệ nàng dạy dỗ à, đúng là có mắt nhìn người, liếc mắt liền nhìn ra Ngao Ngọc là một tài tử bất phàm.

Bất quá là Tô Đại nghĩ lầm, chính nàng đắm chìm trong biển sách vở, chưa bao giờ thấy Ngao Ngọc, lại đơn phương xem hắn là một tài tử nhẹ nhàng. Thật tình không biết Hương Hương công chúa mặc dù tài hoa tuyệt đỉnh, lại không thích nhất chính là tài tử.

Túc vương phi tiếp tục nói: "Hoàng hậu nương nương, Hương Hương khẳng định là trúng tà, khẳng định là trúng tà, tranh thủ thời gian bắt lại trừ tà, nếu không tà niệm sẽ mọc rễ sâu đó! Còn Ngao Ngọc kia, tuyệt đối đừng để hắn chạy, hắn sẽ mê hoặc người, khẳng định có đồ không sạch sẽ, tranh thủ thời gian bắt lại."

Sắc mặt hoàng hậu nương nương âm tình bất định.

Trận ra mắt này lúc đầu không việc gì, Hương Hương công chúa rõ ràng đã nói tuyệt đối chướng mắt Ngao Ngọc, cho nên Thái hậu và hoàng đế mới để nàng đến gặp Ngao Ngọc.

Bây giờ lại nói không phải hắn thì không gả? Cái này còn thể thống gì chứ?

Bất quá Túc vương phi nói cũng quá khoa trương, cái gì trúng cổ, cái gì trúng tà, cái gì trừ tà.

Túc vương phi nói: "Hoàng hậu, ta không nói đùa! Nếu như chuyện này truyền đi, thanh danh Hương Hương sẽ bị hủy đi, nàng luôn miệng nói chính mình muốn gả cho Ngao Ngọc dạng lang thang vô sỉ này, ngày sau làm sao lấy chồng? Hiện tại cấm khẩu còn kịp, chờ Hương Hương công chúa đi ra hoa viên này, vậy sẽ không còn kịp nữa."

Lời này vừa ra, hoàng hậu biến sắc.

Túc vương phi nói rất có đạo lý, hiện tại đám người này còn có thể cấm khẩu. Vạn nhất Hương Hương công chúa chạy ra hô to chính mình không gả cho Ngao Ngọc thì không được. Như vậy thanh danh coi như xong, ngày sau làm sao lấy chồng?

Túc vương phi nhỏ giọng bên tai hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, Ngao Tâm đã bãi quan đoạt tước, Ngao Ngọc này lại không có bất luận chức quan gì. Không phải mới vừa một cặp mẹ con tới tìm hắn sao? Hắn ngay cả thân sinh cốt nhục của mình cũng không nhận, tội danh có sẵn, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp phiến hắn, cũng tốt đỡ mất hai người tưởng niệm."

Cái này càng ác độc à.

Vừa rồi rõ ràng đã điều tra xong, là Vương Thúy Hoa bị người bức hiếp, để hãm hại Ngao Ngọc. Nàng và Ngao Ngọc không có quan hệ gì, đứa bé kia cũng không có quan hệ với Ngao Ngọc.

Mà bây giờ, lại muốn lợi dụng tội danh này trực tiếp phiến Ngao Ngọc, biến thành thái giám.

Túc vương phi Đoàn Vân thấp giọng nói: "Hoàng hậu, người là chủ hậu cung, lúc này nhất định phải sát phạt quyết đoán, nếu không sẽ trễ đó. Hương Hương là minh châu hoàng tộc chúng ta, thanh danh không thể bị bẩn, tương lai nàng lấy chồng, sẽ có tác dụng lớn, sẽ đổi lấy lợi ích chính trị to lớn. Nếu như bây giờ thanh danh hủy, những thái tử kia ai còn dám cưới nàng? Ngài không được lòng dạ đàn bà."

Hoàng hậu nương nương do dự một hồi lâu, cảm thấy Túc vương phi nói rất có đạo lý.

Hôn nhân Hương Hương công chúa sẽ trở thành lợi ích chính trị to lớn, mà gả cho Ngao Ngọc một kẻ không tước không quan, hoàn toàn sẽ bị phá hủy.

Nhắm mắt lại suy nghĩ thật lâu, hoàng hậu hạ quyết tâm.

Tuyệt đối không thể để cho Hương Hương công chúa đi ra ngoài hô loạn, nhất định phải ở chỗ này khống chế cục diện.

Lập tức giam lỏng Hương Hương, hảo hảo thuyết phục.

Ngao Ngọc kia, lôi lại chuyện trước, nói muốn tra hắn chuyện bỏ rơi vợ con, dù sao ngươi ra mắt cùng công chúa, sự tình gì cũng phải triệt để tra rõ ràng.

"Hoàng hậu nương nương, bắt Ngao Ngọc kia lai, trực tiếp thiến hắn, thiến hắn, như vậy mới không còn một mảnh." Túc vương phi Đoàn Vân ở bên cạnh không ngừng thấp giọng nói: "Một lần nữa tra án hắn bỏ rơi vợ con."

Hoàng hậu mở mắt ra, nói: "Người đâu, mang Ngao Ngọc tới đây! Hương Hương công chúa đã mệt, đưa nàng xuống dưới nghỉ ngơi!"

Nàng đã hạ quyết tâm, sát phạt quyết đoán, tiêu diệt tràng nguy cơ này từ trong trứng nước.

"Vâng!" Lập tức mấy thái giám, mang theo mấy võ sĩ, vọt tới gian phòng Ngao Ngọc bên kia.

Mấy đại lực ma ma, cũng đi thẳng đến Hương Hương công chúa, ôn nhu nói: "Công chúa điện hạ, ngài mệt mỏi rồi, theo nô tỳ đi nghỉ ngơi đi!"

Ngôn ngữ mặc dù ôn nhu, nhưng động tác lại phi thường kiên quyết, trực tiếp nắm Hương Hương công chúa lên, trước đi giam lỏng.

Nhưng mà, Hương Hương công chúa lại nhanh hơn các mụ, như hồ điệp bay ra ngoài, hai đôi chân dài liều mạng chạy ra phía ngoài.

Nàng biết hiện tại nhất định phải nhanh chân chạy đến thái thượng hoàng bên kia, chỉ có tiến vào Thượng Thanh cung, mẫu hậu sẽ không làm gì được nàng và Ngao Ngọc.

Nhưng dù sao nàng cũng không có võ công, chạy không đủ nhanh, rất nhanh liền bị hoàng hậu phái tới mấy ma ma có võ công bắt lấy, kéo ra tĩnh thất phía sau.

Hương Hương công chúa cao giọng nói: "Hộ vệ Thượng Thanh cung đâu? Hộ vệ Thượng Thanh cung đâu?"

Sắc mặt mấy ma ma bắt Hương Hương công chúa phát lạnh, bịt miệng nhỏ Hương Hương công chúa lại, ôn nhu lạnh nhạt nói: "Công chúa điện hạ, ngài mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi đi."

Ma ma này không phải người bình thường, mụ đã từng là nhũ mẫu hoàng hậu

Mà ngay lúc này, Vân Trung Hạc mang theo bọn hộ vệ thái thượng hoàng Thượng Thanh cung lao đến, nhìn thấy một màn này, biến sắc.

Thái giám nào đó nhìn thấy Vân Trung Hạc, lập tức chỉ vào nói: "Mời Ngao Ngọc công tử đi theo, có một số việc cần tra rõ ràng, cần hỏi rõ ràng."

Gã mặc dù nói là xin mời, nhưng ánh mắt băng lãnh, mấy tên thái giám biết võ công lập tức phóng tới, trực tiếp tới bắt Vân Trung Hạc.

Vân Trung Hạc hô lớn: "Hộ vệ Thái thượng hoàng Thượng Thanh cung đâu? Cung nữ và thái giám mưu phản, bắt lấy bọn hắn, bảo hộ hoàng hậu, bảo hộ công chúa!"

Thống lĩnh hộ vệ Thượng Thanh cung kia là một tuyệt đỉnh cao thủ, nhìn thấy một màn này, y do dự nửa giây.

Sau đó tay bỗng nhiên vung lên, chỉ vào đám ma ma bắt Hương Hương công chúa, lạnh giọng nói: "Bắt toàn bộ, người nào chống lại, giết chết bất luận tội!"

Sau đó, bọn hộ vệ Thượng Thanh cung như lang như hổ vọt tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.