Sư Tôn Đừng Tới Đây

Chương 13: Chương 13: Giả bộ vô tội




Đệ tử áo xanh khinh thường không thèm để Sở Thanh Vân vào mắt. Hắn đương nhiên lặp lại.

“Ta nói cha mẹ nào thì con ấy... Á á á!!!”

Sở Thanh Vân triệu hồi Câu Ly kiếm, không để cho tên đệ tử áo xanh nói hết câu, Câu Ly kiếm múa một vòng trên không trung, tóc đen liền rơi lả tả. Chỉ trong một chớp mắt thời gian mà kiếm đã kề ngang cổ gã. Thiếu niên vốn bất cần giờ đây bộc phát khí thế không thể khinh thường.

“Ta cho ngươi nói lại lần nữa!”

“Ta ta...” Tên đệ tử áo xanh sợ đến lắp bắp không nói nổi thành câu. Đệ tử áo vàng đứng cạnh thấy thế liền quát lên:

“Sở Thanh Vân, trong môn phái không được đánh nhau. Ngươi mà vi phạm luật lệ ta sẽ báo lên quản sự.”

“Hừ, giỏi thì ngươi báo đi.”

Câu Ly kiếm cong cong, sáng lên tinh quang xanh tím. Kiếm hằn thêm một tí vào cổ đệ tử áo xanh doạ hắn xanh mét mặt. Đệ tử áo vàng há mồm không dám nói thêm câu gì.

Tên còn lại cũng run chân, đám đệ tử này đều được cưng sủng từ nhỏ nên đều chưa có kinh nghiệm chiến đấu, nhìn thấy thế bị doạ không nhẹ, vội vàng nói:

“Thanh Vân sư đệ đừng nóng. Có gì từ từ nói.”

Sở Thanh Vân khinh thường. Y muốn trừng trị đám người này một chút, hất hàm khiêu khích.

“Ai là huynh đệ với mấy ngươi. Ngoan ngoãn gọi gia gia thì may ra ta tha cho.”

Một tên nghe thấy vậy thì nổi sùng lên, nhưng mà đồng bọn còn đang trong tay Sở Thanh Vân nên không dám tiến tới.

“Sở Thanh Vân ngươi đừng khinh người quá đáng. Chúng ta dù sao cũng là sư huynh của ngươi.”

Sở Thanh Vân lười phản ứng lại.

“Huynh đệ? Xin lỗi nhà ta con một, chả có huynh đếch gì. Nhanh lên nào, giờ ai gọi trước thì được đi trước.”

Hai tên đệ tử kia thẹn quá hoá giận, gương mặt lúc trắng lúc đỏ. Cuối cùng, người mặc áo vàng không nhịn nổi nữa.

“Sở Thanh Vân ngươi tìm chết!!!”

Gã nói xong lập tức triệu hồi pháp bảo ra giơ lên trời, miệng nhanh chóng niệm pháp quyết. Tên đệ tử còn lại thấy vậy thì hướng đồng bọn đang bị Sở Thanh Vân giữ chân rồi nói khẽ:

“Kỳ Đông, xin lỗi.” Gã vừa dứt lời, bàn tay nhanh chóng điểm lên không trung, hàng loạt dải màu sáng rực rỡ từ ngón tay phóng ra rồi tụ thành một hoả cầu, gã phất tay, hoả cầu mang theo khí thế cực kỳ thanh thế bay thẳng về phía Sở Thanh Vân.

Sở Thanh Vân gặp nguy không loạn, y nhanh chóng gỡ Câu Ly kiếm ra khỏi cổ tên đệ tử áo xanh rồi đẩy gã thẳng hướng hoả cầu, bản thân mình thì cầm kiếm nhảy lên đâm ngược về hướng đệ tử cầm pháp bảo.

Đệ tử áo vàng cũng phản ứng nhanh, pháp bảo vừa lúc hình thành lập tức giơ lên.

Oành!

Lực lượng pháp bảo va chạm với chiêu thứ ba của Hỗn độn vô ảnh kiếm tạo nên uy lực kinh người, cả hai người bị phản chấn bay dạt về hai bên. Chiến ý hừng hực dâng lên, bất chấp tất cả mà sáp vào đánh tiếp.

Pháp bảo trên tay gã áo vàng có hình khiên, khi biến lớn thì hoá thành một chiếc khiên khảm linh văn vàng óng, từ trên đó còn tràn ra từng tia sét nhỏ.

Sức lực của gã áo vàng vô cùng lớn, dùng khiên đấu với kiếm của Sở Thanh Vân mà không hề rơi vào thế yếu. Nhưng Sở Thanh Vân luyện chiêu kiếm này đã nhuần nhuyễn, tranh thủ cơ hội đâm một nhát vào bụng gã.

Vì uy lực không đủ cho nên tên đệ tử áo vàng không chảy máu, chỉ là kiếm này lấy âm nhu là chủ đạo, khí kình làm bụng gã đau đớn, nội tạng bị tổn thương. Gã điên máu giơ khiên bổ tới.

Cùng lúc đó phía bên cạnh bỗng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.

“Tần Siêu. Ta giết ngươi, a a a a...!!!”

Sở Thanh Vân phân tâm, bị khiên lớn vỗ một phát vào vai đau điếng, cả người loạng choạng. Y vừa ổn định thân hình đã nhìn thấy đệ tử tên Kỳ Đông một tay ôm mặt, tóc tai cháy xém, còn người tên Tần Siêu thì tái mét mặt mày xông lại đỡ.

“Kỳ Đông, ta thật sự không cố ý.” Tần Siêu nhìn thấy gương mặt bị hoả cầu làm bỏng lỗ chỗ mà tim đập chân run. Hoá ra hoả cầu lúc nãy không kịp thu hồi, đệ tử tên Kỳ Đông đành hứng trọn.

Đúng lúc này một tiếng quát mang theo uy áp vang lên.

“Tất cả dừng tay.”

Sở Thanh Vân mặt biến sắc vội vàng lùi lại, miệng niệm nhanh pháp quyết làm Câu Ly kiếm bay vụt vào đan điền. Y nhanh chóng ngồi bệt xuống đất, cả người giả vờ run rẩy.

Một loạt hành động diễn ra chỉ trong phút chốc. Ba tên đệ tử kia vẫn còn chưa kịp phản ứng, đứng ngây ra như phỗng.

Người đến là quản sự của Vân Du Phong. Lão nghe thấy tiếng ba động của linh khí nên vội vàng chạy tới, không ngờ có đệ tử dám đánh nhau ở đây.

Liếc sang ba người đang đứng đều là đệ tử của Minh Lãng tiên tôn.

Minh Lãng tiên tôn đã rất nhiều tuổi, đệ tử cũng nhiều nhất, trên dưới xung quanh cũng phải trên trăm người. Ba người này thường ngày ham chơi lười tu luyện, hay đi bắt nạt đệ tử ngoại môn, nhưng vì mang danh đệ tử chính thức nên không ai dám động đến.

Quản sự lại nhìn đến người đang ngồi một chỗ dưới đất, gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn vương nét thiếu niên, cả người run rẩy, hiển nhiên là bị ba tên này bắt nạt.

Nhưng mà dù sao cũng đang đứng trên địa bàn của Vân Du phong. Quản sự cũng không tiện xử lý nghiêm khắc, chỉ hỏi:

“Có chuyện gì đã xảy ra?”

Vị đệ tử tên Tần Siêu đang dìu Kỳ Đông, hận ý dồn hết vào người Sở Thanh Vân, gã kêu lên oan ức.

“Thưa quản sự. Là Sở Thanh Vân tự nhiên tấn công chúng ta, còn hại Kỳ Đông bị bỏng hết khuôn mặt. Xin quản sự hãy phân xử.”

Kỳ Đông lúc này vẫn còn đau, phối hợp giơ khuôn mặt bị bỏng ra.

Quản sự lại đưa mắt nhìn tên áo xanh, tên này cũng nói y hệt.

“Đúng vậy. Sở Thanh Vân này còn cầm kiếm uy hiếp chúng ta nữa, tuổi nhỏ mà hành xử độc ác, đề nghị báo cáo lên Minh Ly tiên tôn xử phạt y.”

Quản sự cau mày. “Minh Ly tiên tôn?”

Bấy giờ lão mới nhìn kỹ thiếu niên nhỏ gầy ngồi dưới đất. Quả nhiên đúng là vị đệ tử quan môn của Minh Ly tiên tôn rồi.

Việc này hay rồi, ai mà chẳng biết Minh Ly tiên tôn nổi tiếng hay bao che. Mấy tên mất nết này lại dám bắt nạt đệ tử nhà người ta ngay trên địa bàn nhà mình, không sợ chết hay sao?

Lão trong lòng kinh sợ, ngoài mặt giả bộ nghiêm nghị rồi hắng giọng.

“Việc này phải tra xét kỹ càng đã.” Quản sự nói xong liền tiến tới chỗ Sở Thanh Vân. “Vị đệ tử này, có đứng lên được không?”

Sở Thanh Vân ngồi dưới đất, cả người run rẩy nhưng thực ra đang rất bình tĩnh, thấy quản sự bước lại chỗ mình thì lắp bắp sợ sệt, dùng ánh mắt cầu cứu rồi nói:

“Quản sự thúc thúc, cứu đệ tử với.”

Đôi mắt to tròn tràn đầy kinh hoảng, làn da trắng như sứ, đôi môi cắn chặt, nhìn sao cũng thấy yếu ớt. Bộ dạng của Sở Thanh Vân vừa đúng lúc gợi lên tình thương của quản sự, lão không khỏi hạ thấp giọng xuống.

“Trước tiên đứng lên đã. Sư điệt không phải sợ, cứ kể hết ra ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

Ba đệ tử đứng đực ở đó: “...”

Gì vậy. Rõ ràng chúng ta là người bị bắt nạt cơ mà?

Sở Thanh Vân làm bộ yếu đuối, “Thưa quản sự thúc thúc. Con đang trên đường đến tìm Từ Kha sư huynh, không ngờ ba người này nhảy ra, hết doạ dẫm lại đòi đánh. Con xin đi tiếp nhưng họ không cho, cả ba người bọn họ lao vào đánh đệ tử.”

Sở Thanh Vân nuốt nước bọt rồi tiếp tục miêu tả:

“Sư huynh áo vàng cầm pháp bảo xông tới, còn vị sư huynh áo xanh kia tung ra một hoả cầu, đệ tử cố gắng tránh được hoả cầu, không ngờ hoả cầu đó lại văng vào mặt vị sư huynh Kỳ Đông này. Sau đó vị sư huynh áo vàng cầm pháp bảo đánh đệ tử, đệ tử không kịp đỡ nên bị rạch một vết vào vai. May quá lúc đó quản sự thúc thúc đã kịp chạy đến cứu đệ tử.” Nói xong còn giơ bên vai bị pháp bảo đập vào rồi chắp tay cảm ơn quản sự.

Quản sự gật gù. Thế này mới đúng chứ. Nhìn chân này tay này làm sao mà đánh lại được ba tên đô con kia. Hơn nữa tu vi hai bên còn chênh lệch.

Tu vi của Sở Thanh Vân mới có Luyện Khí kỳ tầng tám, ba tên kia đều đã luyện khí kỳ tầng chín rồi.

Đã bắt nạt đệ tử phong khác lại còn nói dối. Xem ta xử các ngươi thế nào.

“Hừ. Các ngươi giỏi lắm. Cùng là sư huynh đệ đồng môn lại đi bắt nạt sư đệ chân yếu tay mềm. Ta sẽ báo việc này cho Minh Lãng tiên tôn. Còn bây giờ quay trở về đại sảnh lĩnh phạt đi.”

Ba tên kia không ngờ Sở Thanh Vân dám đổi trắng thay đen như vậy, không phục kêu lên.

“Quản sự! Không phải đâu chúng ta bị oan!”

Quản sự tức giận, lôi Sở Thanh Vân lên rồi chỉ vào vai y, trợn mắt quát:

“Câm miệng. Các ngươi còn kêu oan, vết thương trên tay Thanh Vân sư điệt còn rành rành đây này. Các ngươi là nam tử hán đại trượng phu dám làm lại không dám nhận hả? Cút về lĩnh phạt. Nhanh!”

Nói xong quay sang Sở Thanh Vân, ánh mắt nhanh chóng dịu lại. Lão đưa một cái bình cho y rồi dỗ ngọt.

“Thanh Vân sư điệt. Hôm nay cũng muộn rồi, ngươi quay về chữa thương cho tốt đã. Việc này ta sẽ dạy bảo ba tên kia đích đáng.”

Sở Thanh Vân rưng rưng cầm lấy bình. “Đệ tử cảm ơn quản sự thúc thúc.”

Ba tên đệ tử uất ức không làm sao được. Kỳ Đông nén đau đớn trên mặt, hậm hực nói. “Thôi, quay về.”

Sự việc còn chưa kết thúc đâu. Sau này bọn họ sẽ tính sổ với thằng oắt con kia.

Sở Thanh Vân nhìn Quản sự cùng đám người kia đi hết rồi mới quay đi, trên môi là nụ cười đắc thắng. Vai y bị thương là thật, hôm nay chắc không luyện kiếm được rồi, đành thất hẹn với Từ Kha vậy.

Tâm trạng Sở Thanh Vân khá vui vẻ vì chơi đểu được ba tên kia, nhưng mới đi được vài bước đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng chắp tay sau lưng. Đôi mắt lạnh lùng nhìn y.

Chân tay cứng còng, Sở Thanh Vân luống cuống thu hồi nụ cười, chỉ nghe thấy tiếng nói nặng nề nghiêm nghị vang lên.

“Sở Thanh Vân, đi theo vi sư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.