Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 54: Chương 54: Kết thúc thí luyện




Sở Thanh Vân cụp mắt, mi dài lay động, nén một tia mất mát trong lòng lại, “Vậy chắc ta nhìn nhầm.”

Nói rồi y lấy lại tinh thần, gượng cười kể cho hai người nghe về việc mình gặp phải.

Riêng về việc gặp được dị hoả Ngân Tinh diễm Sở Thanh Vân lựa chọn không nói ra. Y tin tưởng hai vị sư huynh của mình nhưng giải thích cái này quá khó khăn.

“Huynh xem đi, ta đã hái được một đám U Viêm Hoả thảo rồi, thứ này có thể tăng một tiểu cảnh giới đó. Chúng ta chia nhau đi!”

“Tiếc thật!” Từ Kha tiếc nuối, “Ta vốn chủ tu kim hệ, thứ này có dùng cũng vô dụng.”

Diệp Thần cũng thấy tiếc, vội an ủi. “Không sao, ngươi có thể cầm lấy đem đổi lấy tài liệu kim hệ mà, dù sao cũng không thiệt.”

Sở Thanh Vân gật đầu. “Đúng thế, dù sao thứ này kể cả ta lẫn Diệp Thần sư huynh cũng chỉ dùng được có một lần.” Rồi y lôi ra từ túi trữ vật một vốc Hoả tinh kim hôm trước tình cờ tìm thấy. “Thôi cầm tạm tinh kim này, nó chắc chắn sẽ hữu ích với huynh.”

Từ Kha thấy đúng là thứ mình cần, ngay lập tức vui vẻ trở lại, kéo tay Diệp Thần rồi thả vào tay hắn một cây U Viêm Hoả thảo.

“Diệp Thần, chẳng phải ngươi đang đau đầu không biết làm sao để thăng cấp còn gì. Nhanh lên, ăn luôn đi! Ta và Sở Thanh Vân sẽ hộ pháp cho ngươi kết đan.”

Diệp Thần thấy cũng có lý, sắp hết nửa năm rồi. Tu vi của Từ Kha đã Kết đan từ lâu, Sở Thanh Vân chỉ cần ăn một cây U Viêm Hoả thảo này là có thể thăng lên Trúc cơ hậu kỳ, chỉ còn mình hắn...

Nhớ đến lời của sư tôn, Diệp Thần rùng mình, vội vàng gật đầu.

“Vậy được, nhưng trước tiên chúng ta ra khỏi cái động chật chội này đã chứ?”

Nghĩ đến nếu đúng phải Kết đan, động tĩnh ắt không nhỏ, Sở Thanh Vân gật đầu. “Vậy đi, trước tiên ra bên ngoài đã.”

Cả ba chui ra khỏi hang động, bên ngoài nham tương màu bạc đã ngừng chảy, xác Xích Viêm Minh xà nằm chềnh ềnh ngay bên cạnh hồ, khói từ cơ thể nó bốc lên nghi ngút. Sở Thanh Vân cạn lời.

“Các huynh để xác nó ở đây không sợ ai đó đi qua chiếm tiện nghi sao, chí ít cũng phải bỏ nó vào trong túi trữ vật chứ.”

“Lúc đó không phải vội quá hay sao?” Diệp Thần đỏ mặt phản bác, “Với lại túi nào bỏ vừa chứ?”

“Khu vực này ít có đệ tử nào dám đi vào lắm, ta tu vi Kết đan mới dám mạo hiểm thôi.” Trừ mấy kẻ liều lĩnh như Sở Thanh Vân. Cái này Từ Kha không nói ra miệng mà thong thả rút kiếm ra xử lý xác con Xích Viêm Minh xà, dù sao một con yêu thú cấp năm tài liệu trên người cũng rất nhiều.

Nhìn thấy Từ Kha loay hoay một mình, Sở Thanh Vân cũng lấy chuỷ thủ ra giúp đỡ. Vì chưa làm lần nào, hai người hì hục suốt một canh giờ mới xong việc, nhìn sang Diệp Thần còn đang ngồi vẽ vẽ viết viết gì đó bên kia.

“Diệp Thần, ngươi làm gì vậy?” Từ Kha hiếu kỳ hỏi.

“Bày trận chứ còn làm gì, ta nghĩ có thêm một tụ linh trận thì cơ hội Kết đan sẽ cao hơn.”

Sở Thanh Vân nhìn hắn đang viết chữ lên trận kỳ, trông cũng có tí môn đạo, thấy việc bày trận này cũng hay hay nên ngồi bên cạnh chăm chú quan sát.

Từ Kha cũng tò mò, mấy thứ như trận pháp này cần ngộ tính, không phải tu sĩ nào cũng có thể học, tiểu tử Diệp Thần này thỉnh thoảng lại cho gã thêm một phần kinh hỉ.

Chỉ một lúc trận đã bày xong, trông cũng ra hình ra dáng, Từ Kha ném cho Diệp Thần một cái túi trữ vật chứa một phần tài liệu yêu thú.

“Ngươi xem có thứ gì làm được mắt trận không, viên yêu đan cấp năm cũng được đấy.”

Diệp Thần không từ chối, nhận lấy túi rồi lục lọi, cuối cùng tìm tới tìm lui cũng chỉ có viên yêu đan là giá trị nhất, hắn cầm lấy rồi cẩn thận đặt ở giữa trận pháp.

Tụ linh trận lập tức sáng bừng lên, linh khí từ bốn phía nhanh chóng xông đến.

Ba người bọn họ không tính toán những thứ vặt vãnh này với nhau, nếu đã có tụ linh trận, lại còn hai chục ngày nữa mới được ra ngoài, cả ba dứt khoát ngồi đây tu luyện đi.

Sở Thanh Vân lôi ra Long Diễm quả cướp được từ hai tu sĩ Thiên Khuê phong, một nắm yêu đan Hoả linh thú, vài viên hoả tinh vặt vãnh, với hai cây U Viêm Hoả thảo rồi đặt ra đất.

“Chiến lợi phẩm nửa năm của ta đây, không biết có giúp gì được cho mấy huynh không?”

“Sở Thanh Vân ngươi kiếm được nhiều quá!” Diệp Thần giật mình. Vì may mắn không bị tách ra, suốt mấy tháng qua bọn họ một lòng tìm nơi tu luyện giúp Từ Kha Kết đan, những thứ như thiên tài địa bảo này chỉ kiếm được chút ít. Hắn móc hết cả túi trữ vật ra mới được hai chục cây Liệt Diễm linh hoa, nhìn hơi ít nhưng vẫn thả xuống.

“Ngại quá, chiến lợi phẩm của ta chỉ có chừng này.” Nói xong mặt nhỏ cũng đỏ lên.

Từ Kha đi cùng Diệp Thần, hiển nhiên là trắng tay. Sở Thanh Vân không để ý đến gã, chỉ nhìn chăm chú vào cây linh thảo, mãi sau mới kinh ngạc nói.

“Thứ này là Liệt Diễm linh hoa đúng không?”

“Đúng vậy.” Diệp Thần gật đầu. “Liệt Diễm linh hoa tuy hiếm nhưng mà cũng là thứ dễ dàng mua được, sao ngươi có vẻ phấn khích vậy?”

Người bình thường chỉ biết Liệt Diễm linh hoa này có thể dùng trực tiếp, khiến tâm cảnh bình ổn, vững chắc tu vi. Nhưng trong sách Bạch Cẩn Phong cho Sở Thanh Vân đọc, thứ này còn để luyện Liệt Diễm đan, đan dược áp chế tâm ma, tu sĩ khi thăng cấp chỉ cần ăn một viên là đủ.

Sở Thanh Vân giải thích cho Từ Kha và Diệp Thần hiểu, quả nhiên hai người không hề biết việc này.

“Tại sao đệ lại biết?” Diệp Thần tò mò.

Thấy Diệp Thần tỏ vẻ không biết. Sở Thanh Vân ngẩn người, rõ ràng quyển sách kia Bạch Cẩn Phong đưa cho y đọc, rốt cuộc đó là sách gì?

Sở Thanh Vân vòng vo một lúc, cuối cùng đổ tội cho Bạch Cẩn Phong.

“Ta từng nghe sư tôn nhắc tới một lần.”

“À, ra vậy, thế thì chúng ta hãy để lại Liệt Diễm linh hoa, sau này ắt cần tới.” Diệp Thần quyết định.

Từ Kha và Sở Thanh Vân nhanh chóng đồng ý.

Đến cuối cùng mỗi người chỉ cầm lấy một trái Long Diễm quả, Sở Thanh Vân lại lấy ra một vốc linh thạch rải xung quanh Tụ Linh trận, Diệp Thần và y liền ngồi xuống trong trận pháp luyện hoá một cây U Viêm Hoả thảo.

Đối với Sở Thanh Vân, sau khi bị dị hoả Ngân Tinh diễm tàn sát khắp cơ thể thì luyện hoá U Viêm Hoả thảo này chỉ giống như thứ đồ chơi mà thôi, chút đau đớn này chỉ như gãi ngứa.

Chỉ ba ngày cả y và Diệp Thần đã luyện hoá xong linh thảo, y cũng chính thức bước vào Trúc cơ hậu kỳ.

Lần thí luyện này có thể tăng liền hai cảnh giới, Sở Thanh Vân rất hài lòng.

Thời gian sau đó y và Từ Kha hai người dứt khoát ngồi luyện thể và hộ pháp cho Diệp Thần kết đan. Quá trình này cũng hơi khó khăn, Sở Thanh Vân phải cắn răng lấy từ trong nhẫn ra một phần linh tuỷ để Diệp Thần hấp thu.

Cuối cùng đến ngày cuối cùng của nửa năm, linh lực trong người Diệp Thần rục rịch, trải qua năm canh giờ vật vã, hắn chính thức Kết đan, làm một tu sĩ hàng thật giá thật.

Hoả Liên phần cũng đến lúc mở ra rồi.

Không hiểu sao Sở Thanh Vân lại rất chờ mong được nhìn thấy Bạch Cẩn Phong, y muốn hỏi người ấy xem có phải hắn đã tới giúp mình không?

Nhưng mà lúc bóp nát lệnh bài, nhìn thấy Diệp Cô Tuyệt đứng bên ngoài tươi cười, Sở Thanh Vân không vui nổi nữa.

“Bạch Cẩn Phong đang bế quan, nhờ ta đến đón các ngươi, chúng ta đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.