Đang đi trên đường, tự dưng gặp phải một hòa thượng như vậy, trong lòng Tạ Chinh Hồng mặc dù có phần hoài nghi, song nhận thấy chân nguyên và thực lực mạnh mẽ của đối phương, Tạ Chinh Hồng ngẫm nghĩ, cuối cùng ngừng lại cách hòa thượng này khoảng chừng mười bước, định đi vòng qua.
Không ngờ vị Phật tu này lại dùng cách này để thể nghiệm nhân sinh!
“Đạo hữu cớ sao lại cố ý đi đường vòng?” Ngay khi Tạ Chinh Hồng cất bước rời đi, vị hòa thượng đang ngủ ngon lành kia bỗng mở mắt ra, hỏi Tạ Chinh Hồng.
“Không dám quấy rầy đạo hữu tĩnh tu.” Tạ Chinh Hồng quay đầu lại, mỉm cười chắp tay với người nọ.
“Ngươi và ta không quen biết, sao đạo hữu lại biết ta đang tĩnh tu?” Người nọ tiếp tục hỏi.
“Phật kệ nói, tâm địa vô phi tự tính giới, tâm địa vô si tự tính tuệ, tâm địa vô loạn tự tính định, bất tăng bất giảm tự kim cương, thân khứ thân lai bản tam muội[1]. Muốn giữ cho thể xác và tinh thần bình tĩnh, đả tọa hay ngủ đều là phương pháp cực tốt. Bần tăng thấy đạo hữu thần thanh khí sảng, ắt hẳn là cao thủ trong chuyện này.” Tạ Chinh Hồng đáp chẳng chút hoang mang.
“Ha ha, từ lâu đã nghe danh Tạ Chinh Hồng, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Lời đạo hữu nói tuy rằng không trúng, nhưng cũng chẳng sai. Nhiều năm về trước, bần tăng quả đúng là đã dùng phương pháp này để khiến mình bình tĩnh lại, nhưng nhiều năm sau thì đã không cần làm thế nữa rồi.” Người nọ chắp tay kính lễ với Tạ Chinh Hồng, “Bần tăng cố ý ở nơi này chờ đạo hữu, sợ bị đạo hữu nhìn ra manh mối nên mới giả vờ ngủ. Bần tăng Như Hối, bái kiến đạo hữu.”
Tạ Chinh Hồng cố hồi tưởng lại song vẫn không tìm ra nhân vật ứng với pháp danh Như Hối này.
Nhưng vị Phật tu trước mắt này, nhìn kiểu gì cũng thấy không phải nhân vật đơn giản.
Như thể biết Tạ Chinh Hồng đang nghĩ gì, Như Hối cười ngượng ngùng, “Bần tăng du lịch bên ngoài đã nhiều năm, chưa từng làm đại sự gì, chẳng có gì đặc biệt, đạo hữu không biết cũng là bình thường.”
“Đâu có.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Danh lợi chỉ là mây khói thoảng qua, tu sĩ chúng ta chỉ tu đạo, cần gì để ý chút hư danh ấy?”
“Đạo hữu nói phải.” Như Hối gật đầu, “Không biết Tạ đạo hữu muốn đi đâu?”
Tạ Chinh Hồng nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc lắc đầu.
“Nghe nói đạo hữu biết sử dụng Như Lai thần chưởng.” Như Hối trầm tư chốc lát, “Nhiều năm qua bần tăng vẫn chưa từng thấy ai dùng qua. Song gần đây hình như có tin tức truyền ra rằng Như Lai thần chưởng Vạn Phật Triều Tông sắp xuất thế, chẳng hay đạo hữu có hứng thú không?”
“Lẽ nào Như Hối đạo hữu nghe được tin đồn?”
Thông tin về Vạn Phật Triều Tông rõ ràng là tiền bối lấy được từ chỗ Vu Trạch, chưa từng nói cho người khác, bản vô tự thiên thư và tờ giấy xé ra đến giờ vẫn còn nằm trong tay Tạ Chinh Hồng đây! Trừ phi Vu Trạch còn có một bản sao chép, không thì sao lại truyền ra ngoài?
Lúc nhét vô tự thiên tư vào tay Tạ Chinh Hồng, Văn Xuân Tương còn oán thán nửa thật nửa giả, “Sách này chắc chỉ có ngươi mới đọc được.”
Khi đó Tạ Chinh Hồng chẳng hơi đâu để xem nên bỏ vô tư thiên thư vào trong Ngọc Tuyền không gian. Bây giờ có thời gian đọc rồi, nếu tiền bối biết tin này, hẳn cũng sẽ tới đây.
Nghĩ vậy, trong lòng Tạ Chinh Hồng lại dâng lên cảm giác chờ mong.
“Xem như là vậy.” Như Hối thản nhiên đáp, “Vạn Phật Triều Tông được xưng là chiêu thức tinh diệu nhất trong Như Lai thần chưởng, có vô vàn kẻ mơ ước. Nếu không có tin tức xác thực, bần tăng cũng không dám nói bừa. Lần này sư môn gửi tin bảo tại hạ trở về, thứ nhất là vì chuyện Vạn Phật Triều Tông, thứ hai là vì Tạ đạo hữu.”
“Ồ?” Tạ Chinh Hồng khá thích sự ngay thẳng của Như Hối.
Như Hối thấy Tạ Chinh Hồng không nổi giận mà ngược lại còn vô cùng hứng thú, trong lòng cũng thoải mái hơn phần nào, nếu Tạ Chinh Hồng không quan tâm hoặc nôn nóng vì chuyện này thì y cũng chẳng cần nói tiếp nữa.
“Như Lai thần chưởng mặc dù hấp dẫn, song tại hạ cũng không ao ước gì. Phật pháp vô biên, ta cố gắng bao năm nay mà mới chỉ học được chút da lông, sao dám được voi đòi tiên? Trái lại, Tạ đạo hữu chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã tiếng tăm lừng lẫy, các trưởng bối trong sư môn ta đều gửi tin nhắc đến ngươi. Dần dà mười mấy năm như vậy, dù tại hạ không muốn nghe thì cũng không thể không nhớ kỹ.” Như Hối thở dài thườn thượt, bực bội nói.
“Chuyện này…..” Tạ Chinh Hồng lần đầu nghe có người nói thẳng thắn như vậy trước mình, nhất thời chẳng biết đáp sao.
“Tạ đạo hữu chớ để ý.” Thấy Tạ Chinh Hồng như vậy, Như Hối không khỏi bật cười, “Tại hạ chỉ nói thế thôi.”
Tạ Chinh Hồng đành miễn cưỡng cười.
“Ta thấy sắc mặt Tạ đạo hữu có phần buồn rầu, chẳng biết đạo hữu có tâm sự gì chăng?” Như Hối hỏi.
Nụ cười trên mặt Tạ Chinh Hồng thoáng khựng lại.
“Như Hối đạo hữu, nếu ngươi phát hiện một người rất quan trọng với mình, vốn đã chết đi nhưng lại còn sống, ngươi sẽ có cảm giác gì?” Tạ Chinh Hồng chần chừ một lát rồi hỏi.
“Hả?” Như Hối hơi bất ngờ bởi câu hỏi của Tạ Chinh Hồng, song thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn, y ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Hẳn là sẽ mừng rỡ. Nếu quả thật là người quan trọng với ta, người ấy mà còn sống, bần tăng nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”
“Đúng vậy, sẽ rất vui vẻ, miễn là….”
“Miễn là?”
Như Hối thấy Tạ Chinh Hồng không muốn nói tiếp, cũng chỉ đành đè nén nỗi nghi hoặc xuống.
A Di Đà Phật, phi lễ vật ngôn.
Văn Xuân Tương đi tới nơi năm xưa mình và lão hòa thượng từng ở.
Nơi này đã biến thành một hồ nước.
Bãi bể nương dâu, thời gian gần vạn năm biến chuyển, từ lâu đã quét sạch những gì mà y quen thuộc.
Mưa rào vừa ngớt, chân trời hửng sáng, kết hợp với non xanh nước biếc, thật giống như một bức thủy mặc đan thanh. Trong không khí loáng thoáng hơi ẩm ướt, cộng với cái nóng của mặt trời, khiến tâm tình Văn Xuân Tương tốt lên không ít.
“Công tử, ngài mua hoa không ạ?” Một cô bé xách lẵng hoa, đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, bấy giờ mới lấy dũng khí đến hỏi Văn Xuân Tương.
Văn Xuân Tương quay đầu, thấy đó là một tiểu cô nương, lại nhìn lẵng hoa trong tay cô bé, lòng có hơi phức tạp.
“Hoa này bán thế nào?’ Văn Xuân Tương ngồi xuổng, tươi cười hỏi.
Cô bé nhìn nụ cười của Văn Xuân Tương mà ngẩn ngơ, nói năng cũng ấp a ấp úng, chẳng hiểu sao nó thấy vị công tử này cười lên thật là đẹp quá đi, “Nếu….. Nếu công tử thích thì lẵng hoa này tính cho ngài mười ba, không, mười đồng thôi.”
“Được.” Văn Xuân Tương nghĩ rồi lấy ra hai mươi đồng xu, đặt trong lòng bàn tay tiểu cô nương.
Đây là người bán hàng rong lúc trước y mua đồ cố nhét cho y.
Tiểu cô nương mang quá nhiều tiền trên người thì không phải chuyện tốt.
“Công tử, ngài đưa thừa rồi.” Cô bé đếm đếm rồi rụt rè bảo.
“Hoa của ngươi rất đẹp, ta….. thích lắm.” Văn Xuân Tương nói trái lương tâm.
Kỳ thực, y chẳng có tí tẹo hảo cảm gì với mấy bông hoa này.
Nhưng đây là nơi mà y và lão hòa thượng từng sống, vẫn nên tốt với người ta một chút.
“Cám ơn, cám ơn công tử, ngài sẽ cưới được một nương tử tốt.” Cô bé nhất thời chẳng biết nên nói lời gì tốt lành, suy nghĩ một hồi, cuối cùng thốt ra câu này.
Văn Xuân Tương nghe vậy thì dở khóc dở cười, “Được rồi, ngươi mau về nhà đi.” Văn Xuân Tương xua tay bảo.
“Vâng ạ.” Cô bé gật đầu rồi tung tăng rời đi.
Văn Xuân Tương thở dài, khi nhìn lại mấy bông hoa thì mới nhận ra chúng còn chút sức sống, tiểu cô nương này không ngắt hoa mạnh tay.
“Mà thôi, mỗi ngày làm một việc thiện, xem như các ngươi may mắn đi.” Văn Xuân Tương nâng tay thi pháp, đưa mấy bông hoa đến một cụm đất giữa hồ, ít nhất chúng có thể yên ổn sống qua mấy mùa hoa.
“Sao bổn tọa càng ngày càng mềm lòng thế nhỉ, nhất định là do bị tiểu hòa thượng ảnh hưởng. Ha ha, cũng đúng, dù sao cũng là Phật tu đại năng tu hành mấy đời nối tiếp nhau mà! Nếu hắn không độ hóa Ma tu thì mới là lãng phí công đức, vi phạm bản tính.” Văn Xuân Tương nở nụ cười tự giễu, càng nghĩ càng thấy mình đáng thương, bị người ta lừa suốt nhiều năm như vậy, nếu không phải xuất hiện biến cố, có lẽ đến khi tiểu hòa thượng phi thăng rồi y vẫn chẳng biết ngọn nguồn. Lúc trước y còn ảo tưởng tiểu hòa thượng phi thăng rồi thì có thể gặp Tống Thanh, ngồi xuống trò chuyện, giờ nghĩ lại…..
Không, giờ căn bản chẳng cần nghĩ!
Văn Xuân Hương hoàn hồn, trước mắt vẫn là hồ nước mênh mông, hỏa khí trong bụng tức thì bốc lên.
Y ở chỗ này có gì đáng xem!
Lão hòa thượng chẳng phải chính là tiểu hòa thượng sao?
Y thì ở chỗ này hoài niệm nhớ thương, có khi người ta giờ đang phong lưu khoái hoạt ở đâu ấy chứ!
Văn Xuân Tương càng nghĩ càng rầu, hận không thể dùng khế ước lập tức bay đến bên cạnh Tạ Chinh Hồng xem hắn đang làm gì, nhưng lại cũng không muốn bị hắn phát hiện. Y rốt cuộc vẫn không biết nên ở chung với tiểu hòa thượng như thế nào? Vừa nghĩ đến lúc mình và tiểu hòa thượng song tu, thay mặt của lão hòa thượng và Tống Thanh vào, tức thì không thể nào nghĩ tiếp được nữa.
“Oa oa oa…..”
Ngay lúc Văn Xuân Tương đang suy nghĩ rối bời, sau lưng bỗng truyền đến tiếng khóc.
Văn Xuân Tương quay đầu lại, phát hiện chính là tiểu cô nương bán hoa cho mình lúc nãy.
“Làm sao vậy?” Văn Xuân Tương nhíu mày, “Đừng khóc!”
Có lẽ là bị Văn Xuân Tương dọa sợ, tiểu cô nương ngừng khóc thật, “Ta….. Ta quên mất đường về nhà rồi.”
Hai mắt tiểu cô nương đỏ ngầu, lẻ loi một mình, trông vô cùng đáng thương.
“Ngươi khóc cái gì, đợi lát nữa ta mang ngươi ra ngoài là được.” Văn Xuân Tương bảo. Nơi này hơi lớn, không biết sao tiểu cô nương này lại vào được, giờ không tìm được đường ra, chỉ có thể quay lại chỗ này.
“Đa….. Đa tạ.” Tiểu cô nương mỉm cười như thể có thể ra ngoài ngay lập tức vậy.
“Đi thôi.” Văn Xuân Tương quay đầu nhìn tiểu cô nương nọ, trong đầu chợt lóe qua vài cảnh tượng.
“Bé con, ngươi có thể nhìn thấy ta sao?”
“Đúng là thỉnh thoảng cũng có vài đứa nhóc mang đạo thể đặc biệt có thể nhìn thấu chút phép thuật nho nhỏ.”
“Mà thôi, bản tôn không làm khó trẻ nhỏ. Ta thấy ngươi còn để tóc, xem như làm chút chuyện tốt đi.”
Hả hả hả?
Động tác của Văn Xuân Tương đột nhiên ngừng lại.
Đứa trẻ trong trí nhớ, là tiểu hòa thượng ư?
“Ma Hoàng đại nhân, có lẽ ngài không nhớ rõ, năm xưa tôn chủ từng cứu bần tăng, hôm nay ta đến đây chính là để chấm dứt mối nhân quả này.”
Thời điểm gặp gỡ ở Nhân Chân tự, hình như tiểu hòa thượng cũng đã nói như vậy?
“Công tử, ngài làm sao thế?” Tiểu cô nương thấy sắc mặt Văn Xuân Tương đổi tới đổi lui, liền sợ không biết có phải đối phương định bỏ mặc mình hay không.
“Không có gì, không có gì.” Văn Xuân Tương nở nụ cười xán lạn, “Đi nào, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Thì ra lời tiểu hòa thượng nói là thật.
Thì ra lão hòa thượng và Tống Thanh không chỉ từng cứu mình, chính mình cũng từng cứu tiểu hòa thượng.
Nói như vậy, thực ra cũng chẳng có gì không đúng cả mà nhỉ?
Ơn cứu mạng, vốn nên lấy thân báo đáp.
Văn Xuân Tương không biết tâm trạng mình vì sao lại trở nên tốt như vậy.
Chỉ nghĩ đến mình đã từng cứu tiểu hòa thượng, những phiền não lúc trước chẳng còn quan trọng nữa.
Dù là lão hòa thượng hay Tống Thanh, đều là kiếp trước của tiểu hòa thượng thôi, đâu có gì to tát.
Ở kiếp này, rõ ràng là mình gặp tiểu hòa thượng trước, là mình ra tay cứu tiểu hòa thượng trước.
Chứ không phải ngược lại, bởi vì nhân của bọn họ, nên tiểu hòa thượng mới tới cứu mình.
Duyên phận trời định, chẳng ai ngăn được!
Tin tức Như Lai thần chưởng Vạn Phật Triều Tông xuất thế chỉ có những đệ tử nòng cốt và các trưởng lão bậc cao trong ngũ đại Phật môn mới biết được.
Như Lai thần chưởng vốn là tuyệt học Phật môn, giờ lại có một bảng hiệu sống là Tạ Chinh Hồng, số lượng tu sĩ dò la tin tức về Như Lai thần chưởng lập tức tăng mạnh. Vạn Phật Triều Tông là chiêu nổi tiếng nhất trong Như Lai thần chưởng. Vậy nên trước khi có thông tin xác thực, ngũ đại Phật môn đều phong tỏa tin tức, phái đệ tử ưu tú của mình ra ngoài.
Biết đâu có cơ duyên, môn hạ đệ tử của mình có thể nhận được truyền thừa này, chẳng phải là một chuyện vô cùng tốt hay sao?
Còn tại sao không tự mình xuống núi, đương nhiên là bởi quy định của ngũ đại Phật môn.
Nếu chưởng môn và trưởng lão cấp cao của ngũ đại Phật môn thực sự ra tay, e rằng phạm vi liên lụy sẽ không chỉ là một hai thế giới. Hơn nữa, Như Lai thần chưởng tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không phải ai cũng có cơ duyên và ngộ tính để học được. Khi tu vi của bọn họ đã đến một bình cảnh thì dù có được Như Lai thần chưởng, cũng không có tác dụng thực chất gì mấy, ngược lại còn khiến các môn phái Phật môn khác cảnh giác, chi bằng từ bỏ để đệ tử ra tay!
Như Hối đi chuyến này, cũng là vì thăm dò hư thực của Vạn Phật Triều Tông.
Chỉ là khi đi ngang qua nghe được tu sĩ kể mới gặp Tạ Chinh Hồng cách đây không lâu, nên mới cố ý chờ hắn ở nơi này.
Nếu Vạn Phật Triều Tông thực sự xuất hiện, Tạ Chinh Hồng nhất định sẽ đến. So với chờ tới lúc ấy để bị Tạ Chinh Hồng đánh cho trở tay không kịp, chẳng thà chủ động ra lời mời. Nếu tiện thì kết một phần thiện duyên cũng tốt.
Ở Pháp Tướng tông, Như Hối từng không được coi trọng, còn vì dung mạo già nua mà bị không ít đệ tử xa lánh hiếp đáp, chẳng hề có chút phong phạm của Phật môn thanh tịnh như y tưởng tượng. Một khi mắc nối Phật pháp và tu vi và thành kính lại với nhau, dù muốn đệ tử một lòng hướng Phật, không để ý tới ngoại sự cũng là bất khả thi. So với cái gọi là ‘Phái cấp tiến’ đang ngày một lớn mạnh trong tông môn Phật giáo hiện nay, Như Hối vẫn thiên về bảo thủ hơn.
Y không quá hứng thú với Như Lai thần chưởng, chỉ cần mượn công pháp để đánh giá, trao đổi lĩnh hội, kiểm chứng một phen là được rồi.
Bởi vậy, khi chạy tới nơi có khả năng xuất hiện Như Lai thần chưởng, Như Hối đã nói ra suy nghĩ của mình cho Tạ Chinh Hồng, bảy tỏ mình không ham muốn nó.
“Tạ đạo hữu có vẻ chẳng hề kinh ngạc vì Vạn Phật Triều Tông xuất hiện.” Như Hối nói xong, thấy Tạ Chinh Hồng vẫn bình tĩnh như thường, bèn hỏi.
“Phải.” Tạ Chinh Hồng cũng không định che giấu, “Tin này bần tăng đã biết trước rồi, chỉ là không hiểu sao nó lại truyền ra nhanh như vậy thôi.”
“Ra thế.” Như Hối nghĩ đến năng lực của Tạ Chinh Hồng và Cửu Châu Ma Hoàng, có được tin tức này sớm hơn bọn họ một bước cũng không phải không thể, “Tin này đã truyền ra ngoài, song Tạ đạo hữu dường như cũng chẳng sốt ruột.”
“Bần tăng quả đúng là muốn Vạn Phật Triều Tông này.” Tạ Chinh Hồng không phủ nhận, nếu công pháp Vạn Phật Triều Tông thực sự đặt ở trước mặt hắn, hắn không xao động là chuyện không khả năng, có điều tham nhiều ăn không hết, hiện tại Phật Vấn Già Lam hắn còn chưa hiểu rõ, cần gì phải đi khiêu chiến loại chiêu thức độ khó cao này?
“Ồ?”
“Chỉ là nếu so sánh thì trong lòng bần tăng còn có chuyện khác quan trọng hơn.” Tạ Chinh Hồng chắp tay cười nói, “Khiến đạo hữu cười chê rồi.”
“Không sao.” Như Hối cười trêu, “Ba ngàn sợi phiền não của đạo hữu còn chưa cắt bỏ, có phiền não cũng là bình thường.” (Phật giáo gọi tóc là ba ngàn sợi phiền não, ví với chuyện trần thế rối ren khó gỡ. Xuống tóc xuất gia chính là cắt đi ba ngàn sợi phiền não, đoạn tuyệt hồng trần.)
Tạ Chinh Hồng nghe vậy liền cười, hắn xoa xoa tóc mình, nụ cười trên gương mặt có điểm lưu luyến.
Nếu hắn thật sự cắt đi mái tóc này, e rằng tiền bối sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn.
Đặc biệt là sau khi biết chuyện kiếp trước của hắn.
Bởi vì dù là Thần Tú lão hòa thượng hay Tống Thanh, sau này đều xuống tóc cả.
“Như Hối, sao ngươi lại ở cùng Tạ Chinh Hồng?”
Hai người còn chưa đi được bao xa thì đã có mấy Phật tu đầu trọc vọt đến, mắt bắn hàn quang tứ phía, hận không thể chọc ra mấy lỗ thủng trên người Như Hối và Tạ Chinh Hồng.
“Ra là các vị đạo hữu của Tam Luận tông, Tịnh Độ tông và Chỉ Luật tông.” Như Hối thấy vậy thì hơi khom người, chắp tay chữ thập hành lễ.
“Như Hối, chẳng lẽ ngươi đã bị tên ma đầu kia mê hoặc tâm trí? Ngươi thân là đệ tử Pháp Tướng tông, người của chúng ta há có thể đi chung đường với hạng tà ma ngoại đạo này?” Hòa thượng Đồng Trị của Chỉ Luật tông nhìn vào Tạ Chinh Hồng bên cạnh Như Hối, sắc mặt hết sức khó coi.
Hắn mặc một bộ tăng bào đen tuyền, cổ đeo hạt bồ đề bóng loáng trơn nhẵn, vừa nhìn là biết ngay không phải phàm vật. Phía sau hắn còn có linh khí cuồn cuộn, linh quang ẩn hiện, vô cùng bất phàm.
Bộ dạng Tạ Chinh Hồng đã bị những người này xem qua vô số lần, tinh thạch ghi lại mấy hôm trước họ cũng đã xem đi xem lại. Bọn họ vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh đối mặt với Tạ Chinh Hồng, nhưng khi thực sự nhìn thấy hắn, những Phật tu này mới cảm nhận được áp lực cực lớn.
Đây không chỉ đơn giản là chênh lệch tu vi, mà còn là thứ gì đó càng sâu xa hơn, khiến người ta cảm thấy vô lực.
“Đồng Trị đạo hữu, Tạ đạo hữu không phải như ngươi tưởng tượng đâu…..” Như Hối còn chưa nói xong thì mấy Phật tu đã xông lên tấn công.
“Các vị đạo hữu, các ngươi làm gì vậy?” Như Hối kinh ngạc kêu lên.
“Đương nhiên là đến thử cao chiêu của Tạ Chinh Hồng!”
Những Phật tu này không hề che giấu sát khí, thân ảnh nhoáng một cái, phân tán tứ phương, vây kín quanh Tạ Chinh Hồng.
Ai nấy đều cảnh giác, đề phòng bất kỳ động tác nào của Tạ Chinh Hồng.
Trong lòng bọn họ biết rõ mình không thể trấn áp được Tạ Chinh Hồng, nhưng muốn bọn họ dễ dàng bỏ qua cho hắn thì càng không thể.
Tạ Chinh Hồng vừa xuất hiện, đệ tử Phật tu bọn họ ra ngoài đều bị tu sĩ khác đem ra so sánh với hắn, thanh danh của tông môn, sự cố gắng và khắc khổ của bọn họ, ở trước mặt Tạ Chinh Hồng đều chẳng đáng nhắc tới. Đám tu sĩ kia chỉ biết nói Phật tu danh môn chính đạo bọn họ chẳng có bản lĩnh gì mà còn làm giá, tu hành mấy trăm năm còn chẳng bằng Tạ Chinh Hồng tu hành một năm.
Tạ Chinh Hồng, Tạ Chinh Hồng, chỗ nào cũng nghe thấy người ta nói đến hắn.
Dù đi đến đâu, lũ tu sĩ mang ác ý với bọn họ đều sẽ cười hỏi một câu, “Ngươi là Phật tu, vậy ngươi có biết Tạ Chinh Hồng không?”
Tạ Chinh Hồng nhìn mấy Phật tu xung quanh, tu vi mỗi người đều khoảng trên dưới kỳ Hợp Thể, từ khí tức lộ ra đã biết không dễ chọc rồi.
“Có thể khiến nhiều đạo hữu như vậy cùng nhau đối phó bần tăng, quả thực khiến bần tăng thụ sủng nhược kinh.” Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn lướt qua bốn phía, nói.
“Bớt nói nhảm đi, Tạ Chinh Hồng, ngươi thân là Phật tu, dù tư chất có cao đến đâu, ngộ tính có tốt đến đâu, thì cũng không nên thông đồng làm bậy cùng Ma tu. Hôm nay nếu đã gặp ngươi thì bọn ta thân là đệ tử Phật môn, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua được.”
Dứt lời, Phật tu nọ liền quát lên một tiếng, khí thế bùng nổ, trong tay lóe linh quang, lòng bàn tay hướng ra ngoài, đánh về phía Tạ Chinh Hồng.
Ầm!
Tạ Chinh Hồng phất tay áo một cái, dễ dàng đánh tan linh quang kia.
“A Di Đà Phật. Vị đạo hữu này, bần tăng xin thất lễ.” Tạ Chinh Hồng cười với tu sĩ vừa thi pháp, trong tay không biết đã xuất hiện một chiếc vòng gỗ từ bao giờ, vòng tay chẳng có bao nhiêu hoa văn trang trí, chớp mắt đã hóa thành một chiếc vòng lớn, trói chặt tu sĩ nọ.
Phật tu nọ chỉ cảm thấy mình như bị thứ gì đó khóa chặt, muốn vận chuyển chân nguyên phá vỡ chiếc vòng gỗ kia, nhưng cơ thể lại khôbg dùng được sức lực, “Tạ Chinh Hồng, ngươi dùng loại thủ đoạn này mà cũng là Phật tu à, thả ta ra!”
Tạ Chinh Hồng thu tay, thân thể tựa như tùng xanh, thản nhiên nói, “Đạo hữu nói chuyện vô lý quá, các hạ ra tay trước, bần tăng chỉ tự vệ mà thôi.”
“Chết tiệt!” Phật tu nọ chửi thầm một tiếng, lại cảm thấy mình thế này thật quá mất mặt, chỉ đành oán hận ngậm miệng.
“Tạ Chinh Hồng, ta tới đây!”
Những Phật tu này dù sao cũng là đệ tử đích truyền của các môn phái, thật sự không làm được chuyện đánh hội đồng kiểu này.
Từng người tiến lên lãnh giáo, dù thua thật thì cũng không khó coi như vậy.
Đúng, chí ít còn dễ chấp nhận hơn tất cả cùng vây công Tạ Chinh Hồng mà vẫn thua.
Tạ Chinh Hồng thầm thở dài, biết nếu không đánh bại những Phật tu này thì không thể dễ dàng rời đi.
Thế nhưng đồng thời, hắn cũng không thể giết chết những Phật tu này. Nguyên nhân bọn họ đối phó Tạ Chinh Hồng cũng giống như nguyên nhân trước kia Lịch Hòa Quang thỉnh cầu được đấu với Tạ Chinh Hồng vậy, vì thanh danh của tông môn, nhất định phải đánh một trận với Tạ Chinh Hồng. Bằng không thì bọn họ sao có thể xứng làm đệ tử của tông môn?
Đây chính là chuyện mà người đệ tử phải làm sau khi hưởng thụ vô vàn lợi ích mà tông môn ban tặng.
May mà những Phật tu này ra tay nặng nhưng thực sự thì không có huyết hải thâm cừu gì với Tạ Chinh Hồng cả, Tạ Chinh Hồng chỉ dùng chút đạo thuật và pháp bảo trói bọn họ lại thôi.
“Chư vị đạo hữu, giờ bần tăng có thể đi tiếp rồi nhỉ.” Tạ Chinh Hồng nhìn mấy Phật tu bị trói đến không thể nhúc nhích, nói.
“Không, chưa xong đâu.” Đồng Trị lắc đầu, nhìn sang Như Hối ở bên cạnh, “Như Hối, ngươi là Phật tu có Tam Bảo bên người, còn sở hữu cả Pháp ấn, là đệ tử đích truyền của chưởng môn Pháp Tướng tông, chẳng lẽ ngươi không định đấu một trận với Tạ Chinh Hồng hay sao?”
Như Hối cười khổ nhìn hắn một cái rồi lại nhìn Tạ Chinh Hồng, chỉ đành gật đầu, “Không sai, Tạ đạo hữu, xin hãy thông cảm cho.”
“Mời.” Tạ Chinh Hồng đáp.
“Tiểu hòa thượng, sao bổn tọa mới đi có một lúc mà ngươi lại đánh nhau với người ta rồi?” Thanh âm của Văn Xuân Tương bỗng nhiên vang lên trong đầu Tạ Chinh Hồng, vẫn là giọng điệu biếng nhác như trước kia.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Nói vậy không biết mọi người có hiểu được không?
Xuân Tương xoắn xuýt vì không biết nhân quả giữa mình và tiểu hòa thượng rốt cuộc bắt đầu như thế nào, y phải phân biệt ba người này kiểu gì? Tạ Chinh Hồng rốt cuộc là vì quan hệ kiếp trước nên mới song tu với y, hay là vì kiếp này gặp nhau nên mới ở bên y.
Giờ nghĩ thông suốt rồi, Xuân Tương nhận ra rằng mình tới dụ dỗ tiểu hòa thượng trước, nên lập tức cảm thấy cũng chẳng có gì đáng ngại cả.
Hì hì, Xuân Tương dễ dỗ như vậy đấy.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Sau khi xuống núi, Phật Tử liền thay đạo bào trên người.
Cả ngày mặc áo đạo sĩ đi khắp nơi, quả thực quá nổi bật. Huống hồ, Phật Tử nhiều năm ở trên núi, rất ít khi xuống núi, cho nên vô cùng hiếu kỳ về thế giới bên ngoài.
Hắn chọn một viên trân châu bình thường nhất từ chỗ vàng bạc châu báu mà đám yêu tinh tặng cho, mang đến hiệu cầm đồ đổi được không ít bạc, mua sắm sửa sang từ đầu đến chân, thoạt nhìn không khác gì một công tử bình thường, khi rảnh rỗi liền ngồi ở quán nhỏ ven đường nghe người ta buôn chuyện. Nếu nghe có chuyện yêu quái quấy phá thì sẽ thay đạo bào tới bắt yêu.
Dần dà gây dựng được danh tiếng.
Hôm nay, Phật Tử đổi nơi nghe ngóng tin tức.
Bên cạnh có mấy vị khách đang kể chuyện trong nhà một đạt quan quý nhân mới chuyển tới có quỷ, kẻ quấy phá hình như là một tiểu thiếp đã chết. Vị quan lớn này đến từ kinh thành, gia đại nghiệp đại, hiện đang treo thưởng hơn ngàn lượng bạc để bắt quỷ, hòa thượng và đạo sĩ ở quanh đây đều đi, đang chờ chọn ra mấy người lợi hại tới bắt quỷ!
Phật Tử ngồi bên cạnh nghe ngóng hồi lâu, song lại không giả làm đạo sĩ tìm tới.
Cái nghề bắt yêu trừ quỷ này, càng trẻ tuổi lại càng không đáng tin. Phật Tử hồi đầu đi bắt yêu cũng không được người khác tin tưởng, phải nhờ vào bản lĩnh thật sự mới tạo dựng được chút tiếng tăm. Thế nhưng ở nhà quý nhân này, người có bản lĩnh chẳng phải là ít.
Bởi vậy, Phật Tử ăn mặc gọn gàng tươm tất, dùng thân phận khách nhân tìm tới, muốn cầu gia chủ một bộ tranh chữ.
Phật Tử có tướng mạo không tầm thường, lại thêm khí chất xuất chúng nên nhanh chóng được gia chủ cảm mến. Phật Tử bảo mình không tin chuyện quái lực loạn thần, muốn được chiêm ngưỡng một phen. Gia chủ mặc dù bất đắc dĩ, song nghĩ trong nhà đã mời nhiều cao nhân như vậy, để chàng trai trẻ này chiêm ngưỡng một phen cũng không phải không thể.
Do đó, Phật Tử liền được lưu lại.
******
★Chú thích:
[1]Tâm địa vô phi tự tính giới, tâm địa vô si tự tính tuệ, tâm địa vô loạn tự tính định, bất tăng bất giảm tự kim cương, thân khứ thân lai bản tam muội: Đây là bài Phật kệ thuộc Kinh Pháp Bảo Đàn, dịch ra là:
Tâm địa không lỗi tự tính giới,
Tâm địa không si tự tính tuệ,
Tâm địa không loạn tự tính định,
Chẳng tăng chẳng giảm tự kim cang,
Thân đến thân đi vốn tam muội.
Không làm điều ác, giữ tâm trong sạch chính là tự tính giới. Làm những điều thiện, không gieo nhân xấu chính là tự tính tuệ. Ý và tâm tự trong sạch chính là tự tính định. Tức là tịnh tam nghiệp Thân – Khẩu – Ý. Chẳng tăng chẳng giảm tự kim cang là nói tự tính không tăng không giảm, thân thể tựa như kim cang bất hoại thân. Nơi ở gần thân thể mình thì thân thể mình rồi sẽ tới đó, đây là căn bản của tam muội. Thân đến thân đi, cũng chính là đi ở nằm ngồi, thuộc tứ uy nghi, đều đã định sẵn.