Sự Trả Thù Đầy Đam Mê

Chương 6: Chương 6




CHỈ VỚI HAI BƯỚC CHÂN DÀI anh đã đến bên cạnh cô; mắt anh ánh lên vẻ thịnh nộ, còn cơ mặt ở gò má anh thì đang co giật. “Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả?” anh nghiến răng giận dữ.

“Tôi...” là tất cả những gì cô có thể nói.

“Im đi.”

Rồi hoàn toàn phớt lờ cô, anh nói gì đó ngắn gọn với ông chủ quán, cuối cùng thì Rose thấy anh có vẻ miễn cưỡng đưa cho ông ta một xấp tiền, chỉ khi đó anh mới chịu nhìn cô lần nữa.

“Cô ổn chứ?” Xavier hỏi vẻ khắc nghiệt, mắt anh kĩ lưỡng lướt khắp thân hình mảnh mai của cô.

Cô nhún vai “Tôi khỏe ngoại trừ việc đi lạc và gần như bị tan chảy vì nóng.”

“Cô may mắn vì đó là tất cả những gì xảy ra với cô,” anh lè nhè chế nhạo, rồi nắm lấy cánh tay cô, anh kéo cô đứng dậy. “Chúng ta đi thôi.”

Rose dành cho ông chủ quán cái mà cô cho là một nụ cười biết ơn, nhưng trong lòng cô vẫn còn run. Xavier đang nổi điên lên với cô như diều hâu chuẩn bị giết con mồi, khuôn mặt cứng rắn của anh vô cảm nhưng đôi mắt thì nheo lại như mảnh băng vỡ màu đen đang đâm xuyên qua cô.

Xe anh bị kẹt lại trên đường giữa tạp âm của những lời la chửi giận dữ cùng tiếng còi xe inh ỏi, cô bị đẩy nhanh vào ghế cho khách rồi anh đóng sầm cửa xe trước mặt cô. Xavier trườn vào sau bánh lái, khởi động máy và chiếc xe lướt đi.

Liếc ngang qua khuôn mặt nghiêng của anh, cô tìm kiếm cái gì đó để nói, mắt cô lướt xuống chiếc áo sơ mi mở cổ, kinh ngạc khi thấy vết sẹo kéo dài từ hàm anh qua tới xương đòn. Trước đây cô chưa từng để ý đến điều này và rồi cô nhận ra, trong suốt kì cuối tuần vừa rồi, dù trời nóng cách mấy cô cũng không hề thấy anh mặc áo sơ mi hở cổ bao giờ.

“Anh bị sao mà lại có vết sẹo vậy?” Lời đó phát ra từ miệng cô trước khi cô kịp ngăn mình lại.

“Lạy Chúa!” giọng nói của Xavier vang ầm lên trong không gian chật hẹp của chiếc xe. “Cô ưa sống mạo hiểm à,” anh nói cộc lốc, cơn thịnh nộ của anh khó lòng kìm lại được. “Cô biết rất rõ rồi mà, và nếu cô còn muốn sống thì im miệng đi cho tới khi về tới nhà.”

Biết ư? Cô có biết chút gì đâu. Cô chỉ hỏi để phá đi sự im lặng căng thẳng trong chiếc xe chết tiệt này thôi mà.

“Xin lỗi vì đã nói,” cô lầm bầm, biết rằng anh vẫn còn đang giận điên người khi thấy những khớp tay anh trắng bệch trên bánh lái.

Họ đi qua những con phố chật hẹp trong sự im lặng khó chịu. Rose thấy tế bào thần kinh mình căng lên đến đỉnh điểm như những sợi dây đàn violin. Chiếc xe thắng kít lại ngay lối vào căn nhà, và một lần nữa cô lại bị lôi ra khỏi xe rồi bị đẩy lên bậc thềm đi vào gian nhà trong mát lạnh.

“Nghe này.”

Rose đứng lại ngay giữa đại sảnh. Cô chán bị đối xử như một nữ sinh cứng đầu rồi. “Đó không phải là lỗi của tôi khi gọi anh vì không có tiền Tây Ban Nha. Nếu như anh không kéo tôi đến Tây Ban Nha mà chỉ báo trước có vài tiếng đồng hồ thì...”

Nhứng ngón tay của anh siết chặt quanh cánh tay trần của cô, đôi mắt anh u ám trở nên lạnh lùng xa cách nhìn vào khuôn mặt chống đối từ cô. “Đến phòng làm việc của tôi,” anh ra lệnh với hàm răng nghiến chặt, rồi chỉ chốc lát sau, cô đã ở trong một căn phòng có từng hàng sách cùng cánh cửa đã được đóng lại và khóa chặt sau lưng.

“Ừ thì tôi đã bị lạc nhưng chuyện đó có lớn lao gì đâu,” cô cố làm tình hình bớt căng thẳng nhưng tay anh vẫn chỉ siết chặt quanh cánh tay cô, rồi anh xoay người cô lại đối diện với anh.

“Bị lạc trong khu đèn đỏ,” anh nói khinh khỉnh. “Hay là cô đã vội vàng đi tìm chỗ thích hợp cho mình.”Giọng anh trầm xuống đầy nguy hiểm, còn cô vẫn còn choáng váng khi nghe anh nhắc tới khu đèn đỏ, “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Bộ người đàn ông đã tiếp cận cô không hấp dẫn hả?”

“Sao anh biết có người nói chuyện với tôi?” cô hỏi, trong chốc lát bị xao lãng khỏi cơn giận lạnh lùng của anh.

“Ông chủ quán rất hăm hở được kể cho tôi nghe, và yêu cầu tôi trả tiền cho khoảng thời gian cô ngồi để câu khách ở quán của ông ta,” anh trả lời vẻ nhạo báng cay nghiệt.

Mặt của Rose không còn chút máu. “Anh trả tiền; đó là khu đèn đỏ thật ư...? Cô ngừng nói và nhìn chằm chằm vào anh, tìm kiếm trên khuôn mặt sắc cạnh ấy chút dấu hiệu rằng đó chỉ là lời nói đùa. “Không đâu, chắc là anh nhầm rồi; tôi chọn quán đó vì đã có một người phụ nữ ngồi trước, vậy nên...” Cô dừng lại, hốt hoảng trước sự ngốc nghếch của chính mình. “Ý anh là...” cô thở gấp.

“Chính xác là người phụ nữ ấy đang ngồi chờ khách. Ả ta trả cho ông chủ quán một khoản phí vì đã để cho ả ngồi ở bàn và điều đó cũng được áp dụng tương tự với cô.”

“Ôi trời!” cô không thể ngăn mình không thốt lên, bờ môi mọng của cô cong lại và cô bắt đầu cười thầm.“Ý anh là ông ta nghĩ tôi làm gái ư?” cô lắp bắp rồi bật cười lớn. Cái việc Xavier Valdespino cao thượng phải trả khoản phí cho thời gian cô ngồi ở bàn dành cho gái mại dâm thật đúng là khôi hài. Hèn chi mà anh ta nổi giận đến vậy.

“Cô thích chí lắm hả?” anh càu nhàu. “Tôi tự hỏi liệu cô có còn thấy vui được không nếu người đàn ông đó không buông tha cho cô,” rồi với một cử động khéo léo, tay ôm chặt lấy thắt lưng cô, kéo mạnh cô vào cơ thể vạm vỡ của anh. “Cô có thể làm gì được cơ chứ?” anh thì thầm trên môi cô rồi khi cô mở miệng phản đối thì anh ngăn cô lại bằng một nụ hôn khác.

Bờ môi anh cứng rắn và đòi hỏi, lưỡi anh luồn vào trong nơi sâu kín ẩm ướt của cô đem lại những hậu quả thảm hại. Trái tim cô đập rộn ràng trong khi cô cố chống lại nhu cầu nhục dục từ Xavier. Bàn tay anh di chuyển đến ôm lấy mông cô, kéo cô vào vòng tay anh, làm cô sửng sốt khi nhận ra áp lực thèm khát cứng rắn từ anh. Trong khi đó bàn tay còn lại của anh luồn xuống lớp áo lót cô, kéo hai dây áo xuống dưới cánh tay, để ôm trọn lấy bầu ngực căng tròn, ngón cái tay anh vút nhẹ qua núm vú sưng phồng của cô.

Lý trí của người phụ nữ chín chắn bảo cô phải kháng cự lại, đó chỉ là sự mãnh liệt hoang dã đơn thuần của đàn ông, nhưng cơ thể cô lại cư xử với đòi hỏi bức thiết cứ như lúc cô muời chín tuổi. Cánh tay mảnh mai của cô đưa lên vòng quanh cổ anh, rồi cô di chuyển sát vào anh, run rẩy bởi niềm khao khát với nhu cầu không thể chối cãi. Cô thở hổn hển khi anh ngẩng đầu lên và cố tình vuốt ve ngực cô lần nữa. “Đừng,” cô rên lên, rùng mình vì cơn khoái cảm.

“Đó có phải là điều tốt nhất cô làm được không?” Anh trao cho cô một nụ cười cong mỉa mai, bàn tay anh quét qua bầu ngực cô lên ôm lấy cổ họng, đẩy đầu cô thẳng lại trên chiếc cổ mảnh mai.

“Thử lại lần nữa đi Rosalyn.”

“Tôi không thể,” cô cúi đầu thì thầm, cánh tay cô rơi khỏi đầu anh, thả lỏng xuống hai bên. Sự thật trớ trêu đánh vào ý thức cô ba ngày qua cuối cùng cũng xảy đến. Liệu cô có yêu anh không? Bản thân cô cũng không biết được nhưng anh là người đàn ông duy nhất cô từng gặp có thể phá bỏ mọi hàng rào phòng thủ nơi cô chỉ bằng một cái chạm nhẹ, người đàn ông duy nhất có thể làm cho cô cảm giác như thế này.

Mùi hương nam tính quen thuộc của anh, cơ thể đầy cơ bắp rắn chắc của anh đang quấn lấy từng dây thần kinh, từng tế bào trong cơ thể cô bằng sự xác nhận nguyên thủy mà cô không thể chối cãi... Mười năm hay một trăm năm đi nữa thì cô vẫn nhận ra mọi thứ về anh. Nhận ra điều ấy làm cô hoảng sợ.

Anh dừng lại. “Cô không thể à.” Rồi kéo dây áo cô trở lại lên vai, anh thả cô ra, “Cô thật dễ bị kích động.” Anh trông có vẻ thích thú. “Tôi có thể thấy nếu là vợ tôi rồi thì tôi sẽ phải trông coi cô thật kĩ.”

Trong giây phút yếu đuối, cơn giận nóng nảy tức thời của cô bùng nổ. “Tôi có thể tự lo cho mình. Tôi đã làm được điều đó khá lâu rồi.”

Anh nghĩ cô không hơn gì môt con điếm. Cô không biết anh lấy đâu ra ý nghĩ ra ý tưởng đó nhưng cô cũng sẽ chẳng buồn làm anh vỡ mộng. Cứ để mặc cho anh nghĩ cô là hạng người dễ dãi với đàn ông. Xavier sẽ thích chí hơn khi biết chỉ cần anh chạm vào cô thôi cũng đủ làm cô nhão như hồ. “Tôi đề nghị anh đi mà dính lấy cô nhân tình của anh và để tôi được yên.”

Anh quan sát cô bằng ánh mắt nhẫn tâm, cô quay đi chỗ khác. “Tôi không nghĩ là mình sẽ cần tình nhân nữa,” anh lè nhè mỉa mai. “Phản ứng của cô vừa rồi cho tôi biết chỉ cần mình cô thôi cũng khá đủ cho tôi rồi.” Anh rất điềm tĩnh khi nói thêm. “Ít ra thì cũng đủ cho một thời gian.”

Rose ngẩng lên trước sự ngạo mạn lộ liễu từ lời nói của anh. Không kể đến việc cô biết anh đang nói dối - đêm hôm qua anh đã ở với người tình. Ý nghĩ đó làm đôi mắt xanh của cô ánh lên giận dữ.Nhưng bất kể điều gì cô định nói ra đều bị chặn lai bởi tiếng gõ cửa cùng giọng Jamie hỏi. “Cậu Xavier, cháu nói chuyện với cậu được không?”

Xavier đi lướt qua cô và mở khóa cửa. “Còn cậu cũng muốn nói chuyện với cháu đây,” anh cáu kỉnh nói khi Jamie bước vào thư phòng.

Chàng thanh niên liếc nhìn cậu mình rồi nhìn qua Rose, mắt cậu ta mở to với ánh nhìn sáng rỡ ra vẻ hiểu biết. Mái tóc rối bù cùng bờ môi sưng mọng của cô đã nói lên tất cả.

“À vậy là cậu đã tìm ra Rose,” Jamie nói khi liếc nhìn Xavier với nụ cười toe toét nở ra trên khuôn mặt. “Hay là hai người đã lên kế hoạch trốn đi cùng nhau sáng nay như Ann với cháu?” cậu ta cười thầm.

Xavier vươn tới nắm chặt cánh tay Rose. “Đi về phòng cô chuẩn bị đồ đi. Để Jamie cho tôi.” Cô để ý thấy giọng anh vẫn nhỏ nhẹ đáng ngờ chất chứa cơn thịnh nộ được kiểm soát chặt chẽ khi anh đẩy cô ra khỏi cửa.

Không bao lâu sau khi cánh cửa đóng lại thì cô đã nghe giọng nói không khoan nhượng của Xavier chỉ trích Jamie. Cô gần như cảm thấy tội cậu chàng, nhưng cũng không bằng một nửa những gì cô thấy tội cho bản thân mình. Việc nhận ra mình vẫn còn thèm khát một kẻ độc đoán như Xavier thật đúng là làm tan nát cõi lòng cô. Điều đó làm tổn thương lòng tin vào bản thân cô với tư cách là một phụ nữ. Cô, người đấu tranh cho quyền phụ nữ đã bao nhiêu năm trời, người hết sức bất mãn những phụ nữ cam chịu sống với người đàn ông điều khiển họ giờ đây lại bị rơi vào cùng hoàn cảnh y như vậy. Trở thành nô lệ cảm xúc là điều mà cô không bao giờ dám nghĩ tới.

Khẽ khàng, Rose là người cuối cùng bước vào phòng ăn trưa. Xavier liền đứng dậy kéo ghế cho cô, còn Don Pablo thì cố gắng nhấc người lên, cung cách lịch sự bẩm sinh của ông không cho phép ông làm gì kém hơn.

“Dạ được rồi, cháu đến trễ mà,” Rose nói khi ngồi xuống. “Không cần làm thế đâu ạ.”

“Lịch sự với phụ nữ là điều hiển nhiên đối với một quý ông thời của ta,” Don Pablo nói rồi ngồi xuống trở lại chỗ của ông với cái nhìn lạnh nhạt vào Jamie vẫn đang ngồi yên tại chỗ. “Dù vậy thanh niên bây giờ dường như đều lãng quên điều đó.”

“Đó không phải là thứ duy nhất chúng quên đâu,” Xavier nhận xét khi ngồi vào chỗ bên cạnh Rose với cái nhìn u tối dành cho Jamie,

Rõ ràng là hai đứa vẫn còn nằm trong sổ đen của anh vì đã bỏ mặc cô tự xoay sở sáng nay. Rose bối rối hớp một ngụm rượu vừa được Max đứng quanh đó rót.

“Cháu không biết cậu đang phàn nàn về điều gì nữa cậu Xavier, theo như cháu thấy thì hình như cháu đã giúp cậu mà. Cậu được đảm nhận vai trò hiệp sĩ hộ tống người đẹp rồi còn gì,” Jamie xấc xược nói.

Không may là Don Pablo cứ khăng khăng đòi nghe giải thích và trước sự hoảng hốt của Rose, Jamie kể lại những chi tiết kinh khủng về hành động ngớ ngẩn của cô sáng nay một cách thích thú. Khuôn mặt nhăn nheo của Don Pablo giãn ra thành nụ cười lớn, đôi mắt già nua của ông nhìn Rose hấp háy rồi ông nói điều gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha mà khiến cho cả Xavier và Jamie đều quay đầu nhìn cô bật cười.

Rose nhận thấy mặt cô đỏ bừng lên; cô không thích bị đem ra làm trò cười cho cánh đàn ông, nhất là khi cô thậm chí còn không hiểu được họ đã nói gì. “Mắc gì mà anh phải đi nói với Jamie chứ?” cô hỏi thầm Xavier.

“Thật lạ là lúc đó tôi không tài nào kiềm được cơn giận của mình và tôi đã cả quyết nói với nó những gì tôi nghĩ về một người đàn ông mà lại bỏ rơi một người phụ nữ đơn độc yếu đuối cùng những hậu quả không may sẽ xảy ra của việc làm vô trách nhiệm đó,” anh thấp giọng nói với cô rồi ngồi nhìn cô với nụ cười nhếch lên ở khóe miệng. “Sao mà tôi biết được là nó sẽ đi kể lại chứ?” Anh nhún đôi vai rộng rồi nói thêm, “Thứ lỗi cho tôi nhé.”

Nhận thấy Don Pablo đang quan sát họ nói chuyện với nhau với vẻ thích thú, cô nuốt thêm một hớp rượu rồi ngọt ngào đáp lại. “Vâng đương nhiên rồi.”

Bữa trưa đó thật tệ hại. Xavier tự mình khéo léo vào vai người theo đuổi cô một cách nhiệt tình làm cô không thể nói nên lời. Đôi mắt lạnh lùng u tối của anh bỗng trở nên ấm áp và bình yên mỗi lần anh nhìn cô, trong khi đó sắc mặt Rose chuyển từ đỏ bừng xấu hổ sang cơn giận dữ lạnh lùng. Khi cô cảm thấy một bàn tay to lớn ấm áp vuốt ve đùi mình dưới bàn, cô gần như giật nảy mình hoảng hốt. Nhờ có sự kiềm chế lớn lao mới ngăn cô không hắt rượu từ ly của mình vào cái khuôn mặt xấu xa đang cười toe toét của anh.

“CĂN NHÀ ĐẸP QUÁ, còn mặt hồ thì trông cứ như là ảo ảnh vậy,” Rose nhận xét với Ann sau đó vào buổi chiều khi họ ở phía sau căn nhà dài rộng một lầu, ngồi trên băng ghế hình tròn được bao quanh bởi cây lan dạ hương to lớn bên mái hiên rộng. Chuyến đi đến trang trại rất êm xuôi. Rose nhẹ cả người khi được đi với Don Pablo, Max cùng vợ anh ta và Ann trong chiếc xe hơi lớn, còn Xavier và Jamie thì đi chiếc Ferrari.

“Đúng vậy, rất tốt cho việc nghỉ ngơi, nhưng hơi quá yên tĩnh đối với em,” Ann nói thầm. “Jamie nói không có cái shop nào hay bất kì thứ gì đàng hoàng trong vòng vài dặm.”

“Tội em chưa kìa,” Rose khẽ chế nhạo, bắt đầu thư giãn một chút lần đầu tiên trong ba ngày qua.

Jamie với Xavier đang đá banh với vài người làm ở sân trước. Don Pablo thì đã đi nằm nghỉ vì quá mệt mỏi sau chuyến đi - ông sẽ ăn tối trong phòng. Do đó, bữa tối sẽ được phục vụ vào lúc mười giờ hơn theo giờ Andalucian.

Ann hơi nghiêng người tới trước, khuôn mặt xinh xắn của cô mang vẻ gì đó rất nghiêm túc. “Tội cho em á,” cô lặp lại. “Em nghĩ mình không có gì phải lo cả, Rose ạ. Nhưng chị sắp có nguy cơ bị tổn thương đó. Em biết chính em đã nói chị phải tử tế với Xavier, nhưng mà... Em đã thấy cái cách cậu Xavier nhìn chị, còn Jamie thì kể cho em rằng anh ấy bắt gặp hai người ở trong thư phòng khóa kín cửa làm cái gì đó mà có trời mới biết. Em biết là chị lớn hơn em và cũng từng trải hơn, nhưng chị chưa bao giờ thực sự để ý đến đàn ông trước đây. Sau hàng năm trời chị ở nước ngoài trong sa mạc hay nơi nào đó, chị có thể dễ bị yếu lòng trước người đàn ông như Xavier.”

“Được rồi. Chị biết mình đang làm gì mà.” Rose nói khẽ, vô cùng xúc động trước sự quan tâm của Ann.

Tạ ơn trời vì lúc này đã tối bởi cô nghĩ mắt mình đang dâng đầy lệ. Nhưng sự lo lắng của Ann chỉ khẳng định lại những gì cô đã có. Rose phải chấp nhận bất cứ điều gì Xavier muốn. Cô đưa cánh tay mình ra ôm lấy cô em họ, Ann quan tâm đến cô và cũng sẽ chấp nhận làm như vậy cho cô.“Chị đã trưởng thành rồi và cũng không còn khờ dại như mọi người nghĩ đâu.”

Ann cười toe toét. “Tạ ơn trời vì điều đó. Jamie và em gần như đã cãi nhau về chuyện này. Anh ấy nói chị có thể tự lo cho mình. Nhưng em bảo rằng bất cứ người đàn ông nào có nhân tình rồi thì đừng nên đi tán tỉnh người phụ nữ khác nữa; Ý của em là Xavier đang góa vợ, vậy thì sao cậu ấy không đưa bạn gái về nhà. Thật không hiểu nổi.”

Rose chợt cười thầm, cảm thấy mình hơi già rồi. Ann thực sự không thạo đời như cô đã nghĩ, rồi cô ôm lấy em họ mình lần nữa trước khi liếc nhìn đồng hồ. Cô đứng dậy. “Đi nào, sắp đến giờ ăn tối rồi.”

Xavier là một ông chủ tuyệt vời trong suốt bữa tối đó. Vắng mặt Don Pablo, bữa ăn diễn ra ít trang trọng hơn. Không thể làm gì hơn với Jamie và Ann khi mà bọn chúng quá công khai hạnh phúc trong tình yêu dành cho nhau.

Sâm banh được đem tới; theo lời Xavier thì họ luôn duy trì truyền thống quay trở về miền quê sau khi ở Seville. Lại một truyền thống nữa, Rose cáu kỉnh nghĩ. Đối với một người đàn ông thích xe đua tốc độ và phụ nữ qua đường, được khắp thế giới nói chung công nhận là một trong những doanh nhân thành đạt năng động nhất thì thật hết sức ngạc nhiên khi đời sống đạo đức cá nhân của anh lại hướng về người Moors (dân tộc Hồi giáo cai trị Tây Ban Nha từ năm 711 đến 1492) và cho phép hậu cung tồn tại.

“Uống mừng cho tình yêu tuổi trẻ,” Xavier cười vẻ biếng nhác rồi nâng ly sâm banh về phía Jamie và Ann. “Chúc mừng hạnh phúc dài lâu.” Nhưng khi cái nhìn của anh lướt qua Rose, cô nhận thấy vẻ mặt ấy đượm chút cảnh báo rõ ràng chỉ dành cho cô.

Xoắn môi lại thành một nụ cười mà cô mong là đủ tử tế, cô cũng tham gia vào chúc mừng, “Mừng cho Ann và Jamie.” Nâng ly mình lên, cô uống lấy một hơi dài.

Nhưng cô đã nhận được thông điệp ngầm của Xavier. Chuyện tình ấy chỉ có thể viên mãn nếu cô làm theo những gì anh muốn. Rose ăn ít và đổ tại cái nóng nực làm cô không muốn ăn, nhưng thực chất thì chính sự có mặt áp đảo của Xavier mới có liêm quan ở đây. Dạ dày cô thắt lại vì căng thẳng.

Xavier đã ân cần hết mức có thể, đôi mắt u tối của anh trở nên ấm áp và thân mật bất kì lúc nào nhìn vào cô, điều đó xảy ra khá nhiều lần. Cô càng lúc càng thấy khó tiếp tục duy trì vẻ quan tâm thân thiện, rồi khi anh đặt ngón tay lên quét nhẹ xuống cánh tay trần của cô, cô không thể ngăn mình khỏi khẽ run rẩy bàn tay đang vội vàng nâng ly sâm banh lên miệng. Cô để cho Xavier rót đầy ly thêm lần nữa mà không hề đếm coi mình đã uống bao nhiêu, và trước cà phê được phục vụ trong bữa ăn thì rượu đã giúp làm dịu những giác quan cũng như cơn đau khó hiểu trong tim cô.

“Xin phép hai người, tụi cháu đi dạo đây,” Jamie là người đầu tiên rời khỏi bàn cùng Ann ở bên cạnh.

Trong trạng thái lơ lửng đến kinh ngạc cộng thêm chút phấn khích, Rose cười tươi,“Ồ không được, chị là người đi kèm tụi em, nhớ chứ.” Cô hơi quay cuồng khi đứng dậy. “Chị sẽ đi với hai em.”

“Không đời nào,” Xavier cười gằn rồi đứng lên, anh đưa tay giữ cô lại. “Hãy để cho hai kẻ si tình đó được ở một mình cùng nhau, và cho phép tôi đưa cô về phòng.”

“Đây là lời từ người đã yêu cầu tôi đến Tây Ban Nha làm một người đi kèm đấy!” Rose liếc ngang qua anh. “Anh đổi ý rồi ư,” cô hỏi như muốn gây sự.

“Không, chỉ đơn giản là chấp nhận những việc không thể tránh khỏi thôi, giống như cô vậy,” Xavier nói ra vẻ công bằng khi anh chậm rãi quay mặt cô lại đối diện với anh.

Sự gần gũi của anh, bàn tay anh trên cánh tay cô làm bao tử cô chộn rộn đến phát điên. Anh khẽ nghiêng cằm cô bằng một ngón tay dài, đôi mắt tối của anh nheo lại khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Ngay cả đang trong tình trạng không được tỉnh táo thì Rose cũng nhận ra được dấu vết của sự cảnh cáo từ tận sâu trong đôi con ngươi đen của anh.

Cô chợt cảm thấy không còn chút sức lực và hầu như không thể cất nổi một nụ cười khi Jamie đưa Ann ra khỏi phòng cùng lời nói đùa. “Cháu giao cho cậu chăm sóc Rose đó, chị ấy trông có vẻ say bí tỉ rồi.”

“Đồ quỷ láu cá!” Rose lầm bầm. “Đúng là cùng một họ.” Nhưng cô không hề lên tiếng phản đối khi Xavier đưa một cánh tay ra quàng lấy vai cô.

“Giường cho cô đây Rosalyn.” Sự hốt hoảng yếu ớt đã thoáng hiện qua những đường nét biểu cảm của cô trước lúc cô che giấu được nó. Xavier mỉm cười dứt khoát, “Bây giờ thì cho riêng mình cô thôi.”

Sáng hôm sau Rose thức dậy với cơn đau đầu như búa bổ cùng kí ức mơ hồ về đôi tay dịu dàng đã cởi đồ cho cô rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường lớn, cẩn thận đắp tấm dra mát lạnh lên người và cái chạm thoáng qua của bờ môi ấm trên hàng mi cô.

“Ôi không!” cô rên rỉ, tửu lượng của cô rất kém, thường chỉ uống được một hai ly là cùng.

Cô ủ rủ gượng dậy bước ra khỏi giường tìm đường đến phòng tắm rồi đứng dưới tia nước lạnh cóng cho tới khi cảm thấy hơi bình thường trở lại. Cô làm khô tóc qua loa bằng chiếc máy sấy gắn ở tường rồi ra khỏi phòng tắm.

Trở về phòng ngủ, cô mau chóng mặc vào chiếc quần sooc trắng cùng chiếc áo ngắn màu xanh dương. Mở cánh cửa sổ kiểu Pháp nhìn ra khoảng hiên rộng, cô để toàn bộ ánh nắng ban mai soi vào phòng. Trong phút chốc cô bị ánh sáng làm cho lóa mắt và muốn héo đi bởi hơi nóng. Mắt cô từ từ thích ứng, rồi cô hít vào thật sâu một luồng khí trong lành đến mê người.

Phòng ngủ của cô nằm ở phía cuối căn nhà, nhìn ra khu vườn có mái che và hồ nước phía xa. Khi ngắm đàn chim vỗ cánh bay khỏi mặt nước rồi lượn quanh theo đội hình bay về phía đỉnh đồi xa xăm, cô thở dài ước mình có thể cùng bay với chúng. Cô ngồi xuống bên cạnh giường, bắt đầu cố chải gỡ những đám tóc rối. Mình thực sự nên cắt bớt tóc đi, cô đã nghĩ như thế không biết bao nhiêu lần thì có tiếng gõ cửa phòng vang lên.

“Mời vào.”

Chắc đó là Ann đến để nói về việc cô đã tự biến mình thành con ngốc như thế nào, cô nhăn mặt. “Đừng nói gì nữa chị biết...” cô khẽ quay lại, miệng mở to. Không phải Ann mà là Xavier...

Anh bước về phía cô, trên tay bưng chiếc khay bạc có một ấm cà phê, hộp sữa, chén đường cùng hai cái tách. Anh đáng lẽ ra phải trông giống người hầu nhưng ngược lại mới đúng. Nhìn anh như thể là chúa tể của vũ trụ, ánh mắt trời chiếu lấp lánh lên mái tóc đen dày của anh còn khi nhìn nghiêng thì những đường nét chạm khắc làm anh trông như một vị thần bằng đồng, cô tưởng tượng. Cô không thể ngừng rời mắt mình khỏi bờ vai rộng cùng lồng ngực hoàn hảo được khắc họa qua chiếc áo thun ngắn tay màu đen, đóng thùng trong chiếc quần sooc denim cũ kĩ, những phần vải bạc màu càng làm nổi bật nét cơ bắp nam tính của anh, tạo nên ảnh hưởng về nhục cảm khủng khiếp lên cô.

Mạch cô đập điên cuồng khắp cơ thể, và cô xém chút rên lên khi liếc nhìn xuống cặp chân dài của anh. Cô dứt mắt mình ra khỏi chân tay đầy cơ bắp rám nắng với lớp lông đen nam tính đó rồi đưa lưỡi liếm qua lớp môi bất chợt khô đi của mình.“Anh muốn gì?”

Thật không đúng khi hỏi câu đó lúc này.Anh đặt cái khay lên chiếc bàn cạnh giường rồi ngồi xuống nhìn cô, những đường nét chạm trổ trên người anh cứng rắn như đá tảng trong khi một nụ cười đầy nhục cảm hoang dại chấp chới trên bờ môi anh. Nơi anh có sự cường tráng thô ráp đầy kích thích mê hoặc Rose làm cô không thể ngăn được phải hít vào một hơi ngắn hay vô tình run rẩy đến nỗi đánh rơi chiếc lược ra khỏi tay mình. Cô lấy lại bình tĩnh kịp lúc rồi khi định nhặt chiếc lược lên thì anh đã đưa nó cho cô.

“Ồ tôi nghĩ là em biết rồi chứ,” anh nói, nụ cười anh tối đi khi anh nghiêng người về phía trước và vươn một bàn tay ra tự nhiên vuốt từ chỗ hõm của hàm cô xuống chiếc cổ dài thanh nhã nơi cổ họng, đưa những ngón tay vòng qua ôm chặt quanh làn da mềm mại sau gáy cô.

Cái chạm của anh nóng bỏng như lửa, dù ôm chặt nhưng lại không hề gây đau đớn. Cô giữ cho ánh mắt của mình được điềm tĩnh khi ngước lên nhìn vào đôi mắt u tối của anh. “Làm ơn đưa lại cho tôi cái lược được không?” và chờ đợi.

“Lạnh lùng quá.” Anh nhướng mày lên rồi nghiêm mặt trở lại, đôi mắt anh dừng lại trầm ngâm trên khuôn mặt kiêu hãnh của cô. “Có lẽ hiện tại thì điều đó là tốt nhất. Rót cà phê ra đi, còn tôi sẽ giúp em chải tóc.”

Cô muốn lên tiếng phản đối nhưng anh đã ngồi xuống bên cạnh đó và dịu dàng chải lược xuống mớ tóc dài. “Tóc em thật đẹp, giống như màu rượu vang có lẫn chút vàng óng ánh.”

“Tại nắng quá gắt làm khô với chẻ ngọn tóc đó chứ.”

Cô biết mình đang nói lảm nhảm. Nhưng đó là do cô quá căng thẳng trước mùi hương từ cơ thể anh, hơi ấm của anh với một tay anh đặt trên vai giữ cô ngồi yên còn tay kia nhẹ nhàng chải chiếc lược vào mái tóc cô, cô những muốn dựa vào bờ ngực rắn chắc của anh và gần như đã làm như vậy trong một khoảnh khắc.

“Đủ rồi,” cô nghiến răng nói trong khi giựt đầu mình về phía trước và nhăn mặt vì tóc bị kéo theo.

Anh bật cười rồi khum tay ôm lấy gáy cô, quay mặt cô về phía anh, “Đủ không bao giờ là từ tôi có thể dùng cho bản thân trong mối quan hệ với em, Rosalyn.” Anh cuối xuống và hôn cô.

Áp lực từ môi anh cùng sự đáp lại nóng bỏng bất chợt chạy qua khắp người cô hoàn toàn vượt quá những cảm xúc thông thường cô vốn có. Bàn tay anh đẩy nhẹ lên vai cô, làm cô ngã nhào xuống giường, cơ thể to lớn của anh hạ theo xuống mà không làm gián đoạn nụ hôn. Một chân anh thúc cô tách ra rồi anh hạ người xuống giữa hai đùi cô trong khi vẫn tiếp tục những cái hôn dài. Anh dùng răng mút lấy bờ môi dưới của cô rồi lại xoa dịu nó bằng cái lưỡi đầy khêu gợi. Đôi môi anh chà xát, kẹp lấy rồi xâm nhập sâu vào trong trêu chọc, chơi đùa với miệng cô, cho tới khi Rose không còn sức chống cự, phải đầu hàng trước cơn đam mê thèm khát đang được kiềm chế của anh.

Bàn tay anh trượt ra khỏi đầu cô rồi vuốt ve xuống dưới cổ họng, tạo ra những gợn sóng cháy lên khắp người cô. Những ngón tay ranh mãnh của anh ấn nhẹ vào mạch máu nhỏ đang đập rộn ràng ở đó như thể kiểm chứng cho phản ứng của cô. Cô cảm nhận được nụ cười của anh trên môi mình và rồi thở hổn hển khi bàn tay anh luồn xuống thấp hơn đặt lên đường cong mềm mại nơi ngực cô.

Những ngọn sóng cảm xúc làm tan vỡ sự kiềm chế nơi cô, và cô vòng chân qua bắp chân anh, lưng cô đẩy cơ thể cong lên ấn vào vật khuấy động cứng nóng của anh. Cô thèm muốn anh. Cô muốn anh xóa tan đi cơn đau nhức nóng bỏng ở phần dưới thắt lưng mình.

Ngón tay anh kéo phần dưới chiếc áo ngắn cô lên trên khỏi bầu ngực, và rồi cũng những ngón tay đó thành thạo vuốt ve một bên núm vú căng cứng trước khi chuyển qua bên còn lại.

Anh mỉm cười khi ngẩng đầu lên, ngọn lửa hài lòng thuần chất đàn ông ánh lên trong đôi mắt u tối của anh, cùng cái gì đó nữa, một sự thèm muốn quỷ quyệt và sự hứa hẹn về niềm khoái lạc sắp tới. Cảm xúc đã bỏ xa lí trí và giờ đây cô muốn anh không còn bị ngăn cách bởi quần áo nữa. Bàn tay Rose run rẩy trong khi luống cuống kéo áo thun của anh ra, ngón tay cô tìm xuống bề mặt bằng phẳng nơi bụng anh.Bàn tay cô vuốt lên khắp sườn anh và lắng nghe thấy hơi thở anh đứt quãng bằng tiếng rên rời rạc.Nhưng rồi anh bỗng kìm lại và đứng dậy...

“Không được.”

Không ư, ý anh là gì. Rose nằm trên giường nhìn anh trân trối. Anh nhét áo sơ mi vào lại trong quần nhưng cái nhìn mơ màng của cô nhận thấy thật ra anh vẫn còn đang bị kích thích cao độ.

“Ngồi lên đi, tôi sẽ đi rót cà phê.”

Gượng dậy, Rose kéo áo xuống che bầu ngực đang đau nhức của mình, mặt cô đỏ bừng nóng rát. Cô nên nói tiếng dừng lại ngay khi anh chạm vào cô. Thật bẽ mặt khi cô nhận ra mình đã không hề chống cự lại người đàn ông này. Trong khi đó, anh là một ác ma vô cùng tinh vi với hàng đống kinh nghiệm trong những trò chơi tình ái, và lại còn có khả năng tạo ra hoặc làm mất đi áp lực lên cô theo ý muốn.

Với quyết tâm cứng cỏi, cô đứng dậy, mặt cô tái xanh không còn chút máu. “Đừng rót nữa, cà phê giờ chắc cũng nguội mất rồi,” cô khẽ nói, rồi đi về phía cửa. “Tôi sẽ vào bếp lấy một tách nóng.”

“Ý đó được đấy,” anh nói, đi lướt ngang qua cô rồi lịch sự mở cửa phòng ngủ.

Rose đi ngang qua anh, cẩn trọng quay mặt tránh cái nhìn nhạo báng u tối từ mắt anh. Nhưng rồi cô đột ngột bị cản lại khi Xavier nắm lấy cổ tay cô. “Để tôi đi...”

Anh ngắt lời, “Đợi đã Rosalyn, tóc cô kìa.” Anh vươn tay vén một lọn tóc dày ra khỏi mặt cô. “Nó hơi lộ liễu đấy - Tôi nghĩ cô nên làm gì đó với tóc mình trước khi gặp cả nhà.”

Thế nhưng lời cảnh báo của anh quá muộn màng, và tai họa đã ập xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.