Lâm Ngọc Thược xuất quan, Yến Triệu Ca đã biết.
Lâm Ngọc Thược muốn tới Đông Đường, Yến Triệu Ca cũng đã biết.
Mặc dù đối với vấn đề mà nguyên chủ thân thể lưu lại này có chút nhức đầu, nhưng Yến Triệu Ca cũng không có lưu ý quá mức.
Về phần nói Lâm Ngọc Thược bởi vì nghe Diệp Cảnh bị thất lạc trong Trấn
Long Uyên mà đến, hay là vì Yến Triệu Ca mà đến, cũng không phải là
chuyện trọng yếu.
Nhưng Yến Triệu Ca chỉ không ngờ rằng Lâm Ngọc Thược đã chết.
Hơn nữa nghe ý tứ của thủ hạ, cũng không phải gặp chuyện ngoài ý muốn mà bỏ mình, mà là bị người khác giết chết.
Yến Triệu Ca sửng sốt thật lâu, mới hồi phục lại tinh thần:
- Là Tiêu Thăng hay Triều Nguyên Long sao?
Đây là phản ứng đầu tiên của Yến Triệu Ca sau khi nghe được tin tức,
nhưng nếu hắc y Võ giả báo cáo lại không đề cập đến Đại Nhật Thánh Tông, cái này hẳn là không phải.
- ... gặp gỡ dân liều mạng cướp sắc?
Mặc dù có chút hoang đường, nhưng ngoại trừ đám người Tiêu Thăng ra, đây là khả năng duy nhất mà Yến Triệu Ca có thể nghĩ tới.
Bởi vì bản thân hắn biết, Lâm Ngọc Thược cũng không có cừu nhân nào, ít nhất là không có kẻ thù sinh tử nào.
Cho dù bởi vì Yến Triệu Ca, bị những người khác giận chó đánh mèo, ngoại trừ Đại Nhật Thánh Tông ra, cũng không có thù hận nào đặc biệt lớn.
Nhưng ngược lại thì trong khu vực Lâm Uyên Thành, Trấn Long Uyên này,
bình thường có đủ loại người mạo hiểm ra vào, trong đó không ít ngoan
nhân (người hung ác) gan lớn, lòng dạ hiểm độc, không chút kiêng kỵ gì.
Mặc dù Lâm Ngọc Thược là đệ tử của Quảng Thừa Sơn, nhưng nói không chừng sẽ đụng phải các loại hung đồ như “sáng nay có rượu sáng nay say, thống khoái một ngày hay một ngày“.
Vào lúc này, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Hắc y nhân kia lắc đầu một cái, thấp giọng nói:
- Nghe nói khi phát hiện thi thể của Lâm cô nương, không cách nào xác
định hung thủ, quần áo của Lâm cô nương chỉnh tề, không giống như bị xâm phạm.
Yến Triệu Ca hơi ngửa đầu, chân mày dần dần nhíu lên, trong lúc nhất thời một ý niệm như đã tính trước hiện lên trong đầu.
Tuy rằng có gút mắt sâu nặng với nguyên chủ thân thể này, nhưng sau khi
Yến Triệu Ca xuyên qua tới thời đại này, thậm chí còn chưa thấy qua vị
Lâm cô nương kia.
Nghe được đối phương bỏ mình (chết), tuy rằng không cảm thấy bi thương, thế nhưng cũng hơi cảm thấy thương tiếc.
Dù sao cũng trẻ tuổi như vậy lại điêu tàn.
Sau một lúc lâu, Yến Triệu Ca thở ra một hơi thật dài:
- Trở về rồi hãy nói đi.
Đoàn người tiếp tục lên đường, rốt cục ra khỏi Lộc Liêu Sơn Mạch.
Đến khu vực biên giới của sơn mạch, khi đang đi trên đường thông tới Lâm Uyên Thành, thì thấy có Võ giả Quảng Thừa Sơn, xông tới trước mặt.
Tông Sư cầm đầu thấy Yến Triệu Ca, sắc mặt không khỏi hơi biến đổi:
- Yến sư điệt.
Yến Triệu Ca nhận ra hắn là bộ hạ của Hứa Xuyên, gật đầu:
- Có việc gì chỉ giáo sao?
Đối phương hạ thấp giọng nói:
- Hứa trưởng lão mời ngài trước tiên không nên vào thành, đến đình cũ ngoài thành mười dặm gặp mặt.
Yến Triệu Ca tâm bình khí hòa nói:
- Không cần như vậy, mời Hứa trưởng lão qua đây một lần là được, trên
đường vừa đi vừa nói chuyện, ta cần đi gấp tới Đông Đường Quốc đô.
Võ giả trung niên kia do dự một chút, gật đầu rời đi.
Tầm nhìn của Yến Triệu Ca nhìn về phía xa, chỉ thấy ở đó có người quan
sát đám người của mình, thấy mình đi ra Lộc Liêu Sơn Mạch, lập tức quay
đầu rời đi.
Hiển nhiên là người thay bên kia đưa tin.
Yến Triệu Ca không có ngăn cản, tiếp tục lên đường.
Đám người Triệu Thế Liệt, Triệu Nguyên đồng hành cũng dần phát hiện ra
điều không đúng, dù sao bọn họ cũng là Hoàng tộc Đông Đường, trên khu
vực Đông Đường phát sinh chuyện gì ít khi có thể dấu được bọn họ.
Phái thủ hạ đi nghe ngóng một chút, rất nhanh liền có tin tức hồi báo, trong lúc nhất thời vẻ mặt của mọi người đều khác nhau.
Triệu Thế Liệt nhìn như bình tĩnh, nhưng không ngừng rung nhẹ chòm râu,
Triệu Thịnh có chút ý tứ xem kịch vui, trên mặt của Triệu Nguyên lộ ra
vẻ lo lắng.
Triệu Hạo thì vẫn một dáng điệu không liên quan gì đến mình, thờ ơ lạnh nhạt.
Rất nhanh, Hứa Xuyên với vẻ mặt lo lắng tiều tuỵ, tự mình từ trong Lâm
Uyên Thành đi ra, giữa đường thấy được đám người Yến Triệu Ca.
- Yến sư điệt đã trở về, còn có Cẩn Vương điện hạ, Đại Hoàng tử, Tam Hoàng tử, Thập Lục Hoàng tử, đã lâu không gặp.
Hứa Xuyên trước tiên nghiêm chỉnh chào hỏi, nhưng rất nhanh lại dùng Cương khí bọc âm thanh đưa vào trong tai của Yến Triệu Ca:
- Yến thiếu, Lâm Ngọc Thược Lâm sư điệt bị hại, ngươi đã biết sao?
Ánh mắt của Yến Triệu Ca không có chút nào rung động, trên mặt thì cố ý mang theo vài phần đau buồn, từ từ gật đầu:
- Ta đã nghe nói, nhưng không biết là ai hạ độc thủ?
Sắc mặt của Hứa Xuyên có điểm phát khổ nói:
- Có tin tức truyền đi, là Yến thiếu ngươi...
Chân mày của Yến Triệu Ca liền vặn thành một đoàn:
- Làm sao có thể? Là người nào nói bậy?
- Có tin đồn, trong thời gian dài Lâm sư điệt bế quan, tâm tư của ngài đối với nàng phai nhạt.
Hứa Xuyên nghiến răng nghiến lợi, tin đồn tự nhiên là càng thêm không
chịu nổi, nói là Yến Triệu Ca đã chơi đùa Lâm Ngọc Thược, lời này hắn
đương nhiên sẽ không dám trực tiếp thuật lại cho Yến Triệu Ca.
- Nghe đồn lần này tới Đông Đường, Yến thiếu coi trọng Tư Không sư điệt.
Yến Triệu Ca nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Ta lại lưu lại ấn tượng như thế sao?
Khoé mắt Hứa Xuyên liếc phía sau Yến Triệu Ca một cái, chính là Phong Vân Sanh đang đùa với con chó nhỏ.
Yến Triệu Ca liền “nâng trán“.
Hứa Xuyên không dám tiếp tục kích thích hắn, buồn bực tiếp tục nói:
- Trong lời đồn, sau khi Lâm sư điệt xuất quan, nghe nói đến tin tức của Yến thiếu ngài và Tư Không sư điệt, lo lắng bị thất sủng, vì vậy mới
đuổi tới Đông Đường.
- Hai người vừa gặp nhau liền xảy ra tranh chấp, ngài bị Lâm sư điệt dây dưa đến phiền, kết quả là...
Hứa Xuyên không nói được nữa, bởi vì gương mặt của Yến Triệu Ca trước mắt đã đen như đáy nồi rồi.
Yến Triệu Ca không vui nói:
- Tin đồn không có căn cứ này, cũng có người tin sao?
Hứa Xuyên cười khổ một tiếng nói:
- Chỉ là, có tin tức, Lâm sư điệt chết dưới Đâu Suất Chưởng...
Con ngươi của Yến Triệu Ca bỗng nhiên co rụt lại:
- Đâu Suất Chưởng?
Hứa Xuyên nặng nề gật đầu:
- Thi thể bị thủ hạ của Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão Nghiêm Húc phát
hiện trước nhất, hiện tại thi thể cũng là bọn hắn trông giữ, trong thời
gian ngắn không cách nào đến gần kiểm tra.
- Nhưng mà, có người nói ngực bụng bị phá một vết thương thật lớn, huyết nhục đều cháy rụi, ít nhất là do Võ kỹ hệ hoả tạo thành là điều không
thể nghi ngờ.
- Nhưng lúc này lại có tin tức truyền đi, Lâm sư điệt là chết dưới Đâu Suất Chưởng.
Hắn có chút lo lắng nhìn Yến Triệu Ca.
Võ giả Quảng Thừa Sơn biết dùng Đâu Suất Chưởng, tự nhiên cũng chỉ không có một mình Yến Triệu Ca, trong khu vực Đông Đường, không chỉ có một
người là hắn.
Nhưng người có động cơ, cũng chỉ có một cái là Yến Triệu Ca.
Tuy rằng cái động cơ kia có chút vớ vẩn.
Nhưng sự thật khiến người đau “trứng” đó là, tin tức tình cảm quan hệ bất chính, dễ dàng truyền đi nhất.
Dưới “miệng nhiều người xói có thể chảy vàng” (sức mạnh của dư luận),
hình tượng của Yến Triệu Ca khó tránh khỏi sẽ có chút khó coi.
Chỉ là tin tức “rau cải” mà thôi, quần chúng vẫn rất thích thể loại mỹ
nữ yêu anh hùng, nhưng vì tình cảm bất chính mà chết, liền là một chuyện khác rồi.
Đặc biệt là loại tin tức này, dù cho sau này có giải thích sự thật đi chăng nữa, quần chúng cũng chưa chắc tin tưởng.
Yến Triệu Ca hơi nheo mắt lại.
Người cố ý truyền bá lời đồn này, sợ rằng cũng không đơn giản là huỷ danh tiếng của hắn như vậy.
Yến Triệu Ca mơ hồ cảm giác, cái này giống như bước đệm...
Sau khi suy nghĩ một lát, Yến Triệu Ca lắc đầu nói:
- Quả thực không có quan hệ gì với ta, Lâm sư muội bị ngộ hại đương nhiên phải điều tra kỹ càng sự thật.
- Nhưng lúc này ta còn có việc gấp đi Đông Đường Quốc đô, sự tình có
liên quan đến cơ nghiệp của Quảng Thừa Sơn ta, Lâm sư muội đã chết, ta
cũng rất đau khổ, nhưng bây giờ chỉ có thể trước tiên làm việc công sau
đó mới là việc tư.
- Đông Châu Trưởng lão đã ở trên đường chạy tới Đông Đường Quốc đô, ta muốn hội hợp với hắn ở nơi này.
Hứa Xuyên ngẩn người, vốn tưởng rằng Yến Triệu Ca có lòng lẩn tránh,
nhưng nếu Đông Châu Trưởng lão đều phải đi qua, như vậy thật là có đại
sự.
- Nghiêm trưởng lão ở Lâm Uyên Thành, mệnh lệnh vừa thấy được ngài, liền dẫn ngài đi gặp hắn, thi thể của Lâm sư điệt cũng ở trong thành.
Sau khi Hứa Xuyên do dự một chút lại nhỏ giọng nói.
Yến Triệu Ca bĩu môi:
- Lão nhân gia nhiều chuyện nên quên đi, hắn đã quên, hiện tại ta không thuộc quản lý của hắn.
- Hắn có việc gì, để cho hắn đến Đông Đường Quốc đô đi.