Thế gian có ngàn vạn điều phiền não, phiền não khiến con người điên đảo gồm có bảy điều trên.
Tạ Chinh Hồng viết câu này, vừa thể hiện ý muốn kết thúc phiền não của mình, cũng vừa là những điều quan trọng trong Phật pháp mà hắn nghiên cứu được.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, viết mấy câu này thì sẽ không thể sai được.
Văn Xuân Tương không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, thấy Tạ Chinh Hồng viết thế, không khỏi bật cười.
“Tiểu hòa thượng, ngươi quả đúng là gian quá đấy.”
Tạ Chinh Hồng như thể bẩm sinh đã có một loại bản lĩnh che giấu chính mình.
Khi Phật tu luận pháp, thực ra thứ mà phần lớn họ luận không phải pháp, mà là đạo của bản thân người tu sĩ.
Nhưng dù là Tam Tư hay Hư Nhâm chân nhân, khi những người này hỏi Tạ Chinh Hồng một điều gì đó, Tạ Chinh Hồng đều sẽ dùng một đáp án tiêu chuẩn nhất để trả lời. Nói cách khác, chính là không lộ ra tư tưởng riêng của bản thân.
Có đôi khi, Văn Xuân Tương cũng cảm thấy điểm này của Tạ Chinh Hồng rất kỳ quái.
Thế nhưng Tạ Chinh Hồng đã từng nghiêm túc thảo luận về vấn đề này với Văn Xuân Tương một lần.
Đạo, không phải cứ biện luận là ra.
Văn Xuân Tương lầm tưởng Tạ Chinh Hồng làm thế vì không muốn người khác phát hiện ra thân phận mình từ trong lời nói, vậy nên cũng chấp nhận cách làm này.
Đạo của Tạ Chinh Hồng chỉ có chính hắn mới hiểu rõ nhất, hắn có thể đàm luận đủ loại Phật pháp với người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra suy nghĩ của bản thân.
Văn Xuân Tương không biết, Tạ Chinh Hồng cũng sẽ không nói cho y rằng, tuy Tạ Chinh Hồng là Phật tu, hiểu rõ những kinh Phật này như lòng bàn tay, gần như mỗi bản đều có thể đọc thuộc làu làu, cũng có thể hiểu hết ý nghĩa trong đó. Nhưng bản thân Tạ Chinh Hồng thực ra lại chẳng có bất cứ suy nghĩ gì về những kinh Phật và Phật ngữ này.
Văn Xuân Tương là Ma tu, có thể nói ra hàm nghĩa của vài điều trong kinh Phật, có thể thấy y đã nghiên cứu kỹ càng.
Nhưng Tạ Chinh Hồng lại hoàn toàn chẳng có ý kiến gì.
Những kinh Phật, Phật pháp này, hắn có thể lý giải ý nghĩa của chúng, hiểu được chân ý của Phật Tổ ở trong đó, song lại không có suy nghĩ của riêng mình.
Những điều này đều không phải Phật đạo của hắn!
Không phải Phật đạo của mình thì sao hắn có thể biểu đạt ý nghĩ của mình đây?
Suy nghĩ này của hắn quá mức kinh thế hãi tục, đến cả Văn Xuân Tương hắn cũng không nói.
Trực giác của Tạ Chinh Hồng nói cho hắn biết, hắn làm vậy cũng không sai.
Phàm nhân thường nói, tận tín thư bất như vô thư[1].
Đối với những lời chân ngôn chí cao vô thượng của Phật Tổ, Tạ Chinh Hồng vẫn giữ thái độ như cũ.
Nếu nói ra suy nghĩ thật lòng của mình, có lẽ Tạ Chinh Hồng sẽ bị vô số Phật tu xúm lại tấn công mất. Đối với tu sĩ, sỉ nhục đạo của họ còn kinh khủng hơn mối hận giết họ. Tạ Chinh Hồng không thể nói những lời này ra được, cũng không thể tùy tiện biên soạn vài câu để lừa gạt người khác, cho nên hắn đành phải dùng cái gọi là đáp án tiêu chuẩn để biểu đạt suy nghĩ của mình.
Rất nhiều tu sĩ thấy Tạ Chinh Hồng viết xong nhanh như vậy thì cũng không khỏi khẩn trương hơn.
Song khi chạm tay vào bản bạch ngọc thì vẫn bị đè nặng như trước, căn bản không có cách nào lưu lại dấu vết gì ở mặt trên cả.
Một vài tu sĩ thông minh thấy cách làm của Tạ Chinh Hồng, lập tức tĩnh tâm lại, thu hồi linh lực toàn thân, chỉ dùng năng lượng của thể xác bình thường để viết chữ.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, chứng minh cách làm của họ không sai.
Cửa thứ nhất này, không phải để kiểm tra kiến thức Phật pháp hay cách vận chuyển linh lực của họ, mà chỉ đơn giản là xem họ có thể tĩnh tâm hay không thôi.
Muốn trở thành một Phật tu thì hai chữ “Tĩnh tâm” là cực kỳ quan trọng.
Khóe miệng của râu quai nón nhếch lên, viết ba chữ “Bùi Ngọc Vận” to đùng lên trên bạch ngọc.
Tạ Chinh Hồng nhìn chằm chằm ba chữ này một lát, mãi sau mới nghĩ đây có thể là tên của người này.
“Thời gian đã hết.” Hòa thượng Chân Nhất vừa dứt lời, bản bạch ngọc trong tay không ít tu sĩ liền hóa thành những đốm sáng lập lòe, biến mất không một dấu vết, những tu sĩ viết được dù chỉ một nét đều được lưu lại.
Có đến mấy trăm tu sĩ, mà số người có thể ở lại chỉ có hai mươi ba.
Những tu sĩ được ở lại không khỏi lộ vẻ mừng rỡ, nhưng vẻ mặt đó lại nhanh chóng biến mất.
Dù sao ở đây vẫn còn có rất nhiều tu sĩ thất bại.
“Vị đạo hữu nào không có bản bạch ngọc thì xin mời quay về.” Câu nói không nặng không nhẹ của hòa thượng Chân Nhất vừa cất lên đã khiến nhiều tu sĩ tái mặt.
Có vài tu sĩ ngự kiếm rời đi luôn mà không quay đầu lại, cũng có mấy tu sĩ vẫn còn lưu luyến ở lại một lát, nhận thấy đám người Chân Nhất quả thật không thể giữ họ lại được, đành phải hậm hực rời đi.
Bọn họ chẳng qua chỉ là tu sĩ cấp thấp, sao có thể chống lại tu sĩ kỳ Kim Đan được chứ?
Dù Phật tu không am hiểu đấu pháp thì cũng thế thôi.
“Những đạo hữu còn lại mời đi theo bần tăng.” Chân Nhất khẽ mỉm cười với những tu sĩ còn lại, trong số những người này ước chừng sẽ có một nửa được lưu lại, trở thành đồng môn của y, đương nhiên phải tỏ thái độ thân thiết hơn một chút.
Ở đại điện của Đoạn Trần tự bên kia, một hòa thượng Phật tu có khuôn mặt hiền hòa đang nhìn những thứ viết trên bản bạch ngọc, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở ba chữ “Bùi Ngọc Vận”.
“A Di Đà Phật.” Vị Phật tu nọ mỉm cười nói một câu, ánh mắt xa xăm, như thể muốn xuyên thấu qua ba chữ này để nhìn ra được điều gì đó.
Những tu sĩ đã vượt qua cửa ải thứ nhất đi cùng Chân Nhất và ba Phật tu khác đến trước một cánh cửa đá thô ráp.
Cánh cửa nọ rất gồ ghề, bên cạnh đặt pho tượng của hai con mãnh thú hung ác dữ tợn, trông khiến người ta rất không thoải mái.
Phía trên cửa đá viết rõ hai chữ “Bi Môn”, chỉ mới nhìn lướt qua thôi đã khiến đầu váng mắt hoa.
“Bi Môn là nơi đệ tử của chúng ta dùng để tĩnh tọa.” Hòa thượng Chân Nhất lên tiếng, “Nơi này từng là bãi tha ma của yêu thú hút máu, một trưởng lão của Đoạn Trần tự từng đi ngang qua đây, tốn hết thời gian chín chín tám mươi mốt năm, cũng chỉ có thể thanh tẩy được sáu phần. Mà vị trưởng lão nọ nhờ thanh tẩy nơi này quanh năm nên tu vi không ngừng tăng tiến, nhanh chóng đột phá kỳ Nguyên Anh tiến tới kỳ Xuất Khiếu, được Pháp Tướng tông ở đại thế giới mang đi. Trưởng lão đã tự tay viết hai chữ “Bi Môn” này, biến nơi đây thành một căn phòng đá, xem như là nơi để đệ tử của chúng ta thể ngộ đủ loại thất tình lục dục.” Chân Nhất dừng một chút, chậm rì rì nói tiếp, “Đây sẽ là nơi diễn ra bài kiểm tra thứ hai. Mời chư vị đạo hữu lần lượt đi vào, ai kiên trì được qua một khắc thì sẽ có thể trở thành đệ tử nhập môn của Đoạn Trần tự chúng ta. Những người còn lại có thể lựa chọn ở ngoại môn làm đệ tử tạp dịch hoặc rời đi.” (Một khắc = 15 phút)
“Tiền bối, nếu tất cả chúng ta đều kiên trì được qua một khắc thì sao?” Có tu sĩ hỏi.
“Vậy đương nhiên mọi người đều trở thành sư đệ của bần tăng.” Chân Nhất nghiêm túc nói.
“Một khi đã vậy, xin tiền bối mở cửa ra. Tại hạ bất tài, xin tình nguyện làm người kiểm tra đầu tiên.” Tu sĩ đang nói trông mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, vẫn còn rất trẻ, tu vi khoảng chừng Trúc Cơ sơ kỳ. Nhìn trang phục của hắn thì có lẽ là người xuất thân từ thế gia tu chân.
“Được thôi.” Chân Nhất lấy ra một khối lệnh bài từ chỗ sư đệ bên cạnh, giơ trước Bi Môn, cửa đá ầm vang một tiếng, từ từ mở ra, bên trong không thấy chút ánh sáng nào, trông giống như vực thẳm vậy.
Tu sĩ kia mặt không đổi sắc, nhanh chóng bước vào.
Cửa đá một lần nữa đóng lại.
Thời gian chừng hai chén trà trôi qua, cửa đá lại lần nữa mở ra, tu sĩ vừa đi vào mặt cắt không còn hạt máu, pháp y trên người rách rưới, mũ đội trên đầu cũng chẳng thấy đâu, thất tha thất thểu chạy ra, không có tí phong độ nào.
“A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai.” Chân Nhất vươn tay trỏ vào trán tu sĩ kia một cái, sắc mặt hắn lập tức tốt lên không ít.
“Đa tạ tiền bối.” Tu sĩ nọ rúm ró che mặt, đi ra phía sau Chân Nhất, tìm chỗ đả tọa bắt đầu tĩnh dưỡng.
Hòa thượng Chân Nhất và hai đệ tử Phật tu bên cạnh đều không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, hiển nhiên là đã sớm dự đoán được tình huống này.
“Mời vị đạo hữu tiếp theo.” Chân Nhất nhìn các tu sĩ còn lại, nhẹ giọng nói.
“Để ta.” Lại một tu sĩ khác hiếu kỳ tiến lên.
…………Tiếc là thời gian kiên trì của vị này còn kém hơn vị đầu tiên, lúc đi ra thì lập tức lấy phi kiếm ra, chạy mất hút không thấy tăm hơi!
Trong đó rốt cuộc có gì mà khiến hai vị đạo hữu kia mất hết phong độ như thế?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không muốn làm người thứ ba.
“Mời vị đạo hữu tiếp theo.” Chân Nhất tiếp tục nói.
Râu quai nón, à không, Bùi Ngọc Vận tiến lên vài bước, ngáp một cái, “Để ta vào cho.” Dứt lời, hắn liền trực tiếp đi vào trong Bi Môn.
Thời gian một chén trà, rồi hai chén trà lại trôi qua.
Người nọ vẫn chưa đi ra.
Ánh mắt của mọi người đều thay đổi.
Chẳng lẽ đây mới là kẻ thâm tàng bất lộ?
“Sư huynh, người nọ có lai lịch ra sao vậy?” Một đệ tử Phật tu đứng cạnh Chân Nhất lén dùng thần thức truyền âm nói, “Đã qua ba khắc, trình độ đã theo kịp chúng ta rồi.” Bọn họ đều là đệ tử kỳ Kim Đan, từng tu luyện rất nhiều lần trong Bi Môn này, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì được nửa canh giờ mà thôi.
Trên thực tế, tu sĩ kỳ Trúc Cơ rất khó có thể kiên trì được qua một khắc, chịu đựng được trong thời gian mấy chén trà nhỏ như những người ban nãy mới tính là bình thường.
Người muốn vào Đoạn Trần tự của họ, phần lớn đều phải làm đệ tử tạp dịch ở ngoại môn trước đã, mọi người đều từng như vậy cả. Nhưng nếu thực sự có đệ tử mới ở kỳ Trúc Cơ mà đã có tiềm năng vô hạn thì trực tiếp trở thành ngoại lệ, tiến vào môn nội môn cũng không thành vấn đề.
“Không rõ lắm.” Chân Nhất lén đáp lại, “Thiên hạ rộng lớn, người tài ba xuất hiện lớp lớp. Một nhân tài giỏi như thế đến Đoạn Trần tự chúng ta, sẽ giúp ta mạnh hơn Vô Vọng tự.”
“Sư huynh nói có lý.”
Ba người làm như không hề nói gì, tiếp tục chờ ở bên ngoài.
Hai khắc, ba khắc, rồi nửa canh giờ trôi qua.
Người bên trong vẫn không hề có dấu hiệu đi ra.
“Đừng nói là xảy ra chuyện gì rồi nhé?” Một đệ tử Đoạn Trần tự chưa từng lên tiếng chợt nói.
Sắc mặt Chân Nhất cũng hơi xấu đi, nếu thật sự hại chết một mạng người, khi trở về họ nhất định sẽ bị trách phạt.
Đang lúc Chân Nhất định dùng lệnh bài để mở Bi Môn thì cửa đá kia đã tự động mở ra, Bùi Ngọc Vận dụi mắt đi ra, như thể chẳng xảy ra chuyện gì cả.
“Chúc mừng đạo hữu.” Chân Nhất thành tâm chúc mừng.
“Đa tạ.” Bùi Ngọc Vận cười cười, đi sang một bên, vẫy tay với Tạ Chinh Hồng.
Dù sao về sau Bùi Ngọc Vận và Tạ Chinh Hồng hẳn sẽ cùng tu hành ở Đoạn Trần tự, sau này sẽ còn phải qua lại nhiều.
Thấy hắn thành công, các tu sĩ còn lại cũng tự tin hơn, lục tục tiến vào Bi Môn.
Nhưng xem ra chỉ có Bùi Ngọc Vận là may mắn, những tu sĩ vào sau chẳng ai vượt qua được một khắc cả.
Sau khi một tu sĩ khóc lóc chạy ra, Tạ Chinh Hồng nhanh chóng bước vào.
******
★Chú thích:
[1]Tận tín thư bất như vô thư: nghĩa là toàn tin vào sách thì thà rằng không có sách còn hơn, ý nói không nên tin vào sách vở một cách tuyệt đối, rập khuôn mà phải có suy nghĩ, trải nghiệm của bản thân.
Editor: Anh Vận này có tính cách khá hay, cà lơ phất phơ ham ngủ, cũng cute phết. Nhưng đừng thấy ảnh oai thế mà lầm tưởng nha, ảnh nhọ quá trời.