Thuyền nát cũng có ba cân đinh.
Tuy thương thế của Nghiêm Húc rất nặng, nhưng thực lực của hắn, so với
Ngoại Cương Tông sư như Yến Triệu Ca mà nói, vẫn rất cường đại.
Lần này bạo phát, càng hung ác vô cùng, đem toàn lực vào một đòn!
Nghiêm Húc ngay cả A Hổ đang mặc Hắc Yểm U Khải cũng tính vào bên trong.
A Hổ có dũng khí cản đao giùm Yến Triệu Ca, hắn muốn một đao này chém giết cả hai người!
Nghiêm Húc bị một câu của Yến Triệu Ca nói toạc ra bí mật trong lòng, làm hắn sợ hãi.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một bóng người, một nam tử cao lớn có khuôn mặt giống Yến Triệu Ca sáu bảy phần.
Chỉ nghĩ đến người kia biết được chân tướng, Nghiêm Húc liền cảm thấy mình hít thở không thông.
Điều này làm tâm thần hắn chấn động kịch liệt, cũng thẹn hoá hoá giận, giống như bị cởi y phục cho người khác xem.
Ánh đao càng thêm mạnh càng thêm cuồng bạo chém tới Yến Triệu Ca, muốn đem tên vãn bối biết bí mật của hắn, bầm thây vạn đoạn!
Ánh mắt của Yến Triệu Ca sáng quắc, nhìn chằm chằm Nghiêm Húc.
Ngay khi ánh đao của Nghiêm Húc mạnh mẽ nhất, Yến Triệu Ca đột nhiên lấy ra một hồ lô.
Chính là dùng Cửu Bảo Băng Hồ Lô của Tần trưởng lão, chết tạo thành Băng Long Bào Hao Đạn!
Yến Triệu Ca cười lạnh, bỗng nhiên bóp nát hồ lô, kích thích lực lượng trong đó.
Một tiếng long ngâm vang lên, kinh thiên động địa.
Nhiệt độ xung quanh, trong nháy mắt giảm xuống, giống như thời đại băng hà lạnh lẽo vô cùng.
Vo số băng tuyết màu trắng lượn quanh Yến Triệu Ca nhanh chóng ngưng tụ, sau đó hoá thành một Băng Long to lớn!
Băng Long gầm thét, phóng lên cao, âm thanh xuyên qua mây, bay thẳng chín tầng trời.
Đạp phong vân, cưỡi nhật nguyệt, quân lâm thiên hạ, ngạo khiếu cửu thiên, mới là Chân Long!
Băng Long bay vút lên, như diều gặp gió, lộ ra oai “tiềm long thăng thiên”, chặn đánh Vẫn Tinh Đao của Nghiêm Húc!
Hai bên đụng nhau giữa không trung, ánh đao kinh khủng như lưu tinh giáng xuống, trong nháy mắt tan biến!
Băng Long cũng ầm ầm giải thể giữa không trung, hóa thành băng tuyết
khắp trời, bao trùm trời đất xung quanh, đem trời đất xung quanh hoá
thành thế giới băng tuyết.
Thân hình của Nghiêm Húc lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người, dưới băng tuyết, hắn bị đông lạnh giữa không trung.
Băng tuyết đan xen, A Hổ bị ngăn chặn, Diệp Cảnh muốn nhằm vào Yến Triệu Ca cũng ngưng lại.
Hoả diễm đỏ sậm trên người hắn, liền bị dập tắt, cả người bị bao trùm bởi một tầng băng tuyết, giống như người tuyết.
Chiếc nhẫn đỏ sậm trên tay, lúc trước bị Thạch Thiết trấn áp, lúc này đã ảm đạm không ánh sáng, dung nhập vào trong huyết nhục.
Yến Triệu Ca lấy một bộ phận Băng Long Cốt Hồn tạo thành Băng Long Bào
Hao Đạn, bạo phát ra rất nhiều hàn băng tinh khí trong nháy mắt.
Cho dù là cường giả Đại Tông Sư, cũng bị đông lạnh trong chớp mắt.
Nghiêm Húc bị băng tuyết vây quanh giữa không trung, U Lân Ba Quang Đao trong tay hơi chớp động.
Đao khí lăng liệt bùng nổ, không ngừng rung chuyển băng tuyết, Nghiêm
Húc chậm chạp chuyển động tứ chi cứng ngắc, muốn thoát khỏi.
Nhưng A Hổ hiện ra trước mắt hắn, nhếch miệng cười, vung tay lên, trong tay xuất hiện một ống tròn bằng đồng.
A Hổ cầm một đầu, đầu kia nhắm vào Nghiêm Húc.
Vành mắt của Nghiêm Húc muốn nứt ra, sau đó là kim quang đầy trời hiện ra trước mắt hắn.
Giống như ánh mắt trời chiếu khắp mọi nơi, giống như một cơn mưa xối xả!
Nghiêm Húc không thể động đậy, chứ đừng nói né tránh, ngay cả chống đỡ
cũng không làm được, chỉ có thể trợn to hai mắt, nhận Thái Dương Vũ
trùng kích.
Trong tiếng rống giận khàn khàn, Thái Dương Thần Châm đột phá phòng ngự Cương khí của Nghiêm Húc, ghim đầy trên thân hắn.
Có một số Thái Dương Thần Châm không vào trong cơ thể của Nghiêm Húc mà
dừng lại bên ngoài làm Nghiêm Húc giống như một con nhím toàn thân kim
quang lóng lánh.
Thái Dương Thần Châm vào cơ thể, làm thương thế mà Nghiêm Húc khổ cực áp chế triệt để bùng nổ.
Nghiêm Húc ngửa mặt lên trời hét thảm, từng đoàn huyết nhục trên người bùng nổ, cả người trăm ngàn lỗ, huyết nhục không rõ.
Mưa băng cùng mưa máu, trên trời nở rộ.
- Hai người tiểu súc sinh!
Nghiêm Húc há mồm giận mắng, lại nhịn không được mà phun máu liên tục.
Yến Triệu Ca đi tới trước ngươi Nghiêm Húc, bình tĩnh nhìn đối phương:
- Xem ra, chuyện năm đó thực sự cùng ngươi có liên quan.
- Một chi nhà ta, bị tổ địa Yến thị của Triệu châu đố kỵ, chuyện năm đó
nhìn như ngoài ý muốn, nhưng cùng bọn hắn không thoát khỏi quan hệ.
- Nhìn ngươi sợ thành như vậy, năm đó ngươi không phải sai lầm, mà là có liên hệ với Triệu châu Yến gia.
Yến Triệu Ca khẽ búng Bích Long Linh Kiếm:
- Người cùng bọn hắn có liên hệ, thu bọn chỗ tốt của bọn hắn, cũng không trọng yếu.
- Ta chỉ cần biết ngươi có giết người là được rồi.
- Huống chi, ngươi còn muốn đưa ta vào chỗ chết?
Nghiêm Húc điên cuồng hét lên, giãy dụa thân thể, xông tới Yến Triệu Ca!
Yến Triệu Ca lạnh nhạt vung kiếm!
Một đạo bích quang xẹt qua chân trời.
Đầu lâu của Nghiêm Húc bay thẳng lên trời!
Hai mắt trợn tròn, tu vi cảnh giới của hắn hơn xa Yến Triệu Ca, hắn chết không nhắm mắt!
Một kiếm xuất ra, Yến Triệu Ca không nhìn Nghiêm Húc nữa, xoay người đi qua một bên khác.
Ở nơi này, trong băng tuyết, dần dần có hoả quang hiện lên, một bóng người chật vật đi ra.
Diệp Cảnh cũng không giống Nghiêm Húc, bị Băng Long Bào Hao Đạn chính diện nổ trúng, chỉ bị dư ba đả thương.
Yến Triệu Ca nhìn lại, chỉ thấy cả người Diệp Cảnh đều bị ngọn lửa vây quanh.
Đồ văn hoả diễm đỏ sậm lượn quanh.
Trên người của Diệp Cảnh truyền ra khí tức kinh người, không giống như
lúc trước, lực lượng từ Đan Điền Khí Hải, cùng huyệt khiếu toàn thân bạo phát.
Nguồn gốc lực lượng lúc này của hắn, không giống như từ trong người, mà là từ đồ văn hoả diễm khắp người hắn.
Nhiệt lực kinh người không ngừng toả ra, cùng băng tuyết xung quanh va chạm.
Hơi nước màu trước tràn ngập, giống như mây mù, băng vụn không ngừng rơi xuống thành một trận mưa lớn.
Yến Triệu Ca nhìn Diệp Cảnh, nhướng mày:
- Quả nhiên, khí tức càng ngày càng giống Viêm Ma tộc.
- Theo ngươi không ngừng tìm hiểu công pháp này, thể chất của ngươi càng ngày càng bị cải biến rõ ràng.
Ngũ quan của Diệp Cảnh hoàn toàn bị đồ văn hoả diễm che lấp, nhiều hơn một chút dã tính, lại càng cuồng bạo dự tơn hơn.
Giống như lửa cháy, muốn thiêu đốt vòm trời, mở rộng ra cả thế giới.
Diệp Cảnh nhìn chòng chọc vào Yến Triệu Ca:
- Yến... Triệu... Ca!
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài:
- Ngươi ba lần bốn lượt hại ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết!
- Thù này, hận này, không đội trời chung!
- Dựa vào cái gì mà Ngọc Thược bị ngươi cướp đi?
- Dựa vào cái gì mà ngươi cao cao tại thượng?
- Dựa vào cái gì mà ngươi không cần nỗ lực nhiều, vẫn thu được thành tựu mà cả đời người khác không đạt được?
- Dựa vào cái gì mà ngươi rõ ràng hại chết ta trong Trấn Long Uyên, người của Quảng Thừa Sơn đều thiên vị ngươi?!
- Hết thảy đều là định mệnh sao? Đều là ông trời an bài sao? Ta khinh!
Hai mắt của Diệp Cảnh chớp động như hai đoàn lửa ma trơi:
- Ta không tin số mệnh! Không tin trời! Ta tin vào ta!
- Ta phải mạnh mẽ, nếu ta mạnh mẽ, Ngọc Thược sẽ không đi với ngươi!
- Nếu ta mạnh mẽ, trực tiêp đem ngươi dẫm nát!
- Nếu ta mạnh mẽ, người khác sẽ không vì con chó già rắm thí cha ngươi mà thiên vị!
- Nếu ta mạnh mẽ, trong Trấn Long Uyên, ta bóp chết ngươi, mà không phải ngươi hại chết ta!
- Ngươi muốn giết ta, ta liền giết ngươi! Quảng Thừa Sơn che chở ngươi, ta liền diệt Quảng Thừa Sơn!
- Không phải ngươi chết, chính là ta vong!
Diệp Cảnh điên cuồng hét lên, hóa thành một người lửa nhằm vào Yến Triệu Ca!
Yến Triệu Ca không chớp mắt một cái, huyệt khiếu toàn thân chấn động, Cương khí khởi động.
Cương khí hóa thành một bàn tay to lớn, tát Diệp Cảnh một cái!
“Ầm! !”
Một tiếng vang thật lớn, Diệp Cảnh trực tiếp bị tát văng ra ngoài!
Yến Triệu Ca xoay xoay cái cổ:
- Gió quá lớn, ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ.