Đối diện với hơn chục gã du côn võ trang đầy đủ, đám nhân viên tay không một tấc sắt thì có thể làm cái gì?
Sau phút kinh ngạc ngẩn người, nhìn thấy ống tuýp sắt trên tay đối
phương sắp nện tới camera, Thương Trụ nhất thời liều lĩnh nhào lên.
Bị tiếng hét phẫn nộ của hắn làm chấn động, gã đầu trọc theo bản năng thoáng lùi về sau vài bước, nhưng lập tức chửi ầm lên:
- Con mẹ mày, mày doạ nạt ai đó?
"Vút!"
Ống tuýp rít gió bổ đến, Thương Trụ căn bản không biết gì về kỹ xảo chiến đấu, chỉ có thể miễn cưỡng cúi đầu tránh né.
Những nhân viên trong đoàn lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng
ùa lên bảo hộ thiết bị, nhưng làm sao chống đỡ được đám du côn như lang
như hổ kia.
Chỉ chốc lát, vài người đã bị đánh đến bầm dập, đặc biệt là trợ lý tiểu
Ngô cái trán bị đánh chảy be bét máu, nhưng vẫn ôm chặt camera không
chịu nhả.
- Cho nên ta đã nói Nam thành trị an không tốt!
Dương dương tự đắc đứng tại chỗ xem náo nhiệt, Chu Vũ chỉ còn thiếu mỗi chưa múa may phất cờ cổ vũ.
Trần Mặc như có suy tính gì nhìn sang, đột nhiên cười hì hì đưa qua một điếu thuốc:
- Ông chủ Chu, ngài nên lùi lại vài bước đi… Nói thật, có lúc xem náo nhiệt cũng bị vạ lây đấy.
- Mày chui từ đâu ra thế thằng oắt!
Trực tiếp phất tay đánh bay điếu thuốc, Chu Vũ ngạo mạn đảo cặp mắt trắng dã.
Được mấy tên bảo tiêu nâng, hắn lại đĩnh đạc tiến thêm lên trước vài bước, đột nhiên như không có việc gì ho nhẹ một tiếng.
Nghe được chỉ thị, gã đầu trọc vốn còn muốn tiếp tục đánh người đột nhiên bỏ đó, hung tợn chửi loạn lên:
- Đập! Đập hết cho tao! Đứa nào dám ngăn, đánh gãy chân nó!
- Chúng mày ai dám!
Thương Trụ tức giận đến run người, thuận tay vác chiếc ghế xông lên chắn phía trước.
Thế nhưng gã trọc không thèm cả nhíu mày, ông tuýp quýt ngang đập bay
chiếc ghế, thuận tế chuẩn bị phang một đòn vào bả vai Thương Trụ.
Giờ khắc này, mọi người chỉ còn biết nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn
tình cảnh thê thảm kia, mà trên mặt Chu Vũ lại nở nụ cười âm hiểm…
"Bộp!"
Một tiếng trầm thấp vang lên, nhưng nương theo sau không phải tiếng kêu
của Thương Trụ mà là tiếng kinh hô của gã trọc, mọi người nhất tề mở mắt thì thấy một màn khó có thể tin…
Bình thản đứng im tại chỗ, diễn viên hành động mới tuyển tên Dương Vũ
đang chìa tay trái, nhẹ nhàng tóm lấy ống tuýp, giống như là chút công
kích này căn bản không thể gây đau đớn cho hắn.
Gã đầu trọc nhịn không được lui về phía sau vài bước, ngạc nhiên nói:
- Mày, mày là ai?
- F.u.c.k!
Không chút khách khí văng một câu chửi tục, Dương Vũ đột nhiên nhẹ nhàng phất phất tay.
Tiếng kêu thảm chợt vang vọng không gian, đầu trọc xui xẻo cùng chiếc
ông tuýp bay lên trời, xẹt qua một đường cong tuyệt đẹp rồi đáp trên
vách tường cách đó mười mét có hơn.
Giờ khắc này, mọi người nhất tề kinh ngạc há hốc miệng đến muốn trật
khớp — nói đùa sao! Đây chính là một người nặng gần 100 cân, lại có thể
khẽ vung tay đã khiến bay xa hơn mười mét?
- Xử lý nó! Đập chết nó cho tao!
Giãy dụa bò dậy, đầu trọc như lên cơn động kinh quát to.
Nghe được hắn gầm lên, đám du côn tức thì phục hồi tinh thần, ào ào quơ vũ khí xông lên.
Có điều động tác của bọn chúng tuy rằng không chậm, nhưng có người lại không thể gọi là nhanh binh thương!
Mà phải gọi là quá nhanh! Chỉ trong một cái nháy mắt, Dương Vũ cùng mấy
tượng binh mã đã như điện xẹt lao qua, rồi tựa hổ đói lao vào bầy dê!
Sau đó? Còn cần nói thêm cái gì sao? Căn bản không phải là chiến đấu, mà là chà đạp nghiêng về một bên!
Không đến hai phút, hơn phân nửa đám du côn đã trúng đòn kêu thảm mà ngã xuống, hơn nữa càng làm bọn chúng sợ hãi là bọn chúng thậm chí không
đánh trúng đối phương nổi một quyền.
Giờ khắc này, toàn trường người xem lại phải lần nữa trợn mắt há hốc
mồm, kèm thêm lông tơ dựng ngược vì độ ngoan độc khi nhóm Dương Vũ xuất
thủ.
Thương Trụ kinh ngạc nhìn sang Trần Mặc, nhịn không được nói:
- A Mặc, mấy người bạn này của cậu chẳng lẽ trước kia làm sát thủ sao?
- Không khác bao nhiêu đâu!
Trần Mặc dường như không có việc gì phun ra mấy vòng khói, rồi lại nhìn Chu Vũ đang đờ người ra:
- Ông chủ Chu, ngài không biết là ngài đang đứng gần quá sao? Tôi đã nói rồi, cẩn thận ngộ thương, quyền cước chính là không có mắt a!
- Cút!
Toàn bộ kế hoạch triệt để loạn, Chu Vũ không còn tâm tình gì mà ra vẻ hòa nhã với vênh váo, lập tức hung ác trợn mắt nhìn lại.
- Tùy ngài, tôi chỉ nhắc thế thôi!
Trần Mặc cũng không tức giận, dường như không có việc gì lôi laptop ra:
- A Trụ, tớ muốn xem trận đấu của đội bóng nước ta một chút, không phiền cậu chứ!
- Ngay bây giờ sao?
Thương Trụ ngạc nhiên nhìn thoáng qua, thấy đội tuyển Trung Quốc đang mạnh mẽ vùi dập đội tuyển Bỉ…
Đương nhiên, loại vùi dập này cũng không phải nói tỷ số, mà là thể xác cùng tinh thần…
Giống như ngay lúc này, một cầu thủ đội tuyển Trung Quốc thật cường hãn
“vèo” một cái tung cước, không thèm đếm xỉa gì đến quả bóng mà chọn đích đến là hạ bộ của cầu thủ đối phương! (Tự tác giả nó chửi khựa nhé )
- Amen!
Trần Mặc cùng Thương Trụ cùng lúc cầu khẩn, ngay cả Chu Vũ lơ đãng nhìn qua cũng không nhịn được mà nhăn mày.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên quyết định cùng nhau vì cầu thủ Bỉ kia mà cầu nguyện…
Một kẻ đáng thương, đội tuyển Trung Quốc là sinh vật rất nguy hiểm, bạn
tham gia thi đấu gì cũng thôi đi, ai bảo bạn đi chọn thi đấu bóng đá…
Lạy thần thánh phù hộ cho bạn, hi vọng sau này bạn vẫn có thể thuận lợi
sinh con!
- Cá nhân tôi cảm thấy sau này có đội nào gặp đội tuyển Trung Quốc thì
nên trang bị thêm cho cầu thủ bảo hộ của môn bóng bầu dục nữa.
Cùng lúc cảm khái này, Trần Mặc khe khẽ xoay màn hình laptop về phía
trước, một luồng thanh mang (ánh sáng xanh) không dễ bị phát hiện phóng
ra ngoài.
Vài giây sau, nhìn thấy đám du côn đều đã bị luồng thanh mang kia chiếu qua, hắn đột nhiên quay đầu nhìn phía Chu Vũ nói:
- Ông chủ Chu, ngài thật sự nên lùi lại, nơi này quá nguy hiểm!
- Thằng khốn! Cuối cùng mày muốn gì!
Nghe gia hỏa này liên tục rủa mình ‘ngộ thương’, Chu Vũ nhịn không được quát ầm lên.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên chứng kiến Trần Mặc cùng Thương Trụ
đồng thời lộ ra biểu cảm cổ quái, sau đó dùng một tốc độ nhanh đến khó
tin chạy ra xa.
Chu Vũ không khỏi ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn phía hiện trường đánh nhau:
- Cái gì thế? Các ngươi thấy cái quái…
Cơ hồ đồng thời, gã trọc vốn bị Dương Vũ đánh bay đột nhiên không hề báo trước chạy nhanh lại gần.
Đến gần sát Chu Vũ, hắn bắt chước cầu thủ Trung Quốc kia nhảy lên, trên không làm tư thế tung cước, sau đó…
Quỷ dị yên tĩnh, Chu Vũ cúi đầu nhìn nhìn chỗ yếu hại của mình, lại
nhìn nhìn cái chân đang ‘thân mật’ với chỗ đó, đột nhiên khó có thể tin
run rẩy lên.
- Aaaaaaaaaa….
Vài giây sau, dù Trần Mặc sớm biết chuyện đã che trước lỗ tai, vẫn loáng thoáng nghe tiếng kêu thảm vang vọng đất trời.
Trong ánh mắt thương cảm của mọi người, Chu Vũ đáng thương kia ôm lấy bộ hạ, bộ mặt vặn vẹo thống khổ khụy xuống đất, rồi giống như quả bóng cao su vừa thét vừa lăn qua lăn lại.
Theo số gân xanh nổi lên trên trán hắn mà đoán, một kích này lực lượng hiển nhiên vượt quá năng lực thừa nhận của con người.
- Tôi đã bảo rồi mà!
Lắc lắc đầu, Trần Mặc ‘sợ hãi’ nhìn nhìn Chu Vũ.
Vài giây sau, hắn đột nhiên khẽ nhếch khóe miệng, dùng ngữ điệu hưng phấn dò hỏi:
- Phải rồi! Ông chủ Chu, cảm giác giờ thế nào? 'Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước' của đội Trung Quốc có mạnh mẽ như vẻ ngoài không?
- Tao… mày…
Đau đến khí lực chửi một câu cũng không có, Chu Vũ đáng thương chỉ có thể oán hận nhìn Trần Mặc.
Mấy bảo tiêu của hắn hiển nhiên cũng đã choáng váng, bọn hắn không sao
hiểu nổi vì cái gì mà đám du côn được thuê kia lại đột ngột phản bội,
hơn nữa không nói hai lời đã xuất Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước!
- Chuyện không liên quan đến ta! Thật sự chuyện không liên quan đến ta!
Trên thực tế, ngay cả gã đầu trọc kia cũng không hiểu được.
Có điều không đợi hắn giải thích, Chu Vũ liền hổn hển phẫn nộ quát:
- Con mẹ nó! Chúng mày còn đứng ngây đó làm gì, bắt thằng kia lại, đánh đến mẹ nó cũng không nhận ra cho tao!
- Dạ!
Mấy gã bảo tiêu không dám chậm trễ, bước lên nâng Chu Vũ dậy, sau đó nhào lên đánh hội đồng gã trọc.
Cũng là lúc, thêm hai gã du côn bị Dương Vũ đánh bay cũng đột nhiên chạy lại làm tư thế sút bóng.
Vài giây sau, hai cái chân cứng như sắt đồng thời đá trúng mắt cá chân
của Chu Vũ… Trong không khí yên tĩnh đến quỷ dị, tiếng xương gãy răng
rắc rõ ràng như chưa bao giờ rõ ràng hơn!
- Đã gãy!
Trần Mặc châm lên một điếu thuốc, khẽ thở dài.
Nhìn Chu Vũ đang đờ người ra, hắn thực cảm khái vỗ vỗ bả vai đối phương, thấp giọng an ủi:
- Ông này, nếu cảm thấy được đau thì kêu ra đi, cố nhịn không tốt cho thân thể đâu!
- Ừ!
Đầy mặt nước mắt hít sâu một hơi, Chu Vũ đột nhiên như loạn trí thét
lên, thê lương đến độ khiến người bên ngoài hoài nghi trong này đang mổ
heo.
Dưới cái nhìn của mọi người, mập mạp đáng thương ôm lấy mắt cá chân, tạo thành một tư thế cổ quái khiến người không biết còn tưởng rằng hắn
luyện yô-ga.
Trần Mặc cảm khái phun một vòng khói nói:
- Thấy rõ chưa? Ai nói người béo không biết đến thể thao? Ông chủ Chu đây không phải rất dẻo sao!
- Con mẹ mày!
Bị đả kích cả thân xác lẫn tinh thần, Chu Vũ chỉ có thể dựa vào vai bảo tiêu, hung tợn thở hổn hển.
Có điều cái này cũng chưa tính là chấm dứt, gã trọc vừa mới bị vài tên
bảo tiêu bắt lấy đột nhiên lắc mình né khỏi, sau đó lao tới, bật khuỷu
tay đánh ra…
Chỉ nghe một tiếng ‘bốp’ thật lớn, mập mạp vừa rồi vẫn còn vì mắt cá
chân mà kêu cha gọi mẹ, lần thứ hai kêu ông gọi bà ôm lấy ngực mà ngã
ngửa ra sau, giống như pho tượng đá bị đổ ầm ầm nện lên mặt đất.
Giờ khắc này, toàn trường lặng ngắt như tờ, vẻ mặt mọi người chỉ có thể dùng từ khiếp sợ chồng khiếp sợ để hình dung.
Đương nhiên, ngoại trừ Trần Mặc, hắn hiện đang ngồi ngay ngắn phía trước laptop, tiếp tục xem đội nhà thể hiện.
- Sao… sao mình cảm thấy mấy chiêu này quen thế nhỉ?
Không tự chủ được dụi dụi mắt, Thương Trụ cùng mấy nhân viên đưa mắt
nhìn nhau, sau đó như có suy nghĩ gì nhìn phía màn hình laptop.
Vài giây sau, chờ bọn hắn chứng kiến đội bóng Trung Quốc thể hiện nguyên bộ võ học tuyệt kỹ thì lập tức tỉnh ngộ, lắc đầu cảm thán nói:
- Thì ra là thế! Thì ra là thế! Ngay cả người Bỉ cũng có thể thoải mái
xử lý thì xá gì ông chủ một công ty điện ảnh truyền thông!
- Thằng khốn khiếp, mày đi chết đi!
Trong tiếng cảm khái của mọi người, Chu Vũ đang lăn lộn gào thét trên
đất chỉ cảm thấy bi phẫn muốn chết, hắn cho tới bây giờ chưa từng cảm
giác mình hận bóng đá Trung Quốc như vậy.
Được mấy tên bảo tiêu nâng dậy, mập mạp cả người đầy vết thương thất tha thất thểu đứng lên, dùng ánh mắt độc ác muốn giết người gắt gao nhìn
chằm chằm vào nam nhân đang ngồi trước laptop.
Thế nhưng Trần Mặc lại xem như không cảm giác thấy gì, nhàn nhã rít thuốc, rồi đột nhiên cười hì hì nói:
- Đúng rồi, tôi nhớ được còn có một chiêu rất mạnh, hình như là nhổ nước miếng… Cẩn thận!