Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Chương 97: Chương 97: Yến mỗ muốn ngươi chết canh ba, ai có thể lưu ngươi tới canh năm!




Huyệt khiếu toàn thân của Yến Triệu Ca chấn động.

Trong đan điền, khối khí hỗn độn, chia làm một âm một dương, một nóng một lạnh.

Băng Long tinh khí cùng Ly Hoả tinh khí đan vào nhau trong huyệt khiếu, hoá thành từng cái Băng Long và Hoả Long lao ra khỏi cơ thể.

Băng Long cùng Hoả Long giao nhau, hoá thành xương cốt, hóa thành kinh mạch, hóa thành máu thịt.

Một bàn tay to lớn, xuất hiện phía trước Yến Triệu Ca.

Diệp Cảnh mới bị Yến Triệu Ca dùng một chưởng đánh bay ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất, co quắp lại, nửa người bị phá nát.

Yến Triệu Ca nhìn lại, chỉ nghe hắn “ôi ôi, không ngừng giãy dụa.

Chiếc nhẫn màu đỏ sậm, giống như càng sáng hơn, truyền ra tiếng gào thét điên cuồng như từ viễn cổ xuyên qua vô tận năm tháng đến đây.

Nửa người bị nghiền nát của Diệp Cảnh cũng không thấy máu chảy ra, miệng vết thương có rất nhiều hoả diễm hiện lên.

Hoả diễm dần ngưng tụ thành thân thể của Diệp Cảnh lần nữa.

Thân thể Diệp Cảnh nằm trên mặt đất chấn động, sau đó bắn lên, lấy tốc độ nhanh hơn tiến tới Yến Triệu Ca!

Trong miệng hắn, phát ra âm thanh trầm thấp điên cuồng, đó là ngôn ngữ không thuộc về nhân loại, xa lạ mà cổ xưa, vừa quỷ dị vừa huyền ảo.

Diệp Cảnh đẩy hai chưởng về trước, hoả diễm khắp người hoá thành ánh sáng màu đỏ, nóng cháy hung lệ.

Nơi ánh sáng màu đỏ đi qua, vạn vật trong trời đất, kể cả không khí, giống như muốn bốc cháy.

Vạn vật đều hoá thành nhiên liệu, làm hoả thế càng hung mãnh hơn, không ngừng lớn lên, không ngừng cắn nuốt vạn vật.

Liệt Hỏa Vô Tình, Phần Diệt Thương Sinh!

Ánh sáng đỏ rực rỡ giống như cây đao, chém tới Yến Triệu Ca!

Đây cũng không phải là Võ học mà Diệp Cảnh từng tu luyện, thậm chí không phải Võ học của thế giới này!

Ngũ tạng của Diệp Cảnh đang bị thiêu đốt, nhưng hắn lại cảm thấy lực lượng cường đại chưa từng có từ trước đến giờ.

Tâm tình vui sướng chưa từng có, đánh bại Yến Triệu Ca, đã trở thành sự thật. . .

“Ầm! !”

Nhưng không đợi Diệp Cảnh tiếp tục cảm nhận tư vị đó, Yến Triệu Ca giống như lần trước, đem Cương khí ngưng thành một bàn tay to lớn, tát hắn một cái!

Trong nháy mắt, Diệp Cảnh bị Yến Triệu Ca tát bay ra ngoài lần nữa!

Yến Triệu Ca nghiêng đầu nói:

- Chân mệnh thiên tử?

Diệp Cảnh ngã trên đất, giống như một con cá rời nước, giãy dụa không ngừng, con mắt đỏ như lửa trừng Yến Triệu Ca.

Hai mắt của hắn như muốn bốc cháy.

Yến Triệu Ca không nhìn hắn, ngược lại nhìn bốn phía.

- Ngươi không cần trông cậy vào Quỷ Phủ lão nhân, ngươi nói có thể có một Đại Tông Sư lúc này nhảy ra cứu ngươi hay không? Có lẽ nhảy ra một mỹ nữ, mỹ nữ cứu anh hùng?

- Ta thật hy vọng người của Đại Nhật Thánh Tông hay Thương Mang Sơn thu nhận ngươi, nhất là Đại Nhật Thánh Tông.

- Ban đầu trong Trấn Long Uyên, ta xem chiếc nhận của ngươi liền nghi ngờ ngươi có liên quan đến Viêm Ma Đại Đế.

Yến Triệu Ca cười nói:

- Khi đó ngươi cùng Viêm Ma khác nhau khá lớn, nếu Đại Nhật Thánh Tông nhìn nhầm, sẽ coi trong Hoả Linh Chi Thể của ngươi thích hợp tu luyện Võ học của bọn hắn, nói không chừng sẽ nhận ngươi.

- Cứ như vậy, đã chôn xuống một quả bom.

- Nhưng không ngờ ngươi lại đi tìm đường chết.

Vẻ tươi cười của Yến Triệu Ca càng ngày càng lạnh:

- Lưu ngươi trên đời, quả thật làm ô nhiễm không khí.

- Ngươi đã muốn tìm đường chết thì ta tiễn ngươi một đoạn.

Yến Triệu Ca lạnh lùng đi tới Diệp Cảnh.

Mỗi bước đạp xuống, mặt đất giống như rung lên một cái, Cương khí hoá thành một bàn tay to lớn trên đỉnh đầu, càng ngày càng ngưng đọng chân thực, càng ngày càng kinh khủng!

Từng đạo kình khí nóng lạnh giống như quần long bảo vệ bên người Yến Triệu Ca, làm hắn như thần nhân xuống trần.

Hai mắt của Diệp Cảnh hiện lên quyết tuyệt, giận dữ hét lên:

- Cẩu tặc, ta có chết, cũng muốn ngươi đồng quy vu tận!

Trong tiếng hét, Diệp Cảnh giãy dụa giơ lên chiếc nhẫn màu đỏ sậm.

Chiếc nhẫn đã hoàn toàn hoá thành một vòng hồng quang, đeo trên ngón tay.

Trong vòng hồng quang, cảnh tượng thế giới đầy dung nham địa ngục, lưu hoả khắp trời lần thứ hai hiện ra, một bóng người to lớn, ngửa mặt lên trời rống giận.

Tuy bị Thạch Thiết trọng thương, lực lượng của chiếc nhẫn yếu đi nhiều, nhưng lúc này Diệp Cảnh muốn lấy tính mạng của mình thôi động!

- Viêm Ma Giải Thể! Phần Thiên Diệt Địa!

Ngón tay đeo nhẫn của Diệp Cảnh, dĩ nhiên đâm vào lòng ngực của hắn!

Chiếc nhẫn đỏ sậm đi vào thân thể gần như từ hoả diễm tạo thành của Diệp Cảnh, sau đó, từ trong thân thể hắn, sáng lên quang mang rực rỡ!

Không phải hồng quang của hoả diễm, mà là bạch quang rực rỡ!

Bạch quang phát ra từ cơ thể của hắn, thân thể được tạo thành từ hoả diễm của Diệp Cảnh lập tức ngưng kết thành thể rắn.

Sau đó, thân thể của Diệp Cảnh giống như đồ sứ, dần dần nứt ra.

Trong vết nứt, bạch quang càng ngày càng chói mắt, một cổ lực lượng huỷ diệt càng ngày càng rõ ràng!

Yến Triệu Ca nhìn cảnh này, cười nhạt.

Hắn cũng không tránh né, Cương khí hoá thành bàn tay khổng lồ, vẫn như cũ đánh xuống một chưởng!

“Ầm! ! !”

Trong tiếng nổ, bạch quang chưa kịp bạo phát, liền bị phá diệt!

Một chưởng của Yến Triệu Ca đập Diệp Cảnh xuống đất!

Lấy hai người làm trung tâm, mặt đất xung quang trăm thước, đều bị nghiền nát, lún xuống thành một cái hố to lớn!

Yến Triệu Ca đạp trên không trung, im lặng đứng trên bầu trời của hố sâu, nhìn xuống.

- Một thằng quỷ nhỏ ngư ngươi, cũng xứng sao?

- Ngươi xem mình là Viêm Ma Đại Đế chắc?

Dưới đáy hố sâu, đã không còn bóng dáng hình người, giống như tro tàn do hoả hoạn.

Hai chân biến mất hoàn toàn, một cái cánh tay cũng biến mất, chỉ còn một cánh tay đeo một chiếc nhẫn rách nát.

Da thịt toàn thân, giống như than cốc.

Chỉ có từng đạo đồ văn đỏ sậm, sáng lên chập chờn, giống như lửa không tắt hết trong đống tro.

Mặt Diệp Cảnh đen như then, nhìn chòng chọc vào Yến Triệu Ca, vô cùng suy yếu, nhưng hận thù cùng giận dữ trong hai mắt mãnh liệt trước nay chưa từng có!

Bởi vì một chưởng này của Yến Triệu Ca, khiến mặt đất xung quanh liên tục lún xuống, giống như động đất, rung lên không ngừng.

Lấy hố sâu làm trung tâm, từng cái khe lớn lan ra bốn phía.

Trong chấn động, phía dưới hố sâu như muốn tiếp tục sụp đổ, phía dưới truyền ra tiếng nước chảy, sông ngầm bắt đầu chuyển động.

Thân thể của Diệp Cảnh dần sụp xuống dưới, mắt thấy sẽ rơi vào trong sông ngầm.

Từng đạo chướng khí (khí độc) trong sông ngầm phòng lên cao, tan vàng mòn thiết, ngăn cản lối đi của Yến Triệu Ca.

Diệp Cảnh nói khàn khàn:

- Cẩu tặc Yến Triệu Ca, chừng nào ta còn một hơi, sẽ đấu với ngươi tới cùng! Ta. . .

Hắn còn chưa nói hết, Yến Triệu Ca dĩ nhiên xuống tới, triển khai Thiên Uyên Nghịch Lưu Quyết, hoàn toàn không quan tâm đến chướng khí, trong nháy mắt đi tới trước mặt Diệp Cảnh!

Yến Triệu Ca nhìn hắn, cười tà:

- Vầng sáng nhân vật chính sao?

- Người muốn giết ngươi, lập tức xảy ra chuyện, giết không được, lại để cho ngươi chạy, luyện được thần công, trở lại báo thù hả?

- Trong Trấn Long Uyên, ngươi không chết, bởi vì ta không muốn giết ngươi, còn hiện tại...

Cương khí trên đầu Yến Triệu Ca lại biến thành một bàn tay to lớn, ầm ầm vỗ xuống lần nữa!

- Yến mỗ muốn ngươi chết canh ba, ai có thể cho ngươi sống tới canh năm!

Một chưởng đập xuống, Diệp Cảnh giận dữ rống lên rồi im bặc!

“Ầm!”

Trong tiếng nổ, hoá thành tro bụi!

Một Linh hồn nhàn nhạt, tan thành mây khói!

Hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.