Cùng là Linh tu, tuy Kim Bà La Hoa chưa gặp Văn Xuân Tương bao giờ, nhưng qua lời kể của Tạ Chinh Hồng và Linh Đế, hắn vẫn có thể tự tưởng tượng ra dáng vẻ của Văn Xuân Tương. Thế nhưng khoảnh khắc thật sự nhìn thấy y, Kim Bà La Hoa vẫn không ngăn nổi sự ngạc nhiên.
Không phải vì lý do gì khác, mà chính vì ngoại hình của Văn Xuân Tương thật sự chẳng giống Linh tu chút nào.
Nếu nói ngoại hình Văn Xuân Tương như vậy là vì bản thể quá lộng lẫy thì trước kia Kim Bà La Hoa cũng từng gặp không ít linh thực có bản thể kiều diễm rồi, nhưng ngoại hình bọn họ sau khi biến hóa đều khác biệt rõ ràng với Văn Xuân Tương.
Hơn nữa theo Kim Bà La Hoa thấy, tay Văn Xuân Tương nhất định từng vấy máu, lại còn không chỉ một chút máu. Nếu không phải hiện giờ trên người Văn Xuân Tương chẳng hề có ma khí, khí tức còn thuần khiết, thì Kim Bà La chắc chắn sẽ cho rằng y là Ma tu.
Song suy nghĩ ấy chỉ lướt qua trong đầu Kim Bà La Hoa, không hề biểu hiện ra ngoài mặt.
“Ta đợi ở đây đã lâu, chư vị cuối cùng cũng đến rồi.” Kim Bà La Hoa mỉm cười, hóa thành một luồng sáng xanh lao tới, trên người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt nhóm người Linh Đế.
Kim Bà La Hoa nhìn lướt qua những người phía sau Linh Đế, đặc biệt nhìn Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương lâu hơn một chút, sau đó thu hồi tầm mắt, cười nói với Linh Đế cười, “Ta bảo này bạn cũ, ngươi thật xấu quá đấy, Tứ Phương Thiên Hội diễn ra ở Sùng Dương cung điện trên tầng hai mươi lăm, xung quanh huyền khí dày đặc, tiên khí hỗn loạn, khó có thể phi hành, còn có vô số trận pháp cản trở, tuy tu vi của ngươi không sợ mấy thứ này, nhưng mấy đệ tử phía sau ngươi thì e là không thể đi được đâu. Sao Linh Tu thiên cung ngay cả tiên khí di chuyển cũng không có thế hả?”
“Bởi vì ta biết ngươi sẽ đến, cho nên mới tiết kiệm chút thôi mà.” Linh Đế chẳng để tâm đến lời Kim Bà La Hoa nói, mà ngược lại y còn có phần vui vẻ, “Bạn cũ à, hồi ấy ngươi dung hợp đài sen và bản thể của mình lại với nhau, còn có cả…. có cả la hán tôn giả ở bên cạnh hộ pháp cho ngươi, bảo tọa của ngươi chính là công cụ di chuyển tốt nhất ta từng thấy, biết ngươi sẽ đến, ta sao dám đem khoe mẽ mấy món đồ của mình trước “Đài hoa Niên Hoa” của ngươi?”
“Ta biết liền ngươi nhăm nhe đài hoa của ta lâu nay mà.” Kim Bà La Hoa cười mắng, “Thôi, tốt xấu gì một đệ tử dưới trướng ngươi cũng giương cờ hiệu của ta, nếu không cho ngươi chút lợi ích gì đó thì sợ là ngươi sẽ chẳng dễ dàng để ta mang ngươi đi.”
Nói rồi, Kim Bà La Hoa nhấc tay áo, trước mặt xuất hiện một đốm linh quang, “Hiện!”
Đốm linh quang kia bỗng nhiên chấn động, tỏa ra hào quang lấp lánh, xoay tròn biến thành một tọa đài khổng lồ.
Đám người Tạ Chinh Hồng đang muốn nhìn kỹ thì Linh Đế đã vươn tay điểm một cái, trước mắt bọn họ bỗng chốc mơ hồ, thần thức cũng trở nên trì độn. Bên tai vang lên giọng nói của Linh Đế, “Các ngươi mau chóng ngồi xuống, chớ có nhìn, không được dùng thần thức nhìn lén!”
Hai chữ “Niên Hoa” trong “Đài hoa Niên Hoa” hài âm với hai chữ “Niêm hoa”. Nói cách khác, tiền thân của đài hoa này chính là đài sen được ban thưởng sau khi Phật Tổ niêm hoa tiếu, Già Diệp đắc đạo. Thứ Phật Tổ ban xuống há có thể là vật tầm thường? Nếu phân chia theo đẳng cấp tiên phẩm thì đài sen này bét nhất cũng phải là hậu thiên linh vật, trong mắt các tu sĩ cấp bậc Đế Tôn, nó cũng được xem là bảo bối nhất đẳng. Kim Bà La Hoa biết vật này quý giá, sợ kẻ khác cướp mất nên đã lấy đài hoa bản thể xuống, mời Ca Diếp tôn giả tới áp trận, tốn không biết bao nhiêu năm mới dung luyện thành đài hoa này, nó trở thành một trong những vật hộ thân của Kim Bà La Hoa.
Ngồi vào đài hoa này sẽ đem tới lợi ích to lớn cho các đệ tử Linh tu, dù không giành được hạng tốt ở Tứ Phương Thiên Hội thì ngồi vào đài hoa này cũng là chẳng thua kém những kẻ xuất sắc rồi. Linh Đế cũng chỉ nói vậy thôi, không ngờ Kim Bà La Hoa lại hào phóng mang đài hoa ra, quan hệ giữa y và hắn hình như vẫn chưa tốt đến mức ấy mà.
Giờ phút này ngoại trừ Linh Đế, những người còn lại đều rơi vào trạng thái huyền diệu, khó có thể giữ được thần trí.
Tạ Chinh Hồng thì càng cảm giác đài hoa mang theo khí tức quen thuộc, chỉ chốc lát đã tiến vào nhập định.
“Ngươi nỡ lòng mang bảo bối này ra ư?” Linh Đế biết các đệ tử bên trong không nghe thấy, bèn hỏi thẳng, “Là vì Tạ Chinh Hồng hả?”
“Năm mươi – năm mươi.” Kim Bà La Hoa lắc đầu, “Ta mới trở về từ chỗ Hưu Tức tôn giả, ngươi có biết hắn nói gì với ta không?”
“Hưu Tức tôn giả?” Linh Đế ngạc nhiên, “Chẳng phải hắn cả ngày chỉ biết ngủ, không đoái hoài đến sự đời hay sao?”
“Thế mà hắn và Tạ Chinh Hồng lại nói chuyện suốt mấy tháng trời đấy.” Kim Bà La Hoa lạnh nhạt nói, “Hưu Tức tôn giả nói, chính hắn cũng không nhìn ra Tạ Chinh Hồng sâu cạn thế nào, khả năng duy nhất, e rằng Tạ Chinh Hồng có chút liên quan đến Phật Tử năm xưa.”
“Lời này không thể nói lung tung được!” Nghe Kim Bà La Hoa dễ dàng nó ra hai chữ “Phật Tử”, Linh Đế lập tức cuống lên.
“Đừng bảo với ta là ngươi chưa từng hoài nghi đấy nhé?” Kim Bà La Hoa liếc xéo Linh Đế, không nhịn được cười, “Nếu ngươi chưa từng nghĩ theo hướng đó thì có lẽ ngươi đã chẳng coi trọng Tạ Chinh Hồng đến vậy đâu.”
Đã nói đến nước này, Linh Đế cũng chỉ đành gật đầu, “Đúng là ta có nghĩ tới một chút, nhưng nếu Tạ Chinh Hồng là Phật Tử thì ngay khi phi thăng, hắn đáng lẽ phải khiến cả Phật giới chấn động rồi, chẳng thể nào bị ngươi và ta phát hiện được.”
“Ta có nói hắn là Phật Tử hả?” Kim Bà La hoa như cười như không nhìn Linh Đế, “Tầng ba mươi ba thông đến chốn Tây Thiên Cực Lạc hiện đang bị phong tỏa, muốn mở lại thì hoặc là tập hợp đủ chư phương Bồ Tát La Hán, hoặc là tìm ra Phật Tử, nhờ ngài dùng Phật lực vô biên để mở cổng, một lần nữa quy vị. Nhưng ngoại trừ Phật Tổ, không một ai biết được hướng đi của Phật Tử hết, Phật Tổ nhiều năm không lộ diện, các Đạo Tổ khác thì chúng ta càng khó tiếp xúc hơn. Tuy Tạ Chinh Hồng không thể nào là Phật Tử, nhưng hắn cực kỳ có khả năng là người bên cạnh Phật Tử. Ta đem đài hoa ra đây, chính là muốn xem xem trên người Tạ Chinh Hồng có phản ứng gì không?”
“Vậy ban nãy ngươi nói năm mươi – năm mươi là có ý gì?” Linh Đế hiếu kỳ hỏi.
“Là Văn Xuân Tương.” Kim Bà La Hoa thở dài, “Ta cảm thấy y hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Linh Đế quay đầu nhìn về phía Văn Xuân Tương, “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Chỉ là cảm giác có chút quen thuộc thôi.” Kim Bà La Hoa day trán, “Có lẽ là ta gặp ảo giác, nhưng chỉ riêng việc y là đạo lữ của Tạ Chinh Hồng cũng đã là điểm kỳ lạ lớn nhất rồi.”
Từ xưa đến nay cũng không phải không có Phật tu có đạo lữ, nhưng hầu hết đều là chuyện trước khi xuất gia, mà một Linh tu như Văn Xuân Tương lại ở bên Tạ Chinh Hồng sở hữu khí vận mạnh như vậy, không thể có chuyện không chịu ảnh hưởng được!
“Liệu có phải vì y từng là Ma tu không?” Linh Đế sờ sờ mũi, cất tiếng cười gượng.
“Ma tu?” Ánh mắt Kim Bà La Hoa đanh lại, “Thế là sao?”
“Chính Văn Xuân Tương nói đấy.” Linh Đế bất đắc dĩ xòe tay, “Hình như hồi ở Tu Chân giới, y là Ma Hoàng, sau đó chuyển thế tu hành lại, cộng thêm có Tạ Chinh Hồng hỗ trợ cho nên mới gột tẩy ma khí, phi thăng thành tiên.”
“Vậy ư?” Kim Bà La Hoa khẽ nhíu mày, cứ có cảm giác mình bắt được cái gì nhưng lại vừa bỏ qua gì đó.
“Có biết bao nhiêu ví dụ về buông bỏ đồ đao, thêm một Văn Xuân Tương cũng đâu nhiều.” Linh Đế bảo, “Hai chúng ta chỉ cần vào được tầng ba mươi ba là đủ rồi, việc khác chúng ta không nên nhúng tay vào.”
“Ta……” Kim Bà La Hoa muốn nói lại thôi, “Ngươi nói đúng.”
“Tranh đấu đạo thống chưa bao giờ ngừng nghỉ, ngươi và ta an phận ở một góc, không quan tâm đến ngoại vật, yên tâm làm việc của chúng ta là được, cần gì phải cuốn vào chuyện nào?”
“Nói như thể ngươi không phải kẻ đề nghị tham gia Tứ Phương Thiên Hội ấy.”
Tứ Phương Thiên Hội này chẳng lẽ không phải sản phẩm của tranh đấu đạo thống hay sao?
Linh Đế bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi có thể tự cấp tự túc, nhưng ta thì không, ta không thể che chở bọn họ cả đời được.”
Kim Bà La Hoa không trả lời, mà nhìn về phía Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.
“Quả nhiên!”
“Sao vậy?”
“Phật khí và tiên khí trong đài hoa đang cuồn cuộn chia nhau lao tới chỗ Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.” Mặt Kim Bà La Hoa đen xì, mặc dù hắn muốn thử nhưng mà tuyệt đối không muốn đánh cược cả con bài chưa lật của mình vào.
“Mở!”
Kim Bà La Hoa hét lớn một tiếng, đài hoa lâp tức biến mất, thay vào chỗ đó là một đài sen.
“Ngươi…… Ngươi……” Linh Đế trơ mắt nhìn Kim Bà La Hoa treo đầu dê bán thịt chó, đổi đài hoa thành đài sen, y dở khóc dở cười, “Tuy rằng bọn họ không biết, nhưng mà ngươi cũng đừng có chơi trò này chứ!”
“Dong dài, chúng ta tới Tứ Phương Thiên Hội thôi.” Kim Bà La Hoa trợn trắng mắt, vươn tay ra trước quơ một cái, một cánh cửa tức khắc xuất hiện.
Vung tay áo mang cả đài sen và tu sĩ bên trong tiến vào cánh cửa, Linh Đế bất đắc dĩ đuổi kịp.
Bước qua cổng lớn là một đại dương mênh mong, mây khối cuồn cuộn bốc lên từ mặt biển, đảo nhỏ chi chít như sao trên trời, mà ở điểm cuối của vùng biển này, chính là một cung điện đồ sộ, tiếng vang chấn động truyền đến, văng vẳng cả đất trời.
“Chắc một lát nữa bọn họ sẽ tỉnh lại.” Linh Đế lẩm bẩm.
Sùng Dương cung điện phát ra âm thanh inh tai, đánh thẳng vào thần hồn, thậm chí có thể kéo tiên nhân ra khỏi ảo cảnh tâm ma, không bị tâm ma quấy nhiễu nữa. Đây là một trong những tiên khí quan trọng của Tứ Phương Thiên Hội, âm thanh này cũng là phúc lợi tặng cho các tiên nhân dự thi.
Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương nhìn nhau, cuối cùng cũng biết khi nào mình nên “tỉnh lại”.
Không sai, hai người này vẫn luôn tỉnh, chẳng những tỉnh mà còn nghe hết cuộc đối thoại giữa Linh Đế và Kim Bà La Hoa.
Ban đầu chỉ có mình Tạ Chinh Hồng là giữ được tỉnh táo.
Khi ở trên đài hoa Niên Hoa, Tạ Chinh Hồng lập tức tiến vào nhập định, nhưng ngay sau đó, đài sen nằm sâu trong thần hồn của hắn lại hiện ra, đánh thức hắn dậy.
Khi phi thăng, Liên Hoa ấn trăm kiếp trên mu bàn tay Tạ Chinh Hồng đạt công đức viên mãn, hóa thành một đài sen nhập vào thần hồn của hắn, hợp lại với thiền trượng và Pháp Ấn. Việc đài sen và Pháp Ấn, trừ Văn Xuân Tương ra, Tạ Chinh Hồng chưa từng kể cho bất kỳ ai khác. Hắn còn nhớ năm ấy trước khi phi thăng, Thần Tú áo trắng từng nhắc nhở rằng, hắn ở Tiên giới phải che giấu thân phận của mình, tuyệt đối không được lộ ra.
Giống như hồi ấy Tạ Chinh Hồng định kể cho Văn Xuân Tương thì bị thiên lôi đánh xuống, có những mối nhân quả không thể nói ra khỏi miệng được.
Vì từng giải cứu Văn Xuân Tương, kỹ năng che giấu thân phận của Tạ Chinh Hồng có thể nói là hạng nhất.
Muốn che giấu tung tích thì cứ dẹp chuyện cho đặng yên thân là không thể được, tuy nó thể khiến mình yên bình trong ngắn ngủi, nhưng cũng có nghĩa là mình nhất quyết phải im lặng kín tiếng, đè nén mọi suy nghĩ, việc gì cũng không dám ra mặt, cũng không dám tùy tiện hành động, thế rồi nhuệ khí sẽ bị mài mòn hết sạch, cuối cùng chỉ tự mình hại mình mà thôi. Ngược lại, bộc lộ tài năng một cách thích hợp, thậm chí vượt mức bình thường, trở thành kẻ được chú ý nhất, đó lớp bảo vệ thân phận tốt nhất.
Sau khi tỉnh lại, Tạ Chinh Hồng cố ý áp chế tốc độ phật khí trong đài hoa tràn vào cơ thể mình.
Tiếp đó, hắn lại sử dụng khế ước để đánh thức Văn Xuân Tương.
Hiệu lực của khế ước là một ngàn năm, sau khi hết thời hạn một ngàn năm, Tạ Chinh Hồng lại cùng Văn Xuân Tương ký khế ước một lần nữa, đồng thời còn tăng hiệu lực của khế ước, đảm bảo hai người có thể giấu trời qua biển, che đậy hết thảy.
“Tiểu hòa thượng, làm sao vậy?” Văn Xuân Tương mơ màng tỉnh lại, phát hiện các Linh tu xung quanh đểu rơi vào trạng thái nhập định, mà Tạ Chinh Hồng thì lại đánh thức y dậy, khiến y lấy làm tò mò.
“Suỵt ~, tiền bối, ngươi cẩn thận lắng nghe đi.” Tạ Chinh Hồng khẽ nói.
Thanh âm của tiểu hòa thượng khi nói “Suỵt” thật là hay quá đi!
Văn Xuân Tương chậm rãi bình tĩnh lại, chăm chú lắng nghe theo lời Tạ Chinh Hồng.
Bên ngoài đài hoa, Kim Bà La Hoa và Linh Đế đang nói chuyện.
Thật ra, tuy Văn Xuân Tương vô cùng cảm kích Linh Đế và Kim Bà La Hoa, nhưng y không thể nào hết lòng tin tưởng hai người này được. Mặc dù hai người này đều nói là coi trọng tiềm lực của mình và tiểu hòa thượng, nhưng tiềm lực chưa phát huy ra thì chẳng thể xem là tiềm lực. Ngay cả những gì Linh Đế và Kim Bà La Hoa cho cũng vượt xa rất nhiều mức độ y và tiểu hòa thượng có thể đền đáp.
Tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người thì không thể không có.
Có được cơ hội nghe xem bọn họ đang nói gì, đương nhiên là chuyện tốt.
Phật Tử?
Văn Xuân Tương nghe được từ này thì sững sờ một lúc lâu, từ Phật Tử nghe được ở Tiên giới, chỉ sợ là không phải cái từ Phật Tử mà y hiểu.
Ở Phật giáo, Phật Tử không phải là xưng hô bình thường.
Văn Xuân Tương lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, y vội đè nén sự sửng sốt để nghe tiếp.
Thì ra bọn họ cho rằng tiểu hòa thượng có liên quan đến Phật Tử, rất có thể chính là Phật Tử kia. Mà mấu chốt để mở được tầng ba mươi ba nằm ở chính Phật Tử.
Văn Xuân Tương càng nghe càng kinh hãi.
Y và tiểu hòa thượng chỉ là tân nhân còn chưa đến cấp Tiên Quân, nghe được tin này thì chỉ sợ là họa chứ chẳng phải phúc, hơn nữa dù có biết thì bọn họ cũng không có năng lực nhúng tay vào. Ngay cả Linh Đế và Kim Bà La Hoa còn chẳng thể nhúng tay, chỉ dám nói bóng nói gió, không dám để tiên nhân khác biết, chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu rồi.
“Tiểu hòa thượng, nhất định phải quên chuyện này đi.” Lòng Văn Xuân Tương dâng lên nỗi bất an, y vội bảo với Tạ Chinh Hồng.
“Tiền bối yên tâm, tiểu tăng hiểu mà.” Tạ Chinh Hồng rũ mi, “Tiền bối, ngươi đừng lo.”
“Phật Tử không phải danh xưng mà người bình thường có được, vừa nghe là biết không phải chuyện tốt lành gì rồi, ngươi tuyệt đối đừng nhúng tay vào việc này. Ở Tu Chân giới đề cập đến chuyện đạo thống mà còn gây ra đại chiến, huống chi là Tiên giới?” Hồi ở Tu Chân giới Văn Xuân Tương đắc tội với cơ man tông môn Phật tu mà vẫn sống thong dong được, nếu bảo không có đạo thống khác can dự vào thì có đánh chết y cũng không tin.
Văn Xuân Tương luôn ở trung gian giữa các đạo thống này, y tấn công Phật môn, tuy chưa hề động đến căn cơ của Phật môn nhưng vẫn đủ khiến mấy tông môn ấy lòng đau như cắt, lúc y trêu chọc Phật môn thì tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc Đạo gia, một lần đắc tội cả hai đạo thống, Văn Xuân Tương đâu phải kẻ ngu. Mục Đình từng nhiều lần bình phẩm loại hành vi này của Văn Xuân Tương là đang khiêu chiến giới hạn, nếu không phải ba nhà Ma đạo, Phật đạo, Pháp đạo cân bằng thì há có thể để cho y khiêu khích uy nghiêm Phật môn như vậy?
Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương nói, yên lặng gật đầu, “Tiền bối, tiểu tăng hiểu.”
Có một số việc tuyệt đối không thể nói.
“Yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì, an nguy của tiểu hòa thượng cứ giao cho ta.” Văn Xuân Tương cố ổn định tinh thần, nở nụ cười bảo, “Ta hôm nay không phải là Văn Xuân Tương trước kia nữa.”
“Ừm…… Đúng là có chút thay đổi.” Tạ Chinh Hồng sâu xa nói.
Mặt Văn Xuân Tương hóa đen, sao còn nhớ vậy hả?
Đúng là vết nhơ mà!
“Các ngươi tỉnh rồi.”
Theo Linh tu đầu tiên tỉnh dậy, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương cũng “đúng lúc” tỉnh.
Kim Bà La Hoa vung tay thu đài sen về, “Xem ra các ngươi lại thu hoạch thêm thành quả nữa rồi, có điều bây giờ không kịp lĩnh ngộ được, phải đợi bao giờ Tứ Phương Thiên Hội bắt đầu, lợi ích các ngươi nhận được mới biểu hiện ra.”
“Đội ơn tôn giả.”
“Đừng khách khí.” Kim Bà La Hoa thản nhiên nói, “Các ngươi đi đi, ta và Linh Đế chỉ có thể đưa các ngươi đến đây thôi.”
Các Linh tu bấy giờ mới chú ý tới cung điện nguy nga mờ ảo phía trước, dù cố cách mấy cũng chẳng nhìn rõ được, “Chỗ đó…… Chỗ đó chính là nơi diễn ra Tứ Phương Thiên Hội sao?”
“Các ngươi đi đi.” Linh Đế búng tay, phần ngực trái trên pháp y của các đệ tử Linh tu tức khắc lóe ra một chữ “Linh”.
Văn Xuân Tương cũng không ngoại lệ.
Pháp bào của y vốn là đạo bào đen trắng diễn hóa từ bản thể, giờ trên ngực có thêm một chữ “Linh” lấp lánh, trông lại càng bắt mắt hơn, không có vẻ gì là giản dị.
“Đúng rồi, còn phải đánh dấu nữa.” Kim Bà La Hoa vỗ đầu, cũng điểm lên ngực Tạ Chinh Hồng, phần ngực hắn xuất hiện một chữ “Phật”.
“Tạ Chinh Hồng, không, Thần Tú, ngươi là người mà ta tiến cử, trước mắt chỉ là đang hành động cùng các đệ tử Linh Tu thiên cung thôi, hiểu chứ?” Kim Bà La Hoa nhìn Tạ Chinh Hồng, nói.
“Tiểu tăng hiểu ạ.” Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập.
“Ừm.”
“Hai vị đạo hữu lặn lội đường xa mà đến, sao không lại đây ôn chuyện cũ cùng chúng ta nhỉ?” Trên thiên không bỗng vang lên mấy tiếng cười rộ, truyền đến từ bên trong Sùng Dương cung điện.
Linh Đế và Kim Bà La Hoa cùng lên tiếng trả lời, “Được!”
Tiếng nói vừa dứt, hai người đã biến mất tăm, chẳng lưu lại chút khí tức nào.
Các Linh tu liền hướng mắt về phía Tạ Chinh Hồng, trước khi xuất phát Linh Đế đã nói bọn họ hành động theo chỉ đạo của Tạ Chinh Hồng.
“Chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, Tạ Chinh Hồng liền cùng Văn Xuân Tương bay về hướng Sùng Dương cung điện, các đệ tử Linh tu cũng theo sát phía sau.
Nhưng mà vừa bay vào trong tầng mây của Sùng Dương cung điện, Tạ Chinh Hồng liền cảm giác không ổn.
Tiên khí trong cơ thể trở nên trì hoãn, nơi vốn chẳng có lấy một bóng người thì bỗng dưng xuất hiện vô vàn tiên nhân, trên ngực bọn họ cũng có viết chữ, có người là “Pháp”, có người là “Kiếm”, có người là “Yêu”, có người là “Phật”, còn cả một ít chữ hiếm thấy như là “Phù”, “Trận”, “Đan”, “Hoan”, “Huyết”…
“Không ngờ lại có một tốp Linh tu đấy.”
Các tiên nhân phi hành bên cạnh nở nụ cười thiện ý, “Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều Linh tu như vậy đó, một hai ba bốn…… mười Linh tu lận! Các ngươi là đệ tử của Linh Tu thiên cung hả!”
“Làm sao ngươi biết?” Đệ tử lên tiếng có bản thể là Giao Long Vận Ngôn Chi, là linh thực cộng sinh của Yêu tu Long tộc, có quan hệ vô cùng tốt với Long tộc, lúc ở Tu Chân giới thì được giao long che chở, sau này phi thăng tuy tách ra với giao long nhưng vẫn sống trong cùng một tầng trời, rất dễ dàng gặp mặt, điều này cũng có nghĩa là tính cách của Vận Ngôn tương đối đơn thuần.
Khụ khụ, về điểm này, Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương đã sớm biết được rồi.
Nhưng đơn thuần cũng có chỗ tốt của đơn thuần, ít nhất thì xét tu vi hiện tại, tu vi của Vận Ngôn chính là Đại La Kim Tiên tầng chín cao nhất, chỉ kém một chút là có thể thăng lên làm Tiên Quân.
“Ha ha, trừ Linh Tu thiên cung thì làm gì còn nơi nào đông Linh tu như thế chứ?” Tiên nhân nọ cười to, “Trong tầng mây này chúng ta không thể quan sát được tu vi của đối phương, tiên khí cũng bị hạn chế, muốn thông qua thì chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thực, nếu ngay cả cửa ải này cũng không vượt qua được thì chúng ta chẳng cần tham gia Tứ Phương Thiên Hội làm gì nữa.”
“Chẳng mấy khi nhìn thấy nhiều Linh tu thế này, trò chuyện một chút cũng không sao, bao giờ chính thức tham gia Tứ Phương Thiên Hội rồi, chúng ta sẽ là đối thủ của nhau.”
“Xin cho hỏi tiên hữu đã tiến vào tầng mây nào bao lâu rồi?” Tạ Chinh Hồng cất tiếng hỏi.
Sắc mặt tiên nhân nọ lập tức thay đổi, hắn ngượng ngùng nói, “Gần một năm rồi.”
“Một năm?” Vận Ngôn ngạc nhiên kêu lên, “Lâu đến thế ư?” Sùng Dương thiên cung này rõ ràng gần ngay trước mắt, trông có vẻ chỉ đi một lát là đến mà.
“Một năm không lâu lắm đâu.” Một nam tử có chữ “Phù” trên ngực buồn bực ném ra mấy tấm phù lục, Văn Xuân Tương nhận ra đó là tiên phù cực kỳ cao cấp, muốn vẽ thì nhất định phải có trình độ Đại La Kim Tiên tầng năm, “Ta đến nơi này đã gần ba năm rồi, xui thật, còn tưởng đến sớm sẽ tốt chứ, kết quả lại không vào được!”
“Không vào được ư?” Tạ Chinh Hồng suy tư một lát, “Tiên hữu có thể nói rõ được không?”
“Ha, thế thì phải xem các ngươi cho ta lợi ích gì đã? Không giao gì ra mà đòi lấy thông tin à?” Nam tử dùng phù cười cợt.
Văn Xuân Tương ngầm hiểu tiến lên, móc từ tay áo ra hai lá phù, “Phù trong tay các hạ chia theo ngũ hành thì hẳn là hỏa phù, chỗ ta có mấy tấm phong phù, có lẽ sẽ bổ sung được phần thiếu của các hạ. Nơi này có rất nhiều tiên nhân, muốn biết được tin tức không phải việc gì khó.”
Tiên nhân nọ nhìn mấy lá phù trong tay Văn Xuân Tương, mắt sáng lên, “Phù này tuy vẽ không đủ nghiêm túc, nhưng lại thắng ở chỗ đường nét mượt mà, có vài phần linh khí đấy.”
“Nếu các ngươi đã có thành ý thì ta nói cũng được thôi.” Nam tử kia cất kỹ phù của Văn Xuân Tương, vừa lòng nói, “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là phải đủ nhân số nhất định thì Sùng Dương cung điện này mới mở. Các ngươi đừng thấy chúng ta đông người thế này mà lầm tưởng, thực ra cứ mỗi hai mươi người là sẽ tự động vạch ra một khu vực, không đủ hai mươi người thì không thể đi qua. Mà bên ngoài khu vực này, thêm các ngươi nữa là tổng cộng mười tám người, còn thiếu hai người nữa. Haiz, trước khi hai người kia tới, chúng ta không thể qua được rồi, chỉ đành đi loanh quanh tầng thứ nhất, chờ gom cho đủ số người, đi vào tiếp nhận thử thách.”
“Vậy phải chờ bao lâu thì hai người nữa mới đến?” Một đệ tử Linh tu khác hỏi.
“Có lẽ sắp đến ngay rồi, mà cũng có lẽ phải vài tháng nữa. Còn mấy tháng nữa Tứ Phương Thiên Hội mới chính thức bắt đầu, chẳng ai biết liệu có người đến khu vực của chúng ta hay không.” Nam tử nhún vai nói, “Ngươi nhìn bên kia kìa, gom đủ hai mươi người rồi đó.”
Đám người Tạ Chinh Hồng nhìn sang, quả nhiên thấy hai mươi người nọ bỗng dưng biến mất, tiến sâu vào bên trong hơn.
Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì đột nhiên có ba bốn tiên nhân bị đánh văng từ trong ra, liên tục phun ra mấy ngụm máu.
Nam tử dùng phù nhún vai, có vẻ chút sung sướng khi người gặp họa, “Đây chính là một nhóm không chịu nổi thử thách bị đá ra đấy, muốn vào lần nữa thì lại phải chờ đủ hai mươi người!”
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
“Yên tâm, bọn ta sẽ không cười ngươi đâu.” Hạt hướng dương vỗ vai Phật Tử, nở nụ cười ẩn ý, “Nỗi khổ của ngươi, bọn ta đều hiểu mà.”
Địa vị của tộc hạt hướng dương ở Kê Quả đại thế giới có phần xấu hổ.
Không phải bọn nó không đủ thực lực, mà thế đạo bây giờ cho rằng hiếm mới là quý, chúng nó mỗi lần sinh đều sinh ra nhiều tộc nhân, chu kỳ sinh sản lại ngắn, tất nhiên không được xem là loại hạt trân quý. Rừng lớn thì loại hạt dướng dương nào cũng có. Trong một đóa hướng dương luôn có mấy vỏ rỗng không hạt, tộc nhân như thế đương nhiên không tìm được tu sĩ nào muốn ký khế ước với mình.
Theo nhân số tộc hạt hướng dương ngày một nhiều, tộc trưởng tộc hạt dưa rốt cuộc phải phát lệnh kế hoạch hóa gia đình, giảm thiểu số lượng hoa hướng dương sinh ra, hơn nữa còn phải kiểm soát nhân số ký khế ước, nhờ hai biện pháp này mới vớt vát được chút ít tu sĩ chịu ký khế ước với hạt hướng dương, địa vị của tộc cũng cao hơn được một ít.
Bởi vậy, tình trạng của hạt thông này, tộc hạt hướng dương quả thực thấu hiểu sâu sắc nhất..
“Cửu Thập Cửu à, ngươi đừng để ý, ký khế ước với đám Nhân tu kia chẳng có gì tốt cả, đám người đó vừa lắm quy củ lại vừa xấu tính, chẳng thà chúng ta tự mình tu luyện còn hơn!” Một hạt hướng dương lên tiếng, “Như cái tên Nhân tu lần trước ấy, móa nó đúng là tức chết ta mà. Rõ ràng là gã cắn hạt hướng dương bọn ta ngưng kết được, bị nghẹn gần chết, mắc trong họng không tiêu hóa nổi linh lực của bọn ta, thế mà còn chê trách bọn ta không nên đưa hạt hướng dương cho gã, quá đủ rồi, thế là tiểu gia ta đây cóc thèm hầu hạ gã nữa, nằm trên giường mấy năm đợi hết khế ước rồi trở về.”
Phật Tử chăm chú nghe, vẻ mặt trông như đang bị thuyết phục, khiến các hạt hướng dương khác cũng muốn kể ra.
“Còn cả tên Nhân tu mà ta gặp lúc trước nữa, tên đó mới đúng là cực phẩm kìa……”
Phật Tử cười tủm tỉm nghe đám hạt hướng dương nói chuyện, trước mắt mà một biển hạt hướng dương lít nha lít nhít, khiến hắn không khỏi nhớ tới các huynh đệ của mình.
Ít nhất các huynh đệ của hắn còn nhìn thấy hết được, không giống những hạt hướng dương này, chắc chắn chẳng thể nào nhìn hết nổi!