“Sở Thanh Vân! Cố gắng tỉnh táo, chỉ một chút nữa thôi.” Bạch Cẩn Phong liên tục truyền âm vào đầu thiếu niên.
Không biết Sở Thanh Vân có nghe thấy không, cơ thể y hơi giật giật, miệng theo bản năng hé miệng hút vào luồng khí dễ chịu kia, luyện hoá rồi biến nó thành của mình.
Thời gian trôi qua chậm rãi, cuối cùng Ngân Tinh diễm cũng bị áp chế, từ từ dung hoà với hoả diễm trong người Sở Thanh Vân.
Bạch Cẩn Phong lưu luyến bờ môi ngọt mềm một chút rồi tiếc nuối bỏ ra, hắn chưa thể yên tâm, lập tức đưa thần thức quan sát cơ thể của thiếu niên.
Lúc này đốm dị hoả tác động làm hoả diễm biến thành một màu tím bạc tuyệt đẹp, nhảy nhót lung tung trong đan điền của Sở Thanh Vân, một cỗ linh lực từ đó tràn ra, di chuyển đến hết thảy vết thương trên người.
Hoả diễm thiên phần quyết đã đại thành.
Bấy giờ Bạch Cẩn Phong mới thở phào nhẹ nhõm, hắn không quản cả người mình đang dần trở nên trong suốt, lần cuối siết lấy cơ thể Sở Thanh Vân rồi để mặc thân thể từ từ tan biến trong không khí.
Tại Vô Ảnh phong, bản thể Bạch Cẩn Phong mở bừng mắt ra, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nguyên thần nứt vỡ nằm im trong thức hải mờ đi không ít. Hồ Ly nhỏ ngồi bên cạnh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Bỗng nhiên quang mang loé lên, một thanh niên mỹ mạo vô song hiện ra, không ngờ dáng vẻ lại giống Sở Thanh Vân đến tám phần.
“Vì cớ gì không cho ta trở lại?”
Bạch Cẩn Phong nhíu mi, gạt vết máu trên miệng đi, không kiên nhẫn nói. “Đừng biến thành hình dáng của y.”
“Tại sao?” Thanh niên cười khanh khách, đôi mắt hoa đào cong lên, “Ta là y mà y cũng là ta, không phải sao? Bạch Cẩn Phong ngươi đừng dối trá nữa, rõ ràng ngươi si mê bộ dạng này đến vậy cơ mà?”
“Không phải!” Bạch Cẩn Phong lạnh lùng bắn tới, một tia chán ghét tràn ra, “Ngươi đừng nhầm lẫn, ngươi không phải là y, đừng có quên thân phận của mình.”
Thanh niên mỹ mạo căm tức nhìn Bạch Cẩn Phong với ánh mắt đầy hận ý, “Tại ngươi, tất cả là tại ngươi! Tại sao lại ngăn cấm ta thuộc về chủ nhân???”
“Để ngươi là sủng vật bên cạnh y là nhượng bộ lớn nhất của ta, bản thể của ngươi có thể lại mang đến tai hoạ, ngươi hãy an phận đi.” Bạch Cẩn Phong nhìn khuôn mặt quen thuộc mà lòng không dậy lên được một tí cảm xúc, nhàn nhạt nói.
Thanh niên ủ rũ biến thành hồ ly nhỏ rồi nhanh chóng chạy đi, nó không muốn ở cạnh Bạch Cẩn Phong một chút nào, nó chỉ muốn dùng thân phận của mình quang minh chính đại ở bên chủ nhân mà thôi.
Tất cả là tại Bạch Cẩn Phong đáng ghét, không, tất cả là tại đám người kia.
...***...
Sở Thanh Vân ngồi xếp bằng, cơ thể tự động hấp thu linh lực tinh thuần, kinh mạch toàn thân dần dần phục hồi như cũ. Lúc y mở mắt ra, thấy khuôn mặt của Từ Kha phóng đại phía trước, y giật mình hoảng sợ, suýt ngã ra đằng sau.
“Từ Kha sư huynh...”
“Cuối cùng đệ cũng tỉnh, lo chết ta rồi.”
Diệp Thần nghe thấy giọng của hai người cũng lao tới ôm chầm lấy Sở Thanh Vân.
“Ngươi làm cái gì trong này vậy? Ta còn tưởng ngươi tu luyện đến tẩu hoả nhập ma rồi.”
Sở Thanh Vân ngơ ngác, ý thức được điều gì, y nhìn quanh. “Diệp Thần sư huynh, sư tôn đâu?”
“Sư tôn cái gì mà sư tôn.” Diệp Thần dí tay vào đầu Sở Thanh Vân. “Đệ bị ngáo à? Sư tôn sao có thể xuất hiện ở Hoả Liên phần này?”
Không xuất hiện, vậy lúc nãy người đã giúp y là ai?
Sở Thanh Vân vội vàng nhìn vào đan điền, Ngân Tinh hoả quả nhiên đã bị y thu phục, ngoan ngoãn nằm trong đó, như vậy tất cả sự việc lúc trước đều là thật.
Quan sát một lượt hoàn cảnh xung quanh, Sở Thanh Vân nhận ra mình vẫn còn ở bên trong sơn động, địa phương này bây giờ bốn phía đều trống không, đến một giọt nham tương cũng không còn. Không khí cũng dễ thở hơn nhiều.
Thấy sư đệ đôi môi khô nẻ, dáng hình tiều tuỵ ngồi ngơ ngẩn ở đó, ánh mắt không tài nào che giấu được mất mát, Diệp Thần rất lo lắng, vội tiến tới cầm tay y rồi lắc mạnh.
“Thanh Vân, đệ sao vậy? Rốt cuộc đệ đã gặp phải cái gì khi ở trong sơn động kia?”
Nghe thấy giọng điệu quan tâm của đại sư huynh, Sở Thanh Vân thu hồi ánh mắt lại, hít sâu một hơi, cố tỏ ra bình thường rồi mỉm cười hỏi hai người.
“Các huynh kể cho ta nghe mọi việc từ lúc gặp phải Xích Viêm Minh xà đi. Vì sao các huynh lại tìm thấy ta ở trong sơn động này?”
Từ Kha nhíu mi, hơi nghi hoặc nhìn Sở Thanh Vân. “Đệ không nhớ mình vào đây thế nào sao?”
“Đệ ấy còn đang hoảng loạn, ngươi hỏi gì mà hỏi, để ta kể.” Diệp Thần gạt Từ Kha ra, bắt đầu nói.
“Lúc chúng ta bị con Xích Viêm Minh xà đuổi theo, mới đầu Từ Kha còn hoảng loạn, bị ăn đau khá nhiều. Về sau bình tĩnh lại, gã cố tình đánh lạc hướng dẫn nó đến một chỗ không có nham tương, lúc đó mặt đất đã bình thường, ta nhảy xuống rồi cả hai liên thủ cùng giết chết con yêu thú. Sau đó...”
Diệp Thần cố nhớ lại tình cảnh lúc đó, cũng không phải là dễ chịu gì, Từ Kha còn bị bỏng nặng, nhưng việc này không nên nói ra để sư đệ thêm phiền lòng.
“Lúc đấy ta rất nóng ruột nên không kịp xử lý yêu thú mà vội vàng giục Từ Kha quay lại, song khi trở về chỗ cũ chúng ta lại không thấy đệ đâu. Nói thật lúc đó ta khá hoảng.”
Nói đến đây hắn dừng lại, ngập ngừng nhìn Sở Thanh Vân.
“Sau khi dùng thần thức tra xét mãi mà không tìm thấy đệ đâu, ta đã định rời đi, không ngờ tới đúng lúc này một tiếng nổ lớn lại truyền ra từ sơn động. Từ Kha nổi lên nghi ngờ chạy vào xem thì thấy đệ đang ngồi đó, miệng mũi chảy đầy máu.”
Từ Kha nghĩ lại mà hoảng. “Cũng may nhìn khí sắc đệ vẫn bình thường ta mới có thể yên tâm, đệ có biết bọn ta đợi ở đây hai ngày rồi không?”
Sở Thanh Vân đần mặt ra, “Các huynh không nhìn thấy ai khác ngoài ta ư?”
Từ Kha giơ tay ra sờ trán Sở Thanh Vân, “Đệ tu luyện nhiều quá bị đần rồi à? Ở trong sơn động này làm gì còn người khác chứ?”
“Nhưng... nhưng rõ ràng là...” Sở Thanh Vân ngập ngừng, rõ ràng y nhìn thấy Bạch Cẩn Phong, hắn đã đưa cho y Vạn Năm băng hàn để kiềm chế dị hoả, hắn còn.. còn... khi dễ y nữa.
Diệp Thần và Từ Kha nhìn thấy sư đệ nhà mình từ tai đến má đều đỏ bừng, thần sắc trên mặt lúc vui lúc buồn thì nhìn nhau.
Không rõ đứa nhỏ đã gặp điều gì kích thích nữa.
“Sở Thanh Vân, nói thật cho chúng ta biết đệ gặp phải điều gì uỷ khuất đi, chúng ta sẽ làm chủ cho đệ.”
“Thật sự các huynh không nhìn thấy ai cạnh ta sao?” Sở Thanh Vân cố gắng hỏi thêm một lần nữa.
“Thật sự không có ai mà.” Diệp Thần khẳng định. Từ Kha bên cạnh cũng gật đầu.
“Đúng vậy, thật sự không có ai.”