Mang theo vết thương đầy người, lại bị mấy tên du côn cho tắm rửa một lượt nước miếng, Chu Vũ mặt đầy lệ nằm lăn lộn trên băng ca mà đi vào viện.
Giờ khắc này, nhìn một thân tàn phế mà mình mang, hắn đột nhiên minh
bạch một cái chân lý — nguyên lai, xem đội tuyển nước khác đá bóng thì
phải có tiền, còn xem đội tuyển nước nhà thì phải thừa mạng…
Yêu quý sinh mạng, rời xa bóng đá nam, đây mới là vương đạo!
Về phần mấy chục gã du côn thành công bắt chước tuyệt kỹ của đội tuyển bóng đá, cũng đã bị cảnh sát tới giải về cục công an.
Gã đầu trọc xoa xoa cái đầu nhẵn thín, cho đến giờ vẫn không rõ vừa rồi
xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn đột nhiên cảm thấy được sau khi ra tù có khi nên đi thử sức ở China-league. (giải bóng đá quốc gia Trung Quốc)
Tóm lại chuyện bất ngờ ngày hôm nay đến đây là kết thúc, mà buổi quay phim trong ngày cũng đành tạm dừng ở đây đợi ngày mai.
Thương Trụ phân phó tiểu Ngô cho anh em thu dọn đồ đạc, chính mình lại
ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng trước camera không nói lời nào. Trần Mặc đương
nhiên biết hắn muốn cái gì, nhưng cũng chỉ có thể vỗ bả vai an ủi:
- Đừng nghĩ ngợi nhiều! Xe đến trước núi ắt có đường đi, tiền nhất định sẽ xoay được!
- Àiiii!
Thở một hơi thật dài, Thương Trụ thong thả gật đầu, nhưng vẫn không thể lạc quan.
- Được rồi, nghĩ nhiều chỉ mệt óc, cùng lắm thì làm lại từ đầu!
Thoáng trầm mặc một lát, hắn miễn cưỡng cười cười nói:
- Đúng rồi, nghe nói cậu với Dung tỷ ở cách đây xa lắm, có cần tớ lái xe tiễn một đoạn không?
- Không cần, có xe của chị đây rồi!
Người trả lời không phải là Trần Mặc, mà là Ngu mỹ nhân đang được Diệp Dung dìu đi tới.
Thấy bộ mặt đầy ngạc nhiên của Trần Mặc, nàng chợt lộ ra nét tươi cười đầy giảo hoạt, nhẹ giọng nói:
- Làm sao? Nếu đã làm hộ vệ của tôi, đương nhiên phải chịu trách nhiệm ở cạnh bảo vệ an toàn cho tôi, cho nên đến nơi của anh là cách tiện nhất.
- Ặc…
Nhìn qua mỹ nữ thướt tha trước mặt, Trần Mặc đột nhiên liên tưởng tới
cánh cửa kính phòng tắm mờ mờ tỏ tỏ trong nhà mình, nhất thời không khỏi nghĩ hươu vượn đủ điều.
Bất quá ngay sau đó, chờ hắn chú ý tới biểu cảm kỳ quái của Diệp Dung
thì nhưng không khỏi cảm thấy được chút mê hoặc khó hiểu — dựa theo lẽ
thường mà nói, Dung tỷ lúc này nhất định nên thật cường hãn nhảy ra ngăn cản, như thế nào lần này lại nhu thuận thế?
- Còn không phải là vì anh?
Rất kỳ quái chính là, tuy rằng biểu hiện thở phì phò như sắp bộc phát
biến hình thành siêu Xayda, nhưng khi Diệp Dung nói ra lời này lại lộ vẻ ngượng ngùng.
Trần Mặc thực hồ nghi nhìn nàng, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Cái này… Dung à, không phải bởi vì em liên tục thất bại trong tình yêu, cho nên đổi sang có hứng thú với đồng giới đấy chứ?
(Tình trong như đã 2 bên cùng hiểu nên đổi sang anh – em cho tình cảm nhé )
- Lăn!
Hung tợn tặng hắn một cước, Diệp Dung đột nhiên khoác tay hắn, thấp giọng nói:
- Đúng rồi, em ra ước pháp ba chương: tuy rằng Ngu Băng Băng đến ở
chung, nhưng cấm anh vô cớ cùng nàng cười đùa, cấm anh xuống lầu khi
nàng tắm rửa, cấm anh nói chuyện với nàng sau 10 giờ tối, cấm…
- Này này, cái này mà em gọi là ước pháp ba chương á? Có mà là bộ luật hình sự ấy!
Trần Mặc oán hận lên tiếng, mà cùng lúc chiếc xe thể thao màu hồng của
Ngu mỹ nhân rốt cục khởi động, chậm rãi chạy về căn nhà ở ngoại thành
kia.
Mấy giờ sau, khi Trần Mặc giúp Ngu mỹ nhân đem hành lý lên phòng ngủ tại lầu ba thì Diệp Dung cũng đã trong phòng bếp bắt đầu nấu ăn.
Nhìn thân ảnh yểu điệu mặc tạp dề, Trần Mặc vốn muốn nhẹ nhàng tiến đến
dọa nàng một cái lại đột nhiên dừng bước — nếu bỏ qua mùi đồ ăn cháy
khét mà xem, một màn này tựa hồ rất có cảm giác ấm áp…
Vội vàng dùng qua cơm tối, bởi vì thời gian cũng đã khuya, mọi người ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Trần Mặc nhiều lần cảnh cáo Oa Oa, nghiêm cấm nó nửa đêm
ăn cắp áo lót của Ngu mỹ nhân, hơn nữa càng không cho phép sau khi ăn
cắp xong còn gọi nàng dậy ép ký tên lên đó.
Bất quá đợi thay áo ngủ xong, khi hắn chứng kiến bộ dạng đau khổ bồn
chồn của Oa Oa, hắn vẫn cảm giác mình nên qua cảnh báo trước Ngu mỹ
nhân, miễn cho sự cố xảy ra bản thân bị liên lụy.
Đương nhiên, đi vào phòng Ngu mỹ nhân nhất định là một chuyến lữ hành ngập tràn nguy hiểm.
Trần Mặc ước chừng tiêu tốn mười phút đồng hồ, quanh co tránh đi hơn
mười hai loại báo động Diệp Dung thiết kế mới gian nan tới đích.
Nghe hắn gõ cửa, trong phòng yên tĩnh truyền lại tiếng trả lời:
- Mời vào, tự mở cửa được chứ?
- Được!
Trần Mặc do dự vài giây rồi vẫn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Ngay khoảnh khắc này, hắn ảo tưởng sẽ được chứng kiến cảnh tượng kiều diễm, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Không phải mặc đồ ngủ, cũng không phải, Ngu mỹ nhân y phục chỉnh tề đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
Thấy Trần Mặc tiến vào, nàng khẽ cười rồi làm ra hiệu chớ lên tiếng.
- Tốt, vậy thì cảm ơn ngài!
Mấy phút sau, Ngu mỹ nhân nói lời cuối cảm tạ rồi dập máy.
Xoay người rót cho Trần Mặc một ly trà, nàng cười hì hì hỏi:
- Sao thế? Muộn như vậy còn không có ngủ, là bởi vì mảnh ngọc kia sao?
- À, không có vội đâu!
Trần Mặc nhấp một ngụm trà, xấu hổ gãi gãi đầu nói:
- Là thế này, ở đây là khu ngoại thành đồng hoang vắng vẻ, cho nên trị
an không được tốt lắm… Ý tôi là nếu cô mất cái gì thì không cần ngạc
nhiên đâu.
- Như thế sao?
Ngu mỹ nhân như có suy nghĩ gì nhìn hắn, lại rốt cục hé miệng mỉm cười nói:
- Đã rõ, tôi sẽ chú ý cất giữ đồ đạc có giá trị. Đúng rồi, tôi vừa mới
liên hệ được một người quen, anh ta nói sẽ giới thiệu vài nhà đầu tư tại Nam thành cho chúng ta, như vậy thì đoàn phim có thể sẽ lấy được tài
chính rồi.
- Thật sao?
Trần Mặc ngẩn ra, không khỏi kinh hỉ tươi cười:
- Vậy thì a Trụ phải cảm tạ cô thật tốt rồi. Không biết gã này kiếp trước tu hành thế nào mà giờ lại có được cô trợ giúp!
- Tôi chỉ là báo ơn mà thôi!
Ngu mỹ nhân nhẹ giọng nói, thu lại vẻ tươi cười, thở dài thật sâu:
- Cả đời của tôi vĩnh viễn nhớ ơn hai người, trong đó một người là cha của a Trụ, còn người kia…
- Là ai?
Trần Mặc ngẩn ra, theo bản năng tò mò hỏi.
- A Mặc, anh tò mò quá rồi!
Ngu mỹ nhân như có suy nghĩ gì nhìn hắn, lại rốt cục khẽ cười nói:
- Được rồi, kỳ thật người kia là cha nuôi của tôi, khi còn nhỏ đều là
cha mang tôi theo bên cạnh… Nhưng đã rất lâu rồi tôi không còn gặp ông,
thậm chí không biết ông còn sống trên đời này không nữa.
- Không phải chứ! Chẳng lẽ ông ấy không cho cô cách liên lạc sao?
Trần Mặc ngạc nhiên, thầm nghĩ thời đại này muốn liên lạc với một người có thể khó như vậy sao?
- Cha nuôi vốn là người rất tốt, nhưng có một thời gian ông cố chấp đi
nghiên cứu cái gì đó, mặc tôi khuyên can thế nào cũng không chịu nghe!
Ngu mỹ nhân khe khẽ thở dài nói:
- Sau đó, nơi nghiên cứu của ông xảy ra sự cố, chờ khi tôi tỉnh lại, mới phát hiện cha nuôi cùng đồng nghiệp của ông đều biến mất!
Nói đến đây, sắc mặt của Ngu mỹ nhân dần dần trở nên ảm đạm, hoàn toàn bất đồng với vẻ tươi cười yểu điệu thường ngày.
Trần Mặc thở dài, nhìn đôi bàn tay run run cùng đầu ngón tay bị nắm chặt đến tái nhợt đã đủ nói lên tất cả.
Như có suy nghĩ gì, đang cầm chén trà, hắn đột nhiên vỗ vỗ bàn tay mềm của Ngu mỹ nhân, dịu dàng an ủi:
- Đừng buồn, tôi nghĩ có duyên nhất định sẽ gặp lại thôi… À, mà đó là chuyện mấy năm trước sao?
- Không, là hơn chục năm trước!
Ngu mỹ nhân ngẩn ra, tựa hồ không rõ vì sao đối phương lại hỏi cái này.
Trần Mặc suy tư gật đầu, thầm nghĩ nếu là hơn chục năm trước thì hẳn không liên quan tới phòng thí nghiệm trong lời Trư Đầu Tam.
Thế nhưng hắn vẫn loáng thoáng cảm thấy giữa hai chuyện này có liên hệ…
"Reng reng reng!"
Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, phá vỡ yên tĩnh trong phòng.
Ngu mỹ nhân nhanh chóng nhận điện, rồi bỗng nhiên kinh hô:
- Cái gì? Ngay bây giờ sao? Được, bọn chị ở nhà chờ cậu!
Nói xong, nàng lập tức cúp điện thoại, quay đầu hướng Trần Mặc nói:
- Tiểu Trụ gọi, nói là tại trường quay ngoài trời đặt ở thôn Tây Dã có phiền phức, mong anh qua đó hỗ trợ!
- Tôi? Tôi có thể hỗ trợ cái gì?
Trần Mặc ngẩn ra, còn chưa kịp hỏi, đã nghe tiếng dưới lầu truyền đến tiếng còi xe.
Ngay sau đó, Thương Trụ liền vội vàng chạy lên, nói gấp:
- A Mặc, trường quay ngoài trời sẽ sử dụng ngày mai có chuyện… Đi, vừa đi vừa nói, tới chậm không kịp mất!
Nói đến đây, Thương Trụ đã giành trước dìu Ngu mỹ nhân phi nhanh xuống lầu.
Trần Mặc ngẩn ra, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau, khéo thế nào lại đụng ngay Diệp Dung vừa vặn mở cửa phòng.
Sợ Diệp Dung phát hiện mình từ phòng Ngu mỹ nhân đi ra, hắn vội vàng mở miệng trước nói:
- Dung à, anh cùng a Trụ đi ra ngoài có việc, em ở nhà trông nhà nhé!
Không đợi Diệp Dung gật đầu, hắn liền thuận tay cầm lên áo khoác rồi chạy một mạch ra cửa.
Mượn áo khoác che chắn, Nặc Nặc cùng Bản Bản cùng nhau nhảy vào trong
ngực của hắn, mà xe của Thương Trụ xa cũng vừa vặn nổ máy trước cửa.
Diệp Dung ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe mau chóng biến mất trong đêm, nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Cái gì thế này, đã trễ như vậy còn… Chờ chút! Tiểu Mặc Mặc, sao vừa rồi anh lại ra từ phòng Ngu Băng Băng hảaaaaaaaaaa?
Thanh âm tức giận vang vọng trời đêm, dù Trần Mặc đã không còn nhìn thấy bóng Diệp Dung, nhưng vẫn không nhịn được mà rùng mình.
Bất quá ngay sau đó, hắn tức thì chuyển chú ý sang Thương Trụ, người này vừa lái xe vừa nói:
- A Mặc, lần này thật sự muốn tìm cậu hỗ trợ, tớ đã cho mang cả đạo bào lẫn kiếm gỗ đào tới đây rồi!
- Khoan, tới cùng là cậu muốn tớ làm gì?
Trần Mặc nghe được đầu đầy mờ mịt, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Còn may Ngu Băng Băng đã tìm hiểu trước, ngay lập tức giải thích nói:
- Đoàn phim dựng một trường quay ở một thôn làng vùng ngoại ô tên là Tây Dã. Vốn đã đạt hiệp thương miệng với người ở đây, nhưng vừa rồi đột
nhiên có một một lượng lớn thôn dân chạy tới vây công, luôn miệng nói
trường quay này phá hủy phong thủy nơi đó!
- Nguyên nhân hẳn lại là gã Chu Vũ kia giở trò?
Trần Mặc nao nao, không khỏi hối hận lúc ban ngày mấy đòn kungfu bóng đá kia vẫn còn chưa đủ.
Nhưng chỉ sau vài giây cảm khái, đợi lúc hắn chứng kiến ánh mắt nóng
bỏng từ Thương Trụ cùng Ngu mỹ nhân thì lại đột nhiên nhịn không được
rùng mình:
- Đợi đã, hai người không phải là muốn tôi…