Từ Kha tất nhiên cũng nghe thấy tiếng của Sở Thanh Vân, phấn khởi vội vàng chạy đến, ai dè bị nham tương văng tới, gã hốt hoảng giơ kiếm ra đỡ.
“Sở Thanh Vân, ngươi tính ám toán đồng môn...” Từ Kha còn chưa nói xong, mắt đã đối diện với cái đầu rắn khổng lồ, gã giật mình nhảy ra sau, tí làm rơi người trên lưng.
Không sai, Diệp Thần vì bị bỏng chân nên Từ Kha phải cõng suốt một quãng đường dài, giờ đây bị Sở Thanh Vân bắt gặp. Diệp Thần xấu hổ đến mức muốn chui ngay vào cái lỗ nẻ để trốn.
Nhưng mà bây giờ không phải lúc để hàn huyên tâm sự, năm tháng trôi qua, Từ Kha hiển nhiên đã Kết đan từ lâu, bản lĩnh không nhỏ nữa. Bàn tay vung kiếm lên, chém thẳng vào đầu con Xích Viêm Minh xà.
Sở Thanh Vân vô cùng nhạy bén, phối hợp với Từ Kha, Câu Ly kiếm tấn công thẳng vào đuôi yêu thú.
Xích Viêm Minh xà bị ăn đau, miệng há rộng, nham tương từ trong đó phun ra nhắm thẳng vào Từ Kha làm gã phải chật vật chạy trốn. Vì sau lưng còn có Diệp Thần nên tốc độ của gã không được như ngày thường, đành phải làm chỗ trút giận cho con yêu thú.
Sở Thanh Vân nhìn thấy Xích Viêm Minh xà lao tới đuổi theo hai người kia, y liền dùng hết sức phóng vào sơn động, hiển nhiên là muốn tranh thủ lúc này hái đi U Viêm Hoả thảo.
Vừa vào bên trong đã phát hiện trên lối đi mọc hai ba bụi U Viêm Hoả thảo, thật tiếc là chưa bụi nào thành thục. Y đành cắn răng chịu đựng hơi nóng mà tiến vào bên trong, quả nhiên thấy năm bụi U Viêm Hoả Thảo lá đã biến thành màu lam.
Loại linh thảo này đổi sang màu lam nghĩa là đã thành thục.
Gắng sức nhớ đến cách thu thập linh thảo, Sở Thanh Vân cẩn thận lấy ra mấy cái hộp ngọc rồi đặt xuống đất. Nhưng vừa thò tay vào, nhiệt độ từ thân cây tràn ra nóng rẫy.
Sở Thanh Vân mặc kệ bàn tay bị bỏng, nhanh nhẹn nhổ hết mấy bụi U Viêm Hoả thảo.
Xong xuôi, y đang định đi ra thì bỗng nhiên hoả diễm trong người bắt đầu rục rịch, liên kết với hình ảnh nham tương màu bạc bên ngoài, Sở Thanh Vân run rẩy nghĩ đến một khả năng.
Lẽ nào bên trong này cũng có dị hoả?
Tiếng giao đấu bên ngoài càng lúc càng xa, rõ ràng Từ Kha cũng biết ý đồ của Sở Thanh Vân nên tranh thủ thời gian cho y hái linh thảo. Kiếm một đồng bạn có thể tin tưởng tuyệt đối trên đời không nhiều, nhưng Sở Thanh Vân biết Từ Kha là một trong những người đó.
Kiếm được dị hoả là việc cực may mắn, Sở Thanh Vân nhanh nhẹn chạy sâu vào trong, nhiệt độ nơi đây đã gần bằng nhiệt độ của nham tương, da y bắt đầu bốc lên mùi khét.
Cuối cùng đến khi y không thể chịu nổi nữa đang định bỏ cuộc, bỗng nhìn thấy một ánh lửa lập loè phía đằng trước.
Đây là...
Đồng tử trong mắt Sở Thanh Vân co lại, dị hoả trước mắt quá mức quái đản, ngọn lửa màu bạc đẹp đẽ trôi lơ lửng trong không khí, xung quanh một mét không hề có linh lực ba động.
Trong đầu reo vang cảnh báo nhưng không còn kịp nữa, Sở Thanh Vân nhìn thấy ánh bạc kia nhanh chóng biến thành biển lửa mênh mông, lao đến cắn nuốt chính mình.
Cơ thể bỗng căng cứng lại. Y ngửi thấy mùi vị tử vong đang gần sát, biết rõ mình không thể nào tránh thoát, đành hốt hoảng nhắm chặt mắt vào.
Ngay lúc cận kề ranh giới sống chết, cả người Sở Thanh Vân rơi vào một vòng ôm quen thuộc, dị hoả nhanh chóng kiêng kị khựng lại, biến về hình dáng đốm lửa bạc vô hại trôi lơ lửng trong không khí.
Sở Thanh Vân ngửi thấy mùi hương trúc thanh lãnh, nhịp tim đang chết sững bỗng nhiên đập dữ dội, y run rẩy mở mắt ra, thấy xung quanh mình ba thước đều là hơi nước mát mẻ.
Thì ra Bạch Cẩn Phong chủ tu hệ thuỷ, tò mò bấy lâu cuối cùng y cũng đã biết.
“Thanh Vân, ngươi lúc nào cũng chỉ biết làm vi sư lo lắng.” Giọng nói trách móc nhưng vẫn tràn đầy dịu dàng làm trái tim đang treo cao của Sở Thanh Vân dần dần hạ xuống. Hai bàn tay y vô thức siết chặt hông người nọ, lắp bắp trả lời.
“Sư tôn, may quá! Suýt nữa thì đệ tử bị nướng chín rồi.”
Bạch Cẩn Phong nhàn nhạt nhìn y, “Vi sư chỉ đến chậm một chút là không cứu được ngươi rồi. Thanh Vân chủ quan quá.”
“Vâng, là đệ tử lỗ mãng.” Lần này Sở Thanh Vân biết sợ rồi, uy lực của dị hoả không phải là thứ y có thể chống đỡ, ánh mắt cảm kích hướng Bạch Cẩn Phong. “Cảm ơn sư tôn.”
Bạch Cẩn Phong không trách nhiều, hắn còn đang cảm thán Sở Thanh Vân may mắn. Dị hoả cấp bậc cao, đây là thứ mà cả tu chân giới cầu còn chẳng được, thiếu niên chỉ tuỳ ý đi mấy ngày là tìm thấy.
Nhưng đạt được dị hoả này cực kỳ nguy hiểm, độ khó phải gấp bảy lần cắn nuốt dị hoả thông thường. Bạch Cẩn Phong lưỡng lự một chút rồi hỏi:
“Đây là Ngân Tinh Diễm, dị hoả cấp bậc cao, Thanh Vân có muốn sở hữu nó không?”
Sở Thanh Vân nghe thấy giọng của Bạch Cẩn Phong có chút do dự, y vội hỏi lại.
“Nếu đệ tử cắn nuốt nó thì có ảnh hưởng gì không?”
Bạch Cẩn Phong ấn theo sự thực mà trả lời. “Ảnh hưởng thì không nhưng tương đối nguy hiểm, nếu ý chí Thanh Vân không kiên cường sẽ bị dị hoả cắn nuốt ngược lại. Còn nếu gắng sức chịu đựng được đến cuối cùng, lợi ích của dị hoả cấp bậc cao là không thể đong đếm.”
Sở Thanh Vân ngước lên nhìn Bạch Cẩn Phong, đánh liều hỏi. “Vậy sư tôn muốn đệ tử làm thế nào?”
Bạch Cẩn Phong chăm chú nhìn Sở Thanh Vân. Hắn im lặng một lúc lâu sau đó mới thở dài một hơi, bàn tay dịu dàng xoa tóc của y, cuối cùng trả lời.
“Vi sư hiển nhiên là không muốn Thanh Vân gặp nguy hiểm, nhưng lại rất muốn ngươi mạnh lên. Thật là mâu thuẫn đúng không?”
Sở Thanh Vân nghe vậy biết rõ Bạch Cẩn Phong hi vọng mình có thể dứt khoát, y liền hạ quyết tâm.
“Vậy thì đệ tử sẽ thử.”
“Dù có thể mất mạng?”
“Vâng.”
Bạch Cẩn Phong gật đầu. Bất chợt tiến đến hôn khẽ lên trán Sở Thanh Vân.
“Được. Có vi sư ở đây rồi, vi sư sẽ cố hết sức bảo vệ linh hồn của Thanh Vân. Tuyệt đối không để ngươi xảy ra chuyện.”
Trái tim Sở Thanh Vân đập kịch liệt, nụ hôn phớt này là có ý gì? Là nụ hôn của trưởng bối dành cho trẻ nhỏ hay là nụ hôn giữa tình nhân với nhau?
Y chưa kịp hỏi thì đã thấy không khí trở lên mát lạnh, ngước mắt nhìn thì thấy tay Bạch Cẩn Phong đang cầm một cục băng bằng nửa ngón tay, y nhận ra đây là Vạn Niên băng hàn cực kỳ hiếm gặp.
“Giờ thì ngậm chặt thứ này rồi bắt đầu thôi.”
Sở Thanh Vân liền nghe lời ngậm Vạn Niên băng hàn vào miệng, cảm giác lạnh lẽo tràn ra, chẳng mấy chốc quanh người y đã hình thành một lớp băng mỏng.
Nhìn thấy vậy, bàn tay của Bạch Cẩn Phong liền ấn xuống Thiên Linh cái của Sở Thanh Vân, một luồng bạch quang nhu hoà lửng lơ bao phủ khắp thức hải của y.
Sở Thanh Vân biết đã đến thời cơ, cẩn thận niệm pháp quyết, đưa tay chạm vào dị hoả.
Dù Bạch Cẩn Phong khống chế Ngân Tinh diễm cho nó không thể chạy thoát, nhưng nhiệt độ của dị hoả vẫn không hề tầm thường, Sở Thanh Vân vừa chạm tay đã bị lột một mảng da, nhưng y cắn răng không để ý đến, vẫn cố gắng nắm chặt lấy dị hoả, miệng liên tục niệm pháp quyết.
Ngân Tinh diễm từ từ tiến vào đan điền, đến lúc này Sở Thanh Vân mới biết thế nào là “băng hoả lưỡng trọng thiên”, lửa từ dị hoả như con ngựa bất kham chạy tới chạy lui càn quét khắp kinh mạch và xương cốt của y, khiến y sống không bằng chết.
Tuy hàn băng trong miệng ngăn chặn được phần nào nhưng cảm giác này quá mức chân thật. Nóng lạnh đan xen, bất cứ thứ gì cũng làm Sở Thanh Vân thấy đau đớn đến tột độ, mồ hôi trên trán toát ra như suối.
Ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt tâm trí, thiêu đốt linh hồn của Sở Thanh Vân, hơi lạnh của Vạn Niên băng hàn lại cưỡng ép y tỉnh táo, thế nhưng cơ thể non nớt đâu thể chịu nổi, y nghe thấy xương cốt mình đau đớn kêu lên lách cách, thống khổ không nói thành lời.
Bạch Cẩn Phong đau lòng không thôi, nhưng chẳng còn cách nào khác, những thứ này Sở Thanh Vân cần tự mình vượt qua. Dù hắn có bảo vệ kỹ đến đâu cũng không thể mười phần nắm chắc, thiếu niên bắt buộc phải học cách để cường đại hơn.
Hắn chỉ có thể thiêu đốt linh lực trong cơ thể để bảo vệ linh hồn thiếu niên được an toàn.
Sở Thanh Vân không biết mình đã chịu đựng bao nhiêu lâu, máu từ thất khiếu bắt đầu chảy ra, cơ thể lung lay sắp đổ, y tưởng tượng cả người như một ngọn đuốc sống, bị thiêu đốt trong hoả diễm vô cùng vô tận.
Nhìn thiếu niên như vậy, tim Bạch Cẩn Phong như ngừng đập, không còn cách nào khác, bất chấp tình trạng báo động của cơ thể, môi hắn áp vào môi Sở Thanh Vân, mạnh mẽ cậy mở khoé miệng y, một luồng khí nhu hoà từ miệng hắn bị cưỡng ép đưa vào cơ thể thiếu niên.