Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 152: Chương 152: Chúc Lan Đình chết thảm! Thân thế đáng kinh ngạc của Đại Ngốc




Sau khi đám sát thủThu Phong Lâu xung phong ra ngoài, Tử tước Chúc Lan Đình cũng phóng người lên ngựa, cùng nhau phi đi.

Ông chủ kia chau mày, nói:

- Ngài cũng đi, không tiện đâu?

Bình thường mà nói,, Thu Phong Lâu giết người, cố chủ là không thể cùng ở một chỗ,

Thế nhưng loại tình huống này, Tử tước Chúc Lan Đình như thế nào có thể nhịn được?

Ông ta và Thẩm Lãng hoàn toàn là sống chết đại thù, thật vất vả mới để cho hắn lạc đàn, đương nhiên ông ta phải nhìn tận mắt Thẩm Lãng chết.

Nếu như có thể làm, ông ta muốn tận tay cắt đầu Thẩm Lãng.

Trên cái thế giới này còn có chuyện gì là so với thân thủ giết chết kẻ thù thoải mái hơn đâu?

- Ta có thể thêm tiền, thêm một nghìn lượng vàng. - Tử tước Chúc Lan Đình nói.

Ông chủ Thu Phong Lâu ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu đồng ý.

Trước kia Tử tước Chúc Lan Đình kỳ thực vô cùng keo kiệt, mà bây giờ khi ông ta như táng gia bại sản, lại ngược lại phóng khoáng lên.

Bởi vì bây giờ báo thù, đã trở thành niềm tin duy nhất của ông ta. Dù sao cũng đã không có gia sản gì, như vậy tiêu hết lượng vàng sau cùng cũng không có gì phải đau lòng.

Hai người cưỡi ngựa xuôi nam, theo sau mấy chục tên sát thủ.

Càng gần thành công, Tử tước Chúc Lan Đình trong lòng càng lo sợ bất an.

- Ông chủ Tiết, lần này ám sát sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đi, Thẩm Lãng là một kẻ gian xảo, khó lòng đoán trúng.

Về điểm này, Tử tước Chúc Lan Đình thật sự là bị tổn hại nhiều lần lắm rồi.

Ông chủ Tiết này đồng dạng đến từ chính gia tộc họ Tiết phủ Bá tước Vũ An, chẳng qua là vị trí một người hầu tương đối cao.

Thu Phong Lâu là một tổ chức sát thủ, như vậy biểu hiện ra bên ngoài nó buôn bán cái gì vậy?

Bán bánh điểm tâm!

Bánh điểm tâm của nhà ông ta vô cùng nổi tiếng, làm tinh vi ăn ngon cực kỳ, là thứ quà vặt nổi tiếng khắp nước Việt.

Mà ông chủ Tiết Phong này, chính là ông chủ Thu Phong Lâu quận Nộ Giang, chịu trách nhiệm làm ăn một phần ba hành tỉnh Thiên Nam.

Biểu hiện ra ngoài ông ta cùng tổ chức sát thủ hoàn toàn là không có quan hệ, thậm chí cùng gia tộc họ Tiết cũng không có một chút quan hệ. Ông ta chính là chủ một thương hiệu bán bánh điểm tâm, hơn nữa bản thân đã từng là bậc thầy làm bánh điểm tâm xuất sắc.

Nếu không phải giới cao sang quyền quý, căn bản cũng không biết Thu Phong Lâu này là tổ chức sát thủ mạnh nhất Việt quốc.

Nghe được lời Chúc Lan Đình nói xong, ông chủ Tiết Phong cười khinh thường, nói:

- Chỉ cần tiếp nhận, không có chuyện Thu Phong Lâu chúng ta giết không chết người.

Dứt lời, ông ta đưa qua một bức phù điêu.

- Người này chính là kẻ đánh xe cho Thẩm Lãng. - Ông chủ Tiết Phong nói:

- Thu Phong Lâu chúng ta nắm giữ danh sách cao thủ thiên hạ này, tranh chân dung mỗi người có, người này ngay cả nửa cao thủ cũng không tính. Hơn nữa huyệt Thái Dương lõm xuống, màu da tiều tụy, gân mạch khô héo, căn bản cũng không phải là người có võ công cao cường.

Chúc Lan Đình tức khắc bội phục, nhưng vẫn lo lắng hỏi:

- Cái thằng giặc Thẩm Lãng này thật sự vô cùng nham hiểm xảo quyệt, chúng ta nên cẩn thận là hơn, nhỡ ra bên cạnh hắn có ai mai phục thì sao?

Ông chủ Tiết Phong nói:

- Đã trinh sát rồi, xung quanh mười mấy dặm không có bất kỳ mai phục. Ta đã phái ra một phần ba của phân đà Nộ Giang, đừng nói một Thẩm Lãng, dù cho mười Thẩm Lãng cũng dư xài. Có thể ta nói trực tiếp một chút, lúc này dù cho Kim Mộc Lan ở bên cạnh, Thẩm Lãng cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Tức khắc, Chúc Lan Đình yên tâm.

Bên cạnh Thẩm Lãng không có khả năng xuất hiện người có võ công cao hơn Kim Mộc Lan, cho nên hắn lần này là hoàn toàn chết chắc rồi.

- Nếu hắn dễ dàng giết như vậy, vì sao còn muốn lấy của ta một vạn lượng vàng? - Chúc Lan Đình hỏi.

Ông chủ Tiết Phong đáp:

- Tử tước Chúc Lan Đình, ngài muốn giết chính là một con rể phủ Bá Tước. Ta có thể nói cho ngươi biết, nếu như không phải đại nhân vật phía trên không muốn Thẩm Lãng sống, dù cho ngài thêm tiền nhiều hơn nữa chúng ta cũng sẽ không nhận.

Đại nhân vật phía trên?

Chủ nhân gia tộc họ Tiết? Hay Tam vương tử?

Tử tước Chúc Lan Đình nói:

- Vậy như thế này, có thể để cho ta tự mình giết Thẩm Lãng hay không? Ta có thể thêm tiền!

...

Kiếm Vương Lý Thiên Thu tiếp tục chạy đi.

Thẩm Lãng nhớ lại đại tông sư Chung Sở Khách đánh giá đối với năng khiếu võ đạo của mình lúc trước.

Trước mắt cũng là một đại tông sư, hơn nữa còn là một đại tông sư siêu lợi hại, Thẩm Lãng không khỏi hỏi thử:

- Kiếm Vương tiền bối, ngài có thể giúp ta xem một chút, thiên phú gân mạch của ta như thế nào? Có thích hợp luyện võ hay không?

- Không thích hợp.

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Kiếm Vương tiền bối, ngài... sao ngài thẳng thắn quá vậy.

Xem đại tông sư Chung Sở Khách người ta, thật biết nói chuyện.

Lý Thiên Thu nói:

- Năng khiếu võ đạo của thê tử ngươi cũng rất cao, đương nhiên cao hơn nữa cũng không sánh bằng Đại Ngốc, ta chưa từng thấy gân mạch nghịch thiên đến thế.

Thẩm Lãng kinh ngạc:

- Ngài biết Đại Ngốc à?

Lý Thiên Thu nói:

- Chung Sở Khách mang nó đến gặp ta.

Thẩm Lãng hiểu ra, đại tông sư Chung Sở Khách mang theo Đại Ngốc đi khoe khoang.

Xem ra, hai đại tông sư này là bạn tốt. Nhưng mà càng là bạn tốt, lại càng cần ở trước mặt đối phương khoe khoang.

Lúc trước ngươi có Đường Viêm đệ tử xuất sắc thế này, bây giờ Đại Ngốc của ta so với Đường Viêm của ngươi còn lợi hại hơn nữa.

- Thiên phú cao hơn nữa thì thế nào? Luyện võ không có gì hay. - Lý Thiên Thu nói:

- Võ công cao như ta thì làm được gì? Biết rất rõ ràng kẻ thù ở đâu, nhưng vẫn phải bất lực đấy thôi?

Giọng của ông tràn đầy bất đắc dĩ.

- Quyền thế mới là lực lượng mạnh nhất thế giới này, võ đạo ở trước mặt quyền thế, cũng chẳng là gì đâu!

- Khương Ly bệ hạ được công nhận đệ nhất thiên hạ, mà hoàng đế bệ hạ đế quốc Đại Viêm không biết võ công, nhưng kết quả thì sao? Đế quốc Đại Viêm nhất thống thiên hạ, thiên hạ các nước cúi đầu nghe theo!

- Những đại tông sư như chúng ta võ công cao hơn nữa có thể làm gì? Có thể đánh thắng được một trăm người, lẽ nào có thể đánh thắng được một nghìn người, một vạn người sao?

Giọng của Kiếm Vương tràn đầy cảm giác cô đơn.

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm Vương tiền bối, kịch độc trên người vợ của ngài ta tạm thời khó giải, thế nhưng... Ta sẽ nghĩ biện pháp, hy vọng một ngày kia, có thể làm cho bà khôi phục hình dạng nguyên bản.

Kiếm Vương kinh ngạc, tiếp đó gật đầu nói:

- Vậy cảm ơn ngươi.

Thẩm Lãng nói:

- Tiền bối, đệ tử Đường Viêm của ngài năng khiếu võ đạo kinh như vậy hẳn là gần với Đại Ngốc hả?

Kiếm Vương lắc đầu nói:

- Không, còn có một người, năng khiếu võ đạo cao hơn Đường Viêm, gần với Đại Ngốc?

- Người nào? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Kiếm Vương nói:

- Cừu Yêu Nhi!

- Nàng ta ấy à? - Thẩm Lãng không khỏi hết hồn:

- Cừu Thiên Nguy mà có đứa con gái có huyết mạch trâu bò vậy à?

Kiếm Vương nói:

- Ta cũng cảm thấy lạ lùng!

Thẩm Lãng nói:

- Phụ thân của Đại Ngốc tên là Tống Nghị, chỉ là một thủ lĩnh dân quân nhỏ xíu, võ công đặc biệt bình thường, vậy... có thể nào?

Kiếm Vương ngẫm nghĩ một hồi nói:

- Có khả năng huyết mạch đột biến, nhưng... Xác suất cực thấp. Nói như vậy, năng khiếu võ đạo cũng là di truyền.

Đ*?

Thẩm Lãng cảm thấy bên trong có thể tồn tại chuyện cũ đặc biệt kinh người?

Mẫu thân của Đại Ngốc rất đẹp, thậm chí là đẹp cực kỳ.

Bà ta trên đường chạy nạn đến thôn Phong Diệp thành Huyền Vũ, gả cho Tống Nghị ngay lúc đó, bảy tháng sau đó sinh ra Đại Ngốc.

Rất nhiều người cũng cảm thấy Đại Ngốc sở dĩ ngốc, là bởi vì sinh non.

Thế nhưng... sinh non mà bự chảng thế này sao?

Sinh hạ Đại Ngốc xong, mẹ ruột gã liền tắt thở.

Sau đó, thái độ của Tống Nghị đối với Đại Ngốc, đặc biệt băng giá tuyệt tình, sau khi bị thương trực tiếp ném ở trong hốc núi chờ chết.

Hôm nay xem ra không phải Tống Nghị hùm dữ ăn thịt con, mà có chuyện xưa phức tạp.

Thẩm Lãng nói:

- Cừu Yêu Nhi, lợi hại đến cỡ nào?

Kiếm Vương ngẫm nghĩ một hồi nói:

- Mấy năm sau, nàng sẽ vượt qua chúng ta.

Không thể nào? Trâu bò như vậy à?

Nữ hải tặc này mạnh như vậy? Hoàn toàn thật không ngờ.

Hai người rơi vào trạng thái yên tĩnh đến đáng sợ.

Kiếm Vương tiền bối quả thực không am hiểu nói chuyện phiếm.

Bỗng nhiên, Kiếm Vương lại nói:

- Thẩm Lãng, phủ Bá Tước Huyền Vũ như bên bờ vực, nếu như một ngày kia tai vạ đến nơi, ngươi có thể tới kiếm đảo của ta. Chúng ta cùng thế gian không tranh chấp, ta không có bản lĩnh gì đặc biệt, nhưng giữ lại một cái mạng cho ngươi được.

Thẩm Lãng trong lòng vô cùng cảm động.

Vị Kiếm Vương này, chân chính là người trong nóng ngoài lạnh.

Nhưng mà nghĩ vậy cũng bình thường, ông ta có thể dạy dỗ Đường Viêm mê võ nghệ như vậy, bản thân chắc cũng là nhân vật cũng không khác mấy đâu.

Nhưng mà vào lúc này!

Một trận tiếng vó ngựa vang lên.

Xe ngựa của Thẩm Lãng bị bao vây!

Mấy chục sát thủ Thu Phong Lâu, mười mấy võ sĩ gia tộc họ Chúc, bao vây xung quanh Thẩm Lãng cùng Kiếm Vương.

- Ha ha ha ha...

Một tràng cười như điên.

Chưa thấy mặt người, đã nghe thấy tiếng.

Tử tước Chúc Lan Đình sắp xếp đám người kia tạt ra hai bên, ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng vô cùng thù hằn.

- Thẩm Lãng, thật không ngờ, chúng ta lại gặp mặt.

Thẩm Lãng kinh ngạc nói:

- Tử tước Chúc Lan Đình đã lâu mới gặp lại? Ối giời ơi, trong nhà ngài gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy? Lại tiều tụy đến nước này?

Không đề cập tới cũng không sao, vừa nhắc tới Tử tước Chúc Lan Đình gần như phải bùng nổ, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thẩm Lãng ngươi làm chuyện tốt, ngươi quật đập nhà ta, hủy diệt trăm năm cơ nghiệp gia tộc nhà ta, ngươi thật là ác độc!

Cổ Thẩm Lãng co rụt lại nói:

- Tử tước Chúc Lan Đình, ngài tuyệt đối đừng đổ oan cho ta nha? Ngay cả nhà ngài ở nơi nào ta cũng không biết, lại nói khi ấy chúng ta ở bãi săn Nộ Giang cách nhà ngài mấy trăm dặm, là chuyện xảy ra hồi sáng sao? Lúc đó ta đang mặc quần cho nương tử, ta còn tát một cái, ngài xem đi, má phải của ta chính là chứng cứ, còn cả dấu bàn tay đây này?

Chúc Lan Đình giận dữ hét lên:

- Thẩm Lãng ngươi làm trò hề đủ rồi, đến nơi này còn muốn diễn trò, rõ ràng đáng xấu hổ đến buồn cười!

Thẩm Lãng nói:

- Tử tước Chúc Lan Đình, sao ngài mang theo lắm người như vậy? Muốn đi làm việc à?

Tử tước Chúc Lan Đình cười gằn nói:

- Chúng ta ấy à? Đương nhiên là lấy mạng chó của ngươi rồi!

Thẩm Lãng hết hồn nói:

- Đây ban ngày ban mặt, các ngươi lại muốn giết một con rể phủ Bá Tước? Lá gan của các ngươi cũng không tránh khỏi quá lớn đi.

- Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ cố xông tới. - Tử tước Chúc Lan Đình nói:

- Thẩm Lãng nhà ngươi bản thân muốn chết, có thể trách được ai đấy? Ngươi tốt nhất co vào trong mai, hết lần này tới lần khác phải ló đầu ra, ngươi không chết người nào chết! Cái vùng khỉ ho cò gáy này, giết ngươi như là giết một con chó hoang, ai biết được?

Lúc này, Kiếm Vương Lý Thiên Thu bỗng nhiên nói:

- Thu Phong Lâu, các ngài thậm chí ngay cả việc này đều nhận, giết con rể phủ Bá Tước, phá hư quy củ rồi.

Ông chủ phân đà Nộ Giang Tiết Phong nói:

- Thẩm Lãng, một tên ở rể nhỏ nhoi, chính là một con kiến hôi, lại có cái gì không thể giết!

Mắt Thẩm Lãng nheo lại.

Thu Phong Lâu?

Nam Hải kiếm phái Yến Nam Phi?

Gia tộc họ Tiết quan hệ thông gia với phủ Bá Tước Huyền Vũ?

Thẩm Lãng nói:

- Chủ tử sau lưng ngươi nếu muốn giết ta?

Ông chủ Tiết Phong nói:

- Vậy ngược lại không đến nước đó, một tiểu nhân vật như ngươi thế này, chủ tử chúng ta còn không đến mức tự mình hạ lệnh giết ngươi. Chỉ bất quá chủ tử chúng ta ghét cay ghét đắng nhà ngươi vô cùng, tiểu nhân vật một khi bị ghét, kia chẳng phải chỉ có nước chết thôi sao!

Như vậy người chủ tử này là gia chủ họ Tiết? Hay là Tam vương tử vậy?

Thẩm Lãng cùng Tam vương tử có thù oán cái gì à?

Hình như cũng có một chút!

Ví như chó chạy Lý Văn Chính của Tam vương tử là Thẩm Lãng hại chết.

Hơn nữa, chuyện để hình nhân nguyền rủa Thái tử, cũng thiếu chút nữa đốt tới trên đầu Tam vương tử.

Vị Tam vương tử này chính là tương đối trâu bò, kẻ duy nhất có địa vị ngang với thái tử.

Thậm chí ở mặt quân đội hỗ trợ, còn muốn vượt qua thái tử.

Tử tước Chúc Lan Đình nói:

- Được rồi Thẩm Lãng, chớ để trì hoãn thời gian, ở cái chốn khỉ ho cò gáy này người nào cũng không thể cứu được ngươi, ngươi nhất định chỉ có một con đường chết!

- Kế tiếp, ta sẽ đích thân chém đầu ngươi xuống, ta sẽ lột da rút gân nhà ngươi, quăng thi thể của ngươi cho chó ăn.

- Dù cho ở mười tám tầng địa ngục, ngươi cũng sẽ hối hận đã từng đắc tội với ta!

Tiếp đó, Tử tước Chúc Lan Đình chợt rút kiếm, quát:

- Lên!

Kiếm Vương nhẹ nhàng thở một tiếng, tiếp đó xuống xe ngựa, rút kiếm ra.

Kiếm của ông ta vô cùng đặc biệt, chính là một thanh kiếm gỗ.

Không phải cố làm ra vẻ, cũng không phải là vì chuyên khắc Thiên Ngoại Lưu Tinh, mấy năm nay ông chỉ dùng mỗi một thanh kiếm gỗ này thôi.

Hơn nữa không phải loại gỗ gì lợi hại, chỉ là loại gỗ tạp đẽo thành kiếm, còn đặc biệt thô sơ, giống như món đồ chơi của con nít vậy.

Nhìn thấy cây kiếm gỗ này, Thu Phong Lâu Ông chủ Tiết Phong tức khắc run lên bần bật hỏi:

- Xin hỏi các hạ là...

Kiếm Vương nói:

- Chính là loại người như ngươi nghĩ.

Tiếp đó, ông ra run nhẹ.

Áo vải thô màu xám tro rơi xuống, lộ ra một bộ áo màu xanh.

Người đánh xe dãi dầu sương gió không còn nữa, thay vào đó là một tuyệt đỉnh trung niên mỹ nam, một đại tông sư.

Chỉ đứng ở nơi đó, giống như uyên đình nhạc trì (núi cao vực sâu - thâm sâu khó dò).

Ông chủ Thu Phong Lâu Tiết Phong chợt run run một cái, cất tiếng run rẩy:

- Lý, ngài Lý, hôm nay coi như chưa từng thấy qua chúng ta, được không?

- Không được. - Kiếm Vương nói.

Ông chủ Tiết Phong nói:

- Lý Thiên Thu, lưng của ta sau đó là đại tông sư Yến Nam Phi, là phủ Bá tước Vũ An, là Tam vương tử điện hạ, ngài lẽ nào dám giết ta sao?

Kiếm Vương nói:

- Đây vùng hoang vu dã ngoại, cũng không có ai biết đâu.

Ông chủ Tiết Phong chợt cắn răng một cái, cất giọng thê lương:

- Vậy... Liền liều mạng...

Lời của ông ta còn chưa dứt, đầu cũng không còn.

Kế tiếp, sát thủ Thu Phong Lâu, như là thiêu thân lao đầu vào lửa vậy, điên cuồng mà phóng về phía Lý Thiên Thu.

Rõ ràng gan dạ không sợ chết.

Tiếp đó, Thẩm Lãng gặp được một màn vô cùng ly kỳ.

Kiếm Vương đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Một kiếm một, một kiếm một.

Ngắn ngủi hai phút, liền đem Thu Phong Lâu mấy chục sát thủ giết sạch.

Kiếm pháp này chẳng có vẻ lợi hại gì hết, chẳng có tí tinh diệu vô song.

Chính là giơ tay lên giết người, giơ tay lên giết người.

Thậm chí ngay cả đâm cũng không có.

Nhìn qua giống như va chạm từng tên sát thủ, tiếp đó liền chết.

Đây... Đây là kiếm pháp há miệng chờ sung?

Thẩm Lãng ngây người, không khỏi thốt lên:

- Tiền bối, đây là kiếm pháp Tinh Thần Vẫn Lạc của ngài à?

Kiếm Vương đáp:

- Đây chẳng phảikiếm pháp gì cả.

Kiếm pháp Tinh Thần Vẫn Lạc hả?

Chỉ bằng những người này, còn không xứng Kiếm Vương sử dụng ra.

Giết đám người kia, còn cần kiếm pháp gì chứ?

Thẩm Lãng thấy thật hâm mộ.

- Tiền bối, ta bỗng nhiên rất muốn luyện kiếm.

Kiếm Vương thản nhiên nói:

- Không nên lãng phí thời gian.

F*ck, ngài không biết cách trò chuyện mà!

Thẩm Lãng nói:

- Tiền bối, tương lai nương tử của ta sẽ lợi hại như vậy sao?

Kiếm Vương nói:

- Vốn không có khả năng, nhưng là bởi vì có ngươi, cho nên tương lai nàng cũng sẽ lợi hại như vậy, thậm chí lợi hại hơn một chút. Ở mặt diễn giải bí tịch võ đạo, ngươi là thiên tài giỏi nhất mà ta biết.

Thẩm Lãng mừng rỡ trong lòng, Kiếm Vương tiền bối, ngài cũng biết trò chuyện.

Tiếp tục, Kiếm Vương đi ra ngoài.

Một kiếm một, một kiếm một, giết sạch từng võ sĩ bên cạnh Chúc Lan Đình.

Mẹ trứng, rõ ràng kiếm pháp siêu nhàm chán.

Căn bản không có thấy ngươi dùng chiêu thứ hai, tay cũng lười giơ lên cao, nửa đóa kiếm hoa cũng không có.

Cái loại cảm giác này giống như trong mấy game thần thoại, chiến sĩ cấp năm mươi cầm Đồ Long Đao đi bản đồ tân thủ thôn giết gà vậy.

Đến khi Tử tước Chúc Lan Đình phản ứng kịp, bên người đã không có một ai còn sống.

Toàn bộ chết hết, chỉ còn lại chính ông ta.

Xảy ra chuyện gì?

Trước mắt người này là người nào vậy?

Kiếm Vương nói:

- Thẩm Lãng, người này ta không thể giết.

Kiếm gỗ của ông ta khẽ đặt ở trên cổ Chúc Lan Đình.

Rõ ràng là một thanh kiếm gỗ nhẹ bỗng, nhưng giống như nặng ngàn cân, để Chúc Lan Đình trực tiếp cúi xuống, hoàn toàn không thể hoạt động.

Thẩm Lãng nói:

- Tại sao vậy?

Kiếm Vương Lý Thiên Thu nói:

- Ta xuất thân hèn mọn, mỗi lần nhìn thấy quý tộc đều trong lòng tự ti. Vừa nghĩ tới giết quý tộc, trong lòng của ta hơi có chút sợ hãi, cảm giác cùng cả vương quyền quốc gia đối nghịch, cho nên không dám giết.

Thẩm Lãng kinh ngạc.

Kiếm Vương tiền bối, có ai là đại tông sư mà túng như ngài không, chắc chỉ có mỗi mình ngài như thế thôi?

Ngài không dám giết, ta cũng dám giết.

Đừng nói chỉ là một Tử tước, dù cho quý tộc cao hơn nữa, chỉ cần người không biết quỷ không hay, ta cũng có thể giết chết.

Thẩm Lãng đi đến trước mặt Tử tước Chúc Lan Đình.

- Thẩm Lãng, ngươi, ngươi muốn làm gì? Tađường đường là Tử tước, ta chính là lá cờ tân chính quốc quân dựng nên, ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta...

Thẩm Lãng lấy ra một bình sứ, lắc trước mặt Chúc Lan Đình.

Chúc Lan Đình sợ đến toàn thân run rẩy, thù hận cùng thịnh nộ trong lòng giống như biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là muốn cầu sinh vô biên vô tận.

- Thẩm Lãng, Thẩm công tử, van cầu ngài đừng giết ta! Ta cam đoan sau đó không bao giờ cũng cùng ngài là địch, không bao giờ cũng cùng ngài đối nghịch.

- Thẩm công tử, trước đây đều tại ta mắt bị mù đắc tội ngài, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi...

- Thẩm gia, ta sống tới ngày nay không dễ dàng, không dễ dàng a... Từ nay về sau, ta làm trâu làm ngựa cho ngài...

Thấy Tử tước Chúc Lan Đình khóc ào ào, lòng Thẩm Lãng chán méo tả được.

Vẫn là Điền Hoành có cốt khí, trước khi chết vẫn chửi ầm lên.

Thẩm Lãng nói:

- Đại Lang chớ sợ, uống thuốc đi nào!

Tiếp đó, hắn mở nắp bình, bóp miệng Tử tước Chúc Lan Đình mở ra, đổ acid sunfuric trong bình xuống.

Một lát sau!

Chúc Lan Đình trong miệng toát ra từng đợt khói đặc.

- A... A... A...

Vị Tử tước đại nhân này phát sinh tiếng hét thảm thiết trước nay chưa từng có!

Giống như thân ở tầng mười tám địa ngục vậy.

Ước chừng kêu rên một khắc đồng hồ, ông ta mới hoàn toàn chết đi!

...

Cùng lúc đó!

Phủ Bá Tước Huyền Vũ cuối cùng nghênh đón một người khách chờ đợi đã lâu!

Con gái của phủ Bá tước Vũ An, vợ chưa cưới của tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông, Tiết Lê.

Bá tước Kim Trác thật sự không ngờ, nàng lại đích thân tới.

...

Đồng dạng!

Từ Thiên Thiên chờ đợi suốt bốn ngày ròng rã ở thành Nộ Triều, cuối cùng gặp được nữ ma đầu Cừu Yêu Nhi trong truyền thuyết.

...

Chú thích của Bánh: Up chương ba lên, ngày hôm nay đã lâu đổi mới gần một vạn năm, hẳn là lần mệt nhất, cảm giác tuổi mình quả thực lớn!

Rất cần sự ủng hộ bơm hơi của mọi người, bánh điểm tâm van xin thật sâu sắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.