Nghe nói Lâm Ngọc Thược có thể chết dưới Võ đạo Đâu Suất Chưởng, trong
lòng của Yến Triệu Ca lại có cảm giác “vén mây thấy sương mù“.
Dường như Nghiêm Húc cũng biết Yến Triệu Ca tu luyện Đâu Suất Chưởng,
Yến Triệu Ca đồng dạng cũng biết vị Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão này,
biết môn Võ đạo này.
Chỉ là Yến Triệu Ca nghĩ, lão nhân kia hẳn là sẽ không vì hãm hại Yến Triệu Ca hắn, mà phát rồ đánh chết Lâm Ngọc Thược đi.
Nhưng, cho dù không phải Nghiêm Húc giết người, nhưng sự việc truyền bá
tin tức vu oan giá hoạ kia, nhất định phía sau không thể thiếu thân ảnh
của hắn.
Thi thể của Lâm Ngọc Thược do thủ hạ của Nghiêm Húc phát hiện, hiện tại bọn hắn trông giữ, muốn động tay động chân, quá dễ dàng.
Nếu như không phải đám người Nghiêm Húc động thủ, như vậy là ai giết Lâm Ngọc Thược đây?
Bỗng nhiên, trong đầu Yến Triệu Ca hiện lên một người.
“Cũng không đến nỗi như vậy đi...”
Yến Triệu Ca híp mắt lại, ánh mắt chuyển lạnh.
“Lúc trước nói sẽ hung ác dạy ngươi một chút rồi giao cho tông môn,
nhưng không ngờ ngươi sẽ phát điên đến tình trạng này, ta liền tiết kiệm chút công sức, trực tiếp đưa ngươi xuống luân hồi.”
Rất nhanh, A Hổ trở về, vừa thấy mặt, Yến Triệu Ca liền hỏi:
- Tìm được tiểu tử Diệp Cảnh kia chưa?
A Hổ có chút ngượng ngùng xoa xoa đôi bàn tay to lớn nói:
- Công tử, ta đây đã tận lực, mấy cái sông ngầm phụ cận, mỗi chỗ đều tìm kiếm xung quanh chừng trăm dặm thậm chí ngàn dặm.
- Tiểu tử kia hoàn toàn không có thoát ly sông ngầm, bị sông ngầm đẩy
đi, chờ lúc ta tìm được dấu vết, đã qua một thời gian quá dài rồi.
- Hắn cũng đã đi ra Lộc Liêu Sơn Mạch, trời đất bao la như vậy, cũng không thể tìm được hắn.
Yến Triệu Ca cũng không có trách cứ A Hổ, mà khoát tay nói:
- Không tìm được liền không tìm được, cái hàn đàm kia bị sụt lở, bốn phương sông ngầm thông suốt, cũng không trách ngươi.
- Nhưng đừng có ngừng lại, tiếp tục tìm đi.
Nghe nói tin tức cùng lời đồn về Lâm Ngọc Thược được truyền lưu, A Hổ
chép miệng một cái, dù sao cũng quen biết một hồi, có chút cảm giác khó
chịu:
- Là ai đối với Lâm cô nương hạ độc thủ như vậy a?
Hai người vừa đi, trở lại đoàn người gần đó.
A Hổ tò mò nhìn về phía Phong Vân Sanh.
Phong Vân Sanh thoải mái hướng hắn phất tay, A Hổ ngẩn người, cũng phất tay một cái.
A Hổ nhìn Yến Triệu Ca, thô lỗ cười:
- Nhưng mà nói đến chuyện công tử cùng Tư Không cô nương đi gần... Công tử ngài sẽ không động ý niệm trong đầu đi?
- Trước khi tiến vào Lộc Liêu Sơn Mạch, không thấy ngài có ý nghĩ với Tư Không cô nương.
- Nhưng nói đi nói lại, Tư Không cô nương quả thật xinh đẹp, công tử ngài có ý nghĩ muốn ăn tươi nàng hay không vậy?
Yến Triệu Ca tức giận trợn trắng mắt.
- Còn có, công tử, ngài từ nơi nào tìm được cô nương xinh đẹp như vậy?
A Hổ len lén tiến đến trước mặt Yến Triệu Ca, khóe mắt liếc về phía Phong Vân Sanh, nhỏ giọng hỏi:
- Cái này không có ăn tươi đi?
Yến Triệu Ca liếc mắt, đưa tay vỗ ót A Hổ một cái.
Phong Vân Sanh ôm chó con Nhục Nhục mà mình nuôi, lúc này xoay đầu lại, nghiêm trang.
- Còn không có bị hắn ăn tươi, ta còn là hoàng hoa khuê nữ.
- Khụ khụ...
A Hổ vừa chịu một đòn của Yến Triệu Ca còn không tỉnh lại, liền bị sặc nước miếng, điên cuồng ho khan.
Khoé miệng của Yến Triệu Ca co quắp lại hai cái:
- ... hoàng hoa khuê nữ cùng nam nhân thảo luận những vấn đề này, làm sao khí định thần nhàn, hăng hái bừng bừng như thế chứ?
Phong Vân Sanh sờ sờ lông tơ của Nhục Nhục, chẳng hề để ý nói:
- Bằng không thì sao? Bị nam nhân đùa giỡn cho mặt đỏ tim run, được một
tấc lại muốn lấn một thước, cuối cùng sẽ quay đầu chạy trốn, hay là nâng đao chém người?
- Hay là làm bộ không nghe thấy, gió nhẹ mây trôi, mắt điếc tai ngơ, tùy ý cho người xoi mói, nhẫn nhục chịu đựng?
Yến Triệu Ca nhìn về phía nàng, Phong Vân Sanh gật đầu nói:
- Từ tông môn trốn ra hai năm, ta đã đến rất nhiều địa phương, gặp qua rất nhiều người cùng sự việc.
- Nhỏ trốn tại thôn quê, lớn trốn trong thành thị, để né tránh bọn người Tiêu Thăng đuổi bắt, rừng sâu núi thẳm ta đã qua, ẩn thân trong đường
phố, cũng là chuyện thường xảy ra.
Yến Triệu Ca lắc đầu bật cười, A Hổ nhìn Phong Vân Sanh, cười hắc hắc, hướng nàng dựng lên một ngón cái.
Phong Vân Sanh cười, cũng hướng A Hổ dựng một ngón cái.
- Về phần ta bị công tử của ngươi mang trở về, đó chính là câu chuyện cảm động anh hùng cứu mỹ nhân.
- Yến công tử đại phát thần uy, hành hung hai người trong Sơ Dương tứ
kiệt của Đại Nhật Thánh Tông, cứu một cô gái yếu đuối nho nhỏ như ta.
A Hổ sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Hai người? Ngoại trừ Triều Nguyên Long ra...
- Còn có Tiêu Thăng.
Yến Triệu Ca không thèm để ý nói:
- Cụ thể thì ngươi hỏi bọn hắn đi.
Sau khi nghe xong Yến Triệu Ca giao thủ cùng Triều Nguyên Long, Tiêu
Thăng, cùng Yến Triệu Ca đột phá Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư, vẻ mặt
của A Hổ sùng bái nhìn Yến Triệu Ca.
- Công tử, ngươi thật sự là lợi hại a!
- Nịnh bợ ít thôi, muốn nịnh, cũng trước tiên đem vẻ mặt của ngươi chân thành một tí, giả quá đi.
Nhóm người vừa nói chuyện, vừa hướng Đông Đường Quốc đô đi tới.
Bất quá đi tới nửa đường, đột nhiên phía sau có người đuổi theo, lại chính là Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão Nghiêm Húc.
Hắn tự nhiên không phải là bởi vì Yến Triệu Ca làm bẻ mặt hắn, liền đuổi theo tính sổ, mà là nhận được triệu hồi của Đông Châu Trưởng lão, gặp
nhau ở Đông Đường Quốc đô.
Nghiêm Húc nhìn Yến Triệu Ca hỏi:
- Đông Châu Trưởng lão tới Đông Đường, vì chuyện gì?
Yến Triệu Ca cười nhạt nói:
- Tại sao Nghiêm trưởng lão lại hỏi ta? Ta cũng đang chạy tới Đông Đường Quốc đô, gặp mặt cùng Đông Châu Trưởng lão đây.
Ánh mắt của Nghiêm Húc trở nên lạnh lẽo, quan sát trên dưới Yến Triệu Ca:
- Gần đây ít ngày Đại Nhật Thánh Tông có vẻ vội vàng không yên, sợ là cùng việc này có liên quan.
- Có tin tức, thậm chí ngay cả bên sơn môn Đại Nhật Thánh Tông, dường như cũng bị kinh động.
- Ngươi lần này, đến tột cùng là gây ra chuyện gì?
Yến Triệu Ca đối với ánh mắt lạnh lẽo của Nghiêm Húc, giống như không cảm giác chút nào nói:
- Đông Châu Trưởng lão có lẽ đã từng cho Nghiêm trưởng lão ngài chỉ thị, lão nhân gia ông ta chắc hẳn có nỗi lo của mình, ta nếu tùy tiện nhiều
lời, khó tránh không tốt.
Ý nói là, cái ngươi muốn biết, tự nhiên Đông Châu Trưởng lão đã nói cho ngươi biết.
Ngươi không biết, ngươi cũng đừng tới chỗ ta hỏi thăm, ta không cần thiết báo với ngươi.
Nghiêm Húc hờ hững nhìn Yến Triệu Ca, từ từ gật đầu:
- Tốt lắm.
Trước đây Đông Châu Trưởng lão từng phân phó hắn cảnh giác, đề phòng
người của Đại Nhật Thánh Tông, đồng thời bảo đảm an toàn của đám người
Yến Triệu Ca, tất cả những cái khác, sau khi cùng Yến Triệu Ca đến Đông
Đường quốc rồi hãy gặp mặt nói chuyện.
Trong đó đặc biệt nhắc tới phải bảo đảm an toàn cho đoàn người Yến Triệu Ca.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Nghiêm Húc liền rơi vào trên người của Phong Vân Sanh.
Yến Triệu Ca Lộc tiến vào Liêu Sơn Mạch từ đầu đến cuối, thành viên bên cạnh biến hoá duy nhất, đó chính là nàng.
- Đông Châu Trưởng lão nói sau khi chuyện bên này kết thúc, một sự việc khác, ngươi cũng cần giải thích rõ một chút.
Cuối cùng Nghiêm Húc buông ra một câu nói.
Vẻ mặt của Yến Triệu Ca không đổi:
- Làm phiền Nghiêm trưởng lão rồi.
Mọi người đi tới Quốc đô Cảnh Dương thành của Đông Đường quốc, Quảng
Thừa Sơn phụ trách tại Thiên Đông châu Đông Châu thủ tọa trưởng lão, đã
đến trước một bước.
Lúc này Đông Châu Trưởng lão đang ở trạch viện vốn của Nghiêm Húc toạ trấn chờ đám người Yến Triệu Ca đến.
Đây là một lão giả khôi ngô thân hình cao lớn có tóc màu bạch kim, tinh thần quắc thước, làm người khác không cảm thấy già nua.
Ánh mắt của Đông Châu Trưởng lão sáng ngời, lúc mọi người tiến vào viện, tầm nhìn trước tiên liền rơi vào trên người của Phong Vân Sanh.
Sau khi hắn quan sát kỹ càng Phong Vân Sanh, ánh mắt lại rơi vào trên người Yến Triệu Ca cùng Nghiêm Húc.
- Triệu Ca, nói tường tận chuyện đã xảy ra đi.
Đông Châu Trưởng lão mở miệng nói:
- Bên sơn môn cũng nhận được rung động rất lớn, muốn phái người qua đây.
Nghiêm Húc nghe đến đó, ánh mắt liền loé lên.
Đông Châu Trưởng lão đều không thể hoàn toàn làm chủ, phải kinh động người bên sơn môn?
Lần này Yến Triệu Ca làm ra sự tình, thật là không phải chuyện đùa.