Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Ngươi dám?" Ma ma kia bỗng nhiên chống nạnh, nghiêm nghị nói: "Ngươi biết ta là ai không? Ta là nhũ mẫu Hoàng hậu nương nương đó."
Thủ lĩnh hộ vệ Hương Hương công chúa là Ưng Dương tướng quân lạnh giọng nói: "Thả công chúa điện hạ ra, ngay lập tức!"
Bởi vì Ưng Dương không thể trực tiếp dùng tay đoạt Hương Hương công chúa về, như vậy sẽ bất nhã, mà nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù tuổi tác gã đủ để làm phụ thân của Hương Hương công chúa.
"Ngươi chỉ là một quan võ ngũ phẩm, ở trước mặt ta coi là cái gì? Quan tam phẩm ở trước mặt ta cũng không dám thẳng lưng đấy." Ma ma kia liếc qua khinh thường nói.
Lời này ngược lại nửa điểm không giả, lão là nhũ mẫu hoàng hậu, dù đại quan tam nhị phẩm đều đến nịnh bợ lão, xác thực không để Ưng Dương ngũ phẩm tướng quân này vào mắt.
Mà lão là đại ma ma cung nữ, bản thân có chức trách quản giáo công chúa. Hương Hương công chúa mặc dù được sủng ái, nhưng dưới cái nhìn của lão, công chúa cũng phải bị lão quản giáo. Thậm chí có một ít công chúa do Tần phi sinh ra, Lâm ma ma nói đánh lòng bàn tay liền đánh lòng bàn tay, những công chúa này vẫn phải câm như hến.
Lão là nhũ mẫu hoàng hậu, tính ra Hương Hương công chúa phải gọi lão một tiếng nhũ nãi nãi. Tăng thêm có chỗ dựa hoàng hậu, trong hậu cung lão lại sợ ai chứ?
Cùng lúc đó, một đám thái giám xông tới bắt Vân Trung Hạc.
"Mang hết đi cho ta." Lâm ma ma lạnh giọng nói: "Hảo hảo kiểm tra một chút, công chúa điện hạ có trúng tà hay không, tìm một đại sư đến trừ tà. Nếu như trên người Ngao Ngọc này có tà ma gì, cũng phải xử lý."
Xử lý như thế nào? Đương nhiên là loại trừ bộ phận tà ma trên người hắn.
Mấy thái giám nhìn thấy Lâm ma ma uy phong như vậy, lập tức không xem thủ hạ hộ vệ Ưng Dương là gì, nhào thẳng tới phía Vân Trung Hạc.
"Ưng Dương tướng quân, cản bọn họ lại." Hương Hương công chúa hô.
Thủ lĩnh hộ vệ Ưng Dương bỗng nhiên cắn răng một cái, tay vung lên.
Lập tức, hộ vệ dưới trướng gã bỗng nhiên rút đao ra, dùng sống đao cuồng đập xuống những thái giám kia.
Phốc phốc phốc phốc phốc...
Nhất thời, bọn thái giám xông lên bắt Vân Trung Hạc bị nện ngã xuống đất toàn bộ, quỷ khóc sói gào.
Mặc dù dùng sống đao, nhưng những hộ vệ này ra tay vô cùng ác độc, mỗi một lần đập xuống, nhất định phải đoạn một cây xương cốt.
Cái này đại biểu uy phong Thượng Thanh cung, không động thủ thì thôi, một khi động thủ, nhất định phải hung ác, để cho người ta e ngại.
Trong ngắn ngủi vài giây đồng hồ, mười tên thái giám này quay cuồng nằm trên mặt đất kêu rên, miệng phun máu tươi.
Ưng Dương tiếp tục nói: "Lâm ma ma, lập tức thả công chúa điện hạ."
Lâm ma ma triệt để nổi giận, vỗ ngực nói: "Đến, đến, đánh ta này. Ưng Dương ngươi chỉ là một quan ngũ phẩm tép riu, ngươi nếu dám đụng đến ta một chút, ngày mai sẽ lấy đầu ngươi. Lúc ta hầu hạ thái thượng hoàng, ngươi còn không biết ở nơi nào đấy, mang công chúa đi."
Gương mặt Ưng Dương co lại, tiến lên đá một cước trúng ngực Lâm ma ma khiến lão bay ra ngoài. (Dịch đoạn này ta nói nó đã gì đâu