Đối với Văn Xuân Tương, lão hòa thượng chính là lão hòa thượng, không phải ai khác.
Khi ở bên lão hòa thượng, Văn Xuân Tương chẳng quan tâm tên gọi của nhân loại là gì. Địa vị của lão hòa thượng rất cao, khách nhân mỗi khi tới đều cung kính gọi một tiếng đại sư, đâu ai dám gọi thẳng kỳ danh?
Văn Xuân Tương gọi “Lão hòa thượng” mãi thành quen, quên luôn hỏi pháp danh của lão hòa thượng là gì.
“Ấy ấy ấy, khách nhân làm gì thế?” Tiểu nhị vừa lơ là thì đã thấy vị khách im lặng uống rượu đằng kia tự dưng nổi điên, một tay nhấc bổng vị khách đang nói chuyện lên.
“Buông…… Buông ra.”Nam tử bị Văn Xuân Tương xách lên đỏ bừng cả mặt, không biết mình rốt cuộc đã làm gì chọc tới con ma men này?
Nhưng Văn Xuân Tương giờ phút này hai mắt thanh minh, đâu có vẻ gì là say rượu?
“Ngươi vừa nói, tên của quốc sư kia là gì, có bằng chứng gì?”
“Là Thần….. Thần Tú.” Nam tử bị ánh mắt của Văn Xuân Tương dọa suýt khóc, cảm giác kẻ đang xách mình không phải một người mà là một con mãnh hổ, “Vị đại ca này, ta không hề nói dối, quan phủ cũng dán bố cáo, tha….. tha mạng.”
“Rầm!”
Văn Xuân Tương quăng nam tử kia sang một bên, sau đó ném cho tiểu nhị một thỏi bạc, tức khắc biến mất không thấy tăm hơi.
“Giữa ban ngày ban mặt…… Có quỷ!”
“AAAAAA!”
Khách trong quán rượu bị dọa chạy tứ tán, thế cho nên sau này vẫn truyền lưu chuyện quán rượu xuất hiện quỷ quái, trở thành sự lạ lúc bấy giờ.
“Ây ây, ai đang chen ta đó?”
“Ngươi nhích sang bên chút coi, mau lên!”
Quần chúng vây xem thấy Văn Xuân Tương đi tới thì vô thức sinh lòng sợ hãi, tự giác chia thành hai bên, thà xô đẩy người khác cũng phải chừa cho Văn Xuân Tương một con đường.
Văn Xuân Tương nghênh ngang tiến lên, dừng trước bố cáo kia hồi lâu, ánh mắt luôn đặt trên bốn chữ “Thần Tú quốc sư”.
Người này thật sự là lão hòa thượng sao?
Trong đầu Văn Xuân Tương chợt lóe qua hàng loạt hình ảnh, cuối cùng dừng lại ở gương mặt tươi cười của lão hòa thượng.
Khuôn mặt cười của lão hòa thượng từ từ hợp lại với khuôn mặt cười của Tống Thanh, với khuôn mặt cười của tiểu hòa thượng.
Cuối cùng hoàn toàn chồng lên nhau.
“Ha ha, ha ha ha ha.” Văn Xuân Tương đột nhiên không kìm chế được tiếng cười, khiến người bên cạnh đều giật mình.
“Điên rồi, đừng bảo đây là kẻ điên đấy nhé?”
“Đi mau đi mau!”
Người vây xem không dám ở lại nơi này, để lại một mình Văn Xuân Tương đứng trước bố cáo.
Văn Xuân Tương cảm thấy mình thật đáng cười.
Lão hòa thượng tên Thần Tú, tiểu hòa thượng cũng tên Thần Tú.
Đây rốt cuộc là trùng hợp hay là chuyện đã chú định sẵn từ sâu xa bên trong.
Văn Xuân Tương không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể hiểu ra nhân quả trong này.
Nếu kiếp trước của tiểu hòa thượng quả thật là Tống Thanh, vậy trong những kiếp luân hồi trước đó nữa, vì sao không thể là lão hòa thượng chứ?
Không thì sao một lão hòa thượng phàm nhân bình thường lại có thể khiến y khôi phục nhanh như vậy, vì sao bọn họ đều tên là Thần Tú?
Y và tiểu hòa thượng gặp nhau cũng không phải ngẫu nhiên, mà là từ lâu trước kia đã gieo xuống một nhân.
Bây giờ, chính là quả của bọn họ.
Lúc trước khi lấy pháp hào cho tiểu hòa thượng, mình nghĩ đến hai chữ “Thần Tú” này đầu tiên. Lúc ấy tiểu hòa thượng nghe thấy cái tên này, trong lòng nghĩ thế nào nhỉ? Hắn rốt cuộc khôi phục lại ký ức của Tống Thanh hay là ký ức của lão hòa thượng.
Nếu tiểu hòa thượng có thể khôi phục lại ký ức, vậy Tống Thanh năm đó, khi tu hành đến giai đoạn sau, có phải cũng khôi phục ký ức của lão hòa thượng hay không?
Hay là, thực ra ngay từ đầu bọn họ đã biết rồi.
Thì ra quanh đi quẩn lại, những bi thương, sung sướng, thống khổ y từng nếm trải, chẳng qua chỉ là một chút điểm xuyết trong quá trình chuyển thế không ngừng của một Phật tu đại năng nào đó mà thôi.
Thật thật giả giả trong đó, phải làm sao mới phân rõ được đây?
Thời điểm ở bên y, tiểu hòa thượng mang tâm tình gì khi gọi y là “Tiền bối”?
Văn Xuân Tương cười cười, khom lưng, nước mắt chực tuôn rơi.
“Ồ, khách ít đến, sao ngươi lại tới đây một mình? Tiền bối nhà ngươi bỏ mình ngươi ở lại mà đi à?” Nhan Kiều đang cùng Tịnh Hỏa kiểm kê lại chiến lợi phẩm trong mấy năm đi du lịch, bỗng dưng thấy Tạ Chinh Hồng một thân một mình đi về phía bọn họ.
Tạ Chinh Hồng cười với Nhan Kiều và Tịnh Hỏa, “Xin chào hai vị.”
Tạ Chinh Hồng dường như chẳng thay đổi gì so với trước đây, nhưng nhìn kỹ thì lại cảm giác có điểm bất đồng. Song rốt cuộc khác ở chỗ nào, Nhan Kiều lại không phát hiện ra được.
Chỉ có thể nói là, càng thần bí khó lường hơn.
Cái tên Văn Xuân Tương này, bồi dưỡng ra một kẻ kiểu gì vậy?
Nhan Kiều trong lòng thầm nghĩ thế, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười quen thuộc, “Không cần khách khí, không ngờ ngươi lại trở về Tà Dương đại thế giới nhanh như vậy đấy.”
Tạ Chinh Hồng mỉm cười gật đầu.
Trước khi quay lại Tà Dương đại thế giới, hắn đặc biệt đến đại thế giới nơi Chu Ninh và Kỳ Vĩnh Duyên tu hành, đưa hai người về rồi mới trở lại Tà Dương đại thế giới. Mà biểu hiện của Nhan Kiều cũng chứng minh trong thời gian này, tiền bối không hề trở lại Tà Dương đại thế giới.
Mặc dù đã sớm đoán trước được, nhưng Tạ Chinh Hồng vẫn có phần tiếc nuối.
Nhan Kiều quay đầu lại, nhận thấy tu vi của Tạ Chinh Hồng thì không khỏi nhíu mày, “Mới bao lâu không gặp mà tu vi của ngươi đã là kỳ Hợp Thể rồi ư?” Nhan Kiều xoa cằm, nở nụ cười ái muội tiến tới gần Tạ Chinh Hồng, “Lẽ nào, ngươi và Xuân Tương tiền bối của ngươi đã song tu rồi?”
Tạ Chinh Hồng mỉm cười.
Nhan Kiều tức khắc hiểu ngay.
“Thế…. Hiện tại y là vì thẹn thùng nên mới không dám gặp ngươi hả?” Nhan Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, “Đây đâu phải phong cách của y nhỉ.”
“Có lẽ tiền bối đang cần cẩn thận ngẫm lại.” Tạ Chinh Hồng cúi đầu trả lời, “Đến lúc ấy mong rằng hai vị tiền bối hãy nói giúp cho.”
“Cứ để như vậy sao?” Nhan Kiều ngạc nhiên nhìn Tạ Chinh Hồng, “Nếu y có ý định trốn tránh ngươi thì không trốn mấy trăm năm là sẽ không tới gặp ngươi đâu. Ta thấy ngươi vẫn nên tự đi tìm y thì nhanh hơn đấy.”
“Tiền bối sẽ trở về thôi.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh đáp, “Nếu tiền bối trở về, xin nhờ hai vị tiền bối chuyển lời rằng, bần tăng sẽ luôn chờ ngài ấy.”
Nói rồi, Tạ Chinh Hồng liền xoay người rời đi, vô cùng dứt khoát.
Sau khi nhận ra Tạ Chinh Hồng đã đi, Nhan Kiều sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn lại.
“…….Tịnh Hỏa, hắn cứ đi như thế sao?” Nhan Kiều ngẩn ngơ quay đầu, nghi hoặc hỏi Tịnh Hỏa.
Tịnh Hỏa quả quyết gật đầu.
“Lạ thật, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ.” Nhan Kiều nghĩ nát óc vẫn chẳng ra, Văn Xuân Tương bình thường hận không thể sủng Tạ Chinh Hồng lên tận trời, đừng nói là gây gổ, dù chỉ cãi nhau thì e rằng cũng không có khả năng.
“Chắc qua mấy hôm nữa sẽ biết thôi.” Tịnh Hỏa chẳng để ý, “Đúng rồi, không phải ngươi biết bói toán sao? Hay là ngươi thử bói xem?”
“……Tịnh Hỏa à, với tu vi của hai người bọn họ, nếu ta bói toán vì loại chuyện lông gà vỏ tỏi này thì chỉ sợ tu vi của ta sẽ tụt xuống mất!” Nhan Kiều vô cùng bất đắc dĩ, “Thiên cơ bất khả lộ.”
“Vậy thì đành phải chờ thôi.” Tịnh Hỏa nhún vai nói.
Nhan Kiều nghẹn họng không đáp nổi.
Được rồi, đạo lữ của hắn thật biết cách khiến hắn không biết đáp kiểu gì.
Sau khi trở về Tà Dương đại thế giới, Tạ Chinh Hồng chưa từng che giấu thân phận và tướng mạo của mình.
Hắn vừa trở về, hầu hết mọi người ở Tà Dương đại thế giới đều biết Tạ Chinh Hồng đã trở lại. Càng khiến người ta kinh ngạc là, Tạ Chinh Hồng đã là tu sĩ kỳ Hợp Thể, có thể xưng là đại năng một phương.
Hiện giờ mới bao lâu?
Tạ Chinh Hồng mới ra ngoài bao lâu?
Mấy tu sĩ vốn còn cảm thấy mấy năm nay mình có tiến bộ, khi hay tin này đều xấu hổ chẳng có mặt mũi gặp ai.
Cùng là tu hành, sao lại khác biệt lớn như thế?
Tính ra thì Tạ Chinh Hồng chưa vượt qua hai trăm tuổi, đại năng kỳ Hợp Thể chưa đến hai trăm tuổi, dù ở đâu cũng đều khiến người ta chú ý vô cùng.
Tiểu Ma Giới có địa vị đặc biệt, Ma tu nơi đây rất ít khi ra ngoài, tin tức cũng khá chậm, vậy nên công tích vĩ đại của Tạ Chinh Hồng ở Tiểu Ma Giới vẫn chưa truyền ra, điều này cũng có nghĩa là trên đầu Tạ Chinh Hồng vẫn mang vầng sáng “Do Văn Xuân Tương một tay bồi dường nên”. Trong mắt rất nhiều tu sĩ tự cho là đúng, Tạ Chinh Hồng vẫn luôn là một Ma tu không từ thủ đoạn để củng cố tu vi.
Đám tu sĩ mai phục Tạ Chinh Hồng đã quan sát hồi lâu.
Hai năm qua, Tạ Chinh Hồng vẫn độc lai độc vãng, mà ở Tà Dương đại thế giới cũng không truyền ra tin tức Cửu Châu Ma Hoàng trở về. Nói cách khác, nếu bây giờ ra tay với Tạ Chinh Hồng, dù Cửu Châu Ma Hoàng có chạy về thì cũng chẳng kịp. Lúc này không động thủ thì còn đợi đến bao giờ?
Chẳng lẽ đợi đến khi Tạ Chinh Hồng không ngừng lớn mạnh, cuối cùng trở thành một Ma Hoàng khác hay sao?
Mặt mũi Tiên đạo biết để đi đâu, mặt mũi Ma đạo biết để đi đâu?
Tạ Chinh Hồng mặc dù có Văn Xuân Tương che chở nhưng địa vị quả thực rất vi diệu.
Quan hệ giữa hắn và Văn Xuân Tương bền chắc không gì phá nổi, mọi người xem bọn họ là một giuộc, muốn tẩy trắng là bất khả thi, ba ngàn Phật môn cũng tỏ rõ là không muốn nhận một đệ tử Phật tu như Tạ Chinh Hồng. Nhưng nếu nói Tạ Chinh Hồng là người trong Ma đạo thì Phật khí thuần túy trên người hắn lại chẳng lừa được ai. Phật tu như thế nào mới có thể nổi danh, như thế nào mới có thể tiếng tăm lẫy lừng? Tất nhiên là tóm đám Ma tu bọn họ khai đao rồi.
Vả lại, Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương tuy lợi hại nhưng suy cho cùng vẫn không phải một thế lực thành hình. Trước đây y độc lai độc vãng cũng đắc tội với không ít người, kẻ chướng mắt Cửu Châu Ma Hoàng cũng rất nhiều. Giờ chẳng mấy khi Văn Xuân Tương không ở đây, có cơ hội giết tâm phúc của y, nếu bỏ qua dịp này thì ngày sau khó mà có cơ hội như vậy nữa.
Đương nhiên, thứ khiến người ta càng thèm muốn hơn còn có công pháp và bảo bối trên người Tạ Chinh Hồng.
Công pháp có thể tu hành đến trình độ này chỉ trong hai trăm năm, có tu sĩ nào, môn phái nào mà lại chẳng muốn? Dù bọn họ nhiều người thế này, đến lúc ấy mỗi người chia nhau một ít, chỉ e cũng đủ khiến bọn họ liều mạng mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm!
Nghĩ đến đây, các tu sĩ mai phục liền lấy lại bình tĩnh, ra dấu tay, lập tức có một tu sĩ thi triển thần thông, khiến mình nhỏ lại bằng con thiêu thân, bay về phía Tạ Chinh Hồng.
Phép biến hóa này không dễ học, yêu cầu rất cao đối với thiên phú của tu sĩ.
Sau khi biến thân, linh khí và tu vi của hắn đều được che giấu, có thể nói là công pháp tuyệt hảo để chạy trốn và ám sát. Cũng nhờ bản lĩnh này, hắn mới được mời làm thanh đao đầu tiên đối phó Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hông thong thả rảo bước, có vẻ chẳng hề chú ý tới con thiêu thân nho nhỏ đang bay chung quanh.
Tu sĩ hóa thân thành thiêu thân mở cờ trong bụng, dự định bay đến gần cổ Tạ Chinh Hồng rồi biến trở về, chém đứt đầu hắn!
Tu sĩ tính toán đâu ra đấy nhưng khi tiếp cận Tạ Chinh Hồng thì khí thế của hắn đột nhiên phát ra, tu sĩ nọ như bị thứ gì đó chặn lại, lộn nhào xuống, cuối cùng không duy trì nổi thuật pháp, hiện ra nguyên hình, ngã sấp trước mặt Tạ Chinh Hồng.
“A Di Đà Phật, thí chủ hà tất phải hành đại lễ thế kia?” Tạ Chinh Hồng như thể vừa mới phát hiện ra, cười tủm tỉm vươn tay đỡ hắn dậy.
“Tạ Chinh Hồng!’
Tu sĩ nổi giận, phép biến hóa của hắn tưởng chừng có thể thắng lợi thì lại bị Tạ Chinh Hồng cho ăn một vố như vậy, đằng sau còn một đám tu sĩ nữa, nếu truyền ra ngoài thì sau này hắn biết làm ăn thế nào?
Tu sĩ lập tức lấy ra một thanh linh kiến, linh kiếm nổi ánh đỏ, mũi kiếm chém tới vai trái của Tạ Chinh Hồng!
“Còn không mau xông lên?”
Tu sĩ ra lệnh, các tu sĩ phục kích đằng sau cũng không mặt dày trốn tránh nữa, lũ lượt lấy ra pháp bảo tấn công Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng lại chẳng tránh né, khẽ phất tay áo, bảo kiếm của tu sĩ thiêu thân nọ bỗng chuyển về phía chính hắn, thậm chí hắn khó mà khống chế được hướng đi của bảo kiếm, chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo kiếm của mình chém vào người đồng bạn.
Ngay sau đó, Tạ Chinh Hồng lại tung ra một chưởng, đánh lui mấy tu sĩ, tóc tai áo quần chẳng hề rối loạn.
Tạ Chinh Hồng ngừng tay, bắt đầu thi triển thuật pháp nào đó, các tu sĩ lấy làm kinh hãi, thất thanh hô to, “Không xong, là Như Lai thần chưởng, chạy mau!”
Nhưng lời này đã muộn.
Kim quang chợt hiện, chỉ nghe thấy một tiếng ngâm dài, mây phía chân trời hợp lại làm một với kim quang lấp lánh.
Đến khi kim quang tan đi, những tu sĩ kia đều đã trọng thương hôn mê, khó mà tỉnh lại được.
Từ lúc bọn họ phục kích đến khi thất bại hoàn toàn, chỉ cách nhau có mấy giây ngắn ngủi mà thôi.
Tạ Chinh Hồng không giết những tu sĩ hôn mê này mà vui vẻ chắp tay hướng về phương xa, lại ung dung cất bước.
Không ít tu sĩ quan sát ở đằng xa trông thấy động tác cuối cùng của Tạ Chinh Hồng, sắc mặt đều tái trắng hết cả.
“Tên Tạ Chinh Hồng này rốt cuộc tu luyện kiểu gì vậy? Nếu chỉ là tu vi cao thâm thôi thì cũng không nói làm gì, nhưng nhìn động tác của hắn, rõ ràng là cực kỳ tinh thông thuật đấu pháp. Dù là cận chiến hay viễn chiến cũng đều hoàn mỹ.” Một tu sĩ lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói. Lúc trước hắn suýt tưởng rằng Tạ Chinh Hồng sẽ lại đây tóm luôn bọn họ.
Những tu sĩ bị Tạ Chinh Hồng đánh bại mặc dù tu vi không cao lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thực lực Hóa Thần đỉnh phong, hơn nữa còn giỏi thuật pháp ám sát, cho dù ba bốn tu sĩ kỳ Hợp Thể đi cùng nhau mà gặp bọn họ cũng phải đau đầu. Ấy thế nhưng rơi vào tay Tạ Chinh Hồng thì lại giống như con nít chẳng hiểu chuyện, bị đùa giỡn quay mòng mòng.
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có nhân vật thiên tài vô sự tự thông như vậy sao?
“Không biết nữa, ta không thấy rõ động tác của hắn.”
“Ta cũng vậy…..”
“Ta cũng thế.”
Các tu sĩ khác trả lời, “Đây là tin tức lớn. Cảnh tượng vừa rồi chúng ta đã ghi lại, chẳng mấy chốc có thể tung ra ngoài, Tạ Chinh Hồng có bản lĩnh như vậy, e rằng vài người thấy rồi sẽ càng chẳng ngủ yên được.”
“Đúng thế, chúng ta và hắn không oán không thù, cần gì để kẻ khác lợi dụng? Lát nữa đem bán số tinh thạch này với giá cao.”
Không bao lâu sau, cuộc đấu pháp kết thúc chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi này đã truyền lưu đến tay vô số môn phái tu sĩ.
Chỉ ít người thấy rõ được Tạ Chinh Hồng ra tay như thế nào, song cũng đủ để biết Tạ Chinh Hồng không phải kẻ thành danh dựa vào Văn Xuân Tương, bản thân hắn cũng là một tu sĩ cực kỳ lợi hại. Thậm chí có thể nói là chẳng kém cạnh những đại năng kỳ Hợp Thể lâu năm.
Tin tức này truyền đến Phật môn, đương nhiên cũng gây chấn động.
“Như Lai thần chưởng mà Tạ Chinh Hồng sử dụng quả nhiên uy lực vô cùng.” Một trưởng lão Phật tu cảm thán, “Trong Tàng Kinh các của môn phái chúng ta thật sự quá ít thuật pháp cao cường như vậy.” Cho dù có, bọn họ cũng chẳng học được.
“Đúng thế. Xưa kia Cửu Châu Ma Hoàng chẳng biết đã đoạt đi bao nhiêu thứ tốt của Phật môn chúng ta, Như Lai thần chưởng kia ắt hẳn là y đưa cho Tạ Chinh Hồng này học.” Một Phật tu khác không giấu nổi vẻ ghen tỵ.
Hiện tại tu sĩ bên ngoài nhắc tới Phật tu, nào có ai không nghĩ tới Tạ Chinh Hồng đầu tiên?
Những đệ tử Phật môn bọn họ hoàn toàn trở thành kẻ chẳng quan trọng. Dù bọn họ không ngừng tung ra các đệ tử lợi hại thì cũng luôn có người so sánh họ với Tạ Chinh Hồng.
Nhân số Phật tu bọn họ vốn đã ít ỏi, tu sĩ có thuật pháp công kích tuyệt đỉnh lại càng ít hơn. Mà Như Lai thần chưởng dù ở đạo thống Phật môn nào cũng đều được xem là thuật công kích hàng đầu. Đáng tiếc, tuyệt thế công pháp như vậy lại phân tán khắp nơi, bây giờ người sở hữu nhiều chiêu thức nhất lại là một Ma tu.
Đáng cười biết bao nhiêu?
Nhưng đây lại là sự thật.
Pháp Tướng tông.
“Chưởng môn phương trượng, ngài thấy rốt cuộc nên xử lý Tạ Chinh Hồng này như thế nào? Đâu thể mặc cho hắn mang danh Phật tu chúng ta mà làm xằng làm bậy ở bên ngoài được!” Mấy trưởng lão của Pháp Tướng tông ức chế nói.
Nếu cứ tiếp tục thế này, người khác sẽ thật sự cho rằng Phật môn bọn họ dễ bắt nạt.
“Bàn Nhược thiền sư thì sao, vẫn chưa tìm thấy người ư?” Một hòa thượng đả tọa ở giữa mở mắt ra, tay vẫn bấm phật châu, nhẹ giọng hỏi. Người này chính là trụ trì Tịch Khổ – chưởng môn của Pháp Tướng tông, là một Phật tu kỳ Độ Kiếp sở hữu cả Tam Bảo Phật gia lẫn Pháp ấn, Phật pháp cao thâm, môn đồ đông đảo. Cùng với Phổ Độ phương trượng của Chỉ Luật tông, Quảng Từ phương trượng của Tịnh Độ tông, Hải Giới phương trượng của Tam Luận tông và Huyền Nhẫn phương trượng của Minh Thiền tông, có thể xưng là ngũ đại cao thủ đứng đầu Phật môn.
“Không có tin tức gì ạ.” Mấy trưởng lão lắc đầu, “Từ sau chuyện ở Ngọc Tuyền động thiên, bọn họ liền biến mất không thấy tăm hơi.”
“Các ngươi ngẫm xem, Bàn Nhược thiền sư có từng xuất hiện cùng thời gian với Cửu Châu Ma Hoàng bao giờ không?” Tịch Khổ bỗng ngừng bấm phật châu, khẽ hỏi.
“Chưởng….. Chưởng môn, ngài nói vậy nghĩa là sao?”
Mấy trưởng lão nghe vậy, suýt chút nữa không thở nổi.
Lúc trước bọn họ còn đang thương lượng xem có nên nhờ Bàn Nhược thiền sư và đệ tử Thần Tú của y đi đối phó với Tạ Chinh Hồng hay không. Suy cho cùng phía sau bọn họ đều có môn phái, nếu bất cẩn sẽ khơi mào tranh đấu giữa tu sĩ Ma đạo và Phật đạo, đến lúc ấy thương vong lại càng tăng thêm. Nhưng Bàn Nhược thiền sư thì khác, y không môn không phái, Phật pháp cao thâm, dù có đối đầu với Tạ Chinh Hồng thì cũng chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Tịch Khổ thoáng suy nghĩ, thở dài một hơi, “Thời điểm thầy trò Bàn Nhược thiền sư xuất hiện ở Ngọc Tuyền động thiên, Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng đều không xuất hiện. Trước khi Tạ Chinh Hồng xuất hiện, đệ tử Thần Tú kia cũng chưa bao giờ xuất hiện. Bàn Nhược thiền sư thành danh đã lâu, nhưng y chưa từng gặp gỡ Văn Xuân Tương, chẳng phải việc này rất trùng hợp sao?”
“Nhưng…… Nhưng mấy người chúng ta cũng từng gặp Bàn Nhược thiền sư đôi lần, trên người y không có ma khí, hơn nữa Phật pháp còn vô cùng tinh thuần.” Mấy trưởng lão ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có vẻ nửa tin nửa ngờ.
“Dù sao cũng không có chứng cớ gì, chỉ là bỗng dưng có ý nghĩ như vậy thôi.” Tịch Khổ khoát tay bảo.
“Chưởng môn đắc đạo đã lâu, ngài đã nghĩ như vậy, chúng ta sẽ đi điều tra xem!” Các trưởng lão vừa nghĩ đến khả năng Văn Xuân Tương là Bàn Nhược thiền sư, tâm trạng đều chẳng tốt đẹp gì.
Nếu đúng thật là thế, trước kia bọn họ còn từng mời Bàn Nhược thiền sư đến môn phái để hoằng dương Phật pháp, tham quan môn phái, vậy chẳng phải là thành dẫn sói vào nhà hay sao?
“Cũng được.” Tịch Khổ đật đầu, “Như Hối vẫn chưa du lịch trở về à?”
“Tính ngày thì cũng sắp về rồi.” Sắc mặt vài vị trưởng lão tốt lên không ít, “Mấy hôm trước mới nghe tin y kết ấn thành công, quả là không phụ sự chỉ bảo của ngài.”
Như Hối là một đệ tử mà Pháp Tướng tông thu nhận nhiều năm về trước, tư chất chẳng những không xuất chúng mà trái lại còn vô cùng ngu độn. Trong khi các sư huynh đệ khác lần lượt tiến vào nội môn, được các trưởng lão xem trọng, tu luyện công pháp của môn phái thì Như Hối còn đang gian nan thích ứng với Pháp Tướng tông. Khi tu sĩ khác phá Đan thành Anh, y mới trúc cơ thành công ngay sát lúc thọ nguyên sắp hết. Tư chất kém như vậy, trở thành trò cười của Pháp Tướng tông năm đó. Nhưng Như Hối chưa một lần tức giận, bao giờ cũng chỉ cần cù niệm kinh văn, chịu khó học tập, cũng không có gì không hài lòng với vẻ ngoài già nua của mình.
Từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, Như Hối tốn tám mươi năm. Từ Trúc Cơ đến Kim Đan, y tốn ba mươi năm, sau đó phá Đan thành Anh chỉ tốn mười năm, Nguyên Anh đến Xuất Khiếu tốn mười năm, Xuất Khiếu đến Hóa Thần tốn mười năm, từ Hóa Thần đến Hợp Thể cũng chỉ mười năm.
Bây giờ Như Hối đã không còn mang dáng vẻ ông cụ tám mươi năm nào, mà biến thành một tăng nhân tuấn mỹ trẻ tuổi, chẳng ai ngờ được vị đệ tử Phật tu xuất sắc ấy từng có quãng thời gian trắc trở như vậy.
Năm đó Tịch Khổ phương trượng xuất quan, bấm đốt tay tính ra được mình sẽ có duyên thầy trò với một vị tu sĩ nội môn, khi thấy bộ dáng già cả của Như Hối thì luôn miệng cảm thán “Đại trí nhược ngu”, chính miệng lấy pháp danh cho Như Hối rồi thu nhận y làm đệ tử quan môn, Như Hối bấy giờ mới tránh được vận rủi bị đuổi đi. Sau đó liền hiển lộ tài năng, khiến người trong Pháp Tướng tông nhìn mà rớt cả mắt. (Đại trí nhược ngu: người thông minh vờ như ngu dốt, không thể hiện là mình tài giỏi.)
Song đó cũng là chuyện mấy trăm năm trước rồi.
Sau khi tiến vào kỳ Hợp Thể, Như Hối bắt đầu tìm kiếm Tam Bảo chi pháp, chuyện kết ấn bị y đẩy ra sau. Vậy nên y luôn đi chung quanh du lịch, mấy trăm năm rồi chưa trở về, ngoại trừ một vài đệ tử lớn tuổi, nhưng đệ tử trẻ tuổi hầu như không nghe đến tên y. Hôm nay Như Hối đã có được hai thứ, chỉ đợi tu hành một thời gian là có thể kế thừa Tịch Khổ, trở thành chưởng môn tân nhiệm.
“Có lẽ nó phải chậm trễ một ít lâu.” Tịch Khổ tính thử, mặt hiện ý cười, “Là phúc hay họa, phải xem tự bản thân nó.”
Tạ Chinh Hồng đi một hồi liền ngừng lại.
Trước mặt hắn là một hòa thượng đang ngủ gục giữa đường lớn, vô cùng trẻ tuổi.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Lột mã giáp của tiểu hòa thượng xong rồi, tôi muốn lột mã giáp của Văn Xuân Tương.
Chuyện Phật môn lúc trước có chôn phục bút, chắc mọi người có thể nhận ra được nhỉ.
Lúc trước chôn nhiều phục bút quá, giờ bắt đầu lấp đây, tâm tình thật sự là vô cùng sung sướng!
Sau khi xong mấy chuyện này là đến phần đối đầu với Quý Hiết, sau đó chuyển ngoặt nho nhỏ một tẹo rồi phi thăng thôi ~
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Khi đến mười lăm tuổi, việc học của Phật Tử đã có chút thành quả, cuối cùng cũng được cho phép một mình xuống núi hàng yêu.
Năm ấy yêu quái liên tiếp xuất hiện, nhưng đệ tử Đạo môn dư lại không nhiều, Phật môn thì ngược lại, ngày càng lớn mạnh.
“Đồ nhi, lần này xuống núi, con nhớ nhất định phải truyền bá thanh danh của Đạo môn ta, còn đám lừa trọc Phật giáo thì không cần nể mặt bọn chúng làm gì, rõ chưa?” Thanh Dương Tử vuốt râu dặn dò.
“Vâng thưa sư phụ.” Phật Tử gật đầu, đeo trên lưng quần áo và pháp khí mà sư phụ chuẩn bị cho, mang theo chút ngân lượng xuống núi.
Phật Tử vừa rời núi, một đám tiểu yêu quái từng chịu ơn của hắn liền lần lượt dâng tặng đặc sản.
Có trân châu to bằng mắt rồng, cũng có quả dại chẳng đáng giá tiền.
Đám yêu quái nhét đồ vào tay Phật Tử rồi lũ lượt chạy mất.
Phật Tử cười cười, cất đồ đi, vừa cắn quả dại vừa đi xuống núi.
“Haiz, thằng nhỏ cười đẹp quá đi, tiếc thật, sao lại là đạo sĩ cơ chứ?”
“Hình như đạo sĩ có thể thành gia đấy, nhưng mà sư phụ thằng bé dữ lắm.”
“Quả thực dữ muốn chết luôn!”
Đám tiểu yêu vừa tám chuyện vừa cảm thấy tiếc thay cho Phật Tử, yêu quái bên ngoài lợi hại hơn bọn nó nhiều, không biết tiểu đạo sĩ có thể hàng phục được hay không?
Editor: Hình như cứ lúc nào bị dí deadline hoặc mùa thi thì phim với truyện hay hơn bình thường:)))