Ích Địa Toa một đường đi về phía trước, mũi nhọn không còn, lực cản đột nhiên giảm nhỏ, như đục xuyên qua cái gì đó.
Vốn lòng đất một mãnh đen kịt, đột nhiên có ánh sáng màu tím chói mắt phát ra.
Rẹt rẹt rẹt!
Yến Triệu Ca cùng A Hổ ở trong Ích Địa Toa, cũng có thể nghe tiếng dòng diện nổ vang bên tai.
Hai người nhắm mắt, sau đó mở ra, chỉ thấy dưới nên đất nham thạch có một khoảng trống.
Trong động quật trống rỗng, có một lôi quang màu tím trôi nổi giữa không trung, lấy đó làm trung tâm, từng đạo lôi điện màu tím không ngừng bay múa trong không gian.
Trên bốn vách tường của động quật, ẩn hiện từng đạo phù văn, linh khí tĩnh lặng.
Phù văn màu đỏ, trắng đan vào nhau, giống như hỏa diễm cùng băng tuyết tương dung.
Hai loại linh khí nòng cháy cùng giá lạnh, hội tụ cùng một chỗ, đem lôi quang màu tím vây lại ở không trung, làm cho lôi điện không tiết ra ngoài quá nhiều.
Cùng lúc đó, nóng lạnh hòa vào nhau, cũng không có nhiệt khí hay lạnh lẽo tãn ra bên ngoài.
Nơi lôi quang màu tím ở trung ương nhất, xung quanh có một đoàn quang vụ lờ mờ, giống như từng đoàn lôi vân dữ dằn.
Trung ương lôi vân, một viên bảo châu màu tím như ẩn như hiện, nhìn qua to cỡ nắm đấm.
Yến Triệu Ca nhìn viên bảo châu kia, búng tay:- Quả đúng như thế.
A Hổ trợn to hai mắt nhìn:- Nghe đồn, Đại Bi lão nhân năm đó đoạt được Thánh binh tàn phiến hóa thành bảo châu màu tím, có sấm sét lượn quanh, nhưng chỉ lớn bằng quả trứng, cái này lớn hơn không ít.
- Đây là... một khối Thánh binh tàn phiến khác biến thành sao?
Yến Triệu Ca nói:- Không sai, có thể đoán được khối Thánh binh tàn phiến này có linh tính tự chủ mãnh liệt hơn, Đại Bi lão nhân tìm được như không thể thu lấy.
- Liền ở chỗ này bày Linh trận, lấy hết công phu chậm rãi luyện hóa nó.
Yến Triệu Ca nhìn bốn phía, xem từng đạo Linh văn băng hỏa đan xen, nói:- Đáng tiếc tuổi thọ của hắn đi tới cuối cùng, không kịp đợi tới ngày đó.
A Hổ lắp bắp nói:- Công. . . công tử, ngươi từ chữ viết trên quan tài của Đại Bi lão nhân đoán ra được sao?
Hiện tại hắn rõ ràng vì sao trước đó Yến Triệu Ca trong Ích Địa Toa bắt chước vẽ ra Linh trận của Đại Bi lão nhân.
Chính là vì dẫn đường, theo dấu vết Đại Bi lão nhân lưu lại, tác động lên Ích Địa Toa tìm tới nơi này.
Yến Triệu Ca nhún vai một cái nói:- Dù thế nào đi nữa thì cũng ngồi Ích Địa Toa tránh né dung nham đuổi theo thâm nhập vào lòng đất, thì xem thử coi sao.
- Còn chữ viết bằng lửa trên quan tài, trãi qua nhiều năm không biến mất, có thể thấy được Đại Bi lão nhân năm đó tiếc nuối mãnh liệt đến mức nào, gần như một chấp niệm.
- Thế cho nên trước khi chết mới ngưng luyện tinh khí thần đến mức này.Yến Triệu Ca nhìn bảo châu màu tím trong lôi vân kia, thở dài một tiếng nói:- Chúng ta coi như nhận lấy di trạch của tiền bối.
Cho dù khối Thánh binh tàn phiến kia bị Lâm Chu nhanh chân đến trước lấy được, hay khối này, đều bị Đại Bi lão nhân luyện hóa.
Bằng không lấy tu vi Đại Tông Sư của Đại Bi lão nhân khó có thể nắm giữ, chứ đừng nói tới Võ giả Tông Sư.
A Hổ chép miệng nói:- Công tử, mặc dù không gặp khối Thánh binh tàn phiến khác, nhưng theo nghe đồn, lại thấy hình dạng của khối này, chúng nó dường như cùng một kiện Thánh binh.
Yến Triệu Ca nhìn mảng lôi vân kia, giọng nói có chút xa xăm:- Không sai, là cùng một kiện.
- Tên là Lôi Đế Chi Nhãn, hay Lôi Đế Đồng.
Yến Triệu Ca bước ra Ích Địa Toa, thân hình bay về phía trước, đạp hư không, tới gần bảo châu màu tím.
Hắn vừa hiện thân, không gian xung quang “bùm bùm” vang dội, sau đó từng đạo điện xà xuất hiện trong hư không đánh tới!
Yến Triệu Ca không chút hoang mang, bàn tay múa trên không trung, vẽ ra từng đạo Linh văn.
Cương khí ngưng lại thành Linh văn, tồn tại trong không khí, thật lâu không biến mất.
Linh khí xung quanh nhất thời chấn động, dẫn dắt Linh văng băng hỏa đan xen trên vách đá bốn phía, đột nhiên sáng lên.
Từng đạo ánh sáng kéo dài, giăng khắp nơi trên không trung.
Từng đạo thiểm điện khi tiếp xúc với ánh sáng này, vốn đang bổ về Yến Triệu Ca đột nhiên ổn định lại, hóa thành điện quang tiêu tán trong không trung.
Yến Triệu Ca đạp không mà đi, tới gần lôi vân.
Sau khi quan sát kỹ càng trong chốc lát, nhận biết dòng chảy linh khí trong đó, Yến Triệu Ca đưa hai tay ra phía trước, trực tiếp chạm vào lôi vân.
Linh văn băng hỏa đan xen trên bốn phía vách đá tỏa sáng rực rỡ, từng đạo ánh sáng đỏ trắng giao nhau cùng gia trì lên người của Yến Triệu Ca.
Mà trong lôi vân có rất nhiều thiểm điện màu lam tím lao ra, liên tục lao tới quanh người Yến Triệu Ca.
Nhìn Yến Triệu Ca bị lôi quang che phủ, A Hổ đứng trong Ích Địa Toa khẩn trương không ngớt.
Trong nháy mắt, lôi vân đột nhiên bành trướng, hầu như muốn đem Yến Triệu Ca thôn phệ, sau đó lại co rút.
Từng đạo lôi quang bị hấp thu vào bảo châu màu tím, bảo châu màu tím “oong oong” vang lên, hóa thành một đạo lôi quang phóng lên cao!
Linh văn trên vách đá cũng ảm đạm xuống, không cách nào ngăn chặn tàn phiến Lôi Đế Chi Nhãn biến thành bảo châu.
Bảo châu hóa thành lôi quang, trực tiếp xuyên thủng nham thạch, bay đi xa.
Yến Triệu Ca bình yên vô sự, trên mặt lại mỉm cười, nhảy lên Ích Địa Toa nói:- Chúng ta đuổi theo!
Ích Địa Toa lại chuyển động, đi theo phương hướng lôi quang biến mất, phá vỡ từng tầng nham thạch đuổi theo.
Mà cùng lúc đó, Lâm Chu vừa mới đi ra mộ phần của Đại Bi lão nhân, mang theo nụ cười giễu cợt, nhìn quét qua đám thủ hạ Võ giả hắc y của Yến Triệu Ca.
Không một tiếng động vượt qua đám người đó, Lâm Chu ung dung rời khỏi mộ phần đi vào quần sơn.
Chuyến đi này ngoài lấy được bảo vật còn có thu hoạch ngoài ý muốn, làm tâm tình của Lâm Chu rất tốt.
Nhưng hắn không đi được bao lấu, đột nhiên sắc mặt chợt biến!
Bọc hành lý dùng để chứa bảo vật, đột nhiên dao động kịch liệt, trong nháy mắt, một đạo lôi quang màu tím xé rách bọc hành lý lao ra!
Đó chính là tàn phiến Lôi Đế Chi Nhãn mà Lâm Chu lấy được từ mộ phần của Đại Bi lão nhân!
Bảo châu màu tím lớn cỡ quả trứng, phát ra tiếng sấm trận trận, lao về phương xa!
Lâm Chu hít sâu một hơi, vung tay lấy ra một tám lưới lớn màu đỏ sậm.
Lưới lớn trong không trung đón gió phóng to, giống như phô thiên cái địa, biến bầu trời thành một mảnh đỏ sậm.
Tàn phiến Lôi Đế Chi Nhãn đang bay, bị bao vây trong lưới lớn.
Nhìn tấm lưới đỏ sậm rung rung, ánh mắt của Lâm Chu liên tục chớp động:- Hiện tượng này, hoặc là có chủ nhân của Thánh binh triệu hoán.
- Hoặc là có một khối Thánh binh tàn phiến lớn hơn ở gần đây, đột nhiên phát sinh dị biến, do đó hấp dẫn tàn phiến của ta!
Thánh binh đã vỡ vụn, chủ nhân đã qua đời từ lâu, khả năng trước có thể loại trừ.
Vậy chỉ có khả năng phía sau, gần đây có khối Thánh binh tàn phiến thứ hai càng mạnh hơn!
Lâm Chu trong lòng một mảnh lửa nóng, lại mơ hồ có dự cảm không tốt.
Không đợi hắn thở ra một hơn, Thánh binh tàn phiến đột nhiên mãnh liệt lôi quang, mạnh mẽ mang theo tấm lưới màu đỏ sậm kéo về phía xa.
Vịt đun sôi chết, gần tiến đến miệng, lại có thể bay, Lâm Chu thiếu chút nữa phun máu.