Sử Tiền Nam Thê Hàm Ngư Phiên Thân Ký

Chương 26: Chương 26




109, may y phục

Tôn Chí Tân thuộc da thành công ở trong doanh địa nhấc lên một làn gió thuộc da. da trải qua đặc chế hiệu quả mọi người đều thấy, thuộc da quả thực khác biệt một trời một vực, da thuộc thoải mái là rõ ràng. Hơn nữa Tôn Chí Tân không cần nhiều lời, phàm là người thấy nó có thể tưởng tượng được tác dụng giữ ấm của nó trong mùa đông. Bởi vậy thuộc da nhanh chóng trở thành hoạt động chủ yếu trong doanh địa, phàm là người có thể làm đều tham gia thuộc da, ngay cả đám thợ săn cũng không ngoại lệ, chỉ cần nhàn rỗi sẽ đi giúp thuộc da. Muốn trong mùa đông rét lạnh mặc vào da thuộc mềm mại ấm áp, bọn họ cùng đến góp một tay thuộc da liền có vẻ phi thường tất yếu.

phương pháp thuộc da hộ gia đình đơn giản hoá của Tôn Chí Tân rất thích hợp tình huống thực tế trước mắt của bộ tộc, kết quả liền làm cho toàn dân thuộc da. Tuy rằng không long trọng như thiêu gốm, nhưng ảnh hưởng lan rộng hơn rất nhiều, trở thành một chuyện quan trọng trong việc phát triển sinh hoạt của bộ tộc.

Trái lại Tôn Chí Tân, hắn giờ lại nhàn , bởi vì công tác thuộc da bị Naaru và Tiger , còn có Buku và Auge tiếp nhận, hắn ngược lại không việc gì làm, nhiều nhất là hướng dẫn tộc nhân phương pháp chế dung dịch kiềm và acid mà thôi. Tựa như chuyên gia ở hiện đại, chỉ động khẩu không động thủ……

Mấy thứ nguyên lý thực phức tạp, thực tế thao tác cũng rườm rà, nhưng độ khó kỳ thật lại không khó, bao gồm toàn bộ quá trình thuộc da, cơ hồ xem một lần là hiểu. Ngay cả Harry đồng học trí lực có vấn đề cũng có thể làm giỏi hơn người học sau, những người khác sao không thể học? cho nên Tôn Chí Tân sau vài ngày làm thày dạy thuộc da thật là quá nhàn, dù hắn muốn thuộc da cũng phát hiện trong tay mình không có da để thuộc, toàn bị những người khác đem này việc đoạt đi.

Không phải Tôn Chí Tân không có da, nếu muốn bàn về số lượng da thuộc có được trong toàn tộc, trước mắt ai cũng không thể so với hắn, bao gồm cả Naaru, Tiger hay Arek. Người tiền sử khẳng khái hào phóng biết cảm ơn , Tôn Chí Tân vô tư đem phương pháp thuộc da nói cho mọi người, hắn liền thu được càng thêm nhiều hồi báo. Người đến đáp tạ đều là lấy da thuộc báo đáp, da thuộc đưa tặng đại đa số là da thuộc nguyên thủy không trải qua xử lý, cũng có chính bọn họ học sau khi học thuộc da lấy đến chỗ Tôn Chí Tân để hắn kiểm nghiệm thành quả, cuối cùng lại qua tay đưa cho hắn. đưa tới như vậy đưa kết quả chính là lều của Tôn Chí Tân thành một kho hàng da, đầy một đống lớn da thuộc. Trong những món da thuộc này, trải qua đặc chế chỉ có gần ba mươi miếng, trong đó có vài mảnh so với bản thân Tôn Chí Tân thuộc còn tốt hơn nhiều.

Cho nên nói người tiền sử kỳ thật là rất thông minh , bọn họ chỉ là thiếu một người dẫn đường. Mà Tôn Chí Tân xuất hiện , rút ngắn lại thời gian và kinh nghiệm mọi người cần dùng đổi lấy tri thức, mang đến chính là bộ tộc thợ săn và bộ tộc gió biển phát triển nhanh chóng. Tuy rằng loại phát triển này ở trước mắt còn có chút không rõ ràng , nhưng theo thời gian tích lũy, nó tất nhiên sẽ biến chất.

Tôn Chí Tân kỳ thật là người không chịu ngồi yên, vẫn nghĩ tìm chút việc đến làm. Tại thời tiền sử lại vô cùng thiếu thứ giải trí, đặc biệt hắn bây giờ còn bị câm, muốn tìm người nói chuyện phiếm cũng không được. dưới tình huống đó, để hắn nhàn rỗi còn không bằng để hắn cùng mọi người thoải mái cùng nhau thuộc da.

Vừa vặn bên cạnh có Naaru và Tiger hai tên đàn ông cường thế, rất nhiều việc Tôn Chí Tân không thể động thân đi làm.

Săn thú, bọn họ không chuẩn. Bản thân Tôn Chí Tân muốn cứng rắn tham dự đội ngũ thợ săn cũng không được, bởi vì đó là một đoàn đội phối hợp nghiêm khắc, năng lực này liên quan đến toàn bộ đoàn đội, tác dụng cá nhân rất nhỏ. Nếu hắn cứng rắn muốn vào, kết quả sẽ ảnh hưởng hiệu suất của đám thợ săn, làm cho mọi người phân tâm chiếu cố hắn, ngược lại làm cho hiệu suất thấp, nói không chừng còn có thể dẫn tới nguy hiểm, nguy hại đến an nguy của những người khác. Tôn Chí Tân không phải người không làm không được, chỉ đành chịu thua không tham dự săn thú.

Thuộc da, bọn họ cũng không chuẩn. Lý do là Tôn Chí Tân giờ yết hầu bị thương, phải dành nhiều thời gian dưỡng yết hầu. Hai tên nhị hóa vô luận như thế nào cũng không chịu tin Tôn Chí Tân vĩnh viễn cũng không thể nói chuyện, chỉ cố chấp cho rằng chỉ là nhất thời không thể khôi phục, chỉ cần hảo hảo dưỡng thương, Tôn Chí Tân một ngày nào đó có thể hồi phục thanh âm.

Được rồi, Tôn Chí Tân nhận hảo ý của bọn họ. Kỳ thật…… trong lòng hắn rất ấm áp . Tuy rằng hai tên kia thực bá đạo, nhưng ôn nhu sau đó hắn biết, cái loại quan tâm cùng che chở này, còn có ngộ thương hắn tạo thành tàn tật áy náy hắn cũng biết. liền Tôn Chí Tân một bên vui vẻ đồng thời một bên lại thực buồn bực.

Không phải là bị câm thôi, tay không thiếu chân không tàn , bằng gì không cho làm việc ? sẽ làm người ta nhàn mốc meo thật không tốt……

Lúc này, Tôn Chí Tân vô cùng hoài niệm Qigeli. Đó là một ông anh ôn nhu ổn trọng, hắn làm việc chẩn trọng mà chu toàn, căn cứ năng lực của ngươi cùng tình huống thực tế an bài nhiệm vụ cho ngươi, mà không phải giống Naaru và Tiger, đơn giản chỉ vì ngộ thương mình liền nuôi mình như đóa hoa nhà ấm .

Đóa hoa ? Bà ngươi chứ ! thật là ghê tởm.

Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Tôn Chí Tân dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt: Hắn muốn vọt tới chỗ Qigeli, cùng hắn chặt cây báng. Đỡ phải ở đây nhàn đến đau cả trứng !

Nhưng Tôn Chí Tân lại không tranh được hai tên nhị hóa kia, phương pháp của bọn họ rất đơn giản, dưới tình huống trước mắt mọi người ai cũng không để ý tới ai, biện pháp của họ chính là đem da có thể thuộc cầm hết đi thuộc, chính là cho ngươi không có việc gì để làm !

Này thật là một loại xử phạt ngọt ngào. Tôn Chí Tân một bên cảm thấy buồn cười, một bên lại không thể bó tay; Một bên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, một bên trong lòng lại cảm thấy buồn rầu; Một bên muốn tới gần hai người này, một bên lại cảm thấy hai người này đều là thiên đại phiền toái, cách càng xa càng tốt. Đủ loại suy nghĩ, điều điều lo lắng; Trăm ngàn cái ý niệm trong đầu quay lại, ngàn vạn cân nhắc cuồn cuộn, thật giống như câu thơ :

Tài hạ mi đầu, lại để bụng đầu.

Lại giống như ngôn ngữ mạng hình dung :

Đau, cũng khoái hoạt !

Tóm lại, giờ Tôn Chí Tân vô cùng buồn bực.

Tình yêu quả thật là thứ tình cảm tối phức tạp trên đời này.

ngươi đã không cho gia làm cái này, gia đã nghĩ biện pháp làm cái khác. Người sống còn có thể bị nghẹn nước tiểu chết ? muốn tự tiêu khiển tự vui vẻ tìm việc làm, biện pháp thì nhiều lắm, có bản lĩnh nhị vị gia các ngươi đừng đi săn thú, ngày ngày canh lão tử !

Nghĩ tới nghĩ lui, trong tay đã có da thuộc tốt, như vậy học làm quần áo đi.

Mình một đại lão gia giống nữ nhân cầm kim chỉ may quần áo hình như là quá nghẹn khúc, bất quá là may cho người mình thích, vậy cái khác không cần bàn. Vì người mình thích làm một chuyện gì, vô luận ủy khuất thế nào cũng được. Trước kia Tôn Chí Tân không hiểu điều này, nhưng giờ nếu có ai nói với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ giơ ngón cái khen ngợi: Ca, ngươi mẹ nó chính là người một nhà với ta!

Bất quá đừng hiểu sai ý, người Tôn Chí Tân thích là tiểu đồng chí Buku khả ái vô địch thiên hạ, chứ không phải là hai tên nhị hóa kia. Vì bạn nhỏ Buku, hắn ủy khuất gì cũng chịu được, bao gồm tự tổn hại tự tôn nam tính may quần áo cho nó. Ai bảo bên người không đàn bà? nếu đã làm Zimmer, phải có giác ngộ việc Zimmer nên làm…… Tỷ như, may quần áo.

Nói thực ra, may quần áo Tôn Chí Tân không biết. Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không hiểu, mới trước đây Tôn Chí Tân trong nhà điều kiện không quá tốt, chính mình cầm lấy kim chỉ khâu vài cái mụn vá, hoặc là phùng đính cúc gì đó không thể làm khó hắn. Nhưng chỗ khó là cắt may, chân chính đem một đống nguyên vật liệu chia ra cắt thành hình dạng cần dùng, đem chúng khâu lại với nhau, độ khó liền rất cao .

Ghê tởm hơn là hắn chính là FA, FA bình thường ai lại đi chú ý việc này a ? cho nên tư liệu trên pda về phương diện này hoàn toàn không có. Bất quá Tôn Chí Tân vẫn không hết hy vọng, thật sự lục soát đem pda từ đầu, tìm kiếm tư liệu liên quan đến may mặc. Hắn lại thực quỷ dị tìm được tư liệu dệt áo lông và đan móc, trời biết mấy cái đó lúc trước làm sao lại lưu vào ? quỷ dị……

tìm không thấy tư liệu may mặc tương quan, xem còn phải dựa vào chính mình. các nữ nhân ttrong doanh địa không đáng tin cậy, các nàng bản thân còn không xong ! các nàng nếu biết may quần áo , lấy thiên tính nữ nhân thích ăn mặc, tuyệt đối không có khả năng để mình trần trùng trục. Cho nên trông cậy vào học tập các nàng kỹ xảo may quần áo liền không khác lắm hỏi đường kẻ ngốc. Theo sự phát triển của bộ tộc, tám mươi năm nữa cũng không xuất hiện hoàng đạo bà gì đó, giờ thôi…… May quần áo chuyện này vẫn dựa vào tự mình cân nhắc.

Kết quả Tôn Chí Tân liền dùng một buổi trưa thời gian suy nghĩ may quần áo cần cái gì.

Nhớ rõ mới trước đây muốn một bộ đồ mới khác với sau này lớn lên, khi đó tuy rằng tuyệt đại đa số gia đình tuy rằng đã không tự mình may quần áo , nhưng chế bộ đồ mới không tiện bằng về sau trưởng thành, tùy tiện tìm một cửa hàng bách hóa hoặc cửa hàng quần áo có thể mua được quần áo mình thích. Khi đó quần áo hơn phân nửa xuất từ cửa hàng may hoặc thợ may, trong chợ còn có cửa hàng vải giờ cơ hồ đã tuyệt tích. lúc đó trước cửa hàng vải cung cấp vải dệt, mà giờ mua bán vải vóc tuyệt đại đa số đều là xưởng dệt và xưởng may trao đổi lẫn nhau, thị dân bình thường không tham gia, bình thường đều trực tiếp mua quần áo về mặc.

lúc ấy, hàng vải bán vải, cung cấp cấp cho hàng may hoặc gia đình. Hàng may là cửa hàng tập hợp công năng cắt, chế y, tiêu thụ. Lớn một chút thì kết hợp với thợ may, giao cho hàng thợ may bán ra. Cửa hàng vải, hàng may, thợ may, ba người này cơ hồ cấu thành vong sản xuất tiêu thụ quần áo khép kín.

Thực may mắn, Tôn Chí Tân mới trước đây có cô bạn thân, nàng là một tiểu cô nương, trong nhà mở một hàng may, mẹ nàng là một thợ may có tiếng. Mới trước đây Tôn Chí Tân và cô bạn kia quan hệ rất tốt , thường đi nhà nàng hoặc cửa hàng chơi, đối này phương diện may mặc mơ hồ nhớ rõ một ít.

Giống như công cụ, Tôn Chí Tân nhớ rõ có thước đo, kéo, bàn cắt, cái dùi, kim khâu lớn nhỏ, chỉ, máy may đạp chân — sau lại đổi thành chạy bằng điện , bàn là điện, hơn một ngàn giá áo, còn có khuôn dùng để phụ trợ cắt đủ loại kiểu dáng. Tôn Chí Tân mơ hồ nhớ rõ ở lúc ấy chỉ là khuôn áo còn có mấy chục loại, rực rỡ muôn màu khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Đau đầu…… Không nhớ còn không cảm giác được, nhớ lại mới phát hiện may một bộ quần áo thật không có dễ, thứ cần dùng cư nhiên nhiều như vậy. Hoàn hảo mình có dự kiến trước lúc đầu may áo da chỉ là áo che ngực đơn giản, nếu lúc ấy may một bộ áo da, nhớ lại này đó…… Chỉ sợ còn chưa bắt đầu may đã rút lui có trật tự.

Bất quá có khó cũng phải may, không nói đến Buku, đứa trẻ kia mà đông lạnh mình sẽ đau lòng, may quần áo cho hắn là chuyện phải làm. Còn có mấy người khác trong nhà mình, tỷ như Auge, tỷ như hai tên ngốc kia, không may đồ cho bọn họ, mùa đông làm sao bây giờ ? cho nên việc này có đau đầu nữa cũng phải làm, còn phải làm thật mau, mặt khác còn phải nhanh chóng mở rộng trong bộ tộc .

Giờ Tôn Chí Tân bị câm, càng thích lấy việc trước làm ra thành quả, làm cho mọi người sau khi nhìn ra thành quả chủ động đi học. Giống chuyện thuộc da, đủ để chứng minh phương pháp lấy hành động làm ra thành quả thôi động mọi người chủ động đi học của hắn thực thành công.

Nếu như vậy, bất cứ giá nào , có khó cũng phải phùng !

110, Buku khiến người ta phát điên

may quần áo cần dùng đến cái gì, mà mình lại có cái gì. Tôn Chí Tân bi thôi phát hiện mình không có một thứ quan trọng nhất — máy may. Tức là nói ngoại trừ khâu tay, hắn không có khác lựa chọn.

Nếu có dự kiến trước sẽ xuyên đến thời tiền sử, Tôn Chí Tân chắc chắn sẽ bỏ trong bao leo núi một cái đài điện và máy may. Thứ kia dùng khéo, tuyệt đối là thứ các bà nội trong lúc nhàm chán tạo thành sở thích may đồ.

Nhưng Tôn Chí Tân không phải nội trợ, hắn ngay cả phụ nam cũng không phải — ách, không chắc hắn đang chuyển biến theo hướng này…… Mặt khác hắn cũng không dự kiến trước, cho nên điều kiện vật chất quyết định trụ cột sinh hoạt — lựa chọn duy nhất chỉ có thể là khâu tay.

Nguyên liệu, vải hắn còn chưa se ra, da thuộc lại có một đống lớn. Kim, có, trong bộ dao Thụy Sĩ có, trên cán đao dã chiến cũng có. công cụ cắt, có, kéo, đại đao hắn gì cũng không thiếu. Chỉ, hẳn là không hề thiếu, Arthur có tay nghề se sợi tốt nhất đã qua báo Tôn Chí Tân, nói sợi đay có được đã toàn bộ sẽ thành cuộn chỉ, do nàng bảo quản . Ngô…… nữ tử hiền lương thục đức phẩm tính thật tốt, không nói có thiên phú se sợi, làm việc còn nghiêm túc chắc chắn, có cơ hội đề nàng làm bộ trưởng nữ công!

Tốt lắm, có mấy thứ này , theo lý đã có đủ điều kiện may một bộ quần áo.

Đương nhiên…… Chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Thực tế được không còn phải làm mới biết được.

Sau đó còn phải đo lường, cần thước đo. Này dễ làm, thước đo hắn cũng có, là thước cuộn bằng thép cứng nhắc, ở trong bộ dao Thụy Sĩ. Bất quá nó không quá thích hợp lấy đến đo thân thể, vì tính thực dụng, còn phải làm ra một cái thước mềm.

Tôn Chí Tân nghĩ nghĩ, tìm sợi đay chà xát ra một sợi thừng nhỏ chắc chắn làm thước mềm. Về phần khắc độ, dùng nút thắt đánh dấu là một lựa chọn không tệ.

Vốn hắn định dùng hệ đo lượng cm để thắt nút làm chuẩn. Nhưng nghĩ lại, cứ một cm là một nút, vậy một cái thước 1m là 100 cái nút, thế không phải chỉnh người chết à ? vẫn là người xưa bớt việc, mỗi một tấc là 3.33 cm…… Chia ba sẽ được gần một cm. Nói cách khác một thước hắn chỉ cần ba mươi cái nút là đủ, giảm đi một đống chuyện.

Lúc thắt nút Tôn Chí Tân vẫn nhịn không được nghĩ, cách đánh dấu của người xưa chắc chính là loại phát minh kiểu lười của mình. Nhìn đi ! một chút liền giảm đi một phần ba công việc !

Xả xa, xả xa……

Tôn Chí Tân cuối cùng làm tốt một cái thước mềm dùng nút thắt chia độ, lại suy xét đến hình thể cao lớn của đàn ông tiền sử giống Naaru, còn có ‘Người khổng lồ’ như Tamu phải hai mét hơn , dùng thước dài khoảng hai đến ba mét. Ước chừng cũng không có người cao đến ba thước mấy đi…… Tôn Chí Tân nghĩ như vậy.

sắp xếp xong mọi chuyện, Tôn Chí Tân chạy tới đo người cho Buku.

Buku lúc này làm sao còn phản đối Tôn Chí Tân dùng da lông kiểu mới làm đồ cho mình mặc? nó còn ước gì, vừa nghĩ đến thứ mềm mại ấm áp này bao lấy mình, trong lòng liền vui vẻ.

Nhưng tiểu tử Buku kia đáy lòng rất thiện lương , nhiều lúc nó nghĩ đến không phải mình, mà là thân nhân bên mình.

Buku bị Tôn Chí Tân đo tới đo lui , tuy rằng không rõ Tôn Chí Tân cụ thể đang làm cái gì, nhưng đại khái đóan được có liên quan chuyện làm thứ cùng loại với váy da, liền hỏi:“Zimmer, ngươi đang làm gì vậy ?”

Tôn Chí Tân đánh bắt tay vào làm thế nói:“Đo người cho ngươi.”

Buku lại hỏi:“Làm váy da sao ?”

Tôn Chí Tân vung ngón tay:“So với cái kia còn phức tạp hơn nhiều. Cho nên mới phải đo người trước.”

“Đo ?”

Tôn Chí Tân khoa tay múa chân dùng thước mềm:“Cũng không thể bắt ngươi đứng im ở chỗ này để ta may xong đi ? ta trước dùng cái này đo người của ngươi, tỷ như cánh tay dài bao nhiêu, thắt lưng rộng bao nhiêu, sau đó nhớ kỹ, là có thể căn cứ vào đó để làm đồ.”

Buku có chút ngạc nhiên:“Biện pháp này rất lợi hại, Zimmer ngươi thật thông minh ! bất quá làm váy da, vì sao ngay cả cánh tay dài bao nhiêu cũng phải đo ? không phải đo thắt lưng là tốt rồi sao ? vẫn giống như lần trước, làm cho ta một bộ váy da ở trên người?”

Tôn Chí Tân liền cười:“So với lần trước còn tốt hơn, ngay cả cánh tay, chân đều bao lại.”

Buku không hiểu lắm, nhưng trong lòng thực vui mừng. động tác của Tôn Chí Tân lại chọc nó ngứa, thân thể nhỏ bé không ngừng xoay đến xoay đi, một bên ha ha cười, một bên nói:“Zimmer, vẫn đừng làm cho ta trước.”

Tôn Chí Tân ngừng tay, bắt tay vào làm thế hỏi hắn:“Vì sao ?”

Buku thiên chân nhìn về phía Tôn Chí Tân, nói:“Ta đã có nha ! tuy rằng lần trước bởi vì da cứng rắn không thoải mái, nhưng mặc ở trên người vẫn thực ấm áp.” Buku chỉ hai miếng da ngực, ngoác miệng cười:“Trẻ con khác trong tộc cũng không có đâu, cũng chỉ có ta mới có. Ha ha, Zimmer của ta làm cho ta một món. Ngươi làm cho ba ba bọn họ đi, giờ thời tiết càng ngày càng lạnh , đặc biệt lúc sáng sớm. Ba ba và anh trai đều phải sáng sớm săn thú, ta lo lắng bọn họ đông lạnh. Zimmer ngươi không phải đã nói sao ? thời tiết lãnh lại không bảo đảm thân thể ấm áp sẽ rất dễ sinh bệnh, lúc săn thú ra mồ hôi không giữ ấm, thân thể nóng lạnh đột ngột cũng dễ dàng sinh bệnh. Sinh bệnh liền khó chứa, rất dễ chết người. Ta không muốn ba ba và anh trai chết, Zimmer, ngươi làm cho bọn hắn trước, ta không vội.”

Dừng dừng, quay đầu nhìn thân thể Tôn Chí Tân, lại nói:“Còn có ngươi, ngươi không giống với chúng ta. Không rắn chắc cường tráng giống chúng ta, thời tiết rét lạnh chỉ sợ càng dễ sinh bệnh, ngươi nên may cho chính mình mới đúng.”

Tôn Chí Tân nghe được trong lòng ấm áp, đứa nhỏ này, lại hiểu chuyện lại săn sóc người như vây, thật là khiến người ta yêu thương.

Trong lòng yêu tiểu gia hỏa này chết đi được, nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ của hắn một chút, bắt tay vào làm thế trêu đùa hắn:“Chẳng lẽ ngươi không sợ lạnh ? ngươi là trẻ con, nên chiếu cố trước.”

Buku lắc đầu cười nói:“Đương nhiên sợ lãnh. Bất quá ta lạnh có thể trốn đến nơi này của ngươi, nơi này có hố lửa, rất an toàn, không giống lều khác lúc không có người nhất định phải tắt lửa. Nói thật, ngủ cùng Auge, lúc nửa đêm lạnh chết người. Lửa rất khó kiềm chế, lúc không có người cũng không dám thiêu, lúc ngủ lại không dám đốt lớn, cảm giác cả đêm đều ngủ không ấm áp.”

Tôn Chí Tân bắt đầu sờ cằm, nói như Buku, ngoại trừ may quần áo, hắn phải học may chăn…… hừ ! càng ngày càng giống bà mẹ già!

Thấy Tôn Chí Tân sắc mặt có chút biến ảo không chừng, tròng mắt Buku vừa chuyển, lấy lòng cười nói:“Hắc hắc, ta lạnh liền đến ngủ cùng ngươi. NDDù sao ta đã có một món rồi, vẫn nên làm cho những người khác trước. Đợi mọi người đều có ngươi lại làm cho ta.”

Dừng dừng, có chút lo lắng nhìn Tôn Chí Tân, hỏi:“Zimmer, có phải ngươi còn đang giận ba ba hay không? ba ba nói với ta, hắn không cố ý đả thương ngươi. Theo ta thấy, đều là tên Tiger kia đánh ! ba ba vẫn rất lo lắng thương thế của ngươi, muốn đến nhìn ngươi. Nhưng ngươi lại không để ý tới hắn, không cho hắn vào lều của ngươi. Zimmer, Zimmer tốt, đừng nóng giận , ba ba hiểu ngươi nhất, còn thương ngươi ta, ngươi làm cho hắn trước đi. Hắn có váy da ngươi làm, khi mặc ở trên người ấm áp sẽ nghĩ đến ngươi.”

đứa trẻ chết tiệt này, miệng sao ngọt như vậy? Naaru sau lưng hứa hẹn nó những lợi ích gì, nó mới tận hết sức lực nói tốt cho hắn như vậy? hơn nữa vừa nói tốt cho Naaru, một bên còn không quên đả kích Tiger , tiểu tử này, thật là…… Tôn Chí Tân nheo mắt lại, theo bản năng cảm thấy Naaru không có thuần lương như mình tưởng tượng. Cổ nhân viết rất hay: Cha nào con nấy. Có thể dạy dỗ Buku như vậy, Naaru chỉ sợ cũng không phải đèn cạn dầu.

Bất quá Buku nói lại có lý, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhất là sáng sớm và tối muộn, chênh lệch nhiệt độ rất lớn, không chú ý một cái thật sự dễ cảm lạnh. Tại thời tiền sử, cảm lạnh trực tiếp có thể mất mạng, dù là Naaru thợ săn cường tráng, không dễ trúng phải, cũng không thể qua loa.

Mình cùng Buku trường kỳ ở trong doanh , tựa như nó nói , lúc cảm thấy lạnh cùng lắm thì trốn trong lều, mà mấy tên kia lại không được. trước hết may quần áo cho bọn hắn đi.

Bất quá, may quần áo cho bọn họ, nhất định phải đi đo thân thể cao to của họ. Đây chính là thân mật tiếp xúc a…… Ở thời kì xấu hổ này, Tôn Chí Tân thật sự đề nổi dũng khí có bất luận tiếp xúc thân thể hay phương diện khác. Không bằng……

con mắt gian trá của Tôn Chí Tân chuyển hai chuyển, điệu bộ nói với Buku:“Buku, ngươi có muốn học cách dùng cái thước mềm này không? học xong , có rất nhiều chỗ cho ngươi chơi nga ~ tỷ như, ngươi nhất định rất muốn biết anh trai ngươi cao bao nhiêu đi ? học xong dùng thước đo là biết.”

Buku quả nhiên trúng kế, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười lên, nói:“Được ! Zimmer ngươi dạy ta, ta muốn học.”

Vốn chiêu mượn đao giết người này không để lại dấu vết , nhưng Tôn Chí Tân có đôi khi quả thật rất đại khái, thuận tay liền tiếp tục điệu bộ:“Lại đi đô ba ba và Tiger , trở về nói cho ta biết.”

Nghe được ngay cả Tiger cũng phải đó Buku đã nhíu mày, lại nghe cha mình cũng cần mình đi đo, lòng dạ nhỏ bé liền bắt đầu tính toán.

Zimmer nhà mình không phải không chịu gắp ba ba mình sao ? nếu hắn phải lấy được số đo của bọn hắn, như vậy dù hắn muốn không để ý tới ba ba cũng không được ! kể từ đó, ba ba không phải có cơ hội cùng hắn đứng với nhau ? về phần Tiger …… người đáng ghét kia cũng đừng đi đo. Tốt nhất để hắn mùa đông không có váy da ấm áp, đông chết hắn !

Buku tròng mắt quay tròn đổi tới đổi lui, vẻ mặt giảo hoạt thoảng qua, thiên chân cười hỏi:“Có khó không a ? ta sợ ta không học được.”

“Không khó, không khó !” Tôn Chí Tân phất tay, hận không thể lập tức sẽ dạy cho nó, sau đó đem vấn đề đau đầu này giao cho nó đi làm.

Hai người liền ngồi đó học, toàn bộ quá trình Buku luôn đặt câu hỏi:

“Đây là bao nhiêu ?”

“A ? một tấc a ?”

“Ách…… Đây là bao nhiêu ?”

“Một tấc lại là bao nhiêu ?”

“Này…… Ta xem không hiểu……”

Tôn Chí Tân phát điên, chỉ cảm thấy hôm nay Buku ngốc chưa từng thấy. Đặc biệt nghĩ đến mình định ra chia độ tiêu chuẩn, trong lòng Tôn Chí Tân còn có chút cảm giác thành tựu . Ở thời kì viễn cổ, thống nhất tiêu chuẩn chia độ là một chuyện cực kỳ vĩ đại, mà tiểu đồng chí Buku khi nghe Tôn Chí Tân giải thích chỉ đơn giản nga một tiếng liền đem chuyện đầy sùng bái này sơ lược. đổi là ngươi, gặp được sự tình này, ngươi có phát điên không ?

Mẹ nó !

Không biết một tấc là 33.3 phân, ngươi cũng không thể nhớ được số ô ? dù không chia ô, có bao nhiêu ô không nhớ, nhưng nó dùng thế nào vẫn nhớ rõ đi ?

Giờ Tôn Chí Tân vô cùng thống hận chính mình bị câm, không thể giải thích thước là cái gì, không thể nói được một tấc rốt cuộc là bao nhiêu, hắn thậm chí ngay cả hướng dẫn Buku học đo cũng không được.

thật lâu sau, Tôn Chí Tân thất bại thở dài, điệu bộ nói:“Thôi, ta tự mình đi đo.”

khuôn mặt nhỏ nhắn của Buku có chút bi thương:“Zimmer, ta là không phải rất ngốc chứ ?”

Tôn Chí Tân lập tức tỉnh lại sắc mặt:“Nói bậy ! ai dám nói ngươi ngốc, ta trừu đánh hắn !”

Buku lại vui vẻ, nói:“Nếu không chờ cổ họng ngươi tốt hơn hẵng dạy ta cái này đi, ta đi chơi.”

Tôn Chí Tân vô lực phất tay:“Đi thôi, đi thôi……”

Buku đi ra sau lều cười trộm chạy nhanh như chớp, đi tìm cha nó trước khi hắn hồi doanh, để hắn chuẩn bị sẵn sàng, Zimmer muốn đo người hắn!

Có thể thấy được, Buku giống cha hắn, nhìn như thuần lương, thực tế rất phúc hắc.

Bất quá trẻ con, dù phúc hắc cũng phúc hắc không đến đâu. Giống vừa rồi, biện pháp của nó không phải giả ngốc, mà là học được cách đo xong giả bộ không học được. Như vậy khiến Tôn Chí Tân phải đi đo cho Naaru, mà Tiger nó có thể thay thế Tôn Chí Tân đi đo, do đó chân chính đạt tới mục đích của hắn: Ở giữa Tiger và Tôn Chí Tân hình thành một bức tường, ngăn cách cơ hội hắn và Zimmer nhà mình thân cận.

Kết quả, hắn giả ngốc quá giống , tuy rằng thành công lừa gạt Tôn Chí Tân, tạo cơ hội hắn và cha thân cận, nhưng cũng đồng thời đem hắn đẩy phía hai người kia.

Buku a…… Ngươi với Zimmer của ngươi thật sự giống nhau, làm việc chỉ làm tốt một nửa a……

Tôn Chí Tân nghĩ kĩ, cảm thấy chuyện đo đạc này tốt nhất là thừa dịp dạ tập. Nếu đo lúc hai tên nhị hóa kia tỉnh lúc, mắt to trừng mắt nhỏ , rất xấu hổ ? cho nên lén lút đi đo là tốt nhất .

Vốn muốn suy nghĩ tiếp cận thợ săn vĩ đại như Naaru và Tiger, lấy bọn họ tâm cảnh giác giống như dã thú, là rất khó, nhưng hai tên này đối với ai đều có tâm cảnh giới, chỉ là đối với mình không có, điểm này Tôn Chí Tân vẫn nắm chắc, cảm thấy sự tình có thể làm.

Đợi ăn xong cơm tối, thật vất vả đợi đến thời gian trời tối đi ngủ, nghe ngóng tình hình lại đợi một trận, nghe toàn bộ doanh địa đều an tĩnh lại, phỏng chừng toàn bộ doanh địa mọi người đã đi vào giấc ngủ. Tôn Chí Tân mới nhìn đồng hồ, kim đồng hồ biểu hiện đã là mười một giờ tối, mới lấy ra thước mềm, lén lút đi qua lều của Naaru.

Đi vào lều của Naaru, quả nhiên thấy hắn đã ngủ say, dưới ánh sáng ngọn lửa tạo thành mị lực thành thục độc đáo.

Tôn Chí Tân kinh ngạc nhìn hắn trong chốc lát, thấy mình trong thời gian giận dỗi vẫn nhớ tới người này . Lúc này nhìn hắn ngủ say, đúng là không thể kiềm chế muốn cùng hắn thân cận.

trong lều Naaru học lều của Tôn Chí Tân cũng làm một cái hố lửa, chẳng qua không làm tốt như Tôn Chí Tân, thiếu mặt đun nóng. Tôn Chí Tân lặng lẽ thêm mấy khối củi vào trong hố lửa, khinh thủ khinh cước đi đến ngồi xổm xuống bên người Naaru.

Người nọ ngủ rất say, mặt hướng về phía mình, để mình có thể nương ánh lửa thấy rõ mặt mày hắn.

Không thể nghi ngờ ,người đàn ông này rất anh vĩ thành thục , lông mi giống như cây quạt ở trên mí mắt hắn tạo thành cái bóng, hốc mắt hắn hãm sâu, phát ra mị lực vô tận. Tôn Chí Tân nhịn không được nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve mặt Naaru vài cái, mới lấy ra thước mềm đo người cho hắn.

Đo vai, đo ngực, đo thắt lưng. Đo đến đây còn có chút khó khăn , tên kia nằm trên mặt đất, làm sao để thước mềm bao quanh thắt lưng hắn?

Tôn Chí Tân đang nhức đầu, chợt thấy Naaru lật người , không khỏi mừng thầm được cơ hội tốt, nhanh tay đem thước mềm đưa tới. Nào biết vừa đưa vào một nửa, Naaru lại quẹo phải lại đây, ngăn chặn tay Tôn Chí Tân.

Tôn Chí Tân kinh hãi, cuống quít rút tay ra khỏi thắt lưng hắn, lại bị bàn tay to của Naaru bắt lấy.

Tôn Chí Tân ngẩng đầu, ngạc nhiên chống lại ánh mắt mỉm cười của Naaru.

T_T…… Hắn đã nói tên này sao lại ngủ như vậy, dù đối với mình không có phòng bị, chạm vào thân thể hắn cũng không có tỉnh, làm nửa ngày quả nhiên là đang giả bộ ngủ……

“Buku nói ngươi muốn tới, ta liền không dám ngủ chờ ngươi. Ngươi quả nhiên đến đây.” Naaru nói. “Còn đang giận ta ?”

Tôn Chí Tân cực kì xấu hổ, xua tay điệu bộ nói:“Không có. Ta từ đầu tới đuôi cũng chưa giận, đó là ta tự tìm .”

Đánh xong thủ thế mới nhớ tới Naaru không hiểu ách ngữ, không khỏi có chút nhụt chí.

Naaru đem bàn tay Tôn Chí Tân hợp trong lòng bàn tay mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tôn Chí Tân, nói:“Muốn nói cái gì cứ nói với ta, ta nhìn hiểu được.”

Tôn Chí Tân ngạc nhiên, lại nghe Naaru nói:“Ngươi lúc dạy Buku, ta ngày ngày đều đi theo Buku học.” Dứt lời, trong tay đánh ra vài cái thủ thế, Tôn Chí Tân vừa thấy, là Naaru đang dùng ách ngữ hỏi:“Yết hầu người còn đau không ? vẫn không thể nói chuyện ?”

ách ngữ kia rất thuần thục, biểu đạt chuẩn xác mà cẩn thận, đúng là kết quả thường xuyên luyện tập!

Trong khoảnh khắc, Tôn Chí Tân chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim đều mềm mại . Trong mắt hơi sinh ra một cỗ sóng triều, chua chát lại ngọt ngào.

Nếu có người vì ngươi nghiêm túc học ách ngữ, lúc lúc âm thầm chú ý ngươi, vì ngươi thay đổi cũng hùa theo ngươi làm cho mình thay đổi, như vậy, hắn đó là thật sự yêu ngươi.

Naaru, so với Tôn Chí Tân tưởng tượng còn càng rộng lượng, cũng có kiên nhẫn, sẽ vì người mình yêu mà cố gắng đề cao bản thân, điều tiết phương thức của mình cùng người yêu đạt tới hòa đồng.

Có thể có được người yêu như vậy, là hạnh phúc không thể nghi ngờ!

Tôn Chí Tân liền nhợt nhạt nở nụ cười, chỉ cảm thấy mình cố ý xa cách căn bản chính là dư thừa, Naaru cho tới bây giờ cũng không từng rời xa mình. Chính mình cần không gian tự hỏi, hắn liền khoan dung lui về phía sau một bước, chỉ ởxa xa yên lặng chú ý mình, nghiêm túc học ách ngữ, cố gắng làm tình nhân tốt nhất.

Làm một tình nhân tốt tiêu chuẩn là gì ? Tôn Chí Tân không biết, lại cảm thấy không có người nào có thể so sánh với Naaru. Hắn quá tốt làm mình kìm lòng không được yêu hắn, dù hắn là tên đàn ông thô lỗ thượng võ, hắn cũng biết !

“Ta tốt lắm.” Tôn Chí Tân cười dùng tay nói.

Nhìn nụ cười mê hoặc giống như trước của Tôn Chí Tân, lại nghe không được tiếng cười sang sảng nguyên bản của hắn. Naaru hốc mắt chợt đỏ, nhẹ nhàng kéo Tôn Chí Tân qua, để hắn nằm ở trên bờ ngực mình, dùng sức ôm chặt hắn, thấp giọng nói:“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Ta không phải cố ý muốn đánh thương ngươi, ngươi đừng hận ta.”

Hận ?

Cho tới bây giờ cũng không có quá, hôm nay đến này một chuyến, lại xác định này đàn ông làm cho mình yêu ngoan .

Tôn Chí Tân an tĩnh nằm ở trong ngực Naaru, nghe tim hắn đập hữu lực, cái gì cũng không muốn nói, chỉ cảm thấy dán vào nhau như vậy cảm giác thật tốt.

Naaru cảm giác được Tôn Chí Tân thân cận, đưa toàn bộ thân thể hắn tha lại, giống như cái chăn đem Tôn Chí Tân đắp trên người mình, thấp giọng thì thầm:“Đừng trốn tránh ta nữa có được hay không ? ta rất khó chịu.”

Nâng lên mặt Tôn Chí Tân, lại đưa miệng đến trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn, nói:“ cổ họng của ngươi sẽ tốt lên. Ta tin tưởng một ngày nào đó nó sẽ tốt hơn.”

Khẽ khàng hôn lên mặt Tôn Chí Tân như chuồn chuồn lướt nước, không có dục niệm, chỉ có nùng tình, khiến Tôn Chí Tân nhịn không được im lặng cười, mặt mày khoái hoạt cong lên thành hai cái trăng rằm.

Nhịn không được , Tôn Chí Tân bắt đầu hôn trả Naaru, dùng hành động nói với hắn kỳ thật câm hay không hắn một chút cũng không để ý, hắn để ý là hành vi của mình đối Naaru mang đến thương tổn. Bởi vì hắn tổn thương Naaru, hắn mới không dám tới gần hắn, nếu thân cận hắn quá, hắn sẽ cảm thấy khó chịu.

Naaru đã hiểu, môi dán bên tai Tôn Chí Tân nói nhỏ:“Tiger…… Ngươi muốn thế nào liền thế đi. Ta sẽ học tiếp nhận Tiger …… Chỉ cần trong lòng ngươi có ta. Ta thật vất vả mới khiến ngươi yêu ta, ta…… Ta…… Rốt cuộc buông không được.”

Tôn Chí Tân đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Naaru.

Khuôn mặt thành thục anh tuấn có ẩn nhẫn, có cố gắng bao dung, càng là đối với mình dung túng sủng nịch.

Nhớ trước kia đọc một đoạn văn, nói yêu người trên đều là hèn mọn . yêu Ai càng sâu, dục vọng chiếm đoạt sẽ càng thấp. Nó thậm chí có thể thấp đến không còn sở cầu, phủ phục đến dưới chân ngươi, chỉ cầu ở trong lòng đối phương có một chút nhỏ nhoi là được.

Khi độc chiếm biến thành ước vọng, chỉ có thể cầu chút này.

Naaru thoái nhượng, mạnh mẽ khống chế dục vọng độc chiếm của mình, chấp nhận thỏa hiệp.

Giật mình hiểu được điểm ấy, trong lòng Tôn Chí Tân đau đến nhũn ra, lại không biết nên nói cái gì, chỉ là liều mình hôn môi Naaru.

Nếu Naaru có thể biết, hắn sẽ biết mình là đang dùng phương thức này nói cho hắn: Ta yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi.

Naaru quả nhiên là biết , khóe miệng vẽ ra một nụ cười khổ, hai tay đem Tôn Chí Tân ôm càng chặt.

Tôn Chí Tân từ trong lòng Naaru ngẩng đầu lên, điệu bộ:“Chúng ta ba người……”

Naaru ấn đầu hắn trở lại trong lòng mình, thấp giọng nói:“Nếu là hỏi ý nghĩ thực sự của ta, vô luận như thế nào ta cũng không nguyện ý ! nhưng trên thực tế của chúng ta tranh đấu đã xúc phạm tới ngươi, ta đoán được, trí giả đoán được, thậm chí Tiger cũng đoán được, đều chính xác . Chúng ta hai người tranh đấu, tuyệt đối không có kết cục tốt, khiến ngươi bị câm chính là chứng cứ rõ ràng.”

“Ta từng nghĩ, chỉ cần Tiger đồng ý buông tay, hắn muốn cái gì ta cũng đồng ý. Thậm chí bộ tộc của ta, cũng có thể vào trong tay hắn, trở thành phụ trợ cho hắn. Không tính những cái khác, Tiger quả thật là lãnh tụ tốt, bộ tộc giao cho hắn ta cũng yên tâm. Nhưng hắn không chịu buông tay, có một ngày hắn tới tìm ta nói chuyện, nói cho ta, chỉ cần ta đồng ý đem ngươi ra, hắn cũng có thể dẫn dắt toàn bộ bộ tộc gió biển làm phụ trợ của ta. Buồn cười là hắn cũng thành khẩn nói với ta, ta là một lãnh tụ tốt, đem bộ tộc giao cho ta, hắn yên tâm. Tại chuyện này, chúng ta hai người ý tưởng thần kỳ nhất trí.” Naaru thấp giọng thở dài:“Tiểu Tân…… Chúng ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ ?”

trái tim Tôn Chí Tân thu thành một đoàn, này cũng là nguyên nhân hắn không muốn nhìn thấy bất luận là Naaru hay Tiger: bài toán tam giác, hắn làm không được.

“Tên kia yêu ngươi , chết sống không chịu buông tay. Từ ngày đó hắn đuổi tới nơi này nhắc tới đề nghị ra liên thủ qua mùa đông, ta cũng đã đoán được sự tình sẽ phát triển trở thành như vậy, bởi vì chỉ cần cùng ngươi một chỗ đủ lâu, không có người nào có thể kháng cự được ngươi. Mà ngươi đối với hắn……” Naaru dừng một chút, nói:“Có lẽ tổ tiên cho ngươi rơi xuống giữa hai người chúng ta đã định trước kết cục. Nếu không thể độc chiếm, như vậy…… thì cùng nhau đi.”

Tôn Chí Tân im lặng, đây là kết cục tốt nhất hay là kết cục tất nhiên?

Hắn không biết, chỉ biết khi nghe được thỏa hiệp cuối cùng của Naaru, một tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống . Hai người này sẽ không tiếp tục tranh đấu ác liệt, hắn không cần tiếp tục lo lắng ai sẽ chết. Sẽ không lại có cái suy nghĩ không thể nhìn thấy một trong hai người trong lòng đau như cắt, lưu lại một cái động máu chảy đầm đìa.

Đại khái, ta thật là ích kỷ mà tham lam , có một người ngại không đủ, còn muốn càng nhiều.

Tôn Chí Tân kinh ngạc, không thể kiềm chế nghĩ, nếu hai người này không có vĩ đại như vậy thì tốt rồi. Lại nghĩ nếu hắn vĩnh viễn cũng không hiểu tình yêu giữa đàn ông với nhau thì tốt rồi. Lại nếu hắn sẽ không lỗi thời xuyên đến thời tiền sử thì tốt rồi, ở hiện đại phẳng lặng bình yên mà sống, có lẽ vẫn yêu đương, nhưng vĩnh viễn không hiểu cái gì là tình yêu.

Nhịn không được lại tự hỏi, nếu hắn biết ở thời đại viễn cổ có hai người đàn ông vĩ đại như vậy chờ mình đến yêu, mình sẽ lựa chọn thế nào?

Kết quả không cần nghi ngờ, cho dù là tan xương nát thịt, hắn cũng sẽ đập đầu để xuyên qua.

Tình yêu, là bữa tiệc làm cho người ta không thể kháng cự trên đời này, hắn sẽ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ vì một phút giây tươi đẹp.

“Tiểu Tân, đang nghĩ gì thê ?”

Tôn Chí Tân mờ mịt hoàn hồn, hướng Naaru điệu bộ:“Ta, ngươi, Tiger .”

Naaru cánh tay chuyển xuống, ôm eo nhỏ của Tôn Chí Tân, nhẹ giọng hỏi:“Nếu Tiger cướp được ngươi trước, đổi thành ta đuổi lại đây, ngươi sẽ yêu ta sao ?”

Tôn Chí Tân quay đầu, nghiêm túc nhìn Naaru, đáp án không nghĩ có thể trả lời.

Tôn Chí Tân trịnh trọng gật đầu, dùng tay không thể biểu đạt trong lời nói: Muốn yêu ngươi thật sự quá dễ dàng, ta kháng cự ngươi không được, mị lực của ngươi…… thực đáng sợ.

Naaru rốt cục lộ ra nụ cười sáng ngời, bắt đầu dùng bụng mình cọ xát Tôn Chí Tân, thấp giọng lại hỏi:“Ta và Tiger , ngươi yêu ai nhiều hơn một chút ?”

Được rồi…… Vấn đề này có chút đáng ghét . Mà trên thực tế tình đám người yêu đến cuồng loạn đều thích hỏi cái vấn đề này, dù là Naaru anh vĩ bất quần cũng không ngoại lệ.

Bất quá Tôn Chí Tân không định trả lời vấn đề này — chỉ cần đầu óc còn chưa hỏng, ai cũng biết vấn đề này không thể trả lời, không dám trả lời, cũng vô pháp trả lời.

Đặc biệt người nọ bây giờ còn đang phát tình, nóng bỏng quen thuộc khiến Tôn Chí Tân lông tóc dựng đứng.

Ách…… Xem ra mình bị đánh câm cũng không phải không có ảnh hưởng , cố ý cách xa khiến cho hắn giống như trở về thời kì theo bản năng bài xích nam tính trong đàn ông thân mật tiếp xúc.

Cảm giác được thân thể Tôn Chí Tân ở trên người mình trở nên cứng ngắc, Naaru tiếc nuối thở dài, nói:“Ta đoán được sẽ như vậy. Được rồi, ta có thể chịu. Buku nói ngươi muốn tới đo người, đo đi. Vai và ngực đều đã đo, ngươi…… Còn muốn đo gì nữa ?”

Mẹ nó !

Lời này nghe vào như thế nào lại ái muội như vậy? hơn nữa Naaru ca ngươi lúc nói những lời này đừng đem cái thứ kia cọ đến cọ đi được không…… Thực ……

Tôn Chí Tân đen mặt, lại xúc động muốn đánh người .

Lấy số đo thật là cái việc tức chết người a…… Nhất là cái tên bị đo kia còn vẫn dùng một ánh mắt đói khát như là muốn sống nuốt ngươi nhìn ngươi chằm chằm, liền càng chết người hơn nữa.

Không khó ?

Nói bậy ! mình cũng không phải một con lợn sữa nướng da non thịt nõn!

Ngươi thử xem một bên cố gắng xem nhẹ thứ đồ đang kiêu ngạo đứng thẳng, một bên còn muốn đo thắt lưng và mông đi? tình hình quỷ dị khiến Tôn Chí Tân vô cùng muốn đi cào tường, hoặc là một đao cắt nó xuống làm tiêu bản !

Đáng sợ nhất dã đàn ông tiền sử, một chút không biết đối với tình nhân của mình phát tình có cái gì không ổn, chống nạnh chịu đựng bảo ngươi đo, còn một bên không ngừng ý đồ quấy rối ngươi, dụ dỗ ngươi, khiến cho Tôn Chí Tân không chỉ muốn cào tường, còn càng hy vọng tường chủ động đến cào mình !

quá trình lấy số đo cho Naaru vô cùng ái muội, cũng là cực kỳ khiến người ta buồn bực . sau khi đo xong Tôn Chí Tân quả thực chạy thoát ra khỏi lều của Naaru, chỉ hy vọng tên tiếp theo biết an phận một ít.

Biết ?

Mới là lạ !

Kia nhưng là Tiger , so với Naaru còn càng thêm kiêu ngạo.

Cho nên đi vào lều của Tiger thấy Tiger tỉnh , Tôn Chí Tân một chút cũng không kỳ quái. Lấy bản sự thông thiên của người này, hắn không biết mình muốn tới mới là mặt trời mọc đằng tây.

Bất quá ngay cả trong lòng có vạn phần chuẩn bị, khi thấy Tiger, Tôn Chí Tân vẫn bị dọa không nhẹ.

Từng thấy poster một nam nhân mặc đồ da chụp cùng siêu mẫu người Ý chưa?

Vì để tô đậm chủ thể, hình ảnh bối cảnh là một mảnh màu đen thuần khiết, nội dung chủ đề gồm hai thứ : Đàn ông, đồ da.

Một người đàn ông *** có làn da màu đồng cổ kiện mỹ được bao bọc bợi một bộ lông thú tuyệt đẹp. Hai tay một tay vuốt ve cơ ngực cường tráng của mình, một tay gác ở sau đầu, phơi bày hai bắp tay đường cong tuyệt đẹp; Hai bên đùi một bên gấp lại, một bên duỗi thẳng, lộ ra đường cong của bắp vế vô cùng mê người. Mà bộ lông, một nửa bị đặt ở dưới đường mông duyên dáng, một nửa hư hư bao lấy một cái đùi và trọng điểm tam giác. Phần lớn làn da màu oliu kiện mỹ đều lộ ra bên ngoài, tản ra vô tận gợi cảm cùng dụ hoặc, lộ mà không lộ, biểu đạt nam tính vô cùng nhuần nhuyễn tình. Sắc.

Tiger làm được , so với kia không chỉ lợi hại thập bội!

Trong ánh lửa bán ẩn bán hiện, người nọ bọc một khối da thuộc nửa dựa nửa ngồi đứng ở trong lều, nhìn thấy Tôn Chí Tân tiến vào ngẩng đầu mỉm cười, cặp đồng tử xám trắng chiếu vào ánh lửa không có nửa điểm lạnh lùng vô tình như mọi bình thường, nhưng lại như là hơi tỏa sáng, còn có ánh nước, trong mắt, trong mi, đều là một mảnh tình dày đặc. Sắc, bộ dáng kia muốn yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn!

Tôn Chí Tân trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, phát hiện bờ ngực tên kia so với mình tưởng tượng càng cường tráng, tứ chi hắn so với mình tưởng tượng càng thon dài, ngay cả chỗ hở ra ở bên hông hắn kia cũng có đường cong vô cùng mê người.

Trên thực tế phần da thịt hắn lộ ra so với poster kia ít hơn, nhưng đường cong cơ thể hoàn mỹ của hắn đạt tới hiệu quả trùng kích so với nó còn lợi hại hơn rất nhiều. hình thể hoàn mỹ do dã đàn ông tiền sử trong chiến đấu sinh tử rèn luyện đi ra làm sao là phòng tập hiện đại có thể sánh bằng ?

Bởi vì ngoài những cảm xúc tràn ngập. Sắc, Tôn Chí Tân còn cảm nhận được hình thể kiện mĩ đáng kinh ngạc của đàn ông. Nó chính từ vẻ mặt cười đến yêu nghiệt này giống như sóng biển ào ạt vô bờ.

Tôn Chí Tân liền cảm thấy răng đau, dù ai gặp phải một tên kiệt ngạo ngang bướng như vậy, phỏng chừng đều sẽ đau răng.

“Tiểu Tân.” Tiger cười tủm tỉm gọi Tôn Chí Tân:“Không trốn tránh ta nữa? rốt cục chịu đến gặp ta ?”

Mẹ nó !

Ai muốn đến gặp ngươi ?

Tôn Chí Tân cơ hồ phải quay đầu đi. Được rồi, trên thực tế là sau khi bị Naaru bẻ cong hắn đã học được đánh giá thẩm mỹ một người đàn ông như thế nào, hiểu được thế nào là mị lực gợi cảm dã tính của đàn ông. Giống Tiger giống như báo săn, sẽ chỉ làm hắn muốn phun máu mũi. Không thể trêu vào, hắn trốn là được chứ gì? hắn dám cá, tên kia dưới miếng da cái gì cũng không mặc !

Ngay sau đó, suy đoán của hắn liền được chứng thật. Tên kia hào phóng bỏ miếng da trên người, thân hình như một người thợ mỏ xuất hiện, miệng nói:“Ngươi không phải muốn tới đo người à ? đến đây.”

Quả thực giống như là đang nói ngươi không đến gì gì kia , đến, ta không phản kháng. Hơn nữa nhắc tới chữ đến này, Tôn Chí Tân liền không thể kiềm chế đem ánh mắt hướng đến bộ vị trọng điểm của hắn . T_T…… đại hiệp khoe chim a ! vẫn loại hình lớn này .

Tôn Chí Tân nhất thời cả mặt đen như đáy nồi, này nha rõ ràng chính là một tiện nhân ! vì sao mình lại thích hắn ?

không thể kiềm chế, thủ thế như lưu thủy tung bay, dùng ách ngữ gần đây nghiên cứu ra dùng để mắng chửi người tiếp đón Tiger.

Tiger một bên xem một bên gật đầu:“Ngô, nói ta hạ lưu. Được rồi, ta chỉ đối với ngươi hạ lưu. Di ? ta không phải người ? ngươi như thế nào biết ? ta nhìn không giống sao ?” Đột nhiên như là ý thức được mình nói cái gì không nên nói , lập tức ho hắng che dấu:“Khụ khụ, lời này có chút quá mức , ta không phải lợn giống. Hơn nữa, lợn có cái gì không tốt ? đám thợ săn săn được lợn rừng, thu hoạch kia sẽ làm bất luận thợ săn nào cảm thấy vui mừng. Lợn rất mạnh , chính là cái kia hơi nhỏ……”

Tôn Chí Tân khoa tay múa chân nửa ngày, đột nhiên ngạc nhiên ngừng tay.

Hắn thế nhưng nhìn hiểu!

Hắn thế nhưng giống như Naaru cũng nhìn hiểu ách ngữ của mình!

không phải là……

Tôn Chí Tân bỗng nhiên trừng lớn mắt, nhìn Tiger mỉm cười dùng tay nói,:“Naaru cùng Buku học ách ngữ, ta biết nó không chịu dạy ta, ta tìm Arek học. Ta học được giống không ?”

ách ngữ của Tiger so với Naaru có vẻ lạ hơn nhiều, hiển nhiên là sau khi học không tìm thấy người cùng luyện. Mà người này ở mặt ngôn ngữ có thiên phú xuất sắc, hắn như vậy thế nhưng cũng học được !

Tiger, ngươi……

Tôn Chí Tân ngơ ngác ngừng tay, bắt đầu thất bại nghĩ, mình bị hắn hấp dẫn không phải không có lý do gì . trái tim lại một lần nữa bị xúc động, ngơ ngác giật mình đứng một chỗ cả buổi, thế nhưng không ra bất luận phản ứng nào.

Đến khi Tiger một lần nữa khoa trương ra điệu bộ với hắn — một người đàn ông ** đối với ngươi làm điệu bộ, kia có thể xem sao ?

Hết thảy tốt đẹp bị phá hỏng hầu như không còn, cảm xúc giống bị gió thổi qua, không lưu lại chút nào. đó là khác nhau giữa Tiger và Naaru, người sau trầm ổn hàm súc — ân, tương đối . Người trước lại kiêu ngạo rêu rao, lại kiệt ngạo bất tuân, phàm là có một chút chỗ hơn người sẽ lấy ra khoe, khiến người ta nghĩ đến chú chó Nhật vẫy vẫy cái đuôi.

Tôn Chí Tân chịu không nổi tiến lên, nhặt lên da thuộc đem Tiger bao thành cái kén. Đem cảnh xuân kia che đi, làm cho mĩ nam biến thành suy nam, bộ dáng Tiger giờ bị phá tan tành, rất giống một kẻ lưu lạc trên biển được người cứu lên đến dùng thảm lông bọc lấy rất là thảm.

Tiger có chút bi thương, ủy khuất nói:“Cố ý cởi hết cho ngươi xem, ngươi không thích ?”

Quả nhiên là dã nam nhân tiền sử, thật…… Trực tiếp.

Bên tai nghe thấy hắn còn đang oán giận:“Ta cởi thành như vậy dễ lắm sao ? để cho người yêu xem dáng người của ta, ta cũng rất xấu hổ đó……”

Còn nói như mình ủy khuất lắm. Mẹ nó bình thường cái thứ kia của ngươi lúc ẩn lúc hiện thì không xấu hổ à ? đừng mẹ nó diễn một tiểu nam nhân Thượng Hải với lão tử, cứ như hy sinh nhiều lắm ý.

Tôn Chí Tân lại một lần nữa cảm nhận được xúc động cào tường.

Tiger thật cẩn thận dùng trán chạm vào trán Tôn Chí Tân một chút, nhỏ giọng hỏi:“Thật sự không thích ? không dễ nhìn như Naaru? của ta không to bằng của hắn ?”

Ba câu hỏi, hỏi Tôn Chí Tân đại hàn không thôi.

Có thể không thích ? mị lực kia còn hơn minh tinh hàng đầu của Mĩ…… Vấn đề là gia ngươi bận tâm một chút cảm thụ của người khác có được hay không ? lão tử thật vất vả chuẩn bị tốt tâm lý chấp nhận ba người, ngươi vừa ra liền chơi trội, một phàm nhân như ta chống đỡ không nổi.

Tôn Chí Tân đen mặt, sờ soạng đem thước mềm vói vào trong kén da đo người.

Đầu tiên là vai, sau đó là ngực, thắt lưng, mông — ta phi ! xúc cảm này…… Quả nhiên là mục tiêu quá lớn, không nghĩ đến là sẽ đụng đến a.

Bi thôi, vì sao hắn và Tiger luôn trình diễn loại chuyện ô long này?

Bị va chạm vào vị trí đòi mạng, Tiger trên mặt cứng đờ, thân thể theo bản năng đã muốn tránh đi. Lập tức đỏ mặt lên, lại ra vẻ trấn định đem thắt lưng hướng trong lòng bàn tay Tôn Chí Tân, thấp giọng nói:“Ngươi…… Ngươi…… Sờ đi. Ngươi cũng là Zimmer của ta, ta…… Ngươi……”

Tôn Chí Tân vốn đã xấu hổ lắm rồi, biểu hiện của Tiger làm cho trong lòng hắn vừa động, ngay cả một lần hắn không dám đùa người ‘Sớm tiết’, này…… Không phải chứ ?

Mình đoán đúng thật ?

Thử thăm dò thật sự vươn bàn tay vạn ác cầm long trảo kê đi bắt mục tiêu kia, quả nhiên thấy Tiger theo bản năng khẩn trương, sau đó tránh né, vẻ mặt đều là ngây ngô xấu hổ không được tự nhiên. Vừa muốn cố muốn giả thân kinh bách chiến, hơn nữa trộn lẫn ý nghĩ muốn thân cận mình, cố gắng cưỡng chế thân thể mới liều mạng trấn định bản thân, cố nén trốn tránh xúc động tùy ý mình vuốt ve.

Ha !

Quả nhiên là còn zin !

Tôn Chí Tân rút tay về, nhếch môi im lặng cuồng tiếu, đánh bắt tay vào làm thế:“Giai,tân !”

Tiger đã hiểu, mặt đỏ sắp xuất huyết, giận dữ hét:“Ta không phải !”

Tôn Chí Tân làm như muốn vồ lấy, lần này hắn ngay cả giả vờ cũng không cần, sống chết dùng thuộc da bao lấy chỗ yếu hại, rốt cuộc diễn không ra bộ dáng nam nhân mặc áo da.

Tôn Chí Tân vui vẻ, nhảy lên muốn lật chăn da của Tiger, bộ dáng kia không khác lắm đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.

Tiger sợ tới hoảng, luống cuống tay chân bảo hộ chính mình, kinh hoảng gọi bậy:“Tiểu Tân, Tiểu Tân, Tôn Chí Tân ! ngươi đừng xằng bậy ! tin ta chặt tay ngươi hay không!”

Ngươi đừng xằng bậy ~~ lời này Tôn Chí Tân thích nghe, rốt cục tìm được cảm giác sảng khoái ăn chơi trác táng đem cô gái ngây thơ bức vào góc tường.

Tôn Chí Tân rốt cục đè hắn lại, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn thẳng mắt hắn. sắc mặt Tiger càng ngày càng hồng, hai tay sống chết ôm giữa hai chân mình, lông mi khẩn trương bất an vẫn chớp không ngừng, ngay cả đồng tử xám trắng cũng nhuộm một cỗ xấu hổ dày đặc, cuối cùng thấp giọng nói:“Cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất đừng…… Ân…… Đúng vậy.”

“Vì sao ?” Tôn Chí Tân huy tay hỏi.

Tiger nói:“Không gặp được người ta thích, cũng không gặp được người thích ta, ta không cơ hội.”

“Nhưng bộ dạng ngươi……” Tôn Chí Tân không biết nên như thế nào dùng tay biểu đạt ý tứ phức tạp Tiger là một nam nhân rất có lực hấp dẫn.

Nhưng Tiger có thể hiểu, có chút khó xử nghiêng mặt đi:“Ta chỉ chân chính thích người thích mọi thứ của Tiger, bao gồm cả hai mặt tốt xấu của ta. Tiểu Tân, mặc kệ ta là cái gì, ngươi cũng sẽ không sợ hãi, sẽ thích ta, đúng hay không ?”

câu này Tôn Chí Tân nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy Tiger khác với bình thường hơi yếu ớt mà nổi giận như vậy làm cho hắn nhịn không được muốn hôn hắn.

Bất quá hắn cuối cùng vẫn không hôn lên, hắn còn không thể cùng Tiger thân cận mà không áp lực.

Tôn Chí Tân buông Tiger ra, kéo da ra bắt đầu nghiêm túc đo người cho hắn. Tiger trốn tránh một chút, màu ửng hồng mới lui đi lại trở về, thân thể cứng ngắc, lập tức chậm rãi thả lỏng, tùy ý Tôn Chí Tân ở trên thân thể mình sờ soạng.

Nói thực ra, thân thể Tiger rất đẹp. Thanh xuân mà giàu lực đàn hồi, làn da sờ lên tinh tế mà bóng loáng, có độ co dãn độc hữu của tuổi trẻ, xúc cảm thần kỳ tốt. Lấy số đo cho hắn khó tránh khỏi đụng chạm đến da hắn, nhưng lại khiến Tôn Chí Tân có một loại yêu thích không buông tay. lông trên người hắn không có dày đặc như Naaru, có vẻ sạch sẽ mà khỏe mạnh. Naaru giống một dã lang, lại giống một trái cây chín mọng, người này cũng là hoa tâm nộ phóng, lại như một con báo thành niên, mỗi một tấc da thịt đều kiêu ngạo săn chắc như báo săn.

Mắt Tiger dán chặt vào mắt Tôn Chí Tân, hỏi:“Ngươi thích của ta, có phải hay không ?”

Tôn Chí Tân muốn phủ nhận, cuối cùng thành thực gật gật đầu. Hắn đã giả vờ đủ, lười giả bộ, thích thì thích . CMN ta chính là lòng tham muốn cả hai, như thế nào ? không phục ? có bản lĩnh phóng thiên lôi đến phách lão tử !

Tiger rồi đột nhiên hít một ngụm khí lớn, thả lỏng bản thân dưới tay Tôn Chí Tân, lại kéo một bàn tay hắn đến trên bụng mình, hơi xấu hổ thấp giọng nói:“Ta không có cùng ai…… Ngươi nếu thích, của ta hết thảy đều thuộc về ngươi.”

Tôn Chí Tân khẽ lắc đầu, đo xong cẩn thận bao lấy hắn thật kỹ, hướng hắn mỉm cười. Kia ý tứ là, cho ta thời gian.

Tiger nao nao, lập tức cũng cười , nói:“Là ta quá lo lắn, Naaru vượt trước ta rất nhiều, ta chỉ muốn đuổi theo hắn, không muốn bị ngươi bỏ lại.”

Nghe ra tâm tình lo được lo mất của hắn, lúc này Tôn Chí Tân rốt cục đưa miệng qua ở trên mặt hắn nhẹ nhàng huých một chút.

Chỉ là nhẹ nhàng chụt một cái, không có dục niệm, chỉ có ôn nhu.

Tiger lại cực kì vui mừng, trong mắt một mảnh mừng rỡ chấn phấn. Cơ hồ lập tức , hắn liền đưa cánh tay đem Tôn Chí Tân kéo vào trong lòng, nói:“Cổ họng còn đau không ? là ta sai, vốn là ta chặn ngang một cước, Naaru có lý do tức giận, ta hẳn nên nhẫn nại chút, nghe theo hắn. Kết quả ta không lý trí đẩy sự tình theo hướng cục diện tệ hơn, cuối cùng đem ngươi lộng bị thương, ta vừa nghĩ đến buổi tối đều ngủ không được. Tiểu Tân, đừng giận ta, ta biết ta thực ngốc, không khôn khéo như mình tưởng tượng –”

Tôn Chí Tân vỗ vỗ tay hắn, ngăn trở lời nói kế tiếp. chuyện bị câm này từ đầu tới đuôi hắn cũng không để ý, tương phản Tiger và Naaru lại vẫn không yên lòng, làm cho trong lòng hắn vừa cảm nhận được khoái hoạt bị người vướng bận, vừa lại làm cho hai người này cảm thấy đau lòng. Kỳ thật, bọn họ đồng thời thích mình mới là bọn họ bất hạnh, mà mình chẳng qua là một chút báo ứng mà thôi. Hắn hy vọng hai người từ nay về sau có thể không lại vì mình bị câm cảm thấy áy náy, tương lai còn rất dài, mọi người cùng nhau cố gắng đi.

Đêm nay, Tôn Chí Tân không trở về lều của mình, ở trong lều Tiger ngủ. Hắn cảm giác được xúc động của Tiger, cái thứ bừng bừng phấn chấn vẫn chọc sau thắt lưng mình, dù sao cũng là dã đàn ông tuổi trẻ khí thịnh, có mãnh liệt xúc động. Nhưng hắn chỉ ôn nhu ôm mình, không có bất luận hành vi gây rối phá hư không khí ấm áp giữa hai người.

Trước khi ngũ Tôn Chí Tân mơ mơ hồ hồ nghe được Tiger nói:“Thật tốt, ngươi ngủ ở bên cạnh ta, làm cho lều này có hương vị gia đình.”

Ma xui quỷ khiến , Tôn Chí Tân nghe thế liền nhớ kỹ, mở mắt ra nhìn Tiger một cái, đem nùng tình trong mắt hắn ghi tạc đáy lòng. Trong não mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng Tôn Chí Tân theo bản năng nhịn không được nghĩ: Nguyên lai không yêu người này thật sự rất khó.

Mà tương lai……

Lười nghĩ, ngủ !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.