Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 276: Chương 276: Chương 275






888

Người tham dự Tứ Phương Thiên Hội còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì đã bị truyền tống ra ngoài, rõ ràng còn mấy ngày nữa mới hết kỳ hạn ba tháng mà.

“Ơ, hình như lại có người đến, lui ra sau lui ra sau!” Một tiên nhân tinh mắt trông thấy phía trước có một luồng sáng trắng bay tới, nhận ra đó là ánh sáng từ thẻ bài truyền tống, bèn cao giọng nói.

Các tiên nhân tản ra, đợi cho tia sáng trắng nọ hạ xuống đất, hiện ra một bóng người.

Bóng hình nọ lảo đảo mấy bước rồi mới đứng vững được, chính là Tạ Chinh Hồng đã gây nên náo động lớn trước đó.

“Ồ, chẳng phải Thần Tú thiền sư đây sao? Sao mà gấp gáp thế?” Một tiên nhân cười trêu, “Đạo lữ của ngươi sao không đi cùng, các ngươi vẫn luôn như hình với bóng cơ mà?” Trời đất chứng giám, tiên nhân nói lời này hoàn toàn chỉ là buột miệng thôi, không có ác ý gì cả. Nhưng mà vừa dứt lời thì y liền đối diện với ánh mắt Tạ Chinh Hồng, sắc mặt lập tức tái trắng. Thật giống như một bồn nước băng lớn từ trên trời giội xuống, lạnh thấu tận xương tủy.

Tiên nhân nọ nhất thời chẳng nói nên lời.

Tạ Chinh Hồng yên lặng thu mắt, bàn tay siết chặt rồi lại thả ra, Phật Tổ trên cao hỡi, hắn không nên giận chó đánh mèo.

Cuộc đời lần đầu tiên nếm trải cảm giác giận chó đánh mèo, thì ra tư vị là thế này sao? Hắn có thể nói Thẩm Phá Thiên làm không đúng ư? Không thể. Sự thật chính là như thế. Với tu vi của hắn hôm nay, ở lại chỗ đó sẽ chỉ khiến Thẩm Phá Thiên và Văn Xuân Tương phân tâm mà thôi, nơi tốt nhất mà hắn nên đi chính là chỗ này, ở đây cùng những thí sinh chẳng hay biết gì, nhận phần thưởng gì đó của Tứ Phương Thiên Hội. Còn về chyện của tiền bối, hắn không thể hỏi và cũng không thể nhúng tay, chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi kết quả cuối cùng.

Các Linh tu nhìn tới nhìn lui mà chẳng thấy Văn Xuân Tương đâu, muốn tới hỏi Tạ Chinh Hồng nhưng không hiểu sao lại cảm giác bây giờ hắn có hơi đáng sợ, thế là đành ngại ngùng đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.

“Bởi vì chút việc khẩn cấp, các ngươi nán lại rừng Thiên Phạt sẽ chỉ gây ra thương vong không cần thiết, cho nên mới kết thúc trước thời hạn. Tình trạng của rừng Thiên Phạt ra sao hẳn các ngươi cũng biết, qua vài ngày nữa vẫn không thay đổi được gì.” Một tốp Tiên Đế từ trên cao bay tới, hạ xuống trước mặt các thí sinh.

Linh Đế và Kim Bà La Hoa tôn giả liếc nhìn các thí sinh, khi thấy Tạ Chinh Hồng bình an vô sự thì đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi nhanh chóng phát hiện Văn Xuân Tương không có mặt trong đội ngũ thí sinh, cả hai đều lấy làm ngạc nhiên.

“Đạo lữ của tiểu tăng vẫn đang ở trong rừng Thiên Phạt, Đông Phương Thiên Đế hình như còn có chút việc muốn phân phó y.” Tạ Chinh Hồng chủ động nói.

Tất cả thí sinh đều đồng loạt hít sâu một hơi.

Đông…… Đông Phương Thiên Đế?

Đây chính là một trong bốn người đứng đầu Tiên giới, có thể nói là một trong những người có địa vị cao nhất tại Tiên giới.

Khoan khoan, Đông Phương Thiên Đế sao lại xuất hiện ở Tứ Phương Thiên Hội? Sao ban đầu chẳng thấy ai nói cả?

“Khụ khụ, đúng thế, Đông Phương Thiên Đế lâm thời tới đây, quan sát hết thảy những gì diễn ra trong Tứ Phương Thiên Hội.” Những thí sinh có quan hệ đều nhìn trưởng bối trong sư môn mình, mấy Tiên Đế nọ đều gật đầu thừa nhận.

Các thí sinh đều hốn hận vì hành động che giấu lúc trước của mình.

Đây chính là Đông Phương Thiên Đế, là Đông Phương Thiên Đế đó, nếu được coi trọng rồi nhận chỉ điểm thì chẳng phải tốt hơn là giấu giấu diếm diếm sao? Văn Xuân Tương luôn biểu hiện nổi bật, có lẽ chính vì thế nên đã lọt vào mắt xanh của Đông Phương Thiên Đế, được chỉ điểm một phen rồi!

Tạm không đề cập tới những thí sinh khác hối hận ra sao, ấy thế nhưng trong lòng Linh Đế và Kim Bà La Hoa đã dấy lên sóng dữ rồi.

Bọn họ sẽ không tin tưởng lý do thoái thác của Tạ Chinh Hồng.

Với hiểu biết của họ về Tạ Chinh Hồng, nếu như Văn Xuân Tương thật sự có kỳ ngộ tốt, sắc mặt Tạ Chinh Hồng nhất định sẽ không như thế. Đông Phương Thiên Đế ra đi vội vàng, lại đuổi các thí sinh ra, sắc mặt Tạ Chinh Hồng tệ đến nỗi lộ hết cảm xúc ra ngoài, tất cả đều cho thấy sự việc lần này không đơn giản.

Trong rừng Thiên Phạt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Giờ sẽ bắt đầu công bố kết quả và thứ hạng lần này.” Một Tiên Đế tiến lên, nhìn các thí sinh một lượt, khiến bọn họ nhanh chóng trật tự lại.

Tiên Đế phất tay, thẻ trên người các thí sinh liền bay về tay họ.

Các Tiên Đế dùng thần thức quét qua, xem xét số điểm trên thẻ, gương mặt ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Thứ nhất, Thần Tú, sáu…… sáu ngàn chín trăm điểm!”

Số điểm này thông báo ra, đừng nói là các thí sinh dự thi, ngay cả các Tiên Đế công bố điểm số cũng cực kỳ sửng sốt.

Gần bảy ngàn điểm, hắn rốt cuộc đã làm thịt bao nhiêu ma vật mới có số điểm như vậy?

“Sao mà cao thế, hắn đã giết bao nhiêu ma vật trong rừng Thiên Phạt, hay là cướp điểm của người khác vậy?” Một thí sinh thì thào hỏi. Nhưng nhân số ở đây chỉ ít hơn trước một nửa, mọi người đi được đến cửa ải cuối cùng thì ít nhiều cũng có bản lĩnh tự vệ. Hơn nữa lãnh địa của rừng Thiên Phạt rất rộng lớn, lại có ma vật hoành hành, muốn trốn thoát cũng không phải việc khó. Đương nhiên, cũng có không ít thí sinh liên hợp với nhau để kích sát kẻ khác, nhưng vì hạn chế thời gian nên không thể đào thải số lượng lớn được.

Điểm cao như vậy, Thần Tú lần này nhất định là xếp hạng nhất!

Tạ Chinh Hồng biết, đây là kết quả của việc trước đó hắn và Văn Xuân Tương hấp dẫn ma vật.

“Thứ hai, La Ngộ, một ngàn năm trăm điểm.”

La Ngộ chính là một trong số những tiên nhân có tu vi cao nhất, trước kia vẫn luôn giấu tài. Bản thân hắn có tu vi cao, lại giỏi tìm kiếm truy lùng, đã giết được kha khá ma vật. Cứ tưởng sẽ đạt kết quả ưu tú trong cửa ải cuối cùng, tuy nhiên số điểm ấy so với điểm của của Tạ Chinh Hồng thì thật sự không đáng nhắc tới.

Các Tiên Đế lần lượt công bố điểm số của các thí sinh. Ngoại trừ Tạ Chinh Hồng, mười người tiếp theo đều trên một ngàn điểm, cách biệt sát sao, khó phân cao thấp. Tiếp đến hạng cuối cùng, còn chưa biết rốt cuộc ai xếp trước?

“Tứ Phương Thiên Hội lần này có tổng cộng chín mươi sáu tu sĩ trụ được đến cuối cùng, có thể tiến vào Đăng Thiên tháp tu hành. Còn trống lại hai trăm lẻ bốn vị trí, sau này sẽ có biện pháp tương ứng để cho mọi người tự tiến hành thi đấu. Xin mời chín mươi sáu vị tu sĩ tiến vào tháp!”

Vài Tiên Đế đưa mắt nhìn nhau, cùng ngưng khí, miệng lẩm bẩm, triệu hoán Đăng Thiên tháp ra.

Tiếng ầm ầm vang lên, chung quanh có hàng ngàn hàng vạn tia sáng bắn ra, chói lóa như mặt trời, tức khắc chiếu rọi khu vực này, khiến người ta khó mà nhìn thẳng mắt được. Đến khi mọi người thích ứng được với ánh sáng mãnh liệt ấy thì đã thấy trong tay các Tiên Đế nâng một tòa tiên tháp lấp lánh ánh vàng.

“Đi!”

Các Tiên Đế đưa tay hướng về phía trước, tiên tháp trong tay bọn họ bay vút lên cao, dung hợp lại với nhau, đầu tiên hiện ra đỉnh tháp, sau đó tới thân tháp rồi tòa tháp, sừng sững đồ sộ tựa như một cung điện khổng lồ. Khí thế hùng vĩ chẳng thể nói bằng lời, chỉ nhìn thôi cũng thấy trong lòng trào dâng cảm xúc hào hùng khó tả.

“Thần Tú, ngươi xếp thứ nhất, nền tảng vững chắc, ngộ tính xuất sắc, hơn nữa còn có khí vận hơn người, sau này ắt thành kỳ tài. Ngươi có thể tùy ý chọn lựa một tầng làm nơi tu luyện. Tu luyện trong Đăng Thiên tháp này một ngày bằng tu luyện ở bên ngoài mười ngày, mỗi tầng tháp đều có tài nguyên tương ứng, thậm chí còn có vài đạo đế linh quang của Đông Phương Thiên Đế. Trong Đăng Thiên tháp cũng có trận pháp truyền tống đến các nơi, muốn thăng cấp Tiên Quân, sở hữu tiên vực của riêng mình, đều tùy vào bản thân các ngươi.”

Tiên Đế dứt lời, các thí sinh đều giật mình vì niềm vui bất ngờ này.

Bên…… Bên trong này còn có đế linh quang ư?

“Vậy…… Vậy xin hỏi chúng ta có thể tu hành ở trong này bao lâu?” Một thí sinh cố nén niềm vui sướng rạo rực, cất tiếng hỏi.

“Đến thời cơ thích hợp, các ngươi tự nhiên sẽ đi ra. Còn về phần có thể ở bên trong bao lâu thì phải xem bản lĩnh của các ngươi. Đăng Thiên tháp tự có ý thức của riêng mình, mấy người bọn ta cũng không nói chắc được.” Một Tiên Đế cười tủm tỉm nói, “Nói nhiều vô ích, Thần Tú, ngươi hãy chọn lấy một tầng đi.”

“Đa tạ Tiên Đế.” Tạ Chinh Hồng khẽ nhắm mắt, chỉ tay chọn đại một tầng, cưỡi gió bay đi, nhanh chóng chui vào trong tiên tháp.

“Kế tiếp, Tất Hạo!”

Tất Hạo tiến lên chắp tay, cũng tiếp bước tiến vào trong Đăng Thiên tháp.

“Chậc, Đông Phương Thiên Đế đưa Tạ Chinh Hồng đi, trận đấu này không tiến hành được nữa rồi.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười híp mắt, “Nói cách khác, ván cược này ta không chiến mà vẫn thắng.”

“Chưa chắc đâu.” Thẩm Phá Thiên cười gằn, “Chẳng qua ta không muốn Tạ đạo hữu nhìn thấy cảnh tượng sinh linh đồ thán này thôi. Ta tin cho dù Văn đạo hữu đứng ở trước mặt ta, nhất định y cũng tán thành hành động của ta.”

Là một đôi đạo lữ yêu nhau, đâu ai muốn đạo lữ trông thấy bộ dáng khát máu đáng sợ của mình chứ?

Hiện tại rừng Thiên Phạt, không, đã không thể gọi là rừng nữa rồi.

Nơi này bị khí đen ngút ngàn bao phủ, đám ma vật không con nào trốn thoát được, tất cả đều trở thành chất dinh dưỡng cho ma khí, sau đó ma khí lại bị hấp thụ vào trong khí đen, trở thành sức mạnh của Văn Xuân Tương.

Hấp thu càng nhiều, đóa mẫu đơn trắng kia lại càng tinh khiết kiều diễm, toát lên sự lạnh lẽo thấu tận xương, chỉ nhìn chút thôi cũng khiến lòng lạnh giá theo. Huống chi là những ma vật trong rừng Thiên Phạt bị biến thành chất dinh dưỡng, tuy nhiều con còn chưa mở linh trí nhưng chúng vẫn là những sinh mệnh tươi sống. Chỉ là sinh ra làm ma vật, không phải ăn thì chính là bị ăn, đây là vận mệnh mà chúng khó lòng thoát khỏi.

Văn Xuân Tương lúc này tuy rằng không có ý thức, nhưng y chắc chắn cũng không muốn để cho Tạ Chinh Hồng nhìn thấy bộ dạng này của mình.

“Đều là các ngươi làm?” Mấy ma vật chật vật chạy ra, Lão Nhị Lão Tam Lão Tứ lúc trước cũng thuộc số đó.

“Rừng Thiên Phạt vốn là nơi ma khí hội tụ, không có số ma khí này, các ngươi cũng chẳng được sinh ra. Hôm nay quay trở về ban sơ, chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao khều khều tóc mình, cười tủm tỉm nói.

Giờ phút này Nhất Điểm Tú Sinh Đao trú trong thân xác của Sở Yến, mỗi hành động cử chỉ đều mang đến cảm giác không đồng điệu.

Song đám ma vật hình người này vô cùng nhạy bén, chúng biết con quái vật bất nam bất nữ này e rằng còn khó giải quyết hơn Đông Phương Thiên Đế nhiều.

Mặc kệ thế nào, dù sao rừng Thiên Phạt cũng không thể ở được nữa.

“Làm ma vật, tu vi của các ngươi cũng coi như tạm được. Chẳng lẽ các ngươi không muốn chiêm ngưỡng bá chủ Ma giới xuất thế sao?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao khẽ cười, giọng điệu ẩn chứa sự mê hoặc, “Ma Chủ xuất thế, các ngươi có thể cùng ngài đi chinh chiến Ma giới, muốn cái gì mà chẳng được? Không tốt hơn là ở trong rừng Thiên Phạt này ư? Hay là, các ngươi muốn giống như đám ma vật chưa mở linh trí kia, trở thành chất dinh dưỡng cho Ma Chủ? Nếu vậy thì ta có thể giúp các ngươi một tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.