Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 151: Chương 151: Lãng gia chinh phục Kiếm Vương! Nữ ma quỷ thay đổi lớn




Văn không đệ nhất, võ không đệ nhị.

Đừng nói đệ nhất thiên hạ, ngay cả đệ nhất cao thủ Việt quốc là ai? Cũng chẳng ai có thể cho ra đáp án.

Bởi vì cao thủ hàng đầu thông thường đều không dễ dàng xuất thủ, lại không có cái thứ thế vận hội Olympic tranh đua để tìm ra nhà vô địch.

Hơn nữa thiên hạ võ đạo, tương sinh tương khắc.

Ai thắng ai thua rất khó nói.

Nếu như cố gắng phải tìm một đệ nhất cường giả thiên hạ, đó chính là đế chủ Đại Càn trước đây.

Thế nhưng ở Việt quốc, mặc kệ hạng gì, Nam Hải Kiếm Vương cũng là sự tồn tại trên đỉnh kim tự tháp võ đạo.

Chung Sở Khách, Yến Nam Phi, Lý Thiên Thu, Biện Tiêu cũng là đại tông sư.

Chung Sở Khách cùng Lý Thiên Thu từng chiến đấu, muốn phá giải kiếm phápThiên Ngoại Lưu Tinh của ông ta, thế nhưng thất bại.

Yến Nam Phi là chưởng môn Nam Hải kiếm phái, Lý Thiên Thu là người đứng đầu Nam Hải kiếm đảo xưng là Nam Hải Kiếm Vương.

Tên tuổi hai người quá xung khắc, một núi không thể chứa hai cọp!

Cho nên hai người này đánh nhau.

Nhưng đánh lén lút, không có ai biết kết quả.

Người thắng không có chạy đến nói ta thắng rồi.

Người thua cũng giả bộ hồ đồ, không có chạy đến nói mẹ trứng, bố mày thua.

Nhưng tất cả mọi người suy đoán, hẳn là là Yến Nam Phi thua.

Bởi vì Yến Nam Phi là một kẻ tàn ác lộ liễu, một khi thắng ước gì lập tức tuyên cáo thiên hạ.

Mà Lý Thiên Thu ở trong mắt tất cả mọi người, chính là một kẻ sâu không lường được.

Người này ngay cả vợ cũng có thể giết, thực sự quá độc ác.

Phải biết rằng ông ta xuất thân bần hàn, nếu không phải nhạc phụ ông ta cưu mang bồi dưỡng, ông ta làm gì có cơ hội trở thành đại tông sư, có khi đã sớm trở thành một thằng ăn xin ven đường.

Mà vợ ông ta khi ấy nổi tiếng là đại mỹ nhân thiên hạ, là người yêu trong mơ của biết bao trang tuấn kiệt.

Cái chỗ lợi hại của Lý Thiên Thu còn không dừng lại ở chỗ này.

Lúc trước mỗi thế hệ Kiếm Vương đều chỉ dựa vào một chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh kia.

Mà Nam Hải Kiếm Vương vào mười năm trước liền vứt bỏ chiêu kiếm pháp này không cần nữa, lại luyện một chiêu Tinh Thần Vẫn Lạc.

Còn một chiêu này có lợi hại hay không thì chả ai biết.

Bởi vì ai cũng không dám tới cửa đi khiêu chiến, đồng thời thử một lần phẩm chất cái chiêu Tinh Thần Vẫn Lạc này.

Cho nên trong đám tông sư, có thể chọc Chung Sở Khách, thậm chí cũng có thể chọc Yến Nam Phi, duy chỉ có Nam Hải Kiếm Vương Lý Thiên Thu không thể chọc.

Mà bây giờ Thẩm Lãng liền chọc ngay siêu cấp boss khủng này.

- Là ngươi phá giải Kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh của ta sao? - Lý Thiên Thu lại hỏi một lần nữa.

Ngữ điệu của ông ta dường như không có một dấu hiệu gì của sự thù ghét, thậm chí nghe còn không ra chút xíu phẫn nộ nào.

Thẩm Lãng đáp:

- Vâng!

Lý Thiên Thu nói:

- Vậy đi thôi.

Đi thôi?

Đi nơi nào?

Đưa đến Nam Hải kiếm đảo, tiếp đó giết chết?

Hẳn là không đến mức thế chứ.

Trên cái thế giới này mặc dù có võ đạo tông sư tồn tại, nhưng bọn họ vẫn bị thế tục vương quyền ràng buộc.

Nếu như ngươi giết một người bình thường, vậy còn được.

Muốn công nhiên giết con rể một phủ Bá Tước, đó chính là khiêu khích chế độ vương quyền của nước Việt.

Kim Hối cùng Thẩm Thập Tam biết mình căn bản không thể nào là đối thủ Lý Thiên Thu, nhưng vẫn là kiên trì chắn ở trước mặt Thẩm Lãng.

- Đi thôi, ta đã nói với Bá tước Huyền Vũ rồi. - Lý Thiên Thu nói.

Lần này Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

Dạng boss khủng như Lý Thiên Thu căn bản không có khả nói láo một chuyện cỏn con thế này, ông ta bảo từng nói với nhạc phụ đại nhân, chắc chắn là có nói.,

Tiếp đó, ông ta bay thẳng đến phía trước.

Kim Hối lao điên cuồng về phía phủ Bá Tước tìm chứng cứ.

Thẩm Thập Tam quay sang kêu:

- Chủ nhân.

Thẩm Lãng nói:

- Không sao, vậy ta liền đi một chuyến.

Kế tiếp, Thẩm Lãng lên một chiếc xe ngựa.

Sau khi Lý Thiên Thu bước lên xe ngựa, khoác một thân áo choàng lên người, tức khắc khí chất đại tông sư thiên hạ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như hóa thành một người đánh xe thông thường, thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng dường như thay đổi.

Từ một người mặt mày khôi ngô, lại trở nên dãi dầu sương gió.

Tiếp đó vị Nam Hải Kiếm Vương này tự mình đánh xe, mang theo Thẩm Lãng xuôi nam.

...

Sau khi Chúc Lan Đình hôn mê hoàn toàn, được cứu tỉnh lại, lâm vào một loại trạng thái điên dại!

Hốc mắt hãm sâu, khuôn mặt dữ tợn.

Hai con mắt hoàn toàn là đỏ như máu.

Trăm năm cơ nghiệp, trọn trăm năm cơ nghiệp đó.

Toàn bộ đều phá hủy mất rồi!

Nhất định là Thẩm Lãng làm!

Nhưng hắn làm sao làm được vậy?

Chúc Văn Hoa ở bên cạnh la lên:

- Phụ thân, đi thông báo với Chúc Nhung, đi phủ Tổng đốc thông báo, nhất định là Thẩm Lãng làm, để hắn mất đầu, mất đầu!

Đi phủ Tổng đốc cáo Thẩm Lãng?

Có chứng cứ sao?

Hơn nữa lúc đó lúc vỡ đê, Thẩm Lãng còn ở bãi săn Nộ Giang cách đó mấy trăm dặm.

Tử tước Chúc Lan Đình run giọng nói:

- Ta đã không có gì cả, Thẩm Lãng ngươi lại đem ta dồn đến tuyệt cảnh, vậy liền chớ có trách ta đạp phá lằn ranh, đi tìm Thu Phong Lâu, bất kể bất cứ giá nào, ám sát Thẩm Lãng!

- Bay đâu, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm động tĩnh Bá Tước Huyền Vũ, một khi Thẩm Lãng lạc đàn, lập tức nói cho ta biết!

Thu Phong Lâu, tổ chức sát thủ mạnh nhất Việt quốc. Sau lưng của nó, chính là Nam Hải kiếm phái Yến Nam Phi.

...

Lần trước Thẩm Lãng theo Mộc Lan xuôi nam, khi đó hạnh phúc tuyệt vời cỡ nào.

Thậm chí là quá đẹp.

Mà lần này xuôi nam, quả thực khô khan đến mức bốc sạch hơi nước.

Đại tông sư Lý Thiên Thu căn bản không giống một con người.

Ông ta thời thời khắc khắc đều minh tưởng (thiền định).

Lúc đánh xe cũng minh tưởng, lúc bước đi cũng minh tưởng, lúc nấu cơm cũng minh tưởng.

Then chốt sau khi làm xong đồ ăn, chính ông ta cũng không ăn.

Dường như ông ta sắp thành tiên, hai ba ngày không ăn một bữa, mà căn bản không đi ngủ.

Thậm chí còn chẳng thèm nói với Thẩm Lãng một câu nào.

Đối mặt những người khác, Thẩm Lãng có thể từ trong lời nói mà phân tích ra mục đích thật sự của họ.

Thế nhưng đối mặt vị Kiếm Vương này.

Thẩm Lãng thực sự như thấy được một cỗ máy vậy.

Ngươi căn bản không biết ông ta một giây sau sẽ làm ra cái gì đâu.

Hai ngày một đêm sau.

Đi tới cuối thềm lục địa, hai người đi thuyền rời bến.

Lại đi thuyền một ngày một đêm.

Cuối cùng đi tới một đảo nhỏ.

Đây là Nam Hải kiếm đảo nổi danh thiên hạ?

Nghèo đến thế này à?

Trên đảo liền có mấy căn nhà, có đá, có gỗ.

Cách đó không xa trên vách đá, có một thằng ngốc ngẩn người nắm một thanh kiếm.

Nhìn thật kỹ, hóa ra thằng ngốc này là Đường Viêm.

Gã vẫn cứ ngẩn người ngơ ngác như vậy.

Ngay khi Thẩm Lãng cảm thấy gã có thể xuất ra kiếm pháp nghịch thiên tới nơi, gã đột nhiên lao đầu xuống, trực tiếp chìm vào trong làn nước biển.

Đây là cái quái gì vậy?

Thế nhưng Kiếm Vương Lý Thiên Thu giống như không thấy gì, tiếp tục mang theo Thẩm Lãng đi về phía trước.

Xuyên qua vô số tảng đá, đi tới một hang núi.

- Vào đi. - Lý Thiên Thu sai bảo.

Thẩm Lãng trong lòng càng thêm tò mò, Kiếm Vương này tính làm gì?

Dẫn hắn tới cái sơn động này làm cái gì?

Thật là hoàn toàn đoán không nổi.

Thế nhưng người đàn ông này quá mạnh, Thẩm Lãng chỉ có thể theo ông ta đi vào bên trong.

Cái hang này quá sâu.

Sau khi tới, đã không thấy bất luận cái gì ánh sáng.

Nhanh chóng đi đến tận cùng hang động.

Thẩm Lãng ngửi thấy một mùi tanh hôi, còn có tiếng hít thở nặng nhọc vô cùng.

- Nương tử...

Đây... Đây là giọng của Lý Thiên Thu đó hả?

Từng mảng da gà thi nhau nổi trên người Thẩm Lãng.

Sao buồn nôn dữ vậy trời?

Tiếng “nương tử” quả thực so với Thẩm Lãng nói ra còn buồn nôn hơn, tràn đầy thâm tình và chiều chuộng vô tận.

Cùng Lý Thiên Thu lãnh khốc vô song lúc trước hoàn toàn quay ngược một trăm tám mươi độ.

- Nương tử, vi phu đến rồi đây. - Lý Thiên Thu dịu dàng vô tận nói:

- Ta còn mang đến một người.

- Cút, cút, cút...

Bên trong truyền đến thanh âm khàn khàn dữ dội như là con cóc, dường như cổ họng của người này từng bị phỏng.

- Nương tử, nàng không cần bế quan, theo ta ra ngoài sống được không? - Lý Thiên Thu cất giọng run run.

Cái giọng khàn khàn gạt phăng:

- Cút! Thiếp nhất định sẽ nhớ lại, thiếp nhất định sẽ đem kiếm phổ 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》hoàn chỉnh viết ra, mặt phải mặt trái đều viết ra hếtm, đây là bảo bối duy nhất của gia tộc, không thể đoạn tuyệt tất cả trong tay thiếp được.

Lý Thiên Thu kích động nói:

- Bảo bối của chúng ta không phải kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》mà chính là nàng. Mười năm trước ta liền vứt bỏ Kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh, ta không luyện, đã không có bộ kiếm pháp này, chúng ta căn bản cũng không cần phải xa lìa như thế.

Chất giọng khàn đục tràn đây hận thù vô tận thốt lên:

- Con tiện nhân kia, con tiện nhân kia không chỉ trộm đi kiếm pháp của thiếp, còn hạ độc thiếp, để não của thiếp hỏng bét, lòng dạ nó thật độc ác, nó muốn cắt đứt mạch truyền thừa của họ Khâu Nam Hải kiếm phái. Chàng cút đi, cút mau ra ngoài cho thiếp. Con tiện nhân kia do chàng cứu về đấy, tất cả là lỗi của chàng.

Lý Thiên Thu cầu khẩn nói:

- Vâng, tất cả đều do ta sai, ta mắt bị mù, sẽ có một ngày ta sẽ đích thân lột da rút gân, bằm thây nó ra vạn đoạn.

- Nương tử, nàng không cần bế quan, không cần dằn vặt mình, ta mang đến một người, hắn đã hoàn toàn hóa giải kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》, diễn giải cả hai mặt phải trái, nương tử của hắn mới vừa phá giải Kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh, kiếm pháp nhà của chúng ta không bị cắt đứt nữa đâu.

Mà bên cạnh Thẩm Lãng tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Đâu có giết vợ chứng đạo gì?

Đâu phải là cuồng ma nham hiểm đâu?

Đây hoàn toàn là một cuồng ma chiều vợ thì có.

Thẩm Lãng nghe rõ.

Người đàn bà này chính là nương tử của Lý Thiên Thu, con gái của đời trước Nam Hải Kiếm Vương.

Nguyên bản hai người đã từng cùng sự hòa thuận, kết quả Lý Thiên Thu cứu được một cô gái.

Cô gái này có khả năng lừa gạt rất siêu, nên đã qua mắt vợ chồng Lý Thiên Thu lấy được tín nhiệm. Kết quả ả đánh cắp kiếm phổ《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》, hơn nữa còn hạ độc cho vợ Lý Thiên Thu, phá hủy thân thể cùng bộ não của bà.

Vợ Lý Thiên Thu gần như điên, vì không cho gia tộc kiếm pháp cắt đứt, bà đã tự giam mình ở trong hang núi sâu nhất, nỗ lực nhớ lại kiếm phổ 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》rồi cố ghi ra hoàn chỉnh.

Lý Thiên Thu vì an ủi vợ, liền từ bỏ Kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh, luyện một kiếm pháp siêu cấp cường hãn khác, Tinh Thần Vẫn Lạc.

Tỏ ý dù cho không có Thiên Ngoại Lưu Tinh, ông ta vẫn có thể chống đỡ uy danh của Nam Hải Kiếm Vương.

Thế nhưng vợ ông vẫn không thể buông được, vẫn tránh né ở trong hang, mỗi ngày đều dằn vặt bản thân, ra sức muốn viết ra kiếm phổ.

Vậy có người có lẽ sẽ hỏi.

Bản thân Lý Thiên Thu rõ ràng đã luyện kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》, vì sao không tự viết ra.

Nam Hải kiếm đảo có một phép tắc, mỗi thế hệ cũng là kén con rể.

Chồng học tập mặt dương của kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》, đàn bà học tập mặt âm.

Âm chuyên khắc dương.

Hơn nữa, toàn bộ cũng là nữ dạy nam.

Nam nhân là không thể tiếp xúc kiếm phổ.

Không chỉ có như thế, tu luyện bộ kiếm pháp này, còn cần dùng một loại kim loại đặc biệt, để chúng nó tiến vào trong mạch máu. Như thế mới làm cho chân khí chứa lực từ đặc thù để phóng ra kiếm pháp có lực ly tâm bão táp.

Mà công thức của kim loại đặc biệt này là tuyệt mật, chỉ có đàn bà nắm giữ.

Đàn ông chỉ phụ trách uống mà thôi.

Cho nên bí tịch kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》 chân chính, chỉ có nữ tử nắm giữ.

Lý Thiên Thu đối với kiếm phổ 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》chỉ có thể nắm nội dung mặt phải nhưng hoàn toàn chẳng biết có nội dung gì ở mặt sau.

Như vậy, cô ả đã đánh cắp kiếm phổ đồng thời hạ độc cho vợ của Lý Thiên Thu là ai vậy?

Lúc đó, Kiếm Vương Lý Thiên Thu không sinh được con với vợ.

Trời xui đất khiến thế nào, Lý Thiên Thu nhặt được một cô gái, hai người đặc biệt yêu thích, xem như là con gái.

Hết lần này tới lần khác, cô gái này biểu hiện ra năng khiếu đặc biệt cao, cho nên hai người suy nghĩ để cho nàng kế thừa y bát, đồng thời định bụng gả cho Đường Viêm làm vợ.

Đương nhiên, cô gái này so với Đường Viêm lớn năm tuổi.

Nhưng mà, gái hơn ba ôm thỏi vàng. Gái hơn năm thì mạnh như cọp.

Cũng không có cái gì không tốt.

Cứ như vậy, cô gái kia ở suốt bên vợ chồng Lý Thiên Thu tận mười năm.

Hoàn toàn như là con gái ruột vậy, coi là của riêng.

Nhưng mà cô gái này cũng là một con rắn độc, thu được sự tín nhiệm của Lý Thiên Thu thành công lấy được bí tịch, thừa dịp Lý Thiên Thu mang Đường Viêm đi ra ngoài du lịch thiên hạ thì hạ độc nghĩa mẫu.

Lúc Lý Thiên Thu trở lại, thân thể và dung mạo của vợ ông đã bị hủy, cả não cũng hỏng.

Còn đứa con gái nuôi kia thì không biết tung tích.

Tức khắc Lý Thiên Thu gần như phải bùng nổ, tìm khắp thiên hạ, phải đem cô gái này bằm thây vạn đoạn.

Nhưng trước sau không có tìm được!

Mà người vợ này, mỗi ngày đều đang điên cuồng tự trách mình, đều trách cứ phu quân Lý Thiên Thu không nên nhặt một con rắn độc trở về.

Nghe được lời của Lý Thiên Thu nói, người đàn bà kia chợt nhào tới, gào thét thất thanh:

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Người trong thiên hạ không ai có thể phá giải kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》, ngươi dám nói láo ta sẽ giết ngươi, giết ngươi...

Trong cái hang này không có bất kỳ ánh sáng nào chỉ có mấy viên dạ minh châu được khảm trên vách động.

Lúc này, Thẩm Lãng thấy được tướng mạo cùng thân thể người nữ nhân này.

Thật là làm cho người ta buồn nôn.

Biết con cóc chứ?

Mỗi một tấc da trên người đàn bà này giống như da có, thoạt nhìn giống như một con quỷ cực xấu vậy.

Đứa con gái nuôi lại ác độc đến mức cấp cho mẹ nuôi loại kịch độc như vậy.

Lý Thiên Thu nói:

- Nương tử, nếu là thiếu niên này có thể viết ra toàn bộ kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》, nàngliền theo ta đi ra ngoài được không?

- Thiếp không tin, thiếp không tin...

Lý Thiên Thu hướng Thẩm Lãng nói:

- Thẩm công tử, nhờ ngươi vậy.

Thẩm Lãng khom người lạy ông ta, nói:

- Nghĩa bất dung từ!

Kế tiếp, Thẩm Lãng rời khỏi hang núi, bắt đầu múa bút thành văn, đem từng trang từng trang kiếm phổ 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》trong đầu viết trên giấy hoàn chỉnh.

Tổng cộng hơn hai trăm trang.

Thẩm Lãng ước chừng dùng thời gian hai ngày hai đêm, mới viết toàn bộ kiếm pháp này ra giấy.

Lý Thiên Thu sau khi nhận lấy, lại không có bao nhiêu mừng rỡ.

Thẩm Lãng có thể lý giải, đúng là bộ kiếm pháp này để ông ta không sanh được hài tử, cũng là bộ kiếm pháp này để vợ bị vận rủi, cho nên Lý Thiên Thu với bộ kiếm pháp này đặc biệt chán ghét nên vứt bỏ, thậm chí ở mười năm trước liền vứt bỏ không cần.

Lý Thiên Thu cầm bí tịch vừa sao chép hoàn toàn mới phóng như bay về phía hang động.

Ở dưới ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu, vợ ông lại có thể thấy rõ.

Bà lật xem thật nhanh, nhất là những trang cuối cùng.

Phía sau kiếm pháp 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》 cũng chính là một chiêu kiếm pháp khắc chế đó.

Người đàn bà như con cóc này kích động đến run rẩy toàn thân, khóc không thành tiếng:

- Kiếm phổ của thiếp, kiếm phổ của thiếp lại đã trở về, lại đã trở về, kiếm pháp tổ tông không bị cắt đứt trong tay thiếp.

Bà giống như được giải thoát khỏi gông xiềng, hân hoan!

Kiếm Vương Lý Thiên Thu nói:

- Nương tử, vậy... chúng ta đây đi ra ngoài đi. Không nên ở trong cái hang này hoài với thân thể không tốt.

- Không, thiếp không đi ra. - Vợ của Kiếm Vương gào thét:

- Hình dạng của thiếp xấu xí như vậy, bản thân thiếp nhìn còn sợ hãi, người khác xem chẳng khác nào thấy quỷ, thiếp không ra, không ra ngoài đâu...

Lý Thiên Thu dỗ dành:

- Trên kiếm đảo chúng ta có mấy ai đâu, trừ ta, Viêm nhi cùng người mù, Viêm nhi là một thằng ngốc thì hiểu gì đâu?

- Đều do con tiện nhân kia, làm mù mắt Hà thúc, chàng nhất định phải tìm ra nó, lột da rút gân nó đi!

Lý Thiên Thu dỗ dành an ủi:

- Được, được mà, ta nhất định sẽ tìm rồi giết nó! Nương tử à, van cầu nàng theo ta ra ngoài được không? Nếu nàng không ra, ta sẽ cùng nàng ở trong hang này suốt đời luôn.

- Không nên, âm khí sơn động này âm khí nặng như vậy, huyết mạch chàng vốn bị thương, không thể ở bên trong.

Lý Thiên Thu nói:

- Vậy nàng hãy theo ta ra ngoài đi.

Vợ của Kiếm Vương nói:

- Không, thiếp tuyệt đối không đi ra, thiếp không muốn thấy gì hết.

Lý Thiên Thu nói:

- Chúng ta đây buổi tối đi ra ngoài, được không? Nương tử à, nàng đã ở nơi này mười mấy năm, chúng ta cũng chia lìamười mấy năm, nàng nỡ lòng nào sao?

Vợ của Kiếm Vương nói:

- Sau này hãy tính, sau này hãy tính, thiếp không ra. Thiếp không nhịn được, chàng cút đi, cút đi...

Lý Thiên Thu nói:

- Được, được mà, ta cút, thế nhưng một hồi Hà thúc đưa tới mấy món, nàng nhất định phải ăn đó.

- Biết rồi, dài dòng! Đi nhanh lên, đi nhanh lên, không được xem hình dạng xấu xí của ta!

...

Thu Phong Lâu, một tổ chức sát thủ bí ẩn của Việt quốc.

Một khi bọn họ tiếp nhận, sẽ không từ thủ đoạn để giết chết mục tiêu.

Mà phía sau Thu Phong Lâu chính là Nam Hải kiếm phái, cũng chính là gia tộc họ Tiết, thậm chí là... Tam vương tử Việt quốc!

Tử tước Chúc Lan Đình gặp được ông chủ Thu Phong Lâu.

- Giết Thẩm Lãng, bao nhiêu tiền?

Ông chủ Thu Phong Lâu ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu đáp:

- Không nhận!

Chúc Lan Đình run giọng nói:

- Hắn chỉ là một người ở rể phủ Bá Tước mà thôi, phủ Bá Tước Huyền Vũ đều sắp bị diệt tới nơi, một tên ở rể nhỏ nhoi như hắn có cái gì không thể giết?

Ông chủ Thu Phong Lâu nói:

- Không phải là không giết được hắn, mà là bởi vì hắn gần như thời thời khắc khắc đều ở trong phủ Bá Tước. Bên người đồng thời có một đội võ sĩ, ba cao thủ đang bảo vệ, xuất thủ giá phải trả rất cao, xác suất thất bại quá lớn.

Tử tước Chúc Lan Đình nói:

- Không, Thẩm Lãng lúc này không ở bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ, mà ở cách xa mấy trăm dặm, lẻ loi một mình không có bất kỳ cao thủ bảo hộ, bên người cũng chỉ có một lão đánh xe già nua.

Ông chủ Thu Phong Lâu hỏi lại:

- Thật vậy à?

Tử tước Chúc Lan Đình khẳng định:

- Đương nhiên, người của ta thấy rất rõ ràng, hơn nữa dọc theo đường luôn luôn phái người nhìn chằm chằm, hắn là kẻ thù sống chết của ta, dù cho ta có thành quỷ đều sẽ không bỏ qua hắn. Thu Phong Lâu các ngươi, sẽ không phải là không dám giết người này chứ?

Ông chủ Thu Phong Lâu nói:

- Chúng ta quả thật có không dám giết người, nhưng chính là một tên ở rể nhỏ nhoi Thẩm Lãng, còn không ở bên trong danh sách.

Tử tước Chúc Lan Đình lấy ra một tờ bản đồ nói:

- Đây là con đường Thẩm Lãng đi về phía nam, lên bắc chắc cũng là con đường này, các ngươi có thể giữa đường mai phục giết, để bảo đảm không sơ hở tý nào, nhất định phải phái ra nhiều cao thủ.

Ông chủ Thu Phong Lâu nói:

- Đây cũng không cần phí tâm nhọc nhằn, Thu Phong Lâu chúng ta một khi xuất thủ, làm sao không giết được người.

Tử tước Chúc Lan Đình nói:

- Bao nhiêu tiền?

Ông chủ Thu Phong Lâu nói:

- Một vạn lượng vàng.

Tử tước Chúc Lan Đình kêu lên:

- Mắc như vậy? Các ngươi điên rồi sao?

Ông chủ Thu Phong Lâu nói:

- Ngươi có thể không trả

Chúc Lan Đình cắn răng nghiến lợi nói:

- Trả, một vạn lượng vàng ta cho! Nhưng mà các ngươi đem thi thể của hắn cho ta, ta nhất định phải lột da rút gân, nghiền xương thành tro, tiếp đó đem thịt của hắn cho chó ăn, mới có thể giải mối hận trong lòng của ta.

Ông chủ Thu Phong Lâu đáp:

- Như ngài mong muốn.

...

Lý Thiên Thu tiễn Thẩm Lãng lên bắc về nhà.

Ông ta vẫn lãnh khốc như vậy, chẳng nói chẳng rằng, ngày nào cũng minh tưởng.

Siêu cấp mỹ nam này vẫn không ăn cơm, không cần tắm nhưng cả một chút mồ hôi cũng không có.

Thế nhưng Thẩm Lãng ở bên ông ta, đã không còn bất kỳ sự sợ hãi nào.

Chỉ có khắc sâu kính nể.

Tiếng đồn giang hồ hại người a.

Đồn giết vợ chứng đạo, đồn ông ta là kẻ độc ác táng tận lương tâm nhất.

Kết quả, hóa ra là một kẻ chiều vợ hết mực, đàn ông thâm tình đến tột cùng.

Không tệ!

Không làm cho người ở rể chúng ta mất mặt.

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm Vương tiền bối, nghĩa nữ năm đó ngài nhận nuôi, đã tìm được chưa?

Kiếm Vương Lý Thiên Thu ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu.

Thẩm Lãng kinh ngạc, võ công Lý Thiên Thu cao như vậy, vì sao không trực tiếp giết con ả đó báo thù?

- Chỉ có nó có thuốc giải, nương tử của ta cách mỗi một năm đều phải dùng thuốc giải một lần, nếu không sẽ chết.

Thẩm Lãng im lặng.

Thẩm Lãng lại hỏi:

- Vậy cô ả đó là người nào?

Kiếm Vương Lý Thiên Thu nói:

- Con gái của Yến Nam Phi, Tiết Tuyết!

Hết thảy đều rõ ràng dễ hiểu.

Một núi không chứa hai hổ.

Một là chưởng môn Nam Hải kiếm phái, một là Nam Hải Kiếm Vương.

Yến Nam Phi đã từng đi tìm Lý Thiên Thu luận võ, thế nhưng ông ta thất bại.

Thế là, ông ta dùng trăm phương ngàn kế đưa một đứa con gái chẳng bao giờ lộ diện của mình ẩn núp giả dạng thành một đứa trẻ mồ côi rồi trà trộn bên cạnh vợ chồng Kiếm Vương, trở thành con gái nuôi của bọn họ.

Sau khi có được bí tịch, lập tức hạ độc vợ Kiếm Vương, tiếp đó xa chạy cao bay.

Thế là, Yến Nam Phi liền phá giải kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh.

Cũng đúng là như vậy, Lý Thiên Thu bỏ qua bộ kiếm pháp này, một lần nữa tu luyện một bộ kiếm pháp khác, Tinh Thần Vẫn Lạc.

Hành vi đến nước này của gia tộc họ Tiết rõ ràng lòng dạ như rắn rít a!

Lý Thiên Thu lại nói:

- Con bé đó lập tức sẽ trở thành nhị phu nhân của Tam vương tử.

Thẩm Lãng lại càng thêm kinh ngạc.

Cái gia tộc họ Tiết này thậm chí còn trâu bò như vậy sao?

Minh hữu trăm năm của phủ Bá Tước Huyền Vũ hóa ra đã tiến xa như vậy trên con đường quyền lực, thảo nào ghét phủ Bá Tước Huyền Vũ, hoàn toàn phân rõ giới hạn.

Kiếm Vương Lý Thiên Thu nói:

- Thẩm công tử, ta thiếu công tử một nhân tình, sau này ngươi có gì cần giúp đỡ, chỉ cần đưa một phong thư đến Nam Hải kiếm đảo, mặc kệ bao nhiêu khó khăn ta sẽ làm được cho ngươi.

Đây là một lời hứa hẹn to lớn.

Vô giá!

- Thẩm công tử, chúng ta bị người theo dõi!

...

Phía trước cách đó mười mấy dặm!

Võ sĩ gia tộc họ Chúc chạy như điên tới nói:

- Chủ nhân, thấy Thẩm Lãng, thấy Thẩm Lãng ở cách phía sau mười mấy dặm, người của chúng ta còn đang ngó chừng!

Tử tước Chúc Lan Đình hân hoan nói:

- Bên cạnh hắn có cao thủ không?

Võ sĩ nói:

- Không có cao thủ gì, vẫn chỉ có lão già đánh xe hom hem, coi mòi bất cứ lúc nào cũng chết.

Bên cạnh sát thủ Thu Phong Lâu nói:

- Ta xác định thấy rõ ràng, tướng mạo của lão già đánh xe không phù hợp với bất kỳ khuôn mặt của cao thủ nào hết.

Tử tước Chúc Lan Đình hân hoan nói:

- Trời cao có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi hết lần này tới lần khác xông tới. Thẩm Lãng à, ta lúc này đây nhất định phải đem ngươi bằm thây vạn đoạn, băm cho chó ăn, để cho ngươi dù cho xuống địa ngục cũng hối hận đã từng đắc tội với ta.

Tiếp đó, ông ta nhìn phía ông chủ Thu Phong Lâu nói:

- Các ngươi chuẩn bị xong chưa nào?

Tên chủ thản nhiên nói:

- Còn không bằng để Thu Phong Lâu giết chết người, một canh giờ sau, đem thi thể cho ngươi.

Ông ta đương nhiên biết, phía sau Thẩm Lãng là gia tộc họ Kim, hơn nữa còn là minh hữu trăm năm của chủ nhân gia tộc họ Tiết.

Thế nhưng bây giờ... phủ Bá Tước Huyền Vũ nhằm nhò gì a.

Đây là vùng hoang vu dã ngoại, nếu giết chết một con chó thì cũng chả ai biết.

Vị chủ nhân của tổ chức sát thủ vung tay lên.

Tức khắc, mấy chục tên sát thủ chạy như điên về hướng Thẩm Lãng.

...

Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ta tiếp tục viết chương thứ 3! Các vị huynh đệ à, lạy xin hỗ trợ nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.