Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 7: Chương 7: Chương 6






Kì Trân các.

“Chưởng quầy, cho hỏi nơi này có bán gỗ Phật tâm trên ngàn năm không?”, Tạ Chinh Hồng mặc một bộ tăng bào thuần trắng, trên khuôn mặt tuấn tú không có bất cứ cảm xúc nào, làm cho người ta cảm thấy một loại khí tức vô cùng trầm lắng, nhìn qua trông có chút tư thái của một cao tăng. Đương nhiên, nếu hắn không chủ động nói ra, đại đa số mọi người đều cho rằng bộ đồ trên người hắn là một loại pháp y khác biệt, chứ không phải tăng bào.

Suy cho cùng thì đối với tu sĩ như Phật tu, phần đông mọi người đều nhìn tóc để nhận diện.

“Gỗ Phật tâm sao? Xin khách nhân thứ lỗi, bây giờ đừng nói là gỗ Phật tâm trên ngàn năm, cho dù chỉ trên trăm năm đều không còn”, Chưởng quầy bày ra nụ cười tạ lỗi, thấy Tạ Chinh Hồng có chút khó hiểu, liền chủ động giải thích, “Là thế này, Thánh Tâm phật quân Tam Tư pháp sư gần đây mới có được vài tờ kinh Phật tàn trang, lãnh ngộ được không ít tâm đắc, cho nên muốn mở một buổi khai đàn giảng pháp[1] ở Xá Thân tự, gỗ Phật tâm đều bị mọi người mua hết để biếu tặng Tam Tư pháp sư rồi. Nghe nói ngài ấy sẽ đem chỗ gỗ Phật tâm đó đẽo thành phật châu, tặng cho người có duyên. Hiện tại không chỉ chỗ của ta không còn gỗ Phật tâm, ngài có tìm hết mấy Trân Bảo các còn lại cũng không còn đâu.”

Gỗ Phật tâm là một trong những pháp khí mà Phật tu thường dùng nhất, hầu như chỉ Phật tu mới có thể thay đổi hình thái của nó để làm thuốc hay luyện khí, bởi vậy mới có tên này. Dùng để chống cự tâm ma hoặc đối phó với Ma tu cũng khá hiệu quả, được xem như một thứ phổ biến thường gặp. Gỗ Phật tâm trên trăm năm gần như không có tác dụng gì, ngàn năm mới có thể dùng để luyện chế pháp khí tốt, lên đến vạn năm, giá mua gỗ Phật tâm sẽ tăng gấp vài lần. Gỗ Phật tâm mười vạn năm hầu như chỉ có ở đại thế giới, gỗ Phật tâm trân quý nhất ở Đạo Xuân trung thế giới cũng mới chỉ đến ba vạn bảy ngàn năm tuổi, là pháp bảo bản mạng của trụ trì Hoa Nghiêm tông – tông môn Phật tu đứng đầu hiện nay!

Tu sĩ đi theo con đường khác cũng thường chọn một chuỗi hạt làm từ gỗ Phật tâm làm vật tùy thân, hầu hết đều là cha mẹ sư trưởng xin được từ các tông môn Phật tu khi họ còn nhỏ, rất có lợi cho trẻ con thanh tu. Nói cách khác, các loại gỗ Phật tâm tốt nhất hầu như đều bị các chùa miếu chiếm hết rồi, bởi vậy nên cũng không có nhiều trong các cửa hàng bán pháp khí. Nếu đúng như lời vị chưởng quầy này nói, e rằng có đi nơi khác tìm tiếp cũng không có.

“Ta thấy đạo hữu khí độ bất phàm, hay là đến Xá Thân tự một chuyến thử vận may xem sao, nói không chừng lúc đó Tam Tư pháp sư sẽ tặng ngài một chuỗi phật châu đấy!”, Chưởng quầy tốt bụng nói, “Đạo hữu có muốn xem những thứ khác không? Ở chỗ ta vẫn còn không ít pháp khí dùng cho Phật tu.”

Tạ Chinh Hồng gật đầu, bây giờ hắn gần như chẳng có thứ gì trên người. Pháp y hắn đang mặc và Tu Di nạp giới tử[2] hầu hết đều là Văn Xuân Tương cho hắn, nhưng thứ như pháp khí dùng có thuận tay hay không chỉ có chính mình mới biết, bởi vậy Văn Xuân Tương liền bảo hắn tìm vật liệu ôn dưỡng trước, sau đó mới tìm luyện khí sư nhờ luyện chế một món pháp bảo.

“Vận khí của ngươi quả là không được tốt nhỉ, đã vậy, trước hết cứ xem mấy món pháp khí khác đi. Đợi lát nữa ta sẽ dạy cho ngươi ‘Đại Nhật thần chưởng’, ngươi phải gắng học tốt vào, chiêu đó cũng đủ giúp ngươi phòng thân.” Giọng nói lười biếng của Văn Xuân Tương vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng.

“Đại Nhật thần chưởng?” Tạ Chinh Hồng nhớ dường như hắn đã từng nghe tên loại công pháp này ở đâu rồi thì phải.

“Đó là công pháp của Tịnh Thổ tông – một trong ngũ đại tông môn ở đại thế giới, năm đó ta đánh bại một trưởng lão của tông môn bọn họ nên đoạt được, hình như là một công pháp dựa trên Như Lai thần chưởng. Ta nhớ rõ tất cả, rất dễ học, cũng tạm được.” Văn Xuân Tương buông một câu nhẹ tênh đủ khiến các đệ tử Phật tu hộc máu. Khoan hãy nhắc đến địa vị thần thánh của Tịnh Thổ tông trong lòng các tu sĩ Phật tu, bộ công pháp này dù có đặt ở thế giới nào cũng làm người ta đỏ mắt. Dù không phải Phật tu, tu sĩ loại khác thấy nó cũng sẽ động tâm. Công pháp Phật tu không giống với tu sĩ Phật tu, có không ít tu sĩ khác cũng tu được.

Tạ Chinh Hồng bỗng nhớ ra mình nghe qua cái tên này ở đâu. Năm đó hình như biểu hiện của Tuệ Chính tại Nhân Chân tự đặc biệt xuất chúng, nhận được nhiều khen ngợi từ Thượng giới, nên ông được thưởng cho năm thức đầu của Đại Nhật thần chưởng. Đáng tiếc năm đó Tuệ Chính còn chưa học xong, vốn định muốn lĩnh ngộ thấu đáo một phen thì lại phải đánh nhau với Văn Xuân Tương, nhưng giờ xem ra, ông có học xong cũng chẳng khác gì.

“Hiện giờ ngươi còn không có chuyển pháp luân[3] của mình, tốt nhất cứ chọn mấy món pháp bảo phòng ngự trước đã, ví dụ như Kim Cương tráo hoàn, Bàn Sơn ấn chẳng hạn. Trong Vô Lượng Trường Sinh kinh của ngươi cũng có ghi lại mấy câu Phật đạo Chân Ngôn không tồi.” Văn Xuân Tương kiên nhẫn chỉ điểm, dường như còn hiểu rõ Phật tu hơn cả đệ tử Phật tu bình thường.

Y nói mấy câu này, ai mà tin được y là Ma tôn không ai bì nổi chứ?

Tạ Chinh Hồng khẽ “Ừm” một tiếng, cùng chưởng quầy lên tầng hai xem pháp khí Phật đạo.

“Mời đạo hữu xem, đây là một chuỗi phật châu dùng để công kích, tên gọi Thất Bảo Chân Pháp châu, tổng cộng có một trăm linh tám hạt, trong đó hạt chính là một hạt Thất Bảo Bồ Đề, nếu dùng kèm với thủ ấn, sẽ trở thành một pháp bảo không hề thua kém pháp khí thượng phẩm, dù đấu với tu sĩ kỳ Kim Đan cũng được!” Chưởng quầy thuần thục chỉ vào trận pháp bên trong một chuỗi phật châu. Cả chuỗi hạt có màu xám đỏ nhàn nhạt, mang vẻ mỹ lệ cổ xưa, vô cùng đẹp đẽ. Tất nhiên thứ càng đẹp thì càng có giá, một trăm ba mươi linh thạch thượng phẩm, giá tiền này so với một món pháp khí thượng phẩm cũng không ít hơn là bao.

Thấy Tạ Chinh Hồng nhìn chằm chằm vào bảng giá, chưởng quầy cười có chút ngượng ngùng, “Giá tiền tuy rằng có hơi đắt đỏ, thế nhưng ngài biết đấy, pháp khí thượng phẩm dễ làm nhưng pháp khí Phật đạo thì không. Hơn nữa gần đây bọn Ma tu tương đối càn rỡ, nên pháp khí Phật tu ngày càng cung không đủ cầu.” Bằng không chuỗi phật châu này cũng không có khả năng lưu đến tận giờ, mọi người đều là kẻ biết xem hàng. Chỉ là giá tiền này quả thật khá đắt, dọa chạy không ít khách nhân. Nếu không phải vì chưởng quầy cảm thấy Tạ Chinh Hồng không giống người thường thì sẽ không nhiệt tình giới thiệu như vậy.

“A, hạt Thất Bảo Bồ Đề, cũng không tệ lắm, ngươi mua đi. Mấy thứ ta cướp…… ta đưa cho ngươi trong túi đồ cũng đủ mua nó đấy.” Văn Xuân Tương vội vàng sửa lời. Nói cho cùng thì việc y dùng hóa thân ban đêm ra ngoài đánh cướp mấy tu sĩ, thật sự quá mất mặt. Nhưng ai bảo cái tên Tạ Chinh Hồng này chẳng có gì trên người, lại còn gần như không biết thuật pháp nào cơ chứ? Chờ Tạ Chinh Hồng kiếm đủ linh thạch, e là đã qua trăm năm rồi.

Mặc dù mấy thứ này y đều xem như đầu tư lúc đầu thôi, nhưng Tạ Chinh Hồng là kiểu người luôn đem mọi việc phân chia rạch ròi, ấy thế mà lại nghiêm túc ghi giấy nợ với Văn Xuân Tương, khiến Văn Xuân Tương dở khóc dở cười. Đợi đến khi Tạ Chinh Hồng nổi danh, tự nhiên sẽ có vô số thế lực nhanh chóng biếu tặng linh thạch cho hắn, mấy thứ khác không cần lo lắng. Gần đây Phật tu tuy dễ tìm, thế nhưng một Phật tu thuần lương cỡ này như Tạ Chinh Hồng thật sự không hề dễ kiếm!

“Được, ta muốn mua.” Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương nói vậy, liền gật đầu không chút do dự.

“Tốt quá, vậy đạo hữu lại xem mấy món khác nhé.” Chưởng quầy thấy Tạ Chinh Hồng hào phóng như vậy, liền không nhịn được giới thiệu cho Tạ Chinh Hồng mấy món đồ tốt nữa để đẩy mạnh tiêu thụ, hiếm khi gặp được khách hàng ra tay hào phóng, bán thêm được mấy thứ nữa cũng tốt.

“Đạo hữu đã ra tay hào phóng như vậy, tại hạ cũng không khách sáo với ngài nữa. Mấy hôm trước, cửa hàng chúng ta mới có một món pháp khí có uy lực rất lớn, luyện khí sư nói thứ này từng là pháp bảo thượng phẩm, được đào ra từ trong di tích cổ. Thế nhưng tuổi đời đã lâu, hơn nữa thuật pháp luyện khí thời thượng cổ khác xa bây giờ, khó có thể sửa chữa, nên giờ bị mất giá. Mời đạo hữu xem, Tam Phương ấn, trên con dấu có khắc ba chữ ‘Tham, Sân, Si’[4] , nghe nói nếu dùng tốt thậm chí còn có thể khiến kẻ địch phát sinh tâm ma, rơi vào trong ảo cảnh. Song, tu sĩ tại Kì Trân các chúng ta không cách nào đạt tới hiệu quả cỡ đó.” Chưởng quầy có chút xót xa, tuy bọn họ dựa lưng vào thế lực lớn, nhưng căn cơ nông cạn, Tam Phương ấn này trừ khi có công pháp Phật đạo thượng giai trợ giúp, không thì khó mà phát huy uy lực vốn có.

Thế nhưng Phật tu có tiếng tu hành gian nan, hiện nay trên Thiên Đan bảng nổi tiếng nhất là Thánh Tâm phật quân Tam Tư đại sư xuất thân từ đệ nhất Phật tu đại tông Hoa Nghiêm tông, chiến lực cũng chỉ xếp hạng chín, về phần mấy Phật tu còn lại kia, càng không đáng nhắc đến. Tam Phương ấn này nghe tên cũng biết có quan hệ sâu sắc với Tam Tư đại sư, tiếc là Tam Tư đại sư tu Hàng Long La Hán, vốn không cần pháp bảo hỗ trợ. Vả lại, Hoa Nghiêm Tông đâu thiếu gì Phật bảo tốt cơ chứ, cần gì tìm đến cái tiệm nhỏ này của họ để mua đồ?

“Ngươi muốn mua hả?” Văn Xuân Tương cảm nhận được Tạ Chinh Hồng xao động, liền hỏi,

“Ừm, có nó, ta có thể nhanh chóng trả nợ ngài. Có lẽ, ta cùng nó hữu duyên.” Tạ Chinh Hồng vừa nhìn thấy Tam Phương ấn đã cảm giác được đây là thứ dành cho mình. Tuy rằng hiện tại nó bị mất giá, nhưng trong Vô Lượng Trường Sinh kinh có bí pháp ôn dưỡng pháp bảo, không biết chừng có thể chữa trị một hai.

“Chúng ta hiện giờ là cùng một thể, mấy cái này không tính là gì. Ngươi muốn mua thì cứ mua đi.” Văn Xuân Tương đáp vô cùng hào phóng.

“Giá bao nhiêu linh thạch?” Tạ Chinh Hồng hỏi.

“Năm trăm linh thạch, ta muốn mua!” Bỗng một tu sĩ không biết từ đâu đi tới, một thân tràn đầy sát khí.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Ngày X tháng X năm X, Tạ Chinh Hồng mượn Văn Xuân Tương XXX linh thạch, XX pháp bảo.

Ngày X tháng X năm X, Tạ Chinh Hồng mượn Văn Xuân Tương XX kinh Phật.

Ngày X tháng X năm X, ……………………

Rất nhiều năm sau, Tạ Chinh Hồng nhận ra mình mượn của Văn Xuân Tương rất nhiều thứ, đang tính trả nợ thì Văn Xuân Tương tỏ vẻ: “Chỉ nhận tiền lãi bằng thân xác thôi!”

******

★ Chú thích:

[1]Khai đàn giảng pháp: Các vị cao tăng dựng đàn tràng để giảng giải Phật pháp.

gp

[2]Tu Di nạp giới tử: Kinh Phật có câu “Tu Di nạp giới tử, giới tử nạp Tu Di” (Núi Tu Di chứa hạt cải, hải cải đựng núi Tu Di). Núi Tu Di là tên của một ngọn núi trong truyền thuyết thần thoại cổ Ấn Độ, còn gọi là Tu Di Lâu, Mạn Đà La. Theo quan niệm Phật giáo, núi Tu Di là vua của các ngọn núi, là trung tâm của thế giới, là vũ trụ quan của Phật giáo. Câu này có liên quan đến một tích cổ:

Vào thời Đường có thứ sử Giang Châu tên Lý Bột, đọc sách nhiều đến nỗi được gọi là Lý Vạn Quyển, trong một lần ông lên Lô Sơn tham vấn Hòa thượng Quy Tôn.

Ông hỏi: “Kinh sách nói Tu Di nạp giới tử, Giới tử nạp tu di. Núi Tu Di chứa hạt cải thì được, hạt cải sao lại có thể chứa núi Tu Di được?”

Hòa thượng Quy tôn hỏi lại: “Ông đọc rất nhiều sách rồi phải không?”

Lý Bột đáp vẻ tự hào: “Sách tôi đã xem đủ năm xe.”

Qui tôn lại hỏi “Thế thì năm xe sách đó bây giờ ở đâu?”

Lý Bột nói: “Giờ ở trong đầu tôi.” Nói xong Lý Bột bỗng dưng đại ngộ.

Hạt cải chứa núi Tu Di không phải là đem núi Tu Di bỏ vào hạt cải, mà trong hạt cải có chứa cái triết lý của cả cái núi Tu Di, cũng giống như trong đầu chứa triết lý của vạn quyển sách vậy.

Trong văn cảnh ở trên câu “giới tử nạp Tu Di” có ý chỉ bao quát mọi vật, tức là các vật trên người Tạ Chinh Hồng.

[3]Chuyển Pháp luân: Pháp luân (法輪) nghĩa là bánh xe pháp,là vũ khí để hàng phục mọi tà kiến ngoại đạo – là giáo lý của đức Phật. Pháp luân thường được miêu tả là một bánh xe tám nhánh, tượng trưng cho Bát Chính đạo.

hsjpg

Theo truyền thuyết cho rằng, pháp luân được chuyển ba lần:

1.Phật giảng pháp lần đầu sau khi đạt chính quả tại Lộc uyển.

2.Lúc thành hình giáo pháp Đại thừa.

3.Lúc thành hình giáo pháp Kim cương thừa.

[4]Tham, Sân, Si: là Tam độc trong Phật giáo, tức ba trạng thái tinh thần có hại là tham lam, sân hận, mê muội.Trong Kinh Pháp Cú Đức Phật dạy rằng Tam độc là những nguyên nhân gây ra bất hạnh và phiền não, ưu tư cho con người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.