Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 277: Chương 277: Chương 276






889

Lời Nhất Điểm Tú Sinh Đao nói nghe như đang mời gọi, thế nhưng thực tế thì chẳng khác uy hiếp là bao.

Khí Vận Xích Châu vất vả lắm mới luyện chế được, chỉ chờ có người luyện hóa là sẽ trở thành chìa khóa mở ra tầng luyện ngục thứ mười sáu, sao y có thể dễ dàng buông tay được? Một khi tầng luyện ngục thứ mười sáu mở ra, đám ngụy quân tử bên phía Tiên giới nhất định sẽ tấn công. Khụ khụ, trước kia y nhàn rỗi chẳng có gì làm, bèn thả ra phong thanh hấp dẫn kha khá Ma Đế Ma Tôn đến chơi đùa cùng mình, tiện tay giết luôn không ít, Ma giới hiện giờ đang trong thời kì giáp hạt, nếu thật sự đánh với Tiên giới thì chỉ sợ sẽ chịu thiệt.

Vừa khéo tu vi của đám ma vật này cũng không tệ lắm, lại được nuôi dưỡng bởi ma khí, nếu đào tạo cẩn thận thì có thể trở thành thuộc hạ được việc, còn nếu thật sự không ra hồn thì lấy để ăn lấp bụng cũng được.

Mấy ma vật tác oai tác quái trong rừng Thiên Phạt này đã quen, cứ tưởng chờ Văn Xuân Tương dung hợp giữa chừng gặp biến cố thì sẽ đến vớ bở được, chẳng ngờ đột nhiên lại xuất hiện một kẻ nguy hiểm như vậy, còn xem bọn chúng là miếng thịt trên thớt nữa chứ.

“Sự nhẫn nại của ta chỉ có hạn, không biết các vị suy nghĩ thế nào?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao âm thầm suy tính, mỉm cười hỏi các ma vật.

“Ngươi…… Ngươi là ai?” Lão Nhị quay đầu nhìn Thẩm Phá Thiên, thấy vẻ mặt hắn tràn đầy cảnh giác, trong lòng gã cũng không khỏi căng thẳng. Kẻ có thể khiến Đông Phương Thiên Đế kiêng kị như vậy, e rằng không phải người hiền lành gì.

“Chỉ là tiểu danh không đáng nhắc đến.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao xua tay nói, “Nếu các vị không muốn quy phục thì biết tên ta cũng đâu có tác dụng gì. Còn nếu đồng ý theo ta đến Ma giới, vậy thì cuối cùng sẽ biết thôi.”

Nhất Điểm Tú Sinh Đao trả lời lấp lửng, thế nhưng chiêu này lại rất hiệu quả với các ma vật.

Lão Tam Lão Tứ đưa mắt nhìn nhau, cùng lên tiếng hỏi, “Ngươi dám chắc kẻ này có thể dung hợp được ma khí sao?”

“Vốn dĩ không dám chắc, nhưng hành động của Đông Phương Thiên Đế đã khiến ta chắc chắn.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao nhẹ nhàng cười, nhìn về phía Thẩm Phá Thiên, “Ban đầu ta còn băn khoăn không biết thân phận Phật Tử của Phật tu kia là thật hay giả, người Tiên giới các ngươi thích nhất là đơm đặt lừa bịp, không chừng lại bịa ra Phật tử gì đó để gạt ta. Nhưng vừa rồi bộ dáng Thiên Đế sốt ruột thế kia không giống giả bộ, khiến ta khẳng định suy đoán trong lòng. Nếu như truyền thuyết là thật, Văn Xuân Tương và Phật Tử là một đôi đạo lữ, vậy thì y chính là kẻ thích hợp nhất để dung chứa ma khí.”

Tại Tiên giới và Ma giới, không có ngẫu nhiên, chỉ có đương nhiên.

Phật Tử trở về Tiên giới, giải bỏ phong ấn là chuyện sớm hay muộn, đồng thời, phong ấn ở Ma giới tất nhiên cũng sẽ từ từ mở ra theo sự tính toán của Thiên Đạo. Nếu Linh Đế và Kim Bà La Hoa không phát hiện ra sự khác thường của Tạ Chinh Hồng, thì sẽ không phát hiện ra Văn Xuân Tương. Như vậy truyền thừa của Linh Tu thiên cung sẽ không truyền cho Văn Xuân Tương, càng không thể có chuyện mang hai người bọn họ đến tham gia Tứ Phương Thiên Hội. Mà Tinh Nhiêu Ma Mẫu chẳng mấy khi nổi hứng đưa thần niệm trà trộn vào Tứ Phương Thiên Hội này, lại vừa khéo nhận ra sự kỳ lạ trên người Văn Xuân Tương, cấp tốc bẩm báo cho Nhất Điểm Tú Sinh Đao. Từ khâu này đến khâu khác, chỉ cần xuất hiện một sai lầm nhỏ nhoi thôi thì đều sẽ không có cục diện hiện tại, mà tất cả thật sự chỉ là ngẫu nhiên thôi ư?

Nhất Điểm Tú Sinh đao không tin tưởng cái gọi là ngẫu nhiên này.

Cho dù là một thanh ma đao đi theo Ma Thần chinh chiến tứ phương, đôi khi cũng sẽ tin tưởng loại chuyện như “thiên mệnh sở quy”. (Thiên mệnh sở quy: chỉ triều đại thay đổi, quân chủ mới xuất hiện.)

“Ngươi vừa mới nói…… Phật Tử?” Lão Nhị ngỡ ngàng, “Sao….. Sao có thể?”

“Vì sao không thể?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao hỏi ngược lại, “Phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân, hai thánh vực của Tiên giới và Ma giới đều bị phong ấn nhiều năm, phong ấn này tất nhiên cũng nên phá hủy. Bằng không cứ tiếp tục như thế, đám hậu bối sẽ không biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”

Thẩm Phá Thiên nhìn Nhất Điểm Tú Sinh Đao bằng ánh mắt dữ tợn, “Ngươi muốn làm lớn việc này sao?”

“Không phải ta muốn làm lớn chuyện, mà là ngươi không thể giấu diếm tiếp được nữa.” Nhất Điểm Tú Sinh Đao nhìn Thẩm Phá Thiên với vẻ thương hại, “Rất nhanh thôi, nơi này sẽ bị Văn Xuân Tương nuốt chửng, tu vi của y sẽ leo thẳng lên cho đến khi trở thành Ma Chủ, trở thành người mang thiên mệnh mở ra tầng luyện ngục thứ mười sáu. Tương tự, Phật Tử của các ngươi cũng sẽ không ngừng tăng tu vi, phong ấn tầng trời thứ ba mươi sẽ ngày càng buông lỏng, đám hòa thượng già ẩn cư ở Phật giới chẳng có mấy ai là hiền lành đâu, bọn chúng sẽ nhanh chóng nhận ra thôi. Đến lúc ấy, Đông Phương Thiên Đế ngươi có thể che chở được cho bọn họ sao?”

“Quan trọng nhất là, làm sao ngươi biết Văn Xuân Tương sau khi dung hợp nhiều sức mạnh như vậy, vẫn sẽ là Văn Xuân Tương mà ngươi quen chứ?” Nhất Điểm Tú Sinh Đao cười nhìn Thẩm Phá Thiên.

Ma khí, huyết khí, sát khí vốn là vật chí âm trong thiên địa, chứa đựng muôn vàn cảm xúc tiêu cực, chỉ dính phải một chút thôi là liền có nguy cơ tâm ma nhập thể, huống chi là số lượng khổng lồ ngần này? Văn Xuân Tương muốn giữ tỉnh táo thôi cũng phải đánh cược tính mạng, nói gì đến cái khác?

Trong Đăng Thiên tháp.

Sau khi Tạ Chinh Hồng bay vào tháp, lọt vào tầm mắt của hắn là một biển hoa.

Một biển hoa mẫu đơn.

Mọi loại mẫu đơn đều có thể nhìn thấy ở nơi đây, đỏ, đen, trắng, loại gì cũng có, bất cứ đóa nào cũng là trân phẩm khó tìm trên đời.

Tạ Chinh Hồng không khỏi cười khổ, chẳng lẽ việc tiền bối là mẫu đơn hóa thân đã truyền ra rộng như vậy sao? Hay là tháp linh của Đăng Thiên tháp này nghĩ rằng hắn sẽ yêu ai yêu cả đường đi, cho nên quà gặp mặt mới là một biển hoa mẫu đơn?

Gió nhẹ thổi qua, hương hoa mẫu đơn từ từ tỏa ra, những đóa mẫu đơn nhanh chóng biến hóa, hóa thành những thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.

“Ngài chính là chủ nhân của tầng chúng ta sao? Mùi thơm quá đi.”

“Đúng thế, chúng ta thích nhất là Phật tu, lại còn tuấn tú như vậy nữa chứ!”

“Đại sư đại sư, ngài dạy chúng ta niệm kinh được không?”

Nói đoạn, mấy đóa mẫu đơn hoa yêu liền vươn tay, kéo lấy tay áo Tạ Chinh Hồng, hận không thể dán cả cơ thể lên người hắn, tiếng nói nhỏ nhẹ mềm mại, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Tạ Chinh Hồng cẩn thận kéo tay áo mình lại, tay vừa dùng lực, hoa yêu túm chặt tay áo hắn dường như đứng không thẳng nổi, ngả vào trong lồng ngực hắn.

“Ối, đại sư ơi!”

Không biết có phải vì cùng là mẫu đơn đen hay không mà thiếu niên lên tiếng nọ trông giống Văn Xuân Tương đến năm sáu phần. Giờ phút này hắn mặc hắc y liền như vậy hướng tới Tạ Chinh Hồng nhào lại đây, khó tránh khỏi khiến Tạ Chinh Hồng có chút ngẩn ra.

Đáng tiếc cho cho dù hoa yêu trước mắt có giống đến mấy, thì chung quy vẫn không phải tiền bối.

Tạ Chinh Hồng khẽ thở dài, tay hơi dùng lực, lui về sau hai bước, đẩy một tiểu hoa yêu khác lên, vừa vặn ôm lấy mẫu đơn hoa yêu màu đen kia.

“A Di Đà Phật, chỗ này đường trơn, thí chủ nên cẩn thận thì hơn.” Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập, khom mình khẽ bái các mẫu đơn hoa yêu.

“Đại sư nói rất đúng.” Hắc mẫu đơn nọ đứng dậy từ người đồng tộc, tặng cho Tạ Chinh Hồng một nụ cười xán lạn, “Quãng đường tiếp theo chúng ta quả thực phải cẩn thận hơn.”

Nếu Văn Xuân Tương mà biết tiểu hòa thượng của mình giờ đang bị một đám mẫu đơn tiểu yêu tinh vây quanh thì sẽ không còn nhàn nhã thế này nữa đâu.

Y lững thững rảo bước trong núi thây biển máu, dường như chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi những thứ này, cứ đi từng bước từng bước theo tiết tấu của mình, có lúc sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút, không sốt ruột cũng chẳng nhụt chí, nếu thật sự không muốn đi thì sẽ ngồi xuống niệm kinh, niệm lần lượt một lần từ Quan Âm Tâm Kinh đến Kim Cang Kinh, xem như là tiểu hòa thượng đang ở bên cạnh mình.

Ma khí cũng vậy mà ma châu hồng châu cũng thế, nói cho cùng thì chúng đều là vật chết tạo thành từ oán niệm, biện pháp chúng có thể dùng để dồn ép người khác cũng chỉ có mấy kiểu này mà thôi. Năm ấy khi ma khí trên người Văn Xuân Tương chưa tẩy trừ, mỗi giây mỗi phút y đều phải chịu đựng những thứ này quấy rối, từ lâu đã luyện thành mình đồng da sắt rồi. Nếu như bọn chúng tạo ra cảnh tượng đáng sợ, hoặc khi đau đớn trên người khó mà chịu đựng nổi, vậy chỉ cần nghĩ đến tiểu hòa thượng đang chờ mình ở bên ngoài, nghĩ đến cảnh tượng mình đại công cáo thành sau đó đạp lũ khốn luyên thuyên bậy bạ này ở dưới chân, khiến chúng không dám dèm pha về mình và tiểu hòa thượng nữa, Văn Xuân Tương liền cảm thấy tràn đầy động lực.

Tính ra thì, cũng lâu lắm rồi y và tiểu hòa thượng chưa song tu.

Văn Xuân Tương chép miệng, có chút dục cầu bất mãn. Là một đóa mẫu đơn đương lúc trẻ trung sung sức, có chút nhu cầu cũng là điều bình thường. Chỉ là tiểu hòa thượng xưa nay luôn khắc chế đối với chuyện song tu, trừ phi chính mình câu dẫn, bằng không hắn sẽ chẳng sa đà quá độ. Tuy Văn Xuân Tương biết Tạ Chinh Hồng làm vậy là vì tốt cho mình, nhưng cứ cảm giác hơi hơi khó chịu.

Hôm nay có mấy thứ này để phát tiết, cũng coi như tạm được.

Có lẽ vì khi nghĩ đến Tạ Chinh Hồng, trong lòng Văn Xuân Tương dấy lên dục niệm, bất cứ động tĩnh nhỏ nhoi nào cũng sẽ bị phóng đại lên đến vô hạn trong thế giới này, cho nên chẳng mấy chốc liền có tiếng vọng đáp lại.

Biển máu càng lúc càng sôi trào dữ dội, bầu trời cũng càng lúc càng trong xanh.

Thoáng chốc, cảnh tượng liền biến đổi thành một chốn phố phường sầm uất náo nhiệt ở thế gian.

Àiii, lại tới nữa rồi.

Văn Xuân Tương khinh thường nhếch mép, chẳng thèm đoái hoài đến ảo giác này. Những thứ này chẳng qua là ma khí ở đây nhận thấy xao động trong lòng y nên tạo dựng nên mà thôi, giả chung quy vẫn là giả, y sẽ không vì mấy thứ cỏn con này mà bị mê hoặc.

Haiz, phải bắt đầu phá hủy từ chỗ nào đây nhỉ?

Văn Xuân Tương cảm giác cảnh tượng này có hơi là lạ, nếu thật sự là để mê hoặc y thì đáng lẽ phải làm kỹ càng cẩn thận hơn chứ. Ảo giác này có trăm ngàn sơ hở, đúng thật là cẩu thả không chịu nổi.

Hay là mình hiểu lầm cái gì?

Văn Xuân Tương vòng qua đám người, từ từ suy nghĩ, bỗng nhận ra một ánh mắt chăm chú đang dán chặt lên người mình.

Ủa, mới đó đã xuất hiện chiêu mới sao?

Văn Xuân Tương chán chường quay đầu, nhìn lại theo tầm mắt kia, không ngờ lại là một tiểu sa di trọc đầu khoảng chừng bốn năm tuổi, mặc trên người bộ tăng bào xanh lam đã giặt đến trắng bạc màu?

Thấy Văn Xuân Tương quay đầu lại, ánh mắt tiểu hòa thượng nọ có chút hoảng loạn, nhưng phần nhiều vẫn là ngạc nhiên và chờ mong, dường như đang đặt hết thảy hi vọng ở nơi y.

Đây đây đây……

Đây chẳng phải cảnh tượng năm xưa khi mình và tiểu hòa thượng mới gặp nhau sao?Lúc ấy, tiểu hòa thượng nhìn thấy mình thi pháp ẩn thân giữa đám đông, sau đó mình mới phát hiện ra hắn, ôm lấy hắn, rồi từ đó kết thành nhân quả.

“Thí chủ, ngài…… ngài đang nhìn ta sao?” Tạ Chinh Hồng nhỏ tuổi nghi hoặc nhìn Văn Xuân Tương đang dán mắt vào mình, nghiêng đầu hỏi.

Văn Xuân Tương yên lặng che ngực.

Không được hoảng không được hoảng, đây không phải là tiểu hòa thượng a a a a a a!

“Thí chủ, thí chủ?”

Đáng…… Đáng yêu quá!

———————————–Tiểu phiên ngoại————————————

Tuyết Lang Vương nhận ra chiêu trò của các nữ yêu này, không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ nữa.

“Các ngươi chờ đấy, ta, ta sẽ lập tức quay lại.” Tuyết Lang Vương buông lời hăm dọa, chật vật rời đi. Muốn mang hổ phách yêu kia từ tay từ đám nữ yêu này đi không phải chuyện dễ dàng, cần phải mưu tính dài lâu thì mới được.

“Tiểu hổ phách, tuy Lang Vương đi rồi nhưng sau này hắn nhất định sẽ đến nữa, đệ cứ ở đây thì không phải cách hay.” Hồ Cửu thu hồi pháp thuật, chỉnh trang lại áo quần, cười bảo, “Trùng hợp mấy hôm nữa ta muốn về tộc, hay là tiểu hổ phách đi cùng ta nha. Tên Lang Vương kia có lợi hại đến mấy thì cũng không dám làn càn ở Hồ tộc chúng ta đâu!”

“Đợi đã, ta cũng muốn về tộc, đến nhà ta không phải càng tốt hơn sao.” Xà Cơ lập tức phản đối, “Chỗ các ngươi có một đống hồ luy tinh tu luyện thuật thải bổ, tiểu hổ phách mà đến đó thì sẽ bị hút khô mất!”

“Ha ha, nói như thể Xà tộc các ngươi thì tốt lắm ấy? Ít nhất Hồ tộc bọn ta không có hai cái gậy giống các ngươi, cũng chỉ có các ngươi mới chịu nổi đám đàn ông trong tộc mình thôi.” Hồ Cửu trợn mắt.

“Hồ ly thối, ngươi muốn chết phỏng?”

“Ha ha, Tuyết Lang Vương ta còn chả sợ, lại đi sợ con rắn nhà ngươi chắc?”

Hồ tộc và Xà tộc đều sản sinh ra mỹ nhân, thế nhưng quan hệ lại không được tốt lắm. Hồ tộc thì khỏi nói, thanh danh của hồ ly tinh ngay cả con nít lên ba cũng biết. Nam tử Xà tộc ai ai cũng khôi ngô tuấn tú, lừa được không ít yêu quái nhà lành, đáng tiếc khi Xà tộc đến kỳ động dục, mấy yêu quái bị lừa mới trắng mắt ra. Nói tóm lại, cả hai đều không phải nơi tốt lành gì.

Phật Tử kinh ngạc nhìn hai người móc mỉa chửi bới nhau, trong lòng vô cùng kinh hãi.

Yêu Thú đại thế giới không giống nhân gian, chẳng có cái nguyên tắc chửi người không được chửi huỵch toẹt chỗ xấu, bọn họ xem chuyện song tu cũng bình thường như ăn cơm uống nước, chẳng thèm để vào mắt. Phật Tử tuy là hạt thông, song cũng là một hạt thông tiếp thu học thức của nhân loại. Tộc hạt thông vàng bọn họ xưa nay luôn hướng đến ký khế ước cùng Nhân tộc, bởi vậy hết thảy tri thức về Nhân tộc đều nằm trong ký ức truyền thừa của bọn họ.

Nghe hai nữ yêu này càng chửi càng thái quá, Phật Tử đành len lét ra dấu với các nữ yêu khác, sau đó lẳng lặng chuồn mất.

Editor: Hơi ko theo kịp thời đại xíu cơ mà dạo này mê bài “Tát dã” mà lười đọc truyện quá các bạn à, mới được mấy chap thôi á hic hic, thời kỳ nội tâm yếu đuối chỉ muốn đọc sảng văn ko não…. Mà công nhận bài hát hay quá luôn, con bạn mình dân cày ngôn tình mà cũng khen lấy khen để.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.