Bạch Cẩn Phong nhìn thấy cảnh này, trong lòng hẫng một nhịp, cuối cùng thở dài.
“Ngươi căn cơ ổn, tư chất tốt, từ nay nên tập trung vào tu luyện nhiều hơn. Chớ chơi bời lông bông nữa. Cố gắng từ bây giờ đến khi đại hội diễn ra Trúc cơ thành công đi.”
Sở Thanh Vân nghe vậy thì ngạc nhiên quá đỗi, sắp không giả vờ nổi nữa.
“Sư tôn, mới lần trước người bảo là đại hội đệ tử thể hiện nổi trội thì tặng Trúc cơ đan, tại sao bây giờ lại...”
Bạch Cẩn Phong lạnh lùng phủ định.
“Vi sư nghĩ lại rồi, vẫn nên Trúc cơ trước thì hơn. Đại hội biểu hiện sẽ thay bằng phần thưởng khác.”
Hắn không cho phép từ chối, đứng dậy từ trên đầu giường nhìn xuống, bá đạo ra lệnh:
“Vi sư đã hầm một chén thuốc bổ, cũng đã để lại nguyên liệu, từ mai mỗi ngày phải uống một chén khi thức dậy, ngươi nhớ đấy!”
Sở Thanh Vân vẫn kiên trì, “Thế còn Trúc cơ đan thì sao ạ?”
“Tu sĩ dựa vào đan dược để thăng cấp không tốt một chút nào, ngươi phải tự mình cố gắng Trúc cơ thành công.” Bạch Cẩn Phong cân nhắc kỹ rồi nghiêm túc nói:
“Từ bây giờ mỗi một tháng lên đỉnh Thiên Nhai một lần, vi sư sẽ đích thân kiểm tra tiến độ tu luyện của ngươi.“. Truyện Nữ Phụ
Lời nói lạnh lùng nhưng chứa đựng quan tâm làm Sở Thanh Vân hơi xúc động, y cố gắng ngồi dậy.
“Sư tôn, ta sẽ cố gắng.”
Bạch Cẩn Phong không lưu tình đẩy y nằm xuống giường. “Vậy chút nữa ngươi tỉnh táo lại thì uống thuốc đi. Vi sư đi trước đã.”
Nhìn bóng lưng của Bạch Cẩn Phong rời đi, Sở Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao mỗi lần đối diện với vị sư tôn này y cảm thấy không thoải mái chút nào, cả người căng cứng.
Lần này quả thật coi thường sức khoẻ thật, từ lần sau Sở Thanh Vân không dám chơi lớn như vậy nữa. Cũng may là Bạch Cẩn Phong bỏ qua luôn vụ kiểm tra sách, không lại phạt gánh nước thêm một tuần nữa thì nguy.
Sau khi cảm thấy sức lực trong người hồi phục lại, Sở Thanh Vân mới lọ mọ rời giường đi xuống căn phòng nhỏ sau tiểu viện.
Phòng này vốn chỉ để một lu nước, không hiểu vì sao bây giờ lại có một cái bếp nhỏ, bên cạnh đó đặt một cái bàn chân ngắn. Bếp này nhìn qua rất đơn giản chỉ có ba hòn đá tròn trịa chia đều ba phía, lửa cũng đến từ một lá phù đặt bên dưới hòn đá. Lúc đun thuốc không hề có khói cũng chẳng phải canh lửa.
Bên trên là ấm ngọc sắc thuốc, chất ngọc thượng hạng, hoa văn tinh xảo. Nhìn qua đã thấy là đồ tốt.
Sở Thanh Vân nhìn lên trên chiếc bàn nhỏ, cơ man là nguyên liệu xếp thành từng gói. Mở gói ra, y giật mình là tất cả đều được cắt nhỏ đều tăm tắp, chẳng nhận ra được thứ gì với thứ gì.
Nếu Sở Thanh Vân uống mỗi ngày một chén thì cũng phải một tháng mới uống hết được chỗ này.
Kiếp trước từ đông y đến tây y, vị thuốc nào mà Sở Thanh Vân chưa từng thử qua chứ, nhưng nhìn đến bát thuốc không phải màu đen xì mà lại màu xanh ngọc bích này y lại hơi chùn bước.
Sau khi ngửi thấy mùi hương thơm ngát, cảm thấy chắc Bạch Cẩn Phong cũng không có lý do gì để hại mình. cuối cùng Sở Thanh Vân vẫn đánh liều uống hết.
Cảm giác đầu tiên là ngọt, hương vị thanh mát, mùi thuốc tuy nồng nhưng không hề đắng. Sở Thanh Vân uống xong còn liếm môi, hảo cảm với vị tra nam sư tôn lại tăng thêm một ít.
Cứ thế Sở Thanh Vân ở nguyên trong tiểu viện nhỏ của mình không đi đâu cả. Y dành ba ngày nữa mới đọc xong cuốn thư tịch kia. Như vậy là kiến thức về phù lục, đan dược, trận pháp, pháp khí mỗi thứ Sở Thanh Vân đều nắm được một ít. Sau này có xông pha Tu chân giới cũng đỡ ngại mất mặt.
Lại dành thêm vài ngày luyện kiếm nữa Sở Thanh Vân mới hạ quyết tâm đi sang Vân Du phong tìm Từ Kha, cốt là để thử kiếm.
Không ngờ vừa ra đến động phủ đã nghe thấy tin đồn bay khắp tứ phía, các đệ tử trong môn phái đâu đâu cũng đang bàn về một sự kiện xảy ra gần đây.
“Các ngươi biết không? Minh Ly tiên tôn ban Trúc cơ đan, tự mình hộ pháp cho Thanh Sương sư huynh tiến cấp Trúc cơ, Thanh Sương sư huynh cuối cùng cũng bước vào hàng ngũ tu sĩ rồi.”
“Ngươi bây giờ mới biết à? Ta nghe đồn Thanh Sương sư huynh tư chất không được tốt, Minh Ly tiên tôn đành phải cho hắn ăn hai viên Trúc cơ đan thêm một bình Tẩy tinh tuỷ thì mới thăng cấp thành công. Thật đáng ghen tị, giá như chúng ta cũng có một vị sư tôn hết lòng với đồ đệ như vậy.”
“Mà ta nghe nói hạn mức cho mỗi vị đệ tử là một viên Trúc cơ đan, Minh Ly tiên tôn còn một vị đệ tử nữa, về sau lấy đâu ra Trúc cơ đan cho y đây?”
“Ui dào. Chuyện sư đồ nhà người ta ngươi quan tâm làm gì? Minh Ly tiên tôn là Hoá thần tu sĩ, chẳng lẽ lại không kiếm nổi một viên Trúc cơ đan?”
“Các ngươi nói thì hay lắm. Trúc cơ đan thì nhiều, nhưng đều thuộc quản lý của môn phái, như các ngươi có linh thạch cũng làm sao mà đổi được. Mà ta nghe đồn vị tam sư huynh của Vô ảnh phong là phế vật, chắc là Minh Ly tiên tôn không nỡ đem Trúc cơ cho huynh ấy.”
“Thật hâm mộ Thanh Sương sư huynh. Mười tám tuổi đã Trúc cơ bước vào hàng ngũ tiên nhân, chúng ta bao giờ mới được như vậy chứ?”
“Là người ta đầu thai tốt, có một vị sư tôn tốt. Ngươi đâm đầu vào tảng đá kia rồi đầu thai lại đi, biết đâu lại ăn may.”
Sở Thanh Vân nghe mà trong lòng không rõ tư vị gì. Cái gì mà dùng đan dược tăng tu vi sẽ để lại di chứng, cái gì mà tự mình cố gắng. Nói thẳng là viên Trúc cơ đan để dành cho y bị sư tôn mang cho Lục Thanh Sương rồi.
Sở Thanh Vân từng nghĩ Bạch Cẩn Phong luôn quan tâm mình, để ý mình. Nhưng có lẽ đối với hắn Lục Thanh Sương vĩnh viễn quan trọng hơn.
Mà rõ ràng Sở Thanh Vân biết phải rời xa cốt truyện, phải tránh xa sư tôn. Vậy y bận lòng vì những thứ này làm gì cơ chứ? Cứ mặc kệ để tra nam và trà xanh đến với nhau đi.
Gió lùa qua làm đám dây thường xuân rung lên, ánh nắng chói chang phản chiếu khiến vách núi hệt như một bức bích hoạ tuyệt đẹp.
Quãng đường từ phong này sang phong khác khá xa xôi, người bình thường sẽ thuê Tiên hạc để đi lại, nhưng Sở Thanh Vân không biết, y cứ thế lững thững đi bộ, đi đến đâu cũng đều nghe thấy lời bàn tán đó.
Y đành mắt điếc tai ngơ, cắm cúi đi thẳng.
Thế nhưng Sở Thanh Vân đã thu liễm tính tình rồi nhưng có những kẻ vẫn cố ý không để y yên. Vừa đi đến chỗ ngoặt của đường mòn, có ba đệ tử đột nhiên đi tới. Ba vị đệ tử này nhìn qua đều anh tuấn ngời ngời, tu vi vững chắc, nhìn thấy Sở Thanh Vân liền trêu ghẹo.
“A, Thanh Vân sư đệ, ngươi đi đâu vậy? Không ở nhà tu luyện sớm ngày lên Trúc cơ sao?”
“Nghe nói Thanh Vân sư đệ vẫn dậm chân ở tu vi luyện khí kỳ tầng tám. Nói thật là ta cũng xấu hổ thay sư tôn của ngươi, tu luyện bao nhiêu lâu mà phế vật vẫn hoàn phế vật.”
Sở Thanh Vân không nhận ra ai cả, tính lờ đi không muốn gây sự, thế nhưng một đệ tử áo xanh tiếp tục khích bác.
“Ta nghe nói tư chất cha mẹ ảnh hưởng đến con cái. Mà ngày xưa Thanh Vân sư đệ được nhặt về, nhỡ may lại là con của người phàm thì sao? Chậc, con của người phàm thì mãi mãi cũng chỉ là người phàm mà thôi. Vịt thì làm sao mà hoá thiên nga được cơ chứ!”
Không hiểu sao cứ mỗi lần nhắc tới cha mẹ của khối thân thể này, trái tim Sở Thanh Vân lại quặn đau, một nỗi phiền muộn dâng lên trong lòng, y lúc này ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào ba đệ tử kia rồi gằn từng tiếng:
“Các ngươi có giỏi thì thử nói lại lần nữa xem nào!”