Sư Tôn Hắn Lấy Thân Nuôi Sói

Chương 5: Chương 5




Thời gian trên Yên Vân Đài luôn trôi qua quá mau, lá cây rụng rồi lại xanh, phượng hoàng hoa nở rồi lại tàn, chim nhạn cũng bay về vài lần.

Ba năm đi qua, Tiêu Dực trở thành sư huynh mẫu mực trong đám tiểu đệ tử, trở thành “Đồ đệ nhà người ta” được các trưởng lão khác khen ngợi.

Vào cửa một tháng Trúc Cơ, ba tháng Kết Đan đã không thể dùng từ thiên tài để hình dung.

Năm đó đại đệ tử Mạc Tử Thư của Hạ trưởng lão chỉ dựa vào một năm Kết Đan, tích công vĩ đại đã có thể lướt qua các đệ tử đồng lứa ở Thương Lãng Các.

Trên đời cũng chỉ có một người nghịch thiên tồn tại như vậy đã vào ở trong Yên Vân Đài, trở thành chưởng môn Thương Lãng Các.

—— năm đó Cố Hà bảy mươi tám ngày kết đan đã trở thành truyền thuyết Thương Lãng Các, hiện tại Tiêu Dực lại hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Khi Tiêu Dực đi ngang một đám nữ đệ tử ríu rít, những tiếng cười nói cãi cọ ầm ĩ liền sẽ đột nhiên im bặt, chờ hắn đi xa một chút, nhóm nữ đệ tử phía sau liền lại lần nữa ríu rít, trong đó còn sẽ xen lẫn với vài tiếng kích động tiếng thét chói tai.

Người thiên tài nhất, đẹp nhất, tương lai có hy vọng đảm nhiệm chưởng môn Bất Quy sơn nhất đi ngang qua người cũng đủ để các nàng đàm luận vài ngày.

Nói đến đẹp, Cố Hà hẳn mới là đẹp nhất.

Các nàng cũng sẽ lén lút tụ ở bên nhau nghị luận, khen ngợi cố chưởng môn “Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô thứ hai (*)”; nói “Cố Khê Chi làm người cũng nham nham nếu cô tùng chi độc lập; này say cũng, nguy nga nếu Ngọc Sơn chi băng (**)“.

[(*)Âm Hán: “积石如玉,列松如翠。郎艳独绝,世无其二”

_Phiên Âm: Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô thứ hai

_Lời Dịch: Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ không có người thứ hai

(*) Nham nham nếu cô tùng chi độc lập; này say cũng, nguy nga nếu Ngọc Sơn chi đem băng (为人也,岩岩若孤松之独立;其醉也,巍峨若玉山之将崩): độc lập như đá, cô đơn như tùng, dù sau này ngã xuống cũng giống như là núi ngọc nguy nga

Vì câu thứ 2 mình không tìm được bản dịch nên sẽ để nghĩa đại khái]

Cuối cùng lại cảm khái thần nữ có tâm, Tương Vương vô mộng (*).

Bởi vì Cố chưởng môn thật sự là quá cao lãnh, trong vòng ba mét cả người lẫn vật chớ đến gần, một ánh mắt bức lui mấy chục thiếu nữ hoài xuân.

Đẹp thì đẹp, đáng tiếc các nàng không dám làm càn.

Hiện tại nhiều thêm một thiếu niên dịu dàng mày kiếm mắt snhanh nhẹ, các nàng lại có một đối tượng càng phù hợp để phóng thích tâm tình thiếu nữ dư thừa.

Huống chi thiếu niên dịu dàng này tháng trước vừa mới đột phá Xuất Khiếu kỳ, tiến vào Phân Thần kỳ.

Tiền đồ vô lượng.

Tiêu Dực lùi lại nhanh chóng trở về.

Nửa tháng trước sư tôn bế quan, hắn xuống núi trừ yêu. Tính thời gian sư tôn xuất quan chính là hôm nay, hắn liền vội vàng chạy về.

Trong lòng ngực bọc một củ khoai nướng, là lúc hắn ra khỏi thành đã mua, đứng từ xa đã ngửi được mùi thơm.

Thứ thơm thơm ngọt ngọt mềm mại này, sư tôn hẳn là sẽ thích.

Cố Hà sáng sớm xuất quan, liền nhận được truyền âm phù Tiêu Dực lưu lại.

“Sư tôn, Lãng Thành có tà ám tác quái, ta đi trừ yêu, không có gì bất ngờ xảy ra sẽ trở về sau khi người xuất quan. Bồ kết ở trên tảng đá bên cạnh suối nước nóng, bên cạnh đã đặt rượu hoa mai ngài thích nhất, sư tôn không cần tham lạnh, dùng linh lực làm nóng lại một chút hẵng uống; tắm gội xong phải lau khô tóc, ướt dễ bị cảm mạo, càng không thể để tóc ướt ở trong sân, sẽ trúng gió! Sư tôn chờ ta!”

“Dong dài!” Môi hơi mỏng phun ra hai chữ, thân ảnh Cố chưởng môn liền xuất hiện ở suối nước nóng.

Suối nước nóng ở góc Đông Bắc Yên Vân Đài, bốn phía cây cối thấp thoáng, trong hồ sương mù lượn lờ, ngâm trong chốc lát xác thật rất thoải mái.

Cố Hà uống một ngụm rượu hoa mai, rượu vào miệng, hương rượu một đường theo yết hầu trượt xuống.

Bởi vì có một đệ tử tốt ngoan ngoãn hiểu chuyện, cuộc sống của Cố Hà càng thêm thoải mái hơn nhiều.

Ra khỏi suối nước nóng, lười nhác đi dạo trong sân một hồi, nằm ở trên ghế dưới tàng cây.

Sau khi Tiêu Dực trở về liền thấy được một bức tranh mỹ nhân ngủ trong xuân.

Đại khái mới từ suối nước nóng ra không lâu, trên mặt sư tôn vẫn còn ửng hồng.

Mắt phượng nhắm lại, có gió thổi phất làm lông mi hơi hơi run.

Trường bào màu tuyết bởi vì động tác mà có chút rời rạc, lộ ra một mảnh làn da trắng nõn tinh tế.

Một sợi tóc ướt dính vào hầu kết, ở dưới làn gió thổi tung bay trên dưới.

“Hửm,“ phát hiện có người đến gần, Cố Hà mở bừng mắt, “Đã trở lại.”

Tiêu Dực không trả lời, lập tức đi vào trong phòng, khi ra tời, trên tay cầm khăn lông.

“Sư tôn lại không nghe truyền âm phù của đệ tử.” Tiêu Dực một bên nhẹ nhàng lau khô mái tóc một bên thấp giọng oán giận.

“Đã nghe.” Cố Hà dùng tay xoa xoa mắt, có chút mỏi mệt.

“Tóc ướt ra gió không tốt.”

“Người tu tiên, không ngại.” Động tác xoa mắt dừng một chút, “Mùi gì vậy?”

Tiêu Dực từ trong lòng ngực lấy ra một bọc giấy dầu: “Lúc ra khỏi thành thì nhìn thấy nên mang về, vẫn còn nóng, sư tôn nếm thử.”

Cố Hà dùng tay tiếp nhận khoai lang đỏ, ngồi dậy.

Mùi hương ngọt ngào xông vào mũi, khoai lang đỏ mềm xốp trên vỏ sáng giống như quét mật, làm người đặc biệt muốn ăn.

“Đặt ở trong ngực mang đến?”

“Lạnh sẽ không thể ăn.”

“Không sao, dùng linh lực làm nóng một chút là được.”

Nói xong câu đó, động tác của hai người đồng thời ngừng lại.

Cố Hà: Loại sự tình này đệ tử đã học qua khóa thuật pháp đều biết, Tiêu Dực hắn có thể không biết sao? Huống chi...... Tóc cũng có thể dùng linh lực...... nóng một chút là có thể hong khô?

Tiêu Dực thay sư tôn lau tóc sửng sốt một chút, bên tai bắt đầu đỏ lên.

“Cái đó không giống nhau”, Tiêu Dực mạnh mẽ giải thích: “Sư tôn nói qua, chúng ta tu luyện thuật pháp phải dùng đúng mục đích.”

Cố Hà: “......”

Vì giảm bớt loại không khí khiến người hít thở không thông này, Cố Hà quyết định vẫn nên nói sang chuyện khác: “Ba ngày sau đi đến tàn tích Côn Luân, ngươi đi thu thập đồ đi.”

Tiêu Dực lau xong sợi tóc cuối cùng, cười nói: “Được.”

*[W-a-t-t-p-a-d TieuVy_Vy]

Ba ngày sau.

Tin tức chưởng môn muốn mang đệ tử xuống núi giống như chắp cánh bay khắp Bất Quy sơn.

Hạ trưởng lão mang theo một đám đệ tử ở ngoài sơn môn đưa tiễn hai thầy trò.

“Triều Vu vân du bên ngoài còn chưa có trở về, lần này ngươi vừa đi, ba sư huynh đệ chúng ta chỉ còn mình ta.” Hạ Kỳ Việt sang sảng trong thanh âm mang theo vài phần buồn bã.

“Ta sẽ nhanh chóng trở về.” Cố Hà không quá am hiểu trường hợp này.

Hạ Kỳ Việt muốn vỗ vỗ bả vai tiểu sư đệ của, nghĩ đến y không quen tiếp xúc với người khác, lại thu tay lại, “Sự vụ Thương Lãng Các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt.”

Cố Hà: “Ta không lo lắng.”

Tiêu Dực “Phốc” cười lên tiếng, bị sư tôn mình nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, giống như che giấu mà dùng tay sờ sờ mũi.

Cũng may Hạ Kỳ Việt đã quen loại phương thức nói chuyện này của y, cũng không ngoài ý muốn.

Hạ Kỳ Việt vẫy vẫy tay, Mạc Tử Thư ở phía sau trình lên một cái tráp bằng gỗ đàn hương, mở ra là một chiếc áo choàng chồn tía.

“Nơi cực bắc lạnh lẽo, gió sương lại lớn, trước nay ngươi chưa từng đi qua, mặc nó lên ta có thể yên tâm chút.”

“Được.” Cố Hà khép đóng cái nắp lại, làm pháp chú, cái tráp liền biến thành một cái hộp nhỏ như nắm tay trẻ con, bị bỏ vào tay áo rộng.

Cố Hà ngẩng đầu nhìn Hạ Kỳ Việt, tựa hồ đang đợi hắn nói cho hết lời.

Hạ Kỳ Việt nhìn ánh mắt này lại nghẹn một chút, thử hỏi: “Khê Chi, ngươi còn có lời gì muốn nói với sư huynh sao?”

Cố Hà lắc lắc đầu, “Sư huynh, ta đây đi.”

Nhìn bóng dáng hai người rời đi càng ngày càng nhỏ, Hạ trưởng lão cũng xoay người rời đi.

Chỉ có mấy tiểu đệ tử đứng ở tại chỗ khe khẽ nói nhỏ

“Các ngươi nói xem, có phải Cố chưởng môn không thích Hạ trưởng lão hay không?”

“Sao có thể, hai người kia chính là tình cảm lớn lên cùng nhau, cho dù là toàn bộ Bất Quy sơn, năm đó chỉ có Hạ trưởng lão cùng Triều Vu trưởng lão đốt tốt với chưởng môn nhất.”

“Vậy tại sao lúc sắp ly biết, chưởng môn đến một chút biểu tình cũng không có?”

“Khả năng chưởng môn chính là mặt vô biểu tình, cái này gọi là khí phách.” Một tiểu đệ tử mười hai mười ba tuổi tự tin phỏng đoán nói.

“Đừng nói bừa, chuyện này ta biết.”

“Nói ra nghe một chút.” Nghe được có nội tình, vài người xúm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.