Tạ Chinh Hồng ra khỏi động phủ cùng Văn Xuân Tương, bèn báo một tiếng với trụ trì đương nhiệm của Nhân Chân tự rồi rời đi.
Mấy ngày qua cũng đủ cho Văn Xuân Tương hiểu rõ về Tạ Chinh Hồng, khi biết hắn một thân một mình tu được đến kỳ Kim Đan mà không có bất cứ ai chỉ bảo, y quả có chút sửng sốt. Cơ mà Tạ Chinh Hồng lại chẳng biết tí gì về thường thức Tu Chân giới, mấy thứ như pháp khí, phù lục rồi trận pháp đều không biết gì hết.
Điều này cũng khó trách hắn, Tạ Chinh Hồng vừa sinh ra đã biết nhớ, tính toán đâu ra đấy để sống hai mươi năm, ngoại trừ tám năm đầu, thời gian còn lại hắn hầu như đều dùng để đọc kinh Phật và bế quan[1] tu hành, đâu còn khi nào rảnh mà đi tìm hiểu chuyện thị phi của Tu Chân giới?
“Dù gì ngươi cũng là đệ tử của Nhân Chân tự, chẳng lẽ không tu luyện《Quan Âm đồ lục》của Nhân Chân tự sao?” Khi biết Tạ Chinh Hồng tu luyện《Vô Lượng Trường Sinh kinh》, Văn Xuân Tương liền cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“…….Tôn chủ có phải đã quên rồi không,《Quan Âm đồ lục》đã bị ngài đoạt đi rồi.” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại.
“Ơ, hình như đúng thế thật! Đó là tại vì đệ tử Nhân Chân tự học nghệ không tinh. Tuy bản đồ lục của Nhân Chân tự các ngươi chỉ có quyển thứ nhất, nhưng học hành cũng kém quá thể. Ngươi muốn học《Quan Âm đồ lục》không, ta có thể cho ngươi.” Văn Xuân Tương hỏi.
“《Vô Lượng Trường Sinh kinh》Phật pháp cao thâm, ta đến nay chỉ xem như mới nhập môn mà thôi, tham nhiều ăn không hết, xin đa tạ tôn chủ.” Tạ Chinh Hồng từ chối.
“Hiện tại chúng ta dù sao cũng đã ký khế ước với nhau, bổn tọa không thích mấy cách gọi đó, ngươi cứ gọi ta là Văn…… tiền bối là được.” Văn Xuân Tương chưa nói hết thì bỗng sực nhớ ra Tạ Chinh Hồng cũng miễn cưỡng xem như là Phật tu, vì thế đành sửa lời.
“Văn tiền bối.” Tạ Chinh Hồng vâng lời gọi.
“Ừm.” Văn Xuân Tương nói hơi gượng gạo, “Ngươi không nghĩ đến việc lưu lại để phát triển Nhân Chân tự sao? Ngươi vốn là đệ tử của trụ trì tiền nhiệm, còn là tu sĩ kỳ Kim Đan, có làm chưởng môn cũng không thành vấn đề.”
“Nhân quả giữa ta và Nhân Chân tự đã hết.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh nói.
“…….Ha ha, tính cách của ngươi thật sự rất hợp ý ta!” Văn Xuân Tương ngừng một lát mới cười nói, “Với cái điệu bộ này của ngươi, chắc là đám lừa trọc Nhân Chân tự thích lắm hả.”
“Trụ trì đối xử với ta, không mặn cũng không nhạt.” Thậm chí có phần chán ghét hắn. Nhưng Tạ Chinh Hồng không thích nói xấu về người khác, bởi vậy chỉ nói đến đó thôi.
“Hừm, thực ra mấy kẻ ra vẻ đạo mạo kia sẽ nói gì, ta cũng đoán được đại khái. Có phải nói ngươi vô tâm vô tình, vốn nên đi tu Ma, đúng không?”
Tạ Chinh Hồng nhớ đến lời Tuệ Chính nói năm đó, chỉ đành cam chịu thừa nhận.
“Đó là do ông ta kiến thức thiển cận. Với tính cách của ngươi, nếu đưa đến Minh Thiền tông hoặc Chỉ Luật tông ở đại thế giới, nói không chừng sẽ được bồi dưỡng như đệ tử tài năng.” Tiếng cười của Văn Xuân Tương dần vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng, “Người như ngươi mới là đệ tử Phật tu chân chính, Phật tu chú trọng siêu nhiên vật ngoại, cái gì cũng không quản cái gì cũng không để ý mới là cách tu hành chính xác. Cho nên ngươi sống, ông ta chết, đơn giản vậy thôi. Bổn tọa tung hoành Tu Chân giới đã mấy ngàn năm, đi đến không ít đại trung tiểu thế giới, nhưng ngươi chính là tu sĩ đầu tiên mới trẻ tuổi như vậy mà đã có Phật tính.”
(Siêu nhiên vật ngoại: nghĩa là tách rời khỏi thế tục, chỉ đứng ngoài cuộc bàng quan.)
Tạ Chinh Hồng yên lặng.
Năm đó khi Tuệ Chính nói với hắn rằng hắn vốn nên tu Ma, Tạ Chinh Hồng chỉ dửng dưng nghe hết lời trách cứ của Tuệ Chính. Thế nhưng giờ nghe Văn Xuân Tương nói vậy, trong lòng hắn lại thấy có chút nhẹ nhõm.
Có lẽ, hắn không hề hờ hững như bản thân vẫn nghĩ.
“Thiên Đan bảng lại thay đổi rồi! Sao dạo này đổi nhanh thế không biết?”
“Chẳng phải vì vụ mấy ngày trước hay sao? Một đệ tử đích truyền của Lạc Kiếm tông ra ngoài kết đan trở về, hôm nay mới có ba mươi tuổi, xếp thứ mười ba trên Thiên Đan bảng, tôn hào “Thất Sát chân quân”, lấy một địch năm chém chết ba người Kim Đan sơ kỳ, làm trọng thương hai người Kim Đan trung kỳ, nếu không phải vì hắn vừa mới kết Đan nên cảnh giới không ổn, có khi thứ hạng còn cao hơn nữa!”
“Haiz, so với mấy người đó, ta năm mươi tuổi còn chưa trúc cơ thành công, đúng là người so với người tức chết người mà!”
Tu sĩ bên trong tửu lâu hầu như đều đang bàn luận về việc thay đổi thứ hạng gần đây của Thiên Đan bảng, tiện thể than thở thời vận của mình quá kém này nọ, vân vân.
“Thiên Đan bảng là cái gì?” Tạ Chinh Hồng đang ngồi trong góc phòng, trước mặt có bày một bình linh trà và một khay điểm tâm, Văn Xuân Tương nghe ngóng trong tửu lâu một hồi lâu, bỗng lên tiếng hỏi.
“Đó là bảng xếp hạng tất cả tu sĩ kỳ Kim Đan trong Đạo Xuân trung thế giới, nhờ có pháp bảo mà mấy đại môn phái cùng nhau luyện chế, có thể bắt được một chút khí tức Thiên Đạo, dựa vào chiến lực, tiềm lực, căn cơ của mỗi tu sĩ kỳ Kim Đan để xếp hạng.” Tạ Chinh Hồng dùng thần niệm đáp lời.
“Thứ này đúng là thế giới nào cũng có.” Văn Xuân Tương “Ồ” một tiếng, thứ này nói dễ nghe thì là để khích lệ hậu nhân, nói không dễ nghe thì chính là khiến mấy tu sĩ kỳ Kim Đan chém giết lẫn nhau vì thứ hạng. Bảng xếp hạng chỉ chọn ra một trăm người trong ngàn vạn tu sĩ kỳ Kim Đan, như vậy vừa đào thải được những kẻ đi lên nhờ đan dược, vừa loại những kẻ vận số không tốt, cuối cùng những ai còn lưu lại hầu như đều là đệ tử của đại tông môn, số ít tán tu thì được chiêu mộ, đây là thủ đoạn để đảm bảo ưu thế tuyệt đối của đệ tử kỳ Kim Đan trong tông môn mình, là một phương pháp mà các môn phái ở rất nhiều thế giới thường dùng.
Tiếc rằng, dù cho mọi người đều biết ý nghĩa của nó, các tu sĩ vẫn cố gắng để được lưu danh trên Thiên Đan bảng. Có mấy ai không màng đến danh lợi thành tích cơ chứ? Chẳng thà gắng sức tiến lên vài hạng, đổi lấy ưu ái từ các thế lực, tìm thêm nhiều tài nguyên cho mình!
“Vậy ngươi có tên trên đó không, xếp hạng bao nhiêu?”
“Không có.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh trả lời, “Từ lúc ta kết thành kim đan đến nay, trên đó chưa từng xuất hiện tên của ta, ta cũng không rõ nguyên nhân vì đâu.”
Văn Xuân Tương hỏi câu vừa rồi chỉ là thừa thôi, nếu bên trên có tên của La Hán ở Phật giới luân hồi trùng tu thì mới kỳ quái đó. Song bây giờ Tạ Chinh Hồng đã đi cùng y, sao có thể để lãng phí một Phật tu như vậy bị xem là kẻ vô danh tiểu tốt được?
Văn Xuân Tương cũng có chút tính toán riêng, mấy tông môn Phật tu kia toàn là một đám kiêu ngạo khó ưa, nếu y dạy dỗ được một đại năng Phật tu, vậy chẳng phải chính là vả vào mặt mấy tên đó một cú đau điếng hay sao!
“Mục đích của chúng ta là trà trộn vào Quy Nguyên tông, ngươi đã là tu sĩ kỳ Kim Đan, không thể bắt đầu từ đầu đi tham gia vòng chiêu tuyển đệ tử được. Cho nên cách tốt nhất là để họ chủ động đến chiêu mộ ngươi. Mười hạng đầu của Thiên Đan bảng, vị trí này hẳn là đủ khiến họ tìm đến mượn sức ngươi.” Không tông môn nào ngại việc nhận thêm một tu sĩ thiên tài có tiềm lực cả, bằng không tốn bao công sức tạo ra Thiên Đan bảng chỉ để xem trong Tu Chân giới có bao nhiêu tu sĩ kỳ Kim Đan thôi à? Còn không phải muốn khoe khoang thực lực của tông môn mình hay sao?
Tạ Chinh Hồng nghe đề nghị của Văn Xuân Tương thì vốn muốn cự tuyệt.
Nếu có tên trên Thiên Đan bảng, sẽ kéo theo mấy chuyện khiêu chiến chém giết, rất là phiền toái.
Tiếc rằng Văn Xuân Tương sau khi ở chung vài ngày đã hiểu rõ tính cách của Tạ Chinh Hồng, trong đầu Tạ Chinh Hồng vang lên một giọng nói lười biếng ẩn chứa vài phần từ tính: “Ngươi muốn nghe bản tôn hát “Thập bát mô”[2] hả?”
Tạ Chinh Hồng ngây ra, trong mắt xuất hiện sự chần chừ hiếm thấy, cuối cùng cũng chấp nhận.
Đúng là Văn Xuân Tương đã từng hát bài này, hoàn toàn chẳng đúng nhịp gì cả, đã thế khi hát Văn Xuân Tương còn tiện thể sử dụng công pháp, một khi tiếng hát vang lên, trong đầu Tạ Chinh Hồng sẽ xuất hiện hình ảnh nam nữ trần trụi, con người hay yêu quái đều đủ cả. Tuy Tạ Chinh Hồng chẳng hề hứng thú với mấy thứ này, thế nhưng thường xuyên bị đầu độc kiểu này, nhất là mấy con yêu quái kỳ dị kia còn trực tiếp song tu trong đầu hắn, dù có là thánh nhân cũng chịu không nổi.
Tạ Chinh Hồng nghĩ, khi nào mình có thể hoàn toàn không để ý mấy trò đùa cổ quái của Văn Xuân Tương, phỏng chừng lúc đó đã tu thành đại đạo.
“Sớm biết điều như vậy có phải xong chuyện rồi không, ngươi đừng có học theo mấy tên hòa thượng khác nghĩ một đằng nói một nẻo.” Văn Xuân Tương thao thao bất tuyệt.
Tạ Chinh Hồng chẳng buồn nghe nữa.
Văn Xuân Tương cười rồi lại bảo:”Ngươi nhắm mắt lại, đặt thần niệm của mình trên Liên Hoa ấn, nó đã che giấu Thiên Cơ của ngươi, chỉ cần mở ra là được. Sau đó, ngươi cũng cần mua lấy mấy món pháp khí và phù lục thuận tay. Ta chưa từng nghe nói đến《Vô Lượng Trường Sinh kinh》của ngươi, chắc là một loại truyền thừa từ đại thế giới khác, ngươi mau xem xem bên trong có thuật pháp nào dùng để công kích không.”
Tạ Chinh Hồng lần lượt làm theo.
Ở cách xa đó, tại cổng của các đại tông môn và thành thị nơi tu sĩ hay tụ tập, tấm bia đá khắc thứ hạng trên Thiên Đan bảng chợt biến hóa.
Một cái tên bỗng xuất hiện trên bia đá, không ngừng leo lên trên với tốc độ kinh người, chỉ trong chớp mắt đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều các tu sĩ.
“Đây…….. Chẳng lẽ lại có một tu sĩ tích lũy hùng hậu nào tiến lên kỳ Kim Đam?”
“Với tốc độ thế này, không chừng có thể tiến vào một trăm hạng đầu!”
“Tạ Chinh Hồng, người này là ai vậy?”
“Chưa nghe đến bao giờ, ôi, sao còn chưa dừng lại!”
Mọi người trao đổi tin tức với nhau, phát hiện không một ai biết đến cái tên Tạ Chinh Hồng này. Nhưng người này mang họ Tạ, lẽ nào có quan hệ với Tạ đại thế gia ở Tân An châu?
“Nhìn kìa, cái tên đó đã lọt vào một trăm hạng đầu rồi!”
“Có căn cơ hùng hậu như vậy, quả thật là hiếm thấy!”
“Đã vượt qua “Phong Ma chân quân”, tiến vào năm mươi hạng đầu!”
“Chẳng lẽ lại xuất hiện thêm một vị Thất Sát chân quân ư?” Các tu sĩ đều âm thầm sửng sốt, vì sao Thiên Đan bảng gần đây lại xuất hiện nhiều tu sĩ thiên tài kỳ Kim Đan như vậy? Như thể sự ảm đạm nhàm chán của Tu Chân giới trong thoáng chốc đã bị phá vỡ!
Có khi nào, đây là thời điểm để Đạo Xuân trung thế giới vùng lên chăng?
“Dừng rồi, cuối cùng cũng dừng lại!”
“Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng, xếp hạng thứ hai mươi bảy trên Thiên Đan bảng.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Đừng hỏi tui vì sao Tạ Chinh Hồng biết Văn Xuân Tương hát Thập bát mô bị lạc điệu nha!
******
★Chú thích:
[1]Bế quan: Tu sĩ đóng cửa ở riêng một chỗ, không tiếp xúc với bên ngoài trong một thời gian nhất định để tu hành.
[2]Thập bát mô: là một khúc hát dân gian, nghĩa là 18 điệu sờ, khá là khó đỡ ( ̄∇ ̄”). Có thể xem chi tiết