Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu

Chương 258: Chương 258: Tứ Phương Thiên Hội – 2






816

Lúc Linh Đế và Kim Bà La Hoa bay vào Sùng Dương cung điện thì bên trong đã có vài tiên nhân ngồi rồi, cả quen lẫn không quen đều có.

Nhưng lạ là bọn họ đều cúi thấp đầu, trông thấy hai người thì không có vẻ gì là hồ hởi, thậm chí còn có phần căng thẳng.

“Linh Đế và Kim Bà La Hoa tôn giả cùng nhau đại giá quang lâm, đúng là hiếm thấy.”

Người lên tiếng là một nam tử vũ y tinh quan, hắn ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa trong cung điện, cười nhẹ nhàng nhìn Linh Đế và Kim Bà La Hoa.

“Bái kiến Đông Phương Thiên Đế.” Linh Đế và Kim Bà La Hoa đưa mắt nhìn nhau, đều nhận thấy sự ngạc nhiên từ trong ánh mắt của đối phương. Chỉ là một Tứ Phương Thiên Hội mà thôi, sao ngay cả Đông Phương Thiên Đế cũng tới đây?

Cùng là cấp bậc Đế Tôn song so với nhau vẫn có điểm khác biệt. Trong các tiên nhân cấp bậc Đế Tôn, có bốn vị Tiên Đế lớn tuổi nhất, tu vi cũng cao nhất, hơn nữa còn là đệ tử dưới trướng Thánh Nhân, không ai biết tu vi của bọn họ rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng cũng có không ít người phỏng đoán bọn họ đã đến đạt đến cấp bậc Chuẩn Thánh! Người như vậy đương nhiên không thể cùng xưng là Tiên Đế được, cho nên liền dựa theo khu vực mà bốn người bọn họ ở, chia thành Đông Nam Tây Bắc tứ phương Thiên Đế.

Với tu vi của Linh Đế và Kim Bà La Hoa, gặp gỡ vị Thiên Đế này thì tất nhiên phải dùng lễ của vãn bối.

“Các ngươi không cần căng thẳng, chỉ là ta thấy hơi buồn chán nên tiện thể ghé qua xem thôi.” Đông Phương Thiên Đế hiển nhiên cũng nhận thấy bầu không khí khác thường ở đây, hắn nhịn cười bảo, “Các ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi, ta đâu có ăn thịt các ngươi.” Nhìn bộ dáng của mấy Tiên Đế mà ở bên ngoài cũng xưng là uy phong hiển hách này, Đông Phương Thiên Đế không khỏi nhớ tới bản thân mình hồi xưa.

Thưở ấy Chuẩn Thánh đi khắp nơi, Thánh Nhân nhiều vô kể, tôm tép nhỏ bé như hắn thì ngay cả tư cách chạy lăng xăng xung quanh cũng chẳng có, hắn mà đứng trước mặt các đại năng ấy thì chắc còn sợ sệt hơn cả bọn họ ấy chứ.

Lúc trước bọn họ đâu ngờ được chỉ mới mấy vạn năm qua đi mà những đại năng hô phong hoán vũ đó đều biến mất, Lăng Tiêu bảo điện, Tây Thiên Lôi Âm tự đều bị phong ấn ở ngoài ba mươi ba tầng trời, mà bọn họ thì ngay cả phong ấn tầng ba mươi còn chẳng phá được!

“Chi bằng tán gẫu về Tứ Phương Thiên Hội lần này đi.” Thấy các tiên nhân vẫn chẳng dám ho he nói lời nào, Đông Phương Thiên Đế đành tự mình mở đầu câu chuyện.

Sau một hồi im lặng, mới có một vị Tiên Đế tiến lên, khẽ chắp tay với Đông Phương Thiên Đế, thưa rằng, “Hiện giờ các tiên nhân tham gia Tứ Phương Thiên Hội còn đang trải qua kiểm tra ở bên ngoài Sùng Dương bảo điện, chỉ những tiên nhân nào tới được Sùng Dương điện thì mới tính là có tư cách tham gia ạ.”

“Ồ? Nghe nói Tứ Phương Thiên Hội lần này có chút thay đổi, không rõ là như thế nào?” Đông Phương Thiên Đế gật đầu hỏi.

“Gần đây số lượng tiên nhân phi thăng tăng nhiều, kỳ tài ưu tú đâu đâu cũng có, vậy nên chúng ta bèn tìm hậu thiên chi vật cùng dung luyện thành một tòa tháp, tháp chia làm ba trăm tầng. Ba trăm tiên nhân đầu tiên đến Tứ Phương Thiên Hội sẽ vào trong tháp để tiến hành thử thách. Sau đó sẽ dùng danh tính của ba trăm người này chế thành Đăng Tháp bảng, phân chia ra các tầng trời, xem như nêu gương cho các tiên nhân sau này.”

“Ta có thể xem qua tòa tháp kia không?” Đông Phương Thiên Đế nhẹ nhàng hỏi.

“Tất nhiên là được ạ.”

Các Tiên Đế nhìn nhau, cùng tạo mấy đạo pháp quyết huyền diệu, mặt đất dưới cung điện ầm ầm hiện ra một tòa bảo tháp lấp lánh to cỡ bàn tay, trên đỉnh tháp là một viên long châu khổng lồ, tỏa ra uy thế vô tận.

“Long châu phẩm tướng hoàn hảo thế này giờ không còn thấy nhiều nữa.” Đông Phương Thiên Đế nhìn thoáng qua tòa tháp, “Bên trong tiên khí dồi dào, xem ra còn trồng không ít thiên tài địa bảo ở bên trong nữa nhỉ, xem chất liệu của tháp, hẳn là làm bằng mai của Hậu Thiên Thập Nhị Huyền Quy, cực kỳ cứng rắn, có thể chịu được trùng kích. Các ngươi thật có tâm quá.”

“Thiên Đế quá khen.” Thấy Thiên Đế chỉ nhìn lướt qua mà đã nói được bảy tám phần về tình huống của tòa tháp, các tiên nhân càng không dám lỗ mãng. Mà trong mắt của Linh Đế và Kim Bà La Hoa, tòa tháp này luyện chế quá tốn công, vì các tiên nhân mà bọn họ lại đặc biệt cất công luyện chế tòa tháp như vậy, đang dưng mà ân cần, không phải giặc thì cũng là trộm, mấy kẻ này rốt cuộc đang nghĩ gì đây.

“Xem ra, các ngươi cũng đoán được một ít rồi.” Đông Phương Thiên Đế thở dài, “Nếu các ngươi muốn bồi dưỡng tiên nhân hậu bối thì ta cũng không thể keo kiệt được.”

Nói rồi, Đông Phương Thiên Đế vung tay áo, một luồng khí trong vắt liền rót vào trong tiên tháp.

Mặt đất dưới chân tiên tháp chấn động khe khẽ, sau đó toàn thân nó liền như thể thay hình đổi dạng.

“Đây……” Vị Tiên Đế nọ trơ mắt nhìn tòa tháp mà mấy người bọn họ khổ công luyện chế tiên tháp bỗng dưng thay đổi hình dạng, nhất thời không biết nên xử trí thế nào cho phải. Bọn họ rốt cuộc có nên nhận lấy không đây?

“Chỉ là rót thêm một ít đế linh quang luyện chế thôi mà.” Đông Phương Thiên Đế bình tĩnh nói, “Tốt xấu cũng có thể giúp bọn họ về sau tu hành đỡ vất vả.”

Đâu chỉ như thế?

Linh Đế và Kim Bà La Hoa liếc nhìn các Tiên Đế khác, sắc mặt mọi người đều kỳ quái.

Từ cấp Tiên Quân đến cấp Tiên Đế, khi thăng cấp cũng cần dùng đến đế linh quang.

Đế linh quang chỉ có Tiên Đế mới luyện chế được, hơn nữa còn phải tốn thời gian rất lâu, đồng thời cũng là một trong những thuật pháp công kích thiết yếu của các Tiên Đế. Nếu chưa từng tiếp xúc với đế linh quang thì Tiên Quân sẽ không thể hiểu giữa Tiên Quân và Tiên Đế rốt cuộc khác nhau ở điểm nào. Lúc trước để trở thành Tiên Đế, bọn họ nếu có quan hệ và manh mối thì sẽ đi tìm kiếm những Tiên Đế hành tung bí mật, hoặc là gia nhập một thế lực nào đó, tích cóp công trạng để trao đổi, hoặc cũng có thể tìm đến những nơi đồn rằng các Tiên Đế từng đặt chân tới, biết đâu lại tìm được một chút đế linh quang còn sót lại. Bọn họ làm nhiều như vậy, chính là để thể nghiệm sự lợi hại của đế linh quang, rồi từ đó gây dựng nền tảng tiến cấp Tiên Đế.

Trình tự này chẳng những rườm rà mà còn rất tốn thời gian, ai mà xui xẻo thì bỏ mấy vạn năm cũng chưa chắc tìm được đế linh quang. Ấy vậy mà giờ, Thiên Đế lại dễ dàng rót thẳng đế linh quang vào trong tiên tháp.

“Ta không rót nhiều lắm đâu, chỉ mười đạo thôi.” Thiên Đế khẽ cười, “Nếu các tiên nhân đều đã ở bên ngoài thì chi bằng chúng ta xem thử nhé?”

“Thưa vâng.” Các Tiên Đế ở đây nào dám trái ý hắn, lập tức có người biến ra một tấm thủy kính, chiếu rõ tình hình ở bên ngoài.

Linh Đế và Kim Bà La Hoa không khỏi chột dạ, lòng cầu mong Đông Phương Thiên Đế đừng phát hiện ra điểm nào kỳ lạ ở Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.

“Khoan đã, phóng to hình ảnh lên chút.” Đông Phương Thiên Đế lên tiếng.

“Dạ.”

Linh Đế và Kim Bà La Hoa giật mình, nhìn vào hình ảnh trong thủy kính, cái người có chữ “Phật” in trên ngực kia, chẳng phải chính là Tạ Chinh Hồng đó sao?!

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến!

Bên này Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương dẫn các đệ tử Linh tu quan sát khu vực này hồi lâu, quả như lời nam tử kia nói, không đủ hai mươi người thì không có tư cách tiến vào.

“Cho hỏi vị tiên hữu này phải xưng hô thế nào?” Tạ Chinh Hồng chắp tay hỏi.

“Trước khi hỏi lai lịch của ta, chẳng phải các hạ nên xưng danh trước ư?” Nam tử dùng phù nhìn về phía Tạ Chinh Hồng, nhủ thầm, “Một đệ tử Phật giáo, sao lại hành động với nhiều Linh tu như thế?” Hơn nữa hắn còn chưa xuống tóc, hẳn là Sứ Giả Phật giáo bình thường nhất.

“Bần tăng Thần Tú, xin bái kiến tiên hữu.” Tạ Chinh Hồng chắp tay chữ thập.

“Ngươi chính là Thần Tú?” Nam tử trố mắt ngạc nhiên, “Chính là Thần Tú nức tiếng gần xa, một lèo đánh bay hơn ba mươi Phật hội?”

Nụ cười của Tạ Chinh Hồng cứng ngắc lại, nói đánh bay là sao?

“Khụ khụ, tại hạ Hầu Anh Vệ, bái kiến Thần Tú thiền sư.” Hầu Anh Vệ rốt cuộc cũng ý thức được lời nói của mình không đúng, cũng lấy làm ngượng ngùng.

“Tại hạ Văn Xuân Tương.”

“Tại hạ Vận Ngôn.”

“……”

Thấy Tạ Chinh Hồng chủ động giới thiệu bản thân, các Linh tu khác cũng lần lượt tiến tên, chắp tay trả lời.

Hai tu sĩ lúc đầu trò chuyện với nhóm người Tạ Chinh Hồng cũng giới thiệu mình.

“Lư Tài Nghệ.”

“Đặng Hân Vinh.”

Sau khi mười tám tiên nhân trong khu vực này lần lượt giới thiệu xong, bầu không khí cũng dịu đi một chút. Trước khi hai tiên nhân còn lại đến, bọn họ vẫn là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.

“Haiz, không biết phải đợi bao lâu mới có người đến đây?” Vận Ngôn vò đầu nói, “Ngươi nhìn khu vực bên kia xem, hình như giờ vẫn thiếu năm người, bọn họ còn ở đó xem sách luyện đan nữa.”

Mọi người nhìn sang, thấy tiên nhân ở khu vực đối diện đúng là đã làm tốt chuẩn bị chờ đợi, lúc bọn họ nhìn qua thậm chí còn cười với bọn họ nữa.

Văn Xuân Tương không khỏi dời mắt nhìn về phía Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng sờ sờ mặt mình, “Trên mặt ta có gì hả?”

Văn Xuân Tương sâu xa vỗ vai Tạ Chinh Hồng, “Tiểu hòa thượng, chuyện này phải nhờ ngươi rồi.”

Tạ Chinh Hồng khó hiểu nhìn Văn Xuân Tương, nói vậy là sao?

“Ngốc.” Văn Xuân Tương nhẹ nhàng nhéo Tạ Chinh Hồng một cái, y còn lâu mới tin vận khí của Tạ Chinh Hồng sau khi đến Phật giới thì không còn tác dụng nữa. Trên thực tế, Văn Xuân Tương vẫn luôn cảm giác vận khí của Tạ Chinh Hồng dùng được ngon ơ.

“Giờ ngươi mau niệm kinh đi, có khi chỉ một lát nữa là có thêm hai người đến đây đấy.” Văn Xuân Tương nghiêm túc nói.

“Hả, làm vậy có tác dụng được á?” Vận Ngôn và các Linh tu nghiêng đầu nhìn về phía Văn Xuân Tương.

“Đương nhiên là có tác dụng rồi!” Văn Xuân Tương trả lời chắc nịch, “Hắn niệm kinh chuẩn lắm.”

“Thật không thật không? Thần Tú, ngươi mau thử xem.”

“Đúng đúng, dù sao bây giờ chúng ta cũng chẳng biết làm gì.”

Đám Linh tu nghe Văn Xuân Tương nói vậy thì lập tức ùa đến vây quanh Tạ Chinh Hồng.

Tạ Chinh Hồng dở khóc dở cười, “Thế này như trò trẻ con ấy.”

“Phììì, Thần Tú thiền sư cứ thử đi, biết đâu lại chuẩn thật, vị Linh tu tiên hữu kia nói đúng, đằng nào chúng ta đứng chỗ này cũng chẳng có gì làm.” Hầu Anh Vệ cười bảo.

Mấy tiên nhân còn lại cũng nhao nhao, Tạ Chinh Hồng rốt cuộc bại lui.

“Tiểu hòa thượng, niệm đi mà.” Văn Xuân Tương nở nụ cười với Tạ Chinh Hồng, “Vừa khéo ta cũng lâu rồi chưa được nghe ngươi niệm kinh.”

Tạ Chinh Hồng bất đắc dĩ, đành phải lấy phật châu trong tay xuống, bắt đầu niệm kinh, “Sắc tức là không, không tức là sắc……”

Mí mắt Văn Xuân Tương giật giật, nghe Tạ Chinh Hồng niệm xong một đoạn mà vẫn chưa thấy ai đến.

Tạ Chinh Hồng ngừng tay, mở mắt nhìn Văn Xuân Tương, “Ngươi xem, người vẫn……”

“A, có người tới?” Giọng nói của Vận Ngôn chợt vang lên.

Mọi người cùng nhìn lại, hai tu sĩ bỗng nhiên xuất hiện trong khu vực của bọn họ.

Một người trên ngực viết chữ “Yêu”, một người trên ngực viết chữ “Ma”.

“Ồ, không ngờ ở đây lại có nhiều Linh tu thế này.” Ma tu nọ nhìn mấy Linh tu chăm chú, mắt lóe sáng kỳ dị.

“Còn có cả Phật tu, Pháp tu, Phù tu nữa, thú vị đấy.” Yêu tu tiếp lời.

“Đến rồi kìa!” Hầu Anh Vệ bỗng lên tiếng nhắc nhở.

Văn Xuân Tương và các Linh tu khác lập tức tập trung ở bên cạnh Tạ Chinh Hồng.

Một lực hấp dẫn khổng lồ đột nhiên hút lấy bọn họ, chỉ trong chớp mắt mọi người đã đi vào sâu một tầng.

Nhóm Tạ Chinh Hồng đã chuẩn bị trước, nhưng Yêu tu và Ma tu kia thì hoàn toàn chẳng hiểu là xảy ra chuyện gì. Tứ Phương Thiên Hội hầu như lần nào cũng có chút thay đổi, cơ mà lần này hình như thay đổi hơi lớn.

“AAAA!”

Một tiếng hét thảm vang lên, ngũ quan Ma tu nọ biến dạng như thể bị vô số cương phong táp vào mặt, chỉ chốc lát sau, cánh tay gã như bị cái gì vặn lấy, bỗng chốc nổ tung, bản thân gã cũng bị bắn ra ngoài, trở về khu vực lúc trước của bọn họ.

“Tiểu hòa thượng, tĩnh tâm!” Văn Xuân Tương dùng thần thức hô, “Nơi này dường như là một trận pháp, ta nhìn ra có vài phần dấu vết của Vấn Tâm trận, trong lòng càng nhiều tạp niệm thì hứng chịu công kích càng lớn, ngươi…… ngươi phải…..”

Văn Xuân Tương còn chưa nói hết lời thì tự im lặng.

Kỳ thực cảm thụ của y bây giờ cũng không được tốt lắm.

Toàn thân y đau đớn cùng cực như bị lửa thiêu, nhưng đồng thời, cảm giác khó bay lúc trước lại dần biến mất, Văn Xuân Tương cố gắng vận chuyển tiên khí trong cơ thể, vẫn có thể bay được mấy bước.

Các Linh tu khác cũng giống như thế, tâm tư của bọn họ còn đơn thuần hơn Văn Xuân Tương nhiều, cho nên thương tổn hứng chịu không cao bằng y, bay cũng nhẹ nhàng hơn.

“Tiền bối.” Tạ Chinh Hồng chẳng biết từ khi nào đã đến bên cạnh Văn Xuân Tương, hắn cười nhìn y, “Chúng ta cùng nhau đi.”

Văn Xuân Tương ngạc nhiên nhìn bộ dáng Tạ Chinh Hồng chẳng có vẻ gì như bị công kích, lòng cảm thấy khó tin.

“Tiền bối, ta vừa mới niệm xong một đoạn kinh văn.” Như thể nhìn ra Văn Xuân Tương muốn hỏi cái gì, Tạ Chinh Hồng chủ động nói.

Sắc mặt Văn Xuân Tương có chút phức tạp.

Lúc trước y chỉ thuận miệng nói thôi, tiểu hòa thượng không cần phát huy “vận tốt” của hắn thật đâu.

“Đến rồi.” Một Linh tu mừng rỡ nói.

Giờ phút này bọn họ đã đến ngoại môn của Sùng Dương cung điện, trước cửa điện bày một ngọn đèn khổng lồ tỏa sáng rực rỡ, chung quanh còn đốt rất nhiều lư hương, không ít tu sĩ vừa từ ngoài bay tới giống như bọn họ, thần sắc đều có phần nhăn nhó, chắc hẳn cũng bị hành hạ không ít.

“Sao mọi người đều chờ ở đây vậy?”

Khi mọi người còn đang khó hiểu thì bỗng cảm thấy cơ thể nặng trĩu, phía cung điện có một con sư tử đá to lớn bay tới.

Toàn thân sư tử đá mang màu trắng ngà, cao gần bằng cửa điện, nó đứng ở trước cửa, chặn kín lối vào. Tu vi của nó sâu không lường được, cao hơn những tu sĩ đang ngồi đây rất nhiều.

Đám người Linh Đế thông qua thủy kính nhìn thấy con sư tử đá kia, bèn hỏi, “Ê này Thượng Hoa Tiên Đế, con sư tử đá này hình như là tọa kỵ của ngươi mà, sao ngươi mang nó ra đây? Một con sư tử đá trình độ Tiên Quân tầng tám đem đi đối phó với mấy tu sĩ trình độ Đại La Kim Tiên, ngươi hay quá nhỉ.”

Thượng Hoa Tiên Đế hắng giọng ho khan, thấy ánh mắt của Thiên Đế nhìn về phía mình, đành phải lên tiếng giải thích, “Đâu phải ta bắt bọn họ đánh một trận với sư tử đá của ta, ta chỉ để sư tử đá hỏi bọn họ mấy câu thôi.”

Sư tử đá trong thủy kính cũng quay đầu, nhìn các tiên nhân trước mặt, cất lời, “Mỗi người một câu hỏi, nếu thất bại thì không trừng phạt, còn thành công thì có thể đi qua phía sau ta.”

Câu hỏi?

Các Tiên Đế đều nhìn sang Thượng Hoa Tiên Đế.

Thì ra lời đồn Thượng Hoa Tiên Đế xuất thân phu tử dạy học ở phàm gian là thật?

“Ta lên trước!” Người đầu tiên lên tiếng là một tiên nhân Đại La Kim Tiên tầng chín, ở chỗ này, ngoại từ Vận Ngôn và một ít tiên nhân khác, tu vi của y là cao nhất.

“Người này hình như là Lăng Tán, cháu trai của Lăng Duyệt Tiên Đế, là tiên nhân bẩm sinh.” Một tiên nhân xoa cằm, nhận ra người nọ.

“Chẳng trách lại dám nhận câu hỏi đầu tiên. Ắt hẳn trên người y có không ít bảo bối, chí ít cũng có thể giữ mạng được!”

Vị Lăng Duyệt Tiên Đế kia cũng là kẻ lạ lùng, chỉ có một đứa con trai không nên thân, song lại có tới bốn đứa cháu, tên theo thứ tự từ lớn đến nhỏ là Lăng Di, Lăng Nhĩ, Lăng Tán, Lăng Tư, đặt tên tùy tiện, dạy cháu lại càng tùy tiện hơn, nghe nói ông ta để cháu ở với linh sủng nuôi cùng nhau, linh sủng ăn cái gì thì cháu ông ta ăn cái đó, việc này trở thành chuyện lạ lưu truyền khắp nơi. Nhưng bốn đứa cháu nuôi kiểu đó mà lại có tiền đồ hơn thằng con được dạy dỗ cẩn thận của ông ta, cũng chẳng biết là vì sao nữa.

Càng khéo là, Lăng Duyệt Tiên Đế giờ phút này đang ở ngay bên ngoài thủy kính.

“Thảo nào ông cũng đến đây, thì ra là cháu trai ông tham gia.” Thượng Hoa Tiên Đế liếc xéo Lăng Duyệt Tiên Đế, “Chắc là không ít vị ở đây cũng có con cháu đệ tử tham gia nhỉ. Ngay cả Linh Đế vạn năm không ra khỏi cửa mà cũng đến.”

Mấy Tiên Đế đều tỏ vẻ ngượng ngùng.

Cũng đâu có cách nào, thời khắc quan trọng, chẳng lẽ bọn họ lại không đến xem con cháu đệ tử nhà mình hay sao?

“Như thế rất tốt mà.” Đông Phương Thiên Đế cười nói.

Các Tiên Đế nghe Thiên Đế khen vậy thì lập tức thẳng lưng lên, hừ, đám người này ghen tị chứ gì!

“Được.” Sư tử đá há miệng nói, “Tiếp sau câu ‘Nhân chi sơ tính bản thiện’ là gì?”

Lăng Tán đơ người.

Này là gì vậy?

Các tiên nhân khác cũng sửng sốt.

“Nghe có vẻ giống một câu pháp quyết nào đó, chẳng lẽ là tiên pháp lợi hại gì chăng?”

“Có khi là một câu ngạn ngữ thì sao?”

Bên ngoài thủy kính, Thượng Hoa Tiên Đế ho khan một tiếng, con sư tử đá này đúng là được chiều hư quen rồi, tự dưng lại đi hỏi《Tam Tự Kinh》, giờ làm gì còn tiên nhân nào biết cái này nữa? Cho dù có tiên nhân nghe qua thì chỉ e cũng không nhớ được.

“Không trả lời được thì đi xuống đi.” Sư tử đá nói.

Lăng Tán che mặt rời đi, y quả thực chẳng có tẹo đầu mối nào. Nghĩ đến ông nội đang ở nơi nào đó quan sát biểu hiện của mình, y đã khiến ông nội mất mặt rồi.

“Tiểu hòa thượng, ngươi có biết không?” Văn Xuân Tương tỏ vẻ sung sướng khi người gặp họa.

Tạ Chinh Hồng cúi đầu, “Tiền bối, hình như ta từng nghe qua, có điều quên mất rồi, để ta ngẫm lại xem.”

Tiểu hòa thượng thế mà lại không biết ư?!

Văn Xuân Tương che mặt, trời ơi, sao vận khí tốt thế này lại rơi xuống đầu y?

“Ta biết!” Văn Xuân Tương bỏ tay khỏi mặt, sau đó lập tức giơ tay lên nói.

Trước kia y ở trong thôn làm phu tử mấy chục năm liền, Tam Tự Kinh này y thuộc làu làu!

“Xin mời tiến lên trả lời.” Sư tử đá quay đầu nói.

Văn Xuân Tương tiến lên một bước, “Nhân chi sơ tính bản thiện, tính tương cận tập tương viễn, cẩu bất giáo tính nãi thiên…..” Văn Xuân Tương rất ít khi gặp chuyện như vậy, câu hỏi làm khó tiểu hòa thượng mà y lại trả lời được, xác suất xảy ra chuyện này quả thực ít đến đáng thương!

Văn Xuân Tương hào hứng đọc thuộc lòng《Tam Tự Kinh》, đọc xong một lèo còn có vẻ chưa thỏa mãn, “Ngươi còn muốn nghe gì không, ta thuộc cả tứ thư ngũ kinh nữa.”

Sư tử đá nhích sang bên, lộ ra khe hở đủ cho một người lách qua, “Ngươi có thể qua.”

“Có người thuộc thật đó hả? Chẳng lẽ tiên nhân này là môn đồ của Thượng Hoa?”

“Đồ đệ của ta chết mấy trăm đứa rồi, mấy đứa còn sống thì còn chưa có bắt đầu học Tam Tự Kinh nữa kìa!” Thượng Hoa Tiên Đế đen mặt nói. Nhớ năm xưa ông lấy sách nhập đạo, dạy dỗ không biết bao nhiêu vương hầu quan tướng, cuối cùng vào năm sáu mươi tuổi đột nhiên đắc đạo gia nhập Tu Chân giới, cuối cùng phi thăng, trở thành Tiên Đế. Vốn tưởng rằng thành Tiên Đế rồi thì có thể phát triển lý tượng dạy học của mình, không ngờ các đệ tử ông thu nhận đều bỏ mạng, ngay cả đám sủng vật cũng chẳng nuôi sống được, con sống sót sau cùng chỉ có mình sư tử đá này thôi.

“Khụ khụ, vậy ta sang bên kia, ta muốn chờ người khác thông qua rồi đi vào cùng ta có được không?” Văn Xuân Tương hỏi.

“Được.”

Văn Xuân Tương nhận được câu trả lời khẳng định, bèn vẫy tay với Tạ Chinh Hồng và các Linh tu, “Ta chờ mọi người nhé.”

Tiền bối xem ra rất vui.

Thấy Văn Xuân Tương như vậy, Tạ Chinh Hồng bèn nghĩ.

“Ta muốn trả lời câu hỏi kế tiếp.” Một tiên nhân khác tiến lên, chẳng lẽ toàn hỏi mấy câu kỳ lạ như vậy hả?

“Gà và thỏ chung lồng, trên có ba mươi lăm cái đầu, dưới có chín mươi bốn cái chân, hỏi gà và thỏ mỗi loại bao nhiêu con?” Sư tử đá đọc câu hỏi.

“Là gà lôi chín đầu hay thỏ lửa hàn băng?” Tiên nhân kia hỏi. Gà và thỏ có rất nhiều chủng loại, số lượng đầu và chân không thể xác định được.

“Gà thỏ ở thế gian.”

“…… Gà thỏ ở thế gian kê có mấy cái đầu, mấy cái chân nhỉ?” Tu sĩ nọ gõ gõ đầu, nghĩ mãi chẳng ra, trời đất, hắn còn chẳng nhớ mình tích cốc năm nào, làm sao biết gà có mấy cái đầu, thỏ mấy cái chân?

Văn Xuân Tương ở một bên vui vẻ che mặt.

Áu áu, câu này y cũng biết nè!

Bên ngoài thủy kính, Đông Phương Thiên Đế cười ha ha, “Ha ha, Thượng Hoa Tiên Đế, con sư tử của ngươi thú vị đấy, thú vị đấy.”

Thượng Hoa cúi đầu thưa với Đông Phương Thiên Đế, “Nó là con sư tử thủ vệ bên ngoài trường học của ta năm xưa, khi ta tiến vào Tu Chân giới thì trên người vừa khéo có một cái túi trữ vật, bèn mang nó theo, nhiều năm trôi qua, đây là đề bài ngày trước ta đặt ra để làm khó học trò mới nhập học.”

“Tiểu hòa thượng, câu này ta cũng biết, ngươi thân mật một chút thì nói đáp án cho ngươi.” Văn Xuân Tương hào hứng bảo.

“……Tiền bối, tiểu tăng tính được mà.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Gà có hai mươi ba con, thỏ có mười hai con, đúng không?”

Tiểu hòa thượng thật chẳng đáng yêu tẹo nào!!!

Editor: Xưa nay t toàn đọc cổ trang mà dạo này tự dưng mê hiện đại quá mọi người ạ, sau khi hoàn bộ này sẽ edit truyện hiện đại….. và tập trung cày bộ Thanh Bình Nhạc nữa huhu đào hố vô trách nhiệm quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.