Đệ tử biết nội tình hạ thấp thanh âm xuống, “Ta nghe sư huynh nhập môn sớm nói qua, năm ấy chưởng môn mới tới Bất Quy sơn cũng chỉ mới bảy tám tuổi, lớn lên vừa gầy lại nhỏ, Thanh Minh chân nhân phá lệ nghiêm khắc với y, đệ tử bình thường chúng ta khi nhập môn yêu cầu luyện kiếm hai canh giờ, sư tôn của chưởng môn lại yêu cầu y bốn canh giờ, ngay từ đầu tay nhỏ chân nhỏ đều sưng tấy lên.”
“Cái này cũng không tính, chưởng môn chúng ta được khen ngợi tới tận trời cũng là bắt đầu từ lúc ấy.”
“Nghe nói một tay biết chữ như rồng đã không biết tiêu tốn bao nhiêu giấy mực.”
“Một hài tử còn nhỏ như vậy, mỗi ngày luyện kiếm, tập viết, học tâm pháp, thời gian nghỉ ngơi còn không đủ, làm sao có thể hoạt bát.”
Mấy đệ tử vốn dĩ muốn nghe chút chuyện bát quái năm xưa đều trở nên trầm mặc.
“Bằng không chưởng môn sao có thể lợi hại như vậy, nhìn Hạ trưởng lão của chúng ta đi, còn lớn hơn mấy tuổi so với chưởng môn tuổi, tư chất khi nhập môn cũng không khác biệt lắm, hiện tại vẫn là Hợp Thể kỳ, ước chừng còn thấp hơn chưởng môn một đại cảnh giới. Thiên phú cho dù quan trọng, nhưng vẫn cần phải nỗ lực.”
Nghe xong những lời này, bọn họ cảm thấy chính mình được động viên, sĩ khí cũng tăng vọt lên.
“Đi, luyện kiếm đi!”
Dựa theo phong cách hành sự của Cố Hà, nên trực tiếp mang theo Tiêu Dực ngự kiếm bay đến cực bắc.
Tiêu Dực nói rằng mấy năm nay ít có cơ hội đi du lịch cùng sư tôn, cũng không có cơ hội sóng vai giết địch. Huống hồ bọn họ dọc theo đường đi cũng có thể nhìn thử có tà ám tác quái hay không.
Cố Hà cảm thấy rất có đạo lý, trên đường bọn họ bắt mấy cái yêu cũng coi như là kề vai chiến đấu.
Thẳng đến khi bọn họ đi vào Cao Dung Thành, Cố Hà ẩn ẩn cảm giác được Tiêu Dực cũng không cao hứng, giống như có tâm sự.
Làm sư tôn, y xác thật không thể không quan tâm tiểu đồ đệ của mình.
Cố Hà thả chậm bước chân, gọi một tiếng lại một tiếng Tiêu Dực, không ai đáp lời.
Quay đầu nhìn lại, trong tay Tiêu Dực túm một cây cỏ đuôi dài, tay đang vô ý thức vuốt tới vuốt lui.
Thất thần, đến bản thân đã dừng ở phía sau sư tôn cũng không biết.
Một thanh trường kiếm duỗi tới dưới mí mắt Tiêu Dực, là bội kiếm Mẫn Thượng của sư tôn.
Tiêu Dực ném dại xuống cỏ, bước chân dài tiến lên túm ống tay áo Cố Hà, dài thanh âm “Sư tôn, ngươi chờ ta với ——”
Cố Hà không để ý đến động tác của Tiêu Dực, mắt nhìn phía trước, “Suy nghĩ gì vậy?”
Ánh mắt Tiêu Dực lóe lên, cười nói: “Nghĩ đến sư tôn! Sư tôn, cực bắc thật sự sẽ có manh mối《 hạp mộng 》sao?”
Cố Hà biết hắn không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, hơn trầm ngâm trả lời: “Ta cũng không biết.”
Tiêu Dực trộm liếc mắt nhìn Cố Hà một cái, hắn luôn cảm thấy sư tôn là người rất phức tạp.
Vừa bắt đầu hắn cảm thấy sư tôn thật đơn thuần, tựa như lưu li liếc mắt một cái có thể nhìn thấu; sau này hắn lại cảm thấy sư tôn quá thần bí, giống như bị một người bao vây bởi bí mật.
Có khi hắn còn cảm thấy sư tôn nhìn cũng không phải chính mình, xuyên quan hắn mà nhìn một người khác.
Cái này làm cho hắn vừa khổ sở, lại sợ hãi.
Sẽ cảm thấy bản thân sống trong một giấc mộng dễ dàng tỉnh lại, chung có một ngày gió thổi qua, mộng liền nát.
Sư tôn thuận gió mà đi, trên đời này chỉ còn lại hắn lẻ loi một mình.
Kỳ thật Cao Dung Thành cũng không phải là con đường nhất định phải đi quan khi muốn đến nơi cực bắc, là bọn họ nhận được truyền âm phù của Hạ trưởng lão, nói Cao Dung Thành có tà ám tác quái, thành chủ cầu Thương Lãng Các trợ giúp.
Vừa lúc chưởng môn bọn họ cũng ở gần đó liền đường vòng tới Cao Dung Thành.
Cao Dung Thành phồn hoa náo nhiệt, cửa hàng san sát, còn có người Tây Vực mang mục đích dắt lạc đà đi qua.
Trước kia Cố Hà xuống núi đều là hoàn thành nhiệm vụ liền trở về, ít khi ở lại.
Nhìn tất cả khung cảnh này, đôi mắt cũng không khỏi sáng lên.
Tiêu Dực lại lần nữa nhấc ống tay áo Cố Hà lên, “Sư tôn, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm.”
Cố Hà nhìn lướt qua ống tay áo bị Cố Hà lôi kéo, gần đây Tiêu Dực càng ngày càng thích kéo ống tay áo của y, lại dùng đôi mắt đen bóng bẩy nhìn chằm chằm y.
Mấy năm nay hắn lớn lên rất nhanh, bả vai dày rộng rất nhiều, vóc dáng cũng sắp cao hơn bản thân y hai ngón tay.
Đến y còn phải hơi hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy đôi mắt hắn, tựa như như bây giờ.
Loại cảm giác này thật sự không ổn, tựa như bị một con sói con nhìn thẳng vào.
*[W-a-t-t-p-a-d TieuVy_Vy]
“Nè, đây không phải tiểu công tử Tiêu Dực của chúng ta sao? Mấy năm không thấy đã biến hóa không nhỏ nha!”
Cố Hà nhìn về phía trước, nghênh diện một đoàn người đi tới, bảy tám hạ nhân trang điểm mênh mông cuồn cuộn vây quanh một nam tử mặc cẩm y, lớn lên thật ra tuấn tú nhưng thái độ kiêu căng, cằm cao cao nâng lên, hận không thể nâng thẳng đến bầu trời.
Thấy không ai để ý đến hắn, nam tử càng thêm đắc ý, “Nhìn không ra đấy, Tiêu Dực, chậc chậc chậc, kiếm cũng xứng, mau đưa cho bổn thiếu gia nhìn xem có mài bén không! Ha ha ha ha ha ha ~”
Mấy tên hạ nhân liền thử đi đến phía trước, tựa hồ là thật sự muốn lấy kiếm trong tay Tiêu Dực đi.
Cố Hà khe khẽ thở dài, cuối cùng cũng biết loại quen mắt quỷ dị này đến từ nơi nào, xem ra đây là... Thân thích... của Tiêu Dực trước khi đến Bất Quy sơn?
Tiêu Dực vẫn luôn ẩn nhẫn, hắn không sợ cái thứ chết tiệt Mạnh Tử Sâm này. Chính mình có thể ở sau lưng đánh hắn một trận, nhưng không muốn để sư tôn biết được những chuyện trước kia của chính mình.
Ít nhất không nên lấy phương thức như vậy mà biết.
Tiêu Dực rút kiếm ra, gầm nhẹ một tiếng: “Lăn!”
Mạnh Tử Sâm bị ném mặt mũi trước mặt hạ nhân, một khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú cũng trở nên vặn vẹo, tay phải chỉ vào Tiêu Dực, “Một con chó ở Mạnh phủ chúng ta hiện tại cũng dám phản kháng? Cái ả tiện nhân là nương ngươi lúc trước bò lên trên giường cha ta mới có cái tiện loại là ngươi! Hiện tại ngươi cũng học theo, đây là lại thông đồng nhà ai không gia nhập tu sĩ, lăn lộn với một túi da nhân mô cẩu dạng!”
Động tĩnh náo loại quá lớn, đám đông chậm rãi xúm lại đây.
Tay cầm kiếm của Tiêu Dực nổi lên gân xanh, từng chữ một từ kẽ răng thốt ra, “Ngươi cũng xứng nói đến sư tôn ta!”
Tay phải Cố Hà bắt được cổ tay Tiêu Dực, kéo hắn ra phía sau mình, bản thân tiến lên một bước che khuất hắn.
Tay trái hơi cong đẩy về phía trước, bàn tay trắng giống như cầm hoa.
Có linh khí mênh mông cuồn cuộn úp thẳng đến đoàn người kia, trong chốc lát quỳ xuống đầy đất, trong miệng mấy tên hạ nhân sặc ra một búng máu.
“Là dùng bàn tay này.” hai tay Cố Hà chỉ nhẹ nhàng vân vê cổ tay Mạnh Tử Sâm.
Sau đó “Răng rắc” một tiếng, cổ tay phải của Mạnh Tử Sâm lấy một tư thế vô lực gục xuống.
Động tác quá nhanh, Mạnh Tử Sâm còn chưa kịp “A” một tiếng, Cố Hà lại “Răng rắc” một tiếng chỉnh lại cho hắn.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, người qua đường thấy được trợn mắt há hốc mồm.
Cố Hà thu hồi tay, đôi mắt hơi thoáng nhìn xuống, loại từ trên cao nhìn xuống này càng thêm nặng nề.
“Quản miệng cho tốt.” trong thanh âm trầm thấp réo rắt mang theo một tia không chút để ý, Mạnh Tử Sâm nghe được liền một run cái.
Sau đó lại hậu tri hậu giác “A a a a a a a a a a a a a!” lên.
Có một bàn tay kéo ống tay áo Cố Hà lại, nhẹ nhàng túm một chút.
“Sư tôn, chúng ta đi thôi.”
Cao Dung Thành luôn là nơi mang đến hồi ức không tốt cho Tiêu Dực, đặc biệt là trong một khắc nhìn thấy Mạnh Tử Sâm, bao nhiêu năm trải qua khuất nhục, bao nhiêu ngày ngày đêm đêm tích lũy oán hận dưới đáy lòng, tất cả đều giống hồng thủy ùa vào hắn trong đầu, lúc nào cũng đánh sâu vào lý trí hắn.
Hắn không thể để sư tôn nhìn thấy dáng vẻ kia của mình.
Ở nơi Cố Hà không nhìn thấy, Tiêu Dực nhẹ nhàng cười một chút với Mạnh Tử Sâm, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt cùng trào phúng.
—— nếu ta tới, Mạnh gia các ngươi thiếu ta cũng nên tính toán rõ ràng.