Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Cưới Hương Hương công chúa, vốn là kế hoạch trọng yếu của Vân Trung Hạc, là mối liên kết của hắn và thái thượng hoàng.
Bởi vì lúc trước Thượng Thanh cung chỉ có Hương Hương công chúa mới có thể tự do xuất nhập, nhưng không ngờ về sau phát sinh nhiều chuyện như vậy, Vân Trung Hạc lại quá ngưu bức, cho nên không cần dựa vào cưới Hương Hương công chúa vẫn tương liên chặt chẽ với thái thượng hoàng.
Bây giờ Vân Trung Hạc cần thái thượng hoàng, nhưng thái thượng hoàng cũng cần Vân Trung Hạc.
Nhưng Hương Hương công chúa là người thuần khiết đáng yêu, tốt đẹp như thế, làm sao có thể để nàng gả cho tên súc sinh Sử Quảng kia?
Huống hồ Vân Trung Hạc cũng rất cần cái thân phận phò mã đế quốc này.
Lần này hắn không tham gia thi hội thi điện, cho nên không thể đảm nhiệm chức vị quan trọng, mà tước vị hắn cũng bị tước đoạt, cho nên phò mã đế quốc cũng là một điểm xuất phát rất tốt.
Chỉ cần cưới công chúa, liền trực tiếp sắc phong làm phò mã đô úy, đây là một vị trí có thể lên có thể xuống.
Phò mã đô úy bình thường đều là tứ phẩm, vị trí này thì văn có thể chấp chưởng một quận, võ có thể chấp chưởng một quân phủ.
Cực kỳ mấu chốt chính là, Hương Hương công chúa và hắn đã tư định chung thân. Dù Hương Hương coi hắn là Ngao Ngọc, nhưng huynh trưởng Ngao Ngọc không có ở đây, hắn chẳng lẽ không chiếu cố cô nương mỹ hảo này sao?
Mà địch nhân gả Hương Hương công chúa cho Sử Quảng, cũng là muốn rút củi dưới đáy nồi, triệt để chặt đứt quan hệ giữa Vân Trung Hạc và thái thượng hoàng.
Bọn họ cũng không đoán chừng tình thế sẽ phát triển nhanh đến như vậy, quan hệ giữa Vân Trung Hạc và thái thượng hoàng trở nên chặt chẽ như vậy, đã không cần Hương Hương công chúa làm mối liên hệ.
Nhưng Trấn Hải vương phủ thế tử Sử Quảng luôn thèm nhỏ dãi Hương Hương công chúa, mà gả Hương Hương cho gã, có thể đả kích Vân Trung Hạc.
Bây giờ chỉ cần có thể đả kích Vân Trung Hạc,
địch nhân đều nguyện ý làm.
Mà Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng không phải có thê tử sao?
Phi thường trùng hợp, hai tháng trước, thê tử của gã bệnh nặng qua đời.
Vì cưới Hương Hương công chúa, gã lại có thể để cho thê tử mình bị bệnh chết, đây là độc kế của Ngao Minh.
Sử Quảng là Trấn Hải Vương thế tử, thân phận quý giá, nếu thê tử bệnh qua đời, vậy sẽ phải tái giá.
Toàn bộ đế quốc, nữ tử có thể xứng với Sử Quảng có mấy ai? Hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay, tái giá cũng là chính thê.
Mà trùng hợp lúc này, Đại Chu đế quốc muốn cầu cạnh Trấn Hải vương phủ.
Lãng Châu hải vực đại hải khiếu, khiến cho Lãng Châu Thủy Sư hao tổn nặng, bến cảng Lãng Châu bị phá hủy, mậu dịch trên biển của Đại Chu đế quốc bị đả kích cực lớn, quyền mua bán trên biển cũng bị hao tổn lớn.
Lúc này mậu dịch trên biển sẽ phi thường dựa vào Sử thị gia tộc, bởi vì bọn họ có hạm đội cường đại nhất.
Mà lúc này quốc khố thâm hụt, Lãng Châu động đất, tăng thêm đê lớn sụp đổ, ngàn dặm trạch quốc, trăm vạn dân chúng gặp tai hoạ.
Muốn cứu tế nạn dân, lại phải trùng kiến Lãng Châu, cái này cần tiền, con số tiền trên trời, còn cần đại lượng lương thực.
Bây giờ có thể cầm ra nhiều tiền như vậy, có thể cầm được ra nhiều lương thực như vậy, cũng chỉ có Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc.
Hoàng đế vốn đang nghĩ biện pháp vay tiền Trấn Hải vương phủ.
Mà lúc này, Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng chết lão bà, đồng thời âm thầm nhờ người làm mối cầu thân hoàng đế, muốn cưới Hương Hương công chúa.
Thế là hoàng đế cũng biết, hôn sự Hương Hương công chúa một mình y nói cũng không tính, thái thượng hoàng cũng có quyền lên tiếng.
Cho nên lúc đó không nhận lời, mà hạ chỉ sắc phong một đứa con khác của Trấn Hải vương phủ là hầu tước.
Ý kia hết sức rõ ràng, trẫm cần bạc.
Trấn Hải Vương Sử Biện cũng phi thường hiểu chuyện, trực tiếp rút hai triệu lượng bạc, còn có 100.000 thạch lương thực.
Hoàng đế muốn gả Hương Hương công chúa cho Sử Quảng sao?
Y đương nhiên suy nghĩ, lúc này y cần nhất là lung lạc Trấn Hải vương phủ. Mà chỉ cần gả Hương Hương cho Sử Quảng, vậy mối liên hệ giữa thái thượng hoàng và Ngao Ngọc sẽ bị chặt đứt một nửa.
Nhưng lúc này Hương Hương công chúa cũng phi thường cơ linh, căn bản ở tại Thượng Thanh cung không ra, không cho địch nhân bất cứ cơ hội nào.
Trước đó mùng bảy mỗi tháng nàng đều rời Thượng Thanh cung, trở về hoàng cung gặp hoàng đế và Thái hậu.
Nhưng kể từ ngày ra mắt với Ngao Ngọc, rốt cuộc nàng chưa trở về hoàng cung.
Thái hậu nương nương cáo ốm, phái thái giám đi mời Hương Hương công chúa. Hương Hương công chúa nói mình cũng nhiễm phong hàn, sợ truyền bệnh cho Thái hậu, chờ khi nàng khỏi hẳn, nhất định đi vào tận hiếu với Thái hậu.
Cứ như vậy, địch nhân hoàn toàn không có cơ hội.
Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng thái thượng hoàng xảy ra chuyện, Thượng Thanh cung không còn là cấm địa, hoàng đế mang theo bách quan xâm nhập Thượng Thanh cung.
Hương Hương công chúa không nói hai lời, lập tức chạy trốn.
Thái giám Thượng Thanh cung, hộ vệ cũng liều mạng yểm hộ Hương Hương công chúa chạy trốn.
Nhưng nàng dù sao chỉ là một tiểu nữ hài, toàn bộ kinh thành đều là địa bàn hoàng đế, nàng có thể chạy đi đâu?
Còn chưa chạy ra kinh thành đã bị bắt trở lại, bây giờ bị giam lỏng trong hoàng cung.
Cho nên lần này ở trong Thượng Thanh cung, Vân Trung Hạc không nhìn thấy Hương Hương công chúa.
Hai mươi mấy ngày trước, tin tức thái thượng hoàng băng hà còn chưa công khai, Trấn Hải vương phủ thế tử Sử Quảng quyết định thật nhanh, phải phô trương hô lớn, mời ba vị thân vương làm người làm mối, trên triều đình công khai cầu hôn Hương Hương công chúa.
Dưới tình hình như thế, đừng nói là hoàng đế vốn muốn gả Hương Hương công chúa cho Sử Quảng, dù y không nghĩ, cự tuyệt cũng không tốt.
Sử thị gia tộc là phiên vương duy nhất của đế quốc, mà lúc này đế quốc muốn cầu cạnh Sử thị gia tộc. Mãn Thanh Thuận Trị hoàng đế vì lung lạc Ngô Tam Quế, còn gả muội muội Kiến Ninh công chúa cho Ngô Ứng Hùng đấy.
Nhưng lúc ấy thái thượng hoàng bệnh nguy kịch, ngay lúc này hẳn là bi ai, hoàng gia hứa hôn có phải bất hiếu hay không?
Kết quả mấy đại thần lập tức dâng thư nói, hứa hôn là việc vui, vừa vặn cho thái thượng hoàng xung hỉ, có lẽ thái thượng hoàng gặp được việc vui, liền khỏi hẳn. Mà từ Đại Viêm hoàng triều, tìm ra mười mấy ví dụ chứng minh, biểu thị cử động lần này vẫn là hiếu đạo.
Thế là Vạn Duẫn hoàng đế đại hỉ, chính thức hứa hôn, gả Hương Hương công chúa cho Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng, tùy ý thành hôn.
...
“Bệ hạ, thần phản đối!” Vân Trung Hạc lập tức ra khỏi hàng.
Tất cả mọi người không khỏi kinh ngạc, Ngao Ngọc ngươi dựa vào cái gì phản đối? Ngươi có chức quan gì?
Lập tức đại tông chính Túc thân vương cười lạnh nói: “Ngao Ngọc, ngươi chỉ là chủ bộ Hồng Lư tự, chuyện này ngươi còn chưa có quyền mở lời. Thậm chí ngay cả quyền vào triều cũng không có, lần này để cho ngươi vào triều, chẳng qua là để ngươi báo cáo kết quả đi Nhu Lan thành mà thôi. Hồng Lư tự khanh, quản người của ngươi đi.”
Lập tức, Hồng Lư tự khanh Lan Mộng Chẩm ra khỏi hàng, lạnh giọng nói: “Ngao Ngọc chủ bộ, xin ngươi tự trọng.”
Hoàng đế ngược lại cũng vui mừng nói: “Ngao Ngọc à, ngươi đi sứ Nhu Lan thành, đã làm được gì?”
Làm được gì ngươi không biết sao? Kế hoạch ngươi mượn đao giết người không thành công, trong lòng rất khó chịu à?
Vân Trung Hạc lập tức khom xuống nói: “Bệ hạ, Đại Hạ đế quốc đã điều động sứ giả, thừa nhận Nhu Lan quốc, đồng thời nộp quốc thư. Nhu Lan Nữ Vương ngưỡng mộ Đại Chu đế quốc ta, đặc biệt xin thần đưa tới quốc thư, nguyện ý vì Đại Chu đế quốc ta trấn thủ biên thuỳ Bắc Bộ.”
Lời này nói ra thật không minh bạch, nguyện ý vì Đại Chu đế quốc trấn thủ Bắc Bộ, vậy chẳng phải là muốn quy hàng, muốn trở thành nước lệ thuộc Đại Chu đế quốc sao? Kết quả ngươi còn nói đệ trình quốc thư, đây chính là hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao.
“Trình lên.” Hoàng đế vẫn như cũ tươi cười.
Sắc mặt văn võ cả triều đều không tốt với Vân Trung Hạc, duy chỉ có hoàng đế ngoại lệ.
Đại thái giám Hầu Khánh tiến lên, nhận lấy quốc thư trong tay Vân Trung Hạc.
Hoàng đế cầm lấy, lật ra đọc một lần, sau đó cười nói: “Ngao Ngọc, chuyện xui xẻo này ngươi làm rất tốt. Hồng Lư tự khanh, thủ hạ ngươi tài ba đấy.”
Hồng Lư tự khanh tranh thủ thời gian khom xuống nói: “Không dám bệ hạ khích lệ, nhưng thần vẫn có câu kia không thể không nói. Ngao Ngọc này vẻn vẹn chỉ là cử nhân, không phải tiến sĩ, cứ như vậy sắc phong làm chủ bộ thất phẩm, là hỏng lễ chế triều đình.”
Mẹ nó, ngay cả quan thất phẩm cũng không cho, Hồng Lư tự khanh là muốn đuổi Vân Trung Hạc hắn ra.
Hoàng đế nói: “Không nên bám vào một khuôn mẫu hàng nhân tài nha.”
Vạn Duẫn hoàng đế cũng vui vẻ, lần này điều động Ngao Ngọc đi sứ Nhu Lan quốc, gây trở ngại hắn thi hội và thi điện, khiến hắn không cách nào đậu tiến sĩ.
Nếu không lấy tài hoa Ngao Ngọc, không nói đến trạng nguyên, nhưng trúng tiến sĩ nhất giáp không thành vấn đề.
Mà trúng nhất giáp, sẽ an bài bộ môn hạch tâm tại triều đình, lấy năng lực gây sóng gió của Ngao Ngọc, lực sát thương quá lớn.
Bây giờ Ngao Minh trở thành trạng nguyên, kết quả này cực kì tốt.
Vân Trung Hạc quay trở về chủ đề cũ, nói: “Bệ hạ, thần phản đối hôn sự Hương Hương công chúa và Sử Quảng thế tử.”
Hoàng đế vẫn như cũ trên mặt mang ý cười nói: “A, đây là vì sao? Mặt khác đây là ý kiến của ngươi, hay là ý kiến thái thượng hoàng?”
Lúc nói lời này, trên mặt hoàng đế mang ý cười, nhưng ánh mắt lại băng hàn.
Nếu như Vân Trung Hạc nói đây là ý thái thượng hoàng, như vậy thì có ý tứ.
Năm đó thái thượng hoàng ngài có thể gả Lan Khê công chúa cho Tây Lương Vương làm trắc phi, đây là hòa thân à.
Bây giờ Trấn Hải vương phủ trọng yếu với đế quốc ta cỡ nào? Ta gả Hương Hương công chúa cho Sử Quảng, làm sai chỗ nào?
Huống hồ Trấn Hải Vương là phiên vương duy nhất triều đình, gã gióng trống khua chiêng cầu hôn, nếu như hoàng thất cự tuyệt, đây chẳng phải là làm nhục phiên vương?
Thái thượng hoàng ngài nếu như phản đối, chẳng phải là không để ý đất nước không? Huống hồ ngài đã nói, không tham dự bất luận chính sự gì, mà thông gia Hương Hương công chúa và Trấn Hải vương phủ chính là quốc sự, ngài ra mặt phản đối, chẳng phải là can thiệp quốc sự? Chẳng phải là hủy nặc rồi?
Vân Trung Hạc nói: “Thái thượng hoàng không nói, lão nhân gia ông ta nói không can thiệp quốc sự, đương nhiên sẽ không can thiệp.”
Hoàng đế nói: “Nếu không phải ý thái thượng hoàng lão nhân gia ông ta, vậy đó chính là ý Ngao Ngọc ngươi?”
Vân Trung Hạc nói: “Đúng.”
Hoàng đế nói: “Ngao Ngọc à, ngươi là chủ bộ Hồng Lư tự, ngươi không hiểu lễ chế triều đình, hôn sự công chúa hoàng thất là do Tông Chính phủ chưởng quản, Hồng Lư tự không có quyền lên tiếng.”
Hoàng đế vẫn như cũ vẻ mặt ôn hoà, phảng phất lần trước Vân Trung Hạc bức bách y hạ Tội Kỷ Chiếu, thái độ hoàng đế vẫn tốt với hắn.
Vân Trung Hạc nói: “Bệ hạ, ta phản đối có hai nguyên nhân.”
Hoàng đế nói: “Ngươi nói xem.”
Vân Trung Hạc nói: “Đầu tiên, ta và Hương Hương công chúa tình đầu ý hợp, kiếp này không lấy thì Hương Hương công chúa không cưới.”
Lời này vừa ra, hoàng đế lạnh giọng nói: “Ngao Ngọc, ngươi ăn nói cẩn thận, Hương Hương công chúa thuần khiết không tì vết, tuyệt đối không thể có tư tình với bất luận kẻ nào. Mà phụ mẫu định hôn nhân, hôn sự giữa Hương Hương và Sử Quảng đã định ra, sính lễ đã xong, việc này đã không thể sửa đổi, hẳn là ngươi muốn trẫm trở thành kẻ nuốt lời sao?”
Vân Trung Hạc nói: “Bệ hạ, thần còn có nguyên nhân thứ hai, đây mới là nguyên nhân chính Hương Hương công chúa không thể gả cho Sử Quảng.”
Hoàng đế nói: “Nói.”
Vân Trung Hạc nói: “Trấn Hải vương phủ Sử thị gia tộc, ý đồ mưu phản! Bệ hạ sao có thể gả công chúa điện hạ cho một phản tặc?”
Lời này vừa ra, cả triều chấn kinh.
Đại tông chính Túc thân vương lạnh giọng nói: “Ngao Ngọc, ngươi chỉ là một chủ bộ Hồng Lư tự, dám phỉ báng phiên vương triều đình? Ngươi đang ly gián triều đình và phiên vương, dụng ý khó dò.”
Hồng Lư tự khanh bước ra khỏi hàng nói: “Bệ hạ, Ngao Ngọc phỉ báng phiên vương đương triều, nên phạt tội hắn.”
“Bệ hạ, thần vạch tội Ngao Ngọc.”
“Bệ hạ, thần vạch tội Ngao Ngọc.”
Lập tức, quan viên ở đây nhao nhao ra khỏi hàng vạch tội Ngao Ngọc.
Lúc này, tân khoa trạng nguyên, biên soạn Hàn Lâm viện Ngao Minh ra khỏi hàng quỳ xuống nói: “Bệ hạ, xin ngài tha thứ cho đệ đệ thần Ngao Ngọc. Hắn làm quan thời gian ngắn ngủi, không hiểu lễ chế triều đình, cho nên mới nói ra lời như vậy, người không biết không tội.”
“Tốt, tốt, tốt.” Hoàng đế cười nói: “Người không biết không tội, nói hay lắm. Ngao thị huynh đệ các ngươi hòa thuận, huynh hữu đệ cung, trẫm phi thường vui mừng. Ngao Ngọc, Trấn Hải Vương là phiên vương triều đình ta, trung thành tuyệt đối, quyết không thể vì nhất thời khí phách, làm rét lạnh tâm trung thần. Mà Ngao thị gia tộc và Trấn Hải Vương quan hệ rất không tệ, năm đó còn do phụ thân ngươi tiến cử hiền tài Trấn Hải Vương làm phiên trấn đế quốc đấy. Ngươi là tiểu hài tử nói nhầm không sao, hai ngày sau đi nhận tội với Trấn Hải vương phủ, nhận sai, việc này cứ vậy bỏ qua đi.”
Vân Trung Hạc cao giọng nói: “Bệ hạ, Trấn Hải vương phủ muốn mưu phản, ta có chứng cứ. Ngài nếu quả thật gả Hương Hương công chúa vào Trấn Hải vương phủ, hối hận thì đã muộn.”
Sắc mặt hoàng đế hơi đổi, y không phải sợ Vân Trung Hạc ở đương triều gào thét, mà là lo lắng hắn thật sự có chứng cớ.
Như vậy Vân Trung Hạc có chứng cứ sao?
Có nhiều, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lúc đó Nam cảnh mưu phản, Viên Thiên Tà làm Hoàng Thiên giáo Đại Thánh Sư, lãnh tụ phản quân Nam cảnh, Trấn Hải Vương Sử Biện làm sao không có thư từ qua lại với gã? Mấy chục phong còn chưa hết.
Lúc Nam cảnh phản loạn, hưng phấn nhất, mừng như điên chính là Trấn Hải Vương Sử Biện.
Lúc đó Sử Biện cảm thấy phản loạn này không thể nào lắng lại, bởi vì Viên Thiên Tà quá ngưu bức, chỉ cần để đại điển Đại Nhật sơn kết thúc, Nam cảnh sẽ có trăm vạn phản quân, làm sao có thể tiêu diệt?
Đến lúc đó, Sử Biện có thể lấy danh nghĩa bình định suất quân lên phía bắc. Lúc ấy Sử Biện và Viên Thiên Tà mật tín qua lại, thậm chí xưng chính mình cũng có thể nguyện ý gia nhập Hoàng Thiên giáo, cũng nhận Viên Thiên Tà là Đại Thánh Sư.
Năm hành tỉnh Nam cảnh, Sử Biện nguyện ý cùng thủ lĩnh phản quân, Đại Nam quốc vương chia đều Nam cảnh.
Nhưng mà không ngờ là, Nam cảnh đại phản loạn còn chưa triệt để bộc phát, đã bị Ngao Ngọc tiêu diệt.
“Bệ hạ, Trấn Hải Vương muốn mưu phản, ngài không thể gả Hương Hương công chúa cho hắn.” Vân Trung Hạc cao giọng nói: “Ta có chứng cứ, ta có chứng cứ.”
Hoàng đế híp mắt lại, trong lòng đại hận.
Chuyện Trấn Hải Vương bên kia ta có thể không biết sao? Mỗi thời mỗi khác.
Lúc đó Nam cảnh phản loạn hừng hực khí thế, Trấn Hải Vương Sử thị gia tộc đương nhiên cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm một thuở, cho nên mật tín qua lại với phản quân cũng là bình thường.
Nhưng hiện tại Nam cảnh phản loạn đã lắng lại, mấy chục vạn đại quân Phó Viêm Đồ, còn có Nhị hoàng tử Chu Tịch ngay tại Nam cảnh.
Trấn Hải vương phủ ở trên lục địa không có phần thắng, y dựa vào cái gì mưu phản?
Sử thị gia tộc có hạm đội cường đại, có thể nắm giữ mậu dịch, có thể chạy trốn, nên không thể mưu phản. Ngược lại hiện tại đế quốc muốn muốn cầu cạnh Sử thị gia tộc lực lượng trên biển, ngươi luôn miệng nói Trấn Hải Vương mưu phản, ngươi dụng ý khó dò.
Cho nên hiện tại hoàng đế lo lắng Ngao Ngọc thật ở trên triều đình, xuất ra chứng cứ mật tín giữa Trấn Hải Vương và phản quân Nam cảnh.
Nếu vậy, thật không ổn.
Thế là, hoàng đế lạnh giọng nói: “Ngao Ngọc, ngươi chỉ là một chủ bộ thất phẩm, vậy mà phỉ báng phiên vương triều đình, mắt không triều cương, quan này ngươi cũng đừng giữ nữa, hảo hảo trở về đọc sách đi.”
Lập tức mấy thái giám tiến lên, muốn lột quan bào và mũ quan Vân Trung Hạc.
“Để ta tự làm.” Vân Trung Hạc tự cởi bỏ quan phục và mũ quan của mình.
Hoàng đế nói: “Ngao Ngọc gào thét trên triều đình, đuổi hắn ra ngoài.”
Vân Trung Hạc cao giọng nói: “Bệ hạ, Trấn Hải Vương muốn làm phản, Trấn Hải Vương muốn làm phản, Hương Hương công chúa ngàn vạn không thể gả cho Sử Quảng.”
“Ném ra, ném ra.” Hoàng đế cả giận nói.
Lập tức, hai Cấm Vệ quân bắt lấy Vân Trung Hạc, lôi ra bên ngoài.
Vân Trung Hạc vẫn như cũ hô to: “Bệ hạ, Trấn Hải Vương muốn làm phản, ngài không nghe ta nói, tương lai hối hận thì đã muộn.”
Cứ như vậy, Vân Trung Hạc bị ném ra hoàng cung, một đường đều hô to Trấn Hải Vương muốn làm phản.
“Ầm!” Cứ như vậy, Vân Trung Hạc bị ném ra hoàng cung.
Cứ như vậy, hắn mới làm tiểu quan chủ bộ Hồng Lư tự thất phẩm được hai tháng, bị bãi chức.
Toàn thân áo trắng, đi về phía nhà mình.
Hắn biết căn bản không ngăn cản được hoàng đế hứa hôn, cho nên vừa rồi tại triều đình hắn phản đối, đồng thời hô to Trấn Hải Vương muốn làm phản, vẻn vẹn chỉ là thêm nhiệt.
Tiếp theo Hoàng đế vẫn như cũ định thời gian hôn lễ Hương Hương công chúa.
Mà Vân Trung Hạc tiếp theo có ba chuyện muốn làm.
Giết Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng. Hoàng đế có thể định ra thời gian thành hôn giúp ngươi, nhưng ngươi không sống tới ngày đó.
Chuyện thứ hai, dùng thiên khiển giết Túc thân vương, Đại Lý tự khanh, Thái Y thự lệnh.
Chuyện thứ ba, bức phản Trấn Hải vương phủ.
Vạn Duẫn hoàng đế, ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa. Hôm nay trên triều đình ta đã nhiều lần cảnh báo ngươi, Trấn Hải vương phủ muốn làm phản. Kết quả ngươi bãi quan ta, còn đuổi ta ra ngoài, đồng thời muốn gả Hương Hương công chúa cho Sử Quảng.
Vậy tương lai Trấn Hải vương phủ mưu phản, liền sống sờ sờ đánh mặt ngươi, đến lúc đó uy tín ngươi đại giảm, cũng đừng trách ta.
Lúc này Trấn Hải Vương Sử Biện sẽ mưu phản sao?
Sẽ không, cơ hội hắn ngàn năm một thuở mưu phản đã qua. Bây giờ Trấn Hải vương phủ, sẽ chỉ lợi dụng ưu thế hạm đội trên biển, không ngừng mưu cầu lợi ích trên mặt đất từ Đại Chu đế quốc, không ngừng trao đổi chính trị.
Bây giờ mấy chục vạn đại quân Phó Viêm Đồ tại Nam cảnh, Trấn Hải vương phủ tuyệt đối sẽ không mưu phản.
Nhưng y không mưu phản, Vân Trung Hạc sẽ buộc y mưu phản.
Lúc cần, thậm chí có thể vận dụng lực lượng Đại Doanh đế quốc.
Hoàng đế Đại Doanh đế quốc sẽ đáp ứng sao? Bởi vì đây sẽ vận dụng tài nguyên to lớn, vận dụng mấy vạn hạm đội đại quân.
Vân Trung Hạc chỉ là một nội ứng mật thám, muốn hạ ván cờ lớn này, Đại Doanh hoàng đế sẽ quyết đoán như vậy sao?
Y... Hẳn là có.
Vị hoàng đế Đại Doanh đế quốc này tuyệt đối quyết đoán như vậy.
Bởi vì nhiệm vụ Vân Trung Hạc đã tiến vào thời khắc mấu chốt nhất.
...
Trong triều đình!
Triều hội vẫn như cũ tiếp tục, người Ti Thiên giám, Tông Chính Tự bắt đầu tính toán ngày hoàng đạo, chính thức để Hương Hương công chúa và Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng thành hôn.
Tính đi tính lại, ngày mùng 8 tháng 8 là ngày tốt nhất.
Thế là hoàng đế hạ chỉ: “Ngày mùng 8 tháng 8, Hương Hương công chúa chính thức thành hôn cùng Trấn Hải Vương thế tử, giao trách nhiệm tổ chức cho Tông Chính Tự, nhất định phải long trọng, vui vẻ, tôn quý, tiết kiệm.”
Đại tông chính Túc thân vương nói: “Thần tuân chỉ.”
Hoàng đế nói: “Hôn sự Hương Hương công chúa đã định ra, chư khanh còn có chuyện gì muốn tấu không?”
“Thần có bản thượng tấu.” Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long nói: “Là chuyện liên quan tới hội nguyên Tô Mang gian sát Tô Tiểu Vân.”
Hoàng đế nhíu mày, loại án nhỏ giết người này căn bản không cần vào triều đường nghị luận, Đại Chu đế quốc không giống như triều đại nhỏ, tử hình đều phải do hoàng đế tự mình quyết.
Nhưng Tô Mang này dù sao cũng là cử nhân, mà lần này thi hội, y chiếm hạng nhất.
Đây chính là hội nguyên, mặc dù không vang dội như trạng nguyên, nhưng kỳ thật thi đậu hội nguyên so với trạng nguyên càng khó hơn.
Thi điện là do hoàng đế chủ khảo, cảm giác nghi thức lớn quá thực tế.
Hoàng đế biết Tô Mang này và Ngao Ngọc quan hệ tâm đầu ý hợp, xem như tri kỷ, thi hội cũng dán tên, mấy vị giám khảo vì thanh danh mình, cũng không nguyện ý gian lận làm việc thiên tư. Tô Mang này cũng tài hoa hơn người, được điểm hạng nhất.
Nhưng sau đó văn chương Tô Mang bị vạch ám chỉ tước bỏ thuộc địa, cái này đắc tội Trấn Hải vương phủ.
Thế là sau đó có án Tô Mang gian sát danh kỹ Tô Tiểu Vân, một khi giết Tô Mang, cũng là chính thức tỏ thái độ với Trấn Hải vương phủ.
Cho nên... Triều đình trước điểm Tô Mang đầu danh hội nguyên, sau đó lại giết chết, đây cũng là dụng ý khó dò.
Cái này cố nhiên là tỏ thái độ với Trấn Hải vương phủ, nhưng cũng là một loại tín hiệu.
Hoàng đế thản nhiên nói: “Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân, huống chi là hội nguyên? Thủ sĩ Đại Chu ta, không chỉ càng nặng, càng thêm nặng đức, đức hạnh người không tốt, dù có tài hoa hơn nữa, trẫm cũng không cần.”
Dừng lại một chút, hoàng đế thản nhiên nói: “Can hệ trọng đại, các ngươi cũng nhất định phải điều tra rõ tình tiết vụ án, nhất định phải cho thiên hạ một cái công đạo. Nhưng điều tra rõ xong, nên giết liền giết, phải bảo đảm chuẩn mực triều đình, tuyệt đối không thể làm việc thiên tư trái pháp luật.”
Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long nói: “Thần minh bạch!”
Ý tứ hoàng đế đã phi thường minh bạch, đó chính là giết!
...
Vân Trung Hạc bí mật định ngày hẹn Hắc Băng Đài Nam Cung Nhị.
“Ngao Ngọc, ta và ngươi gặp mặt, là bốc lên nguy hiểm tội chết đó.” Nam Cung Nhị nói: “Hiện tại cũng chỉ có tên đần như ta mới dám gặp mặt ngươi.”
Bây giờ văn võ cả triều tránh Vân Trung Hạc như xà tị hạt, đừng nói tự mình tiếp xúc, ngay cả nói một câu đều phảng phất là thiên đại sai lầm, phảng phất hắn là ôn dịch, không dám tới gần trong vòng ba thước.
“Ngao Ngọc công tử, ngươi có chuyện cứ nói thẳng đi.” Nam Cung Nhị nói.
Vân Trung Hạc nói: “Ta muốn cứu Tô Mang.”
“Không thể.” Nam Cung Nhị nói: “Tô Mang nhất định sẽ chết, đầu tiên hắn là hảo hữu tri kỷ của ngươi, hắn nhất định phải chết. Thứ đến, trong sách luận thi hội của hắn, viết liên quan tới chuyện tước bỏ thuộc địa, đắc tội Trấn Hải vương phủ. Lúc này, triều đình đang muốn cầu cạnh Trấn Hải vương phủ, ai đắc tội Trấn Hải vương phủ, vậy thì nhất định phải chết!”
Vân Trung Hạc nói: “Tô Mang huynh thận độc, ngay cả bạn học tụ hội cũng không tham gia, chớ nói chi là đi thanh lâu chơi gái. Cho nên hắn gian sát danh kỹ Tô Tiểu Vân, hoàn toàn là chuyện hoang đường tuyệt luân.”
Nam Cung Nhị nói: “Đương nhiên không thể, đầu tiên Tô Tiểu Vân là kỹ nữ trứ danh thứ ba ở kinh thành, thanh danh rất lớn. Thứ đến Tô Tiểu Vân nhiều lần công khai nói ngưỡng mộ tài hoa Tô Mang, đáng tiếc hai người đều họ Tô, không thể có tư tình, cho nên nàng nguyện ý nhận Tô Mang là vi huynh. Lúc ấy đang thi hội, ngươi nói mọi người phản ứng gì?”
Vân Trung Hạc nói: “Vô số người đọc sách đương nhiên ước ao ghen tị.”
Nam Cung Nhị nói: “Tô Tiểu Vân xinh đẹp, thanh danh lớn, tinh thông cầm kỳ thư họa, là tình nhân trong mộng của vô số người đọc sách, rất nhiều người phí hết tâm huyết nịnh nọt, dùng vô số ngân lượng, ngay cả gặp nàng cũng không được. Kết quả nàng luôn miệng nói ngưỡng mộ Tô Mang, cho nên những người đọc sách kia đố kỵ muốn thổ huyết.”
Vân Trung Hạc nói: “Sau đó thì sao?”
Nam Cung Nhị nói: “Danh kỹ Tô Tiểu Vân một mực công khai gọi, mời Tô Mang đi Thính Vũ hiên của nàng, nhưng Tô Mang vẫn không đi. Sau khi đỗ hội nguyên, Tô Mang càng điệu thấp, ở một nơi không ai biết, lẳng lặng chờ đợi thi hội. Kết quả danh kỹ Tô Tiểu Vân vậy mà tìm được chỗ ở của hắn, gióng trống khua chiêng tới cửa.”
Vân Trung Hạc nói: “Lúc nàng đi, rất nhiều người biết?”
Nam Cung Nhị nói: “Đâu chỉ rất nhiều người biết, mỹ nhân tuyệt sắc cỡ này, đi trên đường phố sao mà không gây chú ý? Mà trước khi đến chỗ Tô Mang, nàng công khai nói Tô Mang đã chiếm hội nguyên, trạng nguyên cũng không nói chơi. Cho nên Tô Tiểu Vân nàng cũng không dám si tâm vọng tưởng nhận hắn là huynh trưởng, chỉ là để hắn đánh giá một chút thi từ của nàng.”
Vân Trung Hạc nói: “Sau đó thì sao?”
Nam Cung Nhị nói: “Sau đó Tô Tiểu Vân tiến vào, lúc ban đêm có thanh âm nữ tử kinh hô. Ngày sau, thị nữ Tô Tiểu Vân tiến vào phòng Tô Mang xem xét, phát hiện hai người không mảnh vải che thân. Toàn thân Tô Tiểu Vân đầy vết thương, đã bị điếm ô, mà trên cổ có máu ứ đọng, bị tươi sống bóp chết.”
Con mắt Vân Trung Hạc co lại.
Nam Cung Nhị nói: “Ngao Ngọc công tử, không cần si tâm vọng tưởng, nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, Tô Mang này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nên nghĩ cách cứu hắn. Hắn ngàn vạn lần không nên, không nên giúp đỡ ngươi, liên quan với ngươi. Người có ân với ngươi, hẳn là phải chết. Vu Tranh bị bãi quan, Tô Mang cũng phải bị chém ngang lưng.”
Nam Cung Nhị nói: “Ngao Ngọc công tử, ta cáo từ, vụ án Tô Mang này lật không được, hắn chết chắc, ngày mai sẽ bị xử tử!”
Vân Trung Hạc nói: “Ngày mai?!”
Nam Cung Nhị nói: “Đúng, ngày mai! Đại Lý Tự ngày mai sẽ tuyên án Tô Mang chém ngang lưng, lập tức chấp hành, cũng không cần đợi đến thu về, nói án này tội ác cùng cực, sự phẫn nộ của dân chúng cực lớn.”
...
Trong Trấn Hải vương phủ ở kinh thành.
Trấn Hải Vương thế tử anh tuấn uy mãnh đang chà đạp một nữ tử tuyệt sắc, chính là Tô Tiểu Vân danh xưng bị Tô Mang gian sát kia.
Sử Quảng vừa chà đạp, vừa nhắm mắt lại, huyễn tưởng nàng là một người khác.
Sau nửa canh giờ!
Danh kỹ Tô Tiểu Vân xuội lơ trong ngực Sử Quảng, ôn nhu nói: “Thế tử, ngài thực quá dũng mãnh, tranh thủ thời gian thêm cho nô nô một tỷ muội đi, nếu không mỗi một lần nửa cái mạng nô nô cũng không còn.”
“Tỷ muội?” Sử Quảng cười nói: “Để Hương Hương công chúa tới làm tỷ muội của ngươi nha, thế nào?”
“Tốt, tốt...” Danh kỹ Tô Tiểu Vân nói: “Về sau nô gia và Hương Hương công chúa cùng hầu hạ ngài, nàng vẫn là một một đứa con nít, nô nô vừa vặn có thể dạy dỗ nàng, hì hì.”
Tiếp theo, danh kỹ Tô Tiểu Vân nói: “Thế tử, ngày mai Tô Mang kia bị chém ngang lưng, vấn đề này nô nô làm cho ngài không tệ nha.”
Sử Quảng nói: “Tô Mang? Hắn quan hệ gần gũi với Ngao Ngọc, vậy đáng chết! Chờ giết chết Ngao Ngọc, lại đến chúc mừng đi.”
Tô Tiểu Vân nói: “Ngày mùng 8 tháng 8, ngài muốn cưới Hương Hương công chúa. Lúc ngài chà đạp Hương Hương công chúa, không phải là tra tấn lớn nhất với Ngao Ngọc sao?”
“Ha ha ha... Nói hay lắm, nói hay lắm.” Sử Quảng nói: “Tiện đề tử, nằm xuống! Lúc đó ngươi tại chỗ Tô Mang giả chết tốt như vậy, lừa gạt cả quan Đại Lý Tự nghiệm thi, hiện tại diễn lại một lần tử thi cho ta xem.”
Sau đó, Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng lại một lần nữa đại triển hùng uy.
...
Một lúc lâu sau!
Danh kỹ Tô Tiểu Vân cải trang cách ăn mặc, rời Trấn Hải vương phủ, dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân ảnh biến mất trong một ngõ nhỏ.
Bảy quẹo tám chuyển, nàng chui vào trong một chỗ dân trạch không đáng chú ý.
Mở ra cửa ngầm, tiến vào trong mật thất.
Nàng quỳ xuống chỗ hắc ám lượn lờ, nói: “Đệ tử bái kiến Đại Thánh Sư.”
Một đóa hỏa diễm sáng lên.
Trong mật thất này, người đứng đấy, không phải Viên Thiên Tà thì là ai?
Sau đó, Viên Thiên Tà nhìn về phía một thân ảnh trong bóng tối nói: “Tiểu Vân, vị này sau này sẽ là chủ tử của ngươi, còn không mau bái kiến công tử?”
...
Trong hoàng cung, Hương Hương công chúa bị giam lỏng.
Thái thượng hoàng phái người đến thúc giục, kết quả Thái hậu ngạnh sinh sinh đuổi người Thượng Thanh cung đi, nói thân thể Hương Hương công chúa không tốt.
Dưới Thái hậu ngang ngược, ngay cả người Thượng Thanh cung cũng không có biện pháp.
Sử Quảng này phi thường am hiểu nịnh nọt người già, những năm gần đây y thường xuyên đến bái kiến Thái hậu. Thái hậu cũng xem y như nửa tử tôn.
Thái hậu cảm thấy Trấn Hải Vương thế tử văn võ toàn tài, thân phận cao quý, so với Ngao Ngọc tốt gấp vạn lần, chính là lương phối Hương Hương công chúa.
Đương nhiên, thời khắc mấu chốt thê tử Sử Quảng chết, quả thật làm cho người hoài nghi.
Nhưng giữa y và Thái hậu, đã có bảy tám năm giao tình, y quá nịnh nọt Thái hậu.
Một mực đến nay y đều biểu hiện tình cảm với thê tử thâm hậu không gì sánh được. Lúc thê tử y sinh bệnh, Sử Quảng trước mặt Thái hậu lộ ra phi thường tiều tụy, gầy mấy cân, hơn nữa còn thường xuyên rơi lệ không thôi.
Thê tử Sử Quảng bệnh chết xong, trước mặt Thái hậu, y cũng biểu hiện không có ý kết hôn.
Khi Trấn Hải vương phủ tìm người làm mối cầu hôn Hương Hương công chúa, Sử Quảng trước tiên vọt tới trước mặt Thái hậu, kiên quyết từ chối tràng hôn sự này, xin Thái hậu làm chủ, nói Sử Quảng ta trong vòng ba năm sẽ tế điện vong thê, tuyệt không tái giá.
Kể từ đó, Thái hậu cảm thấy y có thể tin tưởng, ngược lại kiên quyết đồng ý tràng hôn sự này.
Cho nên nói, Thái hậu chính là phụ nhân bình thường.
Hương Hương công chúa mấy lần muốn chạy ra cung điện giam lỏng nàng, đều bị mấy ma ma ngăn cản.
Ròng rã giam lỏng một tháng.
Bên kia triều hội vừa mới kết thúc, đại thái giám Hầu Khánh lập tức chạy tới, cao giọng nói: “Chúc mừng công chúa điện hạ, chúc mừng công chúa điện hạ, hôn sự giữa ngài và Sử Quảng thế tử đã định vào ngày mùng 8 tháng 8, nô tỳ bao tin vui cho công chúa điện hạ.”
Hương Hương công chúa bình tĩnh nói: “Ngao Ngọc công tử trở về rồi sao?”
Thái hậu lạnh giọng nói: “Không cho phép nhắc đến hắn, ngươi băng thanh ngọc khiết, không cho phép nhắc đến cái tên này, cứ thanh thản ổn định ở chỗ này, chờ đến ngày mùng 8 tháng 8 cùng Sử Quảng thành hôn, tổ mẫu là vì tốt cho ngươi. Nói cho Thượng Thanh cung bên kia, thái thượng hoàng, ta là Thái hậu, ta cũng cần tôn nữ phụng dưỡng, ai còn dám tới đón Hương Hương, ta đánh gãy chân hắn.”
“Vâng!” Thái giám và ma ma phía ngoài hô lớn.
Hầu Khánh dùng giọng tru tâm nói: “Ngao Ngọc công tử trở về, trên triều đình còn phản đối hôn sự công chúa điện hạ và Trấn Hải Vương thế tử, kết quả bị lột quan bào và mũ quan, trực tiếp đuổi ra ngoài.”
Hương Hương công chúa run lên, không nói chuyện nữa.
Thái hậu ôn nhu nói: “Hương Hương à, ngươi nghe lời ta, Sử Quảng này so với Ngao Ngọc tốt hơn gấp một vạn lần. Ngươi đừng suy nghĩ lung tung, ở ngay chỗ tổ mẫu này, ngày mùng 8 tháng 8, liền mỹ mỹ gả đi. Mà lại... Ngươi là công chúa đế quốc, cũng phải suy nghĩ vì lợi ích của đế quốc, không phải sao? Ngươi gả cho Ngao Ngọc, nửa điểm tác dụng không có. Ngươi gả cho Trấn Hải vương phủ, tối thiểu có thể cứu vớt trăm vạn nạn dân.”
Hương Hương công chúa ôn nhu nói: “Tôn nữ biết.”
Lúc nửa đêm, Hương Hương công chúa mở to mắt, từ trên giường đứng lên.
Ma ma phía ngoài lập tức tỉnh táo nói: “Công chúa điện hạ, ngài muốn làm gì?”
Vậy mà trông giữ đến như vậy, như là lao tù.
“Không có gì.” Hương Hương công chúa nói, đi vào trước đàn, nàng nhắm lại đôi mắt đẹp nói: “Gấu chó lớn, ta không phải không gả cho ngươi, ta biết ngươi đang cố gắng liều mạng, vậy Hương Hương không thể chờ đợi, ta cũng liều mạng vì ngươi.”
Sau đó, nàng nắm lấy một sợi dây đàn nhỏ sắc bén, nhắm ngay mạch đập cổ tay mình, bỗng nhiên cắt xuống
Lập tức, máu tươi phun ra.
...