Lâm Chu mở bàn tay ra, trong tay hắn là một viên bảo châu màu tím lớn chừng quả trứng, chớp động ánh sáng chói mắt.
Bảo châu màu tím tự động trôi nổi trên không trung, xoay tròn quanh Lâm Chu tỏa ra khí tức chấn động lòng người.
Đây chính là Thánh binh tàn phiến mà năm đó Đại Bi lão nhân lấy được biến thành.
Lâm Chu thu lại Thánh binh tàn phiến hóa thành bảo châu màu tím này, cuối cùng nhìn thoáng qua quang ảnh.
Trong quanh ảnh chỉ còn thấy được hình bóng của Yến Triệu Ca và A Hổ mà thôi, khắp nơi đều là hỏa diễm cùng dung nham phun trào.
Hạch tâm Linh trận nơi Lâm Chu đang đứng, lúc này cũng bắt đầu tan vỡ.
Bên phía hỏa diễm, càng ngày càng dữ dằn, phải dựa vào phía hàn băng chống đỡ.
Khóe miệng của Lâm Chu hiện ra ý cười nhàn nhạt, giẫm chân mạnh một cái, trận văn hạch tâm của Linh trận bị phá vỡ.
Trận văn nghiền nát, lan về bốn phía, cả tòa Linh trận cũng bắt đầu không ổn định, không gian hàn băng cũng bắt đầu tan vỡ.
Lấy nơi này làm trung tâm, khuếch tán ra toàn bộ mộ phần của Đại Bi lão nhân, không chỉ thế giới dung nham nơi đặt quan tài thật sụp đổ, mà phòng băng phía trên cũng lún xuống!
Khu vực bên ngoài được Hàn Vụ Mê Trận bao phủ, hàn vụ giống như thủy triều cuồn cuộn, vô cùng dữ dằn.
Mộ phần giả, trong quan tài bằng băng, đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, đầu mối trong đó bị phát động, lực lượng hủy diệt nhanh chóng lan ra bốn phía.
Dung nham dữ dằn của thế giới hỏa diễm dưới lòng đất, cùng phòng băng phía trên đột nhiên kích biến, nhanh chóng dung hợp với nhau.
Đại Bi lão nhân bày ra Linh trận, bắt đầu nghịch chuyển đổ vỡ, trận pháp vốn đang vận chuyển ổn định, giống như điên cuồng, bộc phát ra lực lượng kinh người cuối cùng của mình.
Băng hỏa đan xem, giống như địa ngục.
Lâm Chu không dám tiếp tục dừng lại, thân hình lui về phía sau, thoát khỏi Linh trận, lợi dụng lực lượng ổn định cuối cùng của Linh trận, mở ra thông đạo, lui về mặt đất.
Mà trong thế giới dung nham lúc này, giữa dòng sông dung nham, nham thạch mà Yến Triệu Ca cùng A Hổ đang đứng đang vỡ vụn.
Liệt hỏa tung tóe, dung nham cuồn cuộn, giống như long trời lở đất.
A Hổ trợn mắt:- Không có xúc động quan tài đá, chỉ lấy đi Thánh binh tàn phiến, không nên có biến hóa như vậy đi?
Yến Triệu Ca thờ ra một ngụm trọc khí nói:- Thông qua hạch tâm Linh trận, nghịch chuyển Linh trận là được rồi.
- Lực lượng thiên tai như vậy, phần lớn Đại Tông Sư cũng không cách nào chống lại được a!Sắc mặt của A Hổ rất khó coi.
Yến Triệu Ca lắc đầu nói:- Lo trước cho khỏi hoạ, cổ nhân nói không sai.
Yến Triệu Ca nói xong, đưa ra tay trái, cổ tay trái có một vòng dây nhỏ, trên vòng dây nhỏ móc một quả thủy tinh hình thoi đỏ như lửa.
Yến Triệu Ca gở nó xuống, rót Cương khí vào, miếng thủy tinh nho nhỏ này, đột nhiên lớn lên, dài hai thước, lớn bằng cánh tay.
Chính là Ích Địa Toa do bản thân Yến Triệu Ca luyện chế!
Yến Triệu Ca nhẹ nhàng gõ vào Ích Địa Toa:- Dưới loại tình huống này, hai kiện Hạ phẩm Linh binh hoàn hảo không có bất kỳ tác dụng nào, nhưng thứ này có thể.
- Thám hiểm tầm bảo, là vật dụng của nhà lữ hành a.
Ích Địa Toa dài ngắn khoảng hai thước, hình thể lại lớn lên, trong nháy mắt hóa thành con thoi bằng thủy tinh lớn cỡ một chiếc thuyền nhỏ.
A Hổ trừng mắt, Yến Triệu Ca bắt lấy hắn, cùng nhảy lên Ích Địa Toa.
Sau đó, Ích Địa Toa hóa thành lưu quang màu đỏ, chủ động tiến vào trong nham thạch.
Ở trong Ích Địa Toa, lúc này cái cằm suýt rơi xuống đất của A Hổ mới quay về chỗ cũ, nhìn nơi này sờ một cái, nói:- Công tử, đây là tác dụng thực sự của Ích Địa Toa sao?
Yến Triệu Ca như không chó chuyện gì nói:- Ích Địa Toa, tên như ý nghĩa, ngươi cho là nó dùng làm gì?
A Hổ gải đầu nói:- Ta cho rằng nó là công cụ mở đưởng hay dò dường chứ, không nghĩ tới có thể chở người.
- Nói là mở đường hay dò đường cũng không sai.
Yến Triệu Ca ngẩng đầu lên nhìn, cách một tầng thủy tinh mỏng, dung nham liệt hỏa cuộn trào mãnh liệt, giống như có thể phá hủy Ích Địa Toa bất cứ lúc nào.
Yến Triệu Ca chép miệng:- Dưới hoàn cảnh như thế này, vẫn có chút hung hiểm a, thời gian dài, Ích Địa Toa cũng sẽ vỡ vụn.
A Hổ cả kinh, vừa muốn hỏi phải làm sao bây giờ, thì thấy cảnh tưởng trước mắt đột nhiên thay đổi, hỏa quanh ảm đạm, phía trước là một mảnh đen kịt.
Quay đầu nhìn lại, có thể thấy dung nham liệt hỏa đang đuổi ở phía sau.
Nguyên lai Ích Địa Toa xâm nhập vào trong nham thạch, thoát khỏi thế giới hỏa diễm hừng hực, đem dung nham ném ở phía sau.
Yến Triệu Ca nói:- Vốn nó không phải công cụ dùng để phòng ngự thuần túy, mà dùng để đột phá vòng vây chạy trốn.
- Nhưng trãi qua lần này, Ích Địa Toa khó tránh khỏi nguyên khí đại thương, cho dù có Nội Tinh Lô chữa trị, muốn có hiệu quả như lúc nãy, phải chờ một đoạn thời gian.
Yến Triệu Ca vừa nói, vừa xuất thần nhìn về phía trước.
A Hổ lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, siết chặc trong lòng rốt cục buông xuống.
An toàn thoát hiểm, đầu óc của hắn chuyển tới nơi khác, cắn răng nghiến lợi nói:- Công tử, tên Lâm Chu này cũng có chút thủ đoạn!
Yến Triệu Ca nhún vai một cái nói:- Tranh đoạt Thánh binh tàn phiến, mọi người dựa vào thủ đoạn của mình.
- Như vậy, được Thánh binh tàn phiến rồi rời đi là được, trước đây không có tiếp xúc trực tiếp cũng không có thù hận, cũng không cần đưa chúng ta vào chỗ chết.
- Nhưng tình huống của ta có chút đặc thù, không đề cập tới Đại Nhật Thánh Tông cùng Thiên Lôi Điện là đồng mình.
- Thương Mang Sơn đem nguồn gốc của Lôi Nguyên Tô Sinh Thuật lộ ra ngoài, Thiên Lôi Điện biết ta ra chủ ý cướp bóc Lôi Huỳnh Phách Ngọc cho Thương Mang Sơn, tất nhiên hận đến muốn giết ta.
- Hôm nay Thiên Thủy Sơn liên minh, cùng Lôi Hỏa liên minh của Thiên Lôi Điện, Đại Nhật Thánh Tông, trên cơ bản đã xé rách da mặt, Lâm Chu là đích truyền chính thống của Thiên Lôi Điện, hắn giết ta, trở về Thiên Lôi Điện không những không bị trách phạt mà còn có công lớn.
Giọng nói của Yến Triệu Ca có chút trầm thấp, trong ánh mắt chớp động ánh sáng ẩn chứa hàm xúc không rõ:- Có thể, hắn còn có lý do riêng, muốn lau đi tồn tại của ta?
A Hổ nhe răng trợn mắt nói:- Nhưng tốc độ của hắn tại sao lại nhanh như vậy? Chúng ta đều không thể đuổi kịp hắn, từ lúc Linh trận mở ra, đến lúc chúng ta vào trận, kỳ thật không có bao lâu.
Yến Triệu Ca không quan tâm, cười nói:- Nói không chừng là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” đi.
Hắn đưa ra hai tay, chạm vào Ích Địa Toa, rót Cương khí vào.
Phương hướng của Ích Địa Toa hơi biến hóa.
A Hổ tò mò nhìn qua hỏi:- Công tử?
Yến Triệu Ca nhắm hai mắt lại, đem linh giác của mình đề cao tồi đa:- Đại Bi lão nhân chọn Đông Lặc Tuyết Sơn làm nơi ẩn cư, không hẳn không có nguyên nhân khác.
- Còn nhớ chữ viết do hỏa diễm hóa thành trên quan tài đá, mãi không biến mất không?
A Hổ đáp:- Dường như là “rất hận”, có ý tứ tiếc nuối thì phải.
Yến Triệu Ca hỏi:- Ngươi nghĩ Đại Bi lão nhân tiếc nuối cái gì trước khi chết?
- Tiếc nuối mình lấy được Thánh binh tàn phiến, nhưng vẫn phải ẩn cư, cùng bảo vật bị long đong sao?A Hổ gãi đầu một cái, chần chờ nói.
Yến Triệu Ca nhắm mắt giơ tay lên vẽ ra một đồ văn trên Ích Địa Toa, dĩ nhiên giống với Linh trận mà Đại Bi lão nhân bố trí.
- Ngươi nói, là một loại khả năng, nhưng còn có một khả năng.Yến Triệu Ca từ từ nói:- Tiếc nuối có chuyện hắn làm chưa xong, có kế hoạch chưa thành, nhưng tuổi thọ đã hết, chỉ có thể lưu lại tiếc nuối.
Theo đồ văn hình thành, hướng đi của Ích Địa Toa phát sinh cải biến, không ngừng tiến lên.
Một lát sau, trước mắt của Yến Triệu Ca cùng A Hổ đột nhiên sáng ngời, dưới lòng đất tối tăm, ánh sáng mãnh liệt!